Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan hình bộ

Phiên bản Dịch · 8272 chữ

Mặt Hoa Thiên Thiên vẫn còn hơi sưng, bất quá ngự y trong cung đã bố trí loại thuốc mỡ được dùng bằng các dược liệu quý giá, dược tính của thuốc vô cùng tốt, sau khi bôi lên, cũng không còn giống như ngày hôm qua thoạt nhìn đã thấy sợ rồi.

“Mộc Mộc, ngươi thật sự đã quyết định rồi sao?” Giờ Hoa Thiên Thiên tuy vẫn còn ở tại Phượng vương phủ, chẳng qua là lấy thân phận khác nhau, vì làm dưỡng nữ thừa tự của Nhiễm Quận Vương cần có thêm chút ít thời gian, đương nhiên, phải có thánh chỉ khâm phong của hoàng đế, vì thế thừa dịp bây giờ cứ ở tại Phượng vương phủ điều trị vết thương trên mặt.

“Không nên hỏi ta vấn đề không thể trả lời như vậy.” Lâu Hướng Vãn nhìn về phía Hoa Thiên Thiên đầy trách móc, nói tâm không bị rung động đó là không có khả năng, dù sao vương gia nhà mình có diện mạo đầy ưu điểm, lại có vóc dáng, phong lưu phóng khoáng , tao nhã tôn quý, nhưng do vương gia xuất thân là người hoàng tộc, mà năm đó toàn bộ chuyện Dược vương cốc , gây nên thương tổn quá sâu, trong lòng Lâu Hướng Vãn luôn có một tảng đá đè nặng, còn lòng dạ Phượng Dạ Kính lại thâm độc, tâm tư khó nắm bất, nên Lâu Hướng Vãn vẫn luôn trốn tránh, hiện tại đã đến thời điểm này, nàng không biết nên lựa chọn thế nào.

“ Trước đây can đảm cự tuyệt vương gia, giờ còn sợ cái gì” Hoa Thiên Thiên tức giận trừng mắt nhìn bộ dạng nhu nhược ỉu xìu của Lâu Hướng Vãn đang tựa trên bàn liễn vỗ lên trên đầu cô một cái, hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất không nên Nhất Phách Lưỡng Tán ( ý nói đôi bên đoạn tuyệt quan hệ), cùng vương gia cả đời không liên quan nhau, vì đến lúc đó ngươi không có tiền, vương gia rất hào phóng, có thể cho ngươi cả đời không lo cơm áo .”

“Thiên Thiên, ngươi thật đúng là thẳng thắng, nhưng đây là chung thân đại sự, cần cẩn thận suy xét, ngươi có thể đem hôn nhân cả đời ra làm trò đùa sao?” Xoa dịu cơn đau ở đầu, Lâu Hướng Vãn bất mãn liếc mắt nhìn Hoa Thiên Thiên, đây không phải chuyện của ngươi cho nên mới đứng ra nói dễ dàng như thế, nếu như là chuyện của Thiên Thiên , nói không chừng nàng ta càng rối rắm hơn mình.

“ Lúc trước Lôi quản gia đề cập hôn sự với Mã Gia , ta lập tức đồng ý ngay, nào có phiền phức giống như ngươi vậy, tự tìm cái khổ.” Hoa Thiên Thiên kiêu ngạo giương cằm lên, hiện giờ mình cùng Mã gia đã giải trừ hôn ước quả thật thoải mái, cùng lắm cả đời không gả, tự mình cũng có thể nuôi sống lấy bản thân.

Lâu Hướng Vãn bị Hoa Thiên Thiên đáp lại một câu liền nói không nên lời, ai làm cho Thiên Thiên lúc đó thật sự đem hôn nhân trở thành trò đùa, đúng hơn chính là nói lập gia đình, Mã gia có gia thế không tệ , tuy rằng Tam công tử là con thứ, nghe nói nhân phẩm cũng tốt, cho nên Hoa Thiên Thiên không cần suy nghĩ liền đồng ý, nhưng không ai ngờ Mã Chí Ninh không đến Tần Lâu Sở Quán (kĩ viện) chính là đoàn tụ, hơn nữa khi nói ra, Hoa Thiên Thiên liền thấy rất sảng khoái, trả lời dứt khoát, nhanh chóng giải trừ hôn ước ngay.

“ Thiên Thiên, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi!” âm thanh Đoàn Tử từ xa truyền tới, cũng vì nàng quá béo nên khi chạy đến cứ vang lên tiếng bước chân thùng thùng, mà lần nào Đoàn Tử đến gặp Lâu Hướng Vãn đều cũng nói những lời này.

“ Có chuyện gì ?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Đoàn Tử đang chạy tới , mỗi lần đều chạy như vậy, mà sao không thấy Đoàn Tử gầy đi gì cả.

“Lâu cô nương , mau cùng thuộc hạ rời khỏi đây.” Trong cùng lúc đó, bóng dáng Lôi Bôn nhanh chóng lướt tới, tốc độ cực nhanh, ánh mặt trời chiếu xuống , bóng dáng lẫn tinh thần đều kiên quyết, Lôi Bôn luôn luôn trầm mặc ít lời, đi theo Phượng Kính Dạ nhiều năm, Lôi Bôn biết Phượng Kính Dạ đã trúng độc nên hôn mê, Lôi Bôn rõ hơn với bất luận kẻ nào Phượng Kính Dạ luôn quan tâm đến Lâu Hướng Vãn, cho nên bất kể như thế nào, Lôi Bôn nhất định phải bảo vệ cho Lâu Hướng Vãn trước, đó là lí do chỉ sau một lúc đã an bày xong mọi việc, Lôi Bôn liền lập tức đi tới đây.

“ Xảy ra chuyện gì?” Hoa Thiên Thiên rất nhanh mở miệng, có thể làm cho sắc mặt Lôi thị vệ lo lắng, chỉ sợ là chuyện đại sự, nhưng nơi đây là Phượng Vương phủ, hơn nữa hiện tại Dung trắc phi đã bị hưu, cho dù còn có Tử thư cùng Trịnh phu nhân ở đây, thì các nàng cũng không thể gây ra rắc rối lớn được, Hoa thiên Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra đây.

“Lâu cô nương, không kịp để nói hết mọi chuyện, nếu có người tìm đến, Hoa cô nương nói không nhìn thấy Lâu cô nương tới đây, ngoài ra đừng nói gì thêm. Tránh gây ra tội bất kính.” Lôi Bôn nhanh đưa tay tóm lấy phần eo Lâu Hướng Vãn, vận chân khí, nhanh chóng ôm lấy Lâu Hướng Vãn li khai khỏi viện Hoa Thiên Thiên , vài cái nhún người, cả người cùng Lâu Hướng Vãn đều đã ly khai.

Phủ Thượng thư, Tả gia.

Tả gia xuất thân là gia đình thương nhân, khoảng mười năm trước, khi vương triều Tố Nguyên cùng vương triều Tây Lan xảy ra chiến tranh, Tả gia dùng toàn lực ứng phó để bảo vệ triều đình, cống hiến một số của cải , gạo , lương thực, y phục và đồ dùng hằng ngày, đồng thời liên tục cung cấp ngựa chiến đưa vào trong quân doanh, sau khi trận chiến thắng lợi, được hoàng đế Phượng Đạt phong thưởng, sau đó con của Tả Gia Trường là Tả Ngôn đứng đầu khoa cử, ở trong quan trường được Phượng Kính Dạ cùng Phượng sở Thiên nâng đỡ, thẳng tiến ngồi vào vị trí Binh Bộ Thượng Thư, có thể nói là thanh niên tài tuấn trẻ tuổi đầy triển vọng.

Mà người giỏi nhất Tả gia có so với Tả Ngôn đó chính là muội muội song sinh được sinh ra sau vài giây Tả Liên Liên, nữ nhân không thích son phấn chỉ yêu võ thuật, cải giả nam trang vào quân doanh không nói, lại lập công lớn, thậm chí còn được hoàng đế hạ chỉ tứ phong làm nữ tướng quân, bây giờ đang ở biên ải, là nữ nhân không thua kém đáng nam nhân, Tả Liên Liên chính là người đầu tiên được người đời ngợi khen.

Lão vương phi trúng độc, hơn nữa còn là trúng độc ở trong vương phủ, cho nên Lôi Bôn không tin tưởng người khác, đương nhiên sẽ không để Lâu Hướng Vãn ở trong vương phủ, liền trực tiếp mang thẳng nàng đến Tả gia, dù sao Tả Ngôn với Phượng Kính Dạ là bằng hữu, Lôi Bôn hoàn toàn có thể tin tưởng phó thác người.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lôi Bôn với Lâu hướng Vãn lén lút nhìn trộm nội viện, Lâu Hướng Vãn không hiểu gì, vội vàng nhìn về phía Lôi Bôn thăm dò, Tả Ngôn ngồi ở ghế tựa, tuy không mở miệng nói, nhưng lại nhìn về phía Lôi Bôn, Kính Dạ hẳn sẽ không nói gì đem Lâu hướng Vãn đến nơi này.

“ Thuộc hạ về vương phủ trước, chút nữa sẽ quay lại nói rõ ràng hơn, hiện vương phi trúng độc, vương gia đang giúp vương phi ép chất độc.” Lôi Bôn nói dứt lời, liền phi thân rời đi, dù sao hắn là thị vệ của Phượng Kính Dạ, lúc này nếu không ở trong vương phủ, sẽ làm người khác hoài nghi là mình đã mang Lâu cô nương đi trước, hơn nữa hiện tại vương gia đang xảy ra chuyện, Lôi Bôn phải trở lại vương phủ bảo vệ an toàn cho Phượng Kính Dạ, cũng cần chú ý đến an toàn vương phủ.

Nghe Lôi Bôn nói, Tả Ngôn bỗng chốc nhăn mày, tướng mạo hắn thực sự rất đẹp, nhưng ngũ quan tụ cùng một chỗ, lại làm cho người ta cảm giác có chút u ám, nhất là đôi mắt màu nâu nhạt, chỉ hơi hơi nhíu lại một chút, liền giống như một loại mắt mèo, làm người ta luôn luôn cảm thấy như có luồng âm khí khiếp sợ.

Hách Liên vương phi trúng độc, nhưng lại tự mình đưa Lâu Hướng Vãn đến? Tả Ngôn hơi hơi híp mắt nhìn về phía Lâu Hướng Vãn liền có cùng suy nghĩ, Lôi Bôn đưa người qua đây, nói vậy kẻ “ hạ độc” chính là Lâu Hướng Vãn.

Lâu Hướng Vãn giờ phút này cân nhắc lại những chuyện xảy ra, liền hiểu trong lời nói ngắn gọn của Lôi Bôn, thuốc là ở nhà bếp, lúc mình đi đến thì Tư ngự y cũng đang đứng ở một bên, tuy rằng thuốc đều nấu trông gần giống nhau, nhưng y thuật Tư ngự y rất cao, nếu bỏ thêm gì đó vào trong thuốc, Tư ngự y nhất định sẽ phát hiện ra.

Sau đó chính mình đem thuốc đi vào trong phòng đưa cho lão vương phi, lúc đó Minh Dung cướp lấy chén thuốc ở trước mặt Lạc cô cô, còn mình thì lui ra, nếu như trong thuốc có độc, như vậy ắt phải do Minh Dung hạ độc, nhưng nếu nói như thế, Minh Dung có khả năng hạ độc hơn mình, nhưng mà Lôi Bôn lại đem mình ra khỏi vương phủ, nói vậy e rằng vương gia cũng bị trúng độc, bằng không Lôi Bôn không cần vội vàng đem mình đến Tả gia.

“ Ngươi hạ độc?” Tả Ngôn rất ít nói, nhưng lời vừa nói ra lại vô cùng ác độc, nhiều lần Phượng Sở Thiên đều nói Tả Ngôn không nên làm Binh Bộ Thượng Thư, hắn nên giữ chức Ngự Sử Đại Phu đi tìm khuyết điểm người ta, những thứ khác không cần phải làm.

“Không phải!” Lâu Hướng Vãn cảm nhận rõ ràng trên người Tả Ngôn toát ra một luồng khí nguy hiểm u ám, bất quá giờ phút này Lâu Hướng Vãn lại càng lo lắng cho an toàn của Phượng Kính Dạ, nếu như vương gia có thể tỉnh dậy, thì Lôi Bôn sẽ không cần vội vàng dẫn mình đi trốn.

“ Này cũng do ngươi tự rướt lấy phiền toái, mới bị người hãm hại.” Tả Ngôn nhíu mày lạnh lùng mở miệng , “Lôi Bôn lại đem phiền toái lớn này nhét vào trong phủ của ta.”

“ Ta đi về trước.” Bị người ghét bỏ, Lâu Hướng Vãn không thể nói gì, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, mà giờ sự việc không có mấy rõ ràng lắm, Lâu Hướng Vãn muốn đi ra ngoài tìm hiểu thêm tin tức, nên không muốn ở lại Tả gia.

“Ra ngoài liền bị người giết diệt khẩu, biến thành cảnh sợ tội tự sát? Không biết Kính Dạ nhìn trúng ngươi ở điểm nào?” Lời nói vẫn mở miệng đều là gai gốc, Tả Ngôn cực kì soi mói qua bề ngoài, nhìn từ trên xuống đánh giá Lâu Hướng Vãn một lúc, nói thật hắn không nhìn ra nha hoàn này có điểm nào đặt biệt, mà làm Phương Dạ Kính phải lưu tâm!

“ Ta bị giết, không phải đúng với tâm ý của Tả Thượng Thư hay sao, lại giúp vương gia bớt đi phiền phức, tất cả đều vui vẻ mà!” Lâu Hướng Vãn nhịn không được liền phát hỏa, tức giận làm cho gò má đỏ hết lên, quay đầu trừng mắt ngó Tả Ngôn , “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”.

Bị Lâu Hướng Vãn bắt bẻ đến không còn lời để nói, Tả Ngôn càng nhíu mày, nét mặt càng không vui, lạnh lùng mở miệng, “Nếu không phải lo Kính Dạ tìm ta đòi người, ngươi nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến sự sống chết của một nha hoàn sao, bất quá chỉ cần bỏ ra vài lượng bạc là mua được một nha hoàn khác!”

“Thiếu gia , sắp xếp vị tiểu thư này ở tại Nam Uyển.” Cửa thư phòng bị gõ vang, bước vào là quản gia Bạch Tô của Tả Ngôn, nét mắt ôn nhu, khác với vẻ nghiêm khắc của Lôi quản gia, Bạch Tô là nam nhân trẻ tuổi lịch sự , thoạt nhìn giống như thư sinh nho nhã yếu đuối, không giống người đảm nhận nhiệm vụ lớn nhỏ của Tả Gia.

Đối với Tả Ngôn độc mồm, Bạch Tô rất tâm ý, luôn quan sát mọi chuyện bên ngoài, tính cách thiếu gia trầm lặng, rất ít nói, nhậm chức binh bộ Thượng Thư, tay nắm quyền cao, hơn nữa tướng mạo thiếu gia thoạt nhìn hơi nham hiểm, cho nên người ngoài nhìn vào cho rằng thiếu gia gian manh xảo trá, nhưng chỉ có ở trước mặt người quen, Tả ngôn mới có thể nói nhiều lời độc mồm, đó là nguyên do ở ngoài cửa nghe một hồi, Bạch Tô biết Lâu Hướng Vãn là khách quý của Tả gia.

“Không cần phiền toái như vậy, chỉ là một nha hoàn, đưa vào trong phủ ta, cứ để làm nha hoàn sai vặt, không lẽ định xem Tả Gia của ta là đâu, được ăn uống miễn phí sao?” Tả Ngôn cầm lấy một quyển binh thư trên bàn lật ra xem.

Tuy rằng binh thư này kém xa với binh pháp Tôn Tử, nhưng lại có rất nhiều mưu lược vô cùng đặc biệt trong cách hành quân bố trận, đây là quyển sách do Tam hoàng tử cùng tướng quân và thủ hạ biên soạn ra, làm cho Tả Ngôn có chút kính nể, nhưng ngoài mặt Tam hoàng tử có vẻ nhân từ đằng sau lại là người khá nham hiểm.

Lâu Hướng Vãn đứng ngẩn người nhìn Tả Ngôn, thiếu chút nữa đã tắt thở, liền tiến lên hai bước đi tới trước mặt Tả Ngôn, sao người này lại có lòng dạ hẹp hòi đến vậy chứ?

“Nhìn cái gì, ta không có hứng thú với nha hoàn, ngoại trừ Kính Dạ, không kẻ nào xem ngươi như bảo bối đâu, đừng mơ quyến rũ ta, giờ đây ngươi đang ở Tả Gia, việc nghỉ ở đâu, ăn cái gì đều do ta quyết, không cần biết ngươi có đồng ý hay không”. Nhướng mày sao, ánh mắt Tả Ngôn chuyển từ binh thư dời sang phía Lâu Hướng Vãn, nhìn gần thấy da vẻ quả không tệ, bộ dạng trừng mắt đúng là có vài phần đáng yêu.

Bản thân mình không phải không biết! Ánh mắt Lâu Hướng Vãn như viên trân châu cứ trừng xuống, tốt xấu gì ở Phượng vương phủ nàng cũng là nha hoàn nhất đẳng, bên cạnh còn có Tiểu Đoàn chăm lo cuộc sống thường ngày, cơ bản nàng không cần làm chuyện gì, rốt cuộc đến Tả Gia , lại trở thành nha hoàn để người ta sai bảo, mà mắt hắn có vấn đề sao lại dám nói mình quyến rũ hắn! So với Tả Thượng thư kia thì Vương gia nhà mình vẫn tốt hơn nhiều!

“ Tiểu thư, mời theo lối này, thiếu gia chỉ muốn đùa thôi.” Bạch Tô cứ y như tên thư sinh khẽ mở miệng nói, bất quá thái độ vừa rồi làm cho Lâu Hướng Vãn nhìn ra được Bạch Tô cùng Tả Ngôn không giống như chủ tớ và người hầu, mà giống bằng hữu hơn.

Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Tả Ngôn một cái , đi thẳng ra ngoài cửa, Bạch Tô chậm rãi xoay người đi theo, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lâu Hướng Vãn, Tả Ngôn cười đắc ý, bất đắc dĩ lắc đầu, thiếu gia quả là tiểu nhân, chuyên lấy chuyện bắt nạt người khác làm niềm vui.

“ Ám Nhất, đến Phượng vương phủ còn có phủ Tam hoàng tử và phủ Minh thừa tướng để điều tra một chút, điều tra thêm rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra”. Chờ Lâu Hướng Vãn giận dữ đi ra, lúc này Tả Ngôn mới thu hồi toàn bộ các biểu cảm, lạnh nhạt mở miệng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem binh thư, ngoài thư phòng, còn có một bóng dáng biến mất thật nhanh.

Nam Uyển rất yên tĩnh, lúc Lâu Hướng Vãn đi ra khỏi viện cũng không nhận thấy được gì quả là cao thủ, nhưng sau khi vào cửa, vừa ngồi xuống không được bao lâu, cũng cảm giác được bên ngoài viện có người đang âm thầm ẩn núp, tuy rằng mới bị Tả Ngôn làm tức giận, nhưng cũng hiểu rõ miệng mồm Tả Ngôn độc địa, bất quá chỉ cần nghĩ ngược lại cũng là vì muốn bảo vệ chính mình.

“Nếu tiểu thư cần gì cứ nói lại cho nha hoàn của ta, bản tính thiếu gia là như thế, tiểu thư không nên nổi giận, bằng không sẽ tổn hại đến cơ thể của chính mình”. Bạch Tô nhắn nhủ lại vài câu, làm cho tâm tình người ta có cảm giác vui lòng, sau đó mới lui ra ngoài.

Lâu Hướng Vãn cố ổn định thần trí để suy nghĩ, sợ rằng vương gia đang gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ mọi người đều nghi ngờ chuyện lão vương phi trúng độc lại đều do bản thân của mình, cho dù mình muốn chữa trị cho vương gia, e rằng vương hoàng hậu sẽ không để cho mình điều trị, không những thế còn đem bắt mình vào thiên lao, dù sao vẫn còn Tư ngự y ở đây, ít nhiều gì Lâu Hướng Vãn cũng hơi yên tâm.

Lúc đó vương gia cũng ở trong phòng, sao lại để cho Minh Dung thực hiện được diệu kế hạ độc chứ? Nghĩ đến việc này, Lâu Hướng Vãn lại hơi lo cho an toàn lão vương phi, vương phi đã ốm yếu như vậy, mà mình lại không chăm sóc tốt cho vương phi, nên mới để xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa vương hoàng hậu và Tam hoàng tử phi đều ở trong phòng, chỉ sợ bọn họ cố tình phối hợp nhau, mới khiến vương gia không chú ý tới việc Minh Dung và vương hoàng hậu hạ độc?

Lâu Hướng Vãn không ngừng nghĩ đến chuyện giao thủ tối qua cùng hắc y nhân ở trong hoàng cung, chẳng lẽ trong chuyện này cũng có quan hệ sao? Nếu thật sự độc dược xuất phát từ hoàng cung, lại do Minh Dung hạ độc, vậy thì Vương hoàng hậu cùng Minh gia đã kết thành một phe, chết tiệc, vương gia rảnh lắm hay sao mà cưới chi nhiều nữ nhân vậy để làm gì, cứ rước lấy phiền phức thôi!

Dù sống ở Tả Gia nhưng Lâu Hướng Vãn vẫn không yên tâm lắm, trong khi đó Phượng vương phủ lại càng thêm rối loạn, chỉ vì tất cả tin đồn đều bị Lôi quản gia giấu kín, toàn bộ nha hoàn vương phủ cùng hạ nhân ở bên ngoài cũng không được nói, sau khi Lôi Bôn trở lại vương phủ, lập tức điều động thị vệ vương phủ tăng cường phòng bị, không cho bất kỳ kẻ khả nghi nào ra vào vương phủ, cả Long Vệ cũng phải âm thầm bảo vệ an toàn cho Phượng Kính Dạ cùng lão vương phi.

“Mẫu hậu, chuyện gì xảy ra? Vì sao chuyến trở về lần này của Kính Dạ lại xảy ra chuyện chứ!” Phượng Sở Thiên nhận được tin tức, liền tức tốc đến Phượng vương phủ, giờ phút này sắc mặt có chút u ám, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ba người Vương hoàng hậu, Lương Viện và còn có Minh dung đứng ở bên cạnh, cả bản thân Phượng Sở Thiên cũng không tin, nếu nói đám người này không có liên quan.

“Bổn cung cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra , thậm chí lại có người to gan lớn mật dám đầu độc Hách Liên vương phi, nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải khiến cho Hách Liên khai chiến với nước ta sao!” Vương hoàng hậu đứng ở trong viện, lạnh lùng mở miệng nói, tỏ ra mình là bậc hoàng hậu uy nghi, “Lôi quản gia, đã điều tra ra chưa?”

“Hồi bẩm hoàng hậu cùng thái tử điện hạ, nha hoàn sắc thuốc trong phòng bếp cùng Hồ đại phu và những người khác có liên quan đều bị đem nhốt lại, có điều tất cả bọn họ đều nói không hạ độc, cả chỗ ở cũng đã phái người đi lục soát nhưng không tìm thấy bất kỳ độc dược nào.” Trên nét mặt Lôi quản gia đầy nép nhăn còn lộ vẻ nặng nề, cả Hồ đại phu là người hốt thuốc cho lão vương phi và nha hoàn sắc thuốc đều sẽ không dám phản bội lại vương phủ, đó là lí do vì sao ánh mắt Lôi quản gia lại chuyển dời đến trên người Minh Dung, Lạc Ngưng nói hôm đó ở trong phòng thấy Minh Dung đưa thuốc cho vương phi, thế thì rất có khả năng hạ độc.

“Lôi quản gia, ta làm sao có thể hạ độc hại mẫu hậu, nhất định là Lâu Hướng Vãn, là ả ta bưng thuốc đến, mà thời gian từ trong phòng bếp đến phòng mẫu hậu lại dài như vậy, ả ta tuyệt đối có khả năng hạ độc!” Bị Lôi quản gia dùng ánh mắt hoài nghi nhìn, Minh Dung khẽ mở miệng phản bác để bảo vệ chính mình, trong đôi mắt tràn đầy hận ý, nhất định là do Lâu Hướng Vãn, nhất định ả ta biết mẫu hậu muốn vương gia thu hồi hưu thư, nên Lâu Hướng Vãn mới phẫn nộ mà hạ độc với mẫu hậu, muốn đem mình bức ly khỏi vương phủ, độc chiếm lấy sự sủng ái của vương gia.

“Mộc Mộc không hạ độc .” Phượng Sở Thiên cắt ngang lời phỏng đoán của Minh Dung đối với Lâu Hướng Vãn, chẳng qua Phượng Kính Dạ không ngờ tới chuyến trở về đã gặp nguy hiểm, không những thế còn kéo thêm Lâu Hướng Vãn.

“Thái tử, chuyện gì cũng cần phải có chứng cớ, Lôi quản gia, đem Lâu Hướng Vãn lại đây, bổn cung muốn đích thân thẩm vấn, dám độc hại Hách Liên vương phi, đây chính là tội tru di cửu tộc!” Vương hoàng hậu lạnh lùng cắt ngang lời Phượng Sở Thiên, trực tiếp ra lệnh Lôi quản gia mang Lâu Hướng Vãn tới đây.

“Bẩm hoàng hậu, Mộc Mộc không còn ở trong vương phủ, hẳn là đã đi ra ngoài”. Ánh mắt Lôi quản gia chăm chú nhìn ra ngoài cửa, Lôi Bôn đứng thẳng y như một cây cột, nói như vậy Mộc Mộc đã được đưa ra ngoài an toàn, tuy rằng gánh phải tội danh, nhưng cũng tốt hơn bị tống vào ngục, tất cả mọi chuyện nên chờ vương gia tỉnh lại thì tốt hơn.

“Lâu Hướng Vãn sợ tội nên bỏ trốn rồi?” Minh dung cười nham hiểm, giống như bắt được đuôi của Lâu Hướng Vãn, vô cùng kích động nhìn về hướng Vương hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, ngày đó ở Quan Âm miếu bị tập kích, e rằng là do Lâu Hướng Vãn tự biên soạn ra màn kịch này, bằng không có nhiều sát thủ như vậy, tại sao ả ta vẫn có thể bình yên vô sự trở về, bây giờ còn dám hạ độc mẫu hậu, liên lụy Vương gia lúc này bị trúng độc mê man, tất cả đều do âm mưu của Lâu Hướng Vãn, nói không chừng ả là gian tế của Tây Lan vương triều, đến để tiếp tay mưu hại vương gia!”

“Người đâu, mau đi truy bắt Lâu Hướng Vãn về quy án, đem Lâu Hướng Vãn tống giam vào thiên lao, để Hình bộ thẩm tra!” Giọng điệu Vương hoàng hậu vô cùng sắc bén, còn móc ra Phượng ấn hoàng hậu, cho dù là Phượng Sở Thiên cũng không cách nào ngăn cản.

Rốt cuộc trên mặt Minh dung lộ ra nụ cười, còn Lương Viên quả thực rất thông minh, giờ phút này thần sắc vẫn lộ vẻ lo lắng, cho dù Lâu Hướng Vãn là người hạ độc, cũng sẽ không lộ ra một chút vui sướng nào, dù sao lão Vương phi vẫn còn suy yếu, Phượng Kính Dạ bị trúng độc còn chưa tỉnh lại, lúc này lộ vẻ vui mừng đó chính là giấu đầu lồi đuôi.

---------- Đường ngăn cách--------

Vào ban đêm, cuối cùng Tư ngự y cũng bước ra khỏi phòng, lão vương phi đã bình an vô sự, nhưng vì thân thể đã lớn tuổi nên còn hơi yếu nên Lạc cô cô phải luôn túc trực ở bên cạnh chăm sóc, lại lo cho an nguy của Phượng Kính Dạ, hiện vẫn còn đang bất tỉnh, một mặt Phượng Kính Dạ ở một bên dùng chân khí để ổn định tâm mạch cho lão vương phi, một phần đem chất độc ép ra ngoài truyền dẫn lên trên người mình mới bị thương quá nặng nên ngất đi.

Tuy rằng Tư ngự y đã ổn định chất độc trong thân thể Phượng Dạ Kính, nhưng lại không thể giải được độc truy mệnh tán, truy mệnh tán là dùng năm loại hoa độc cùng cỏ độc, còn nghiên cứu thêm trùng độc để tạo thành, cách trình tự thêm hoa độc cỏ độc cùng trùng độc đều phải khác nhau, nên giải dược cũng phải khác nhau, trong thời gian ngắn, Tư ngự y cũng không có cách nào giải được độc cho Phượng Kính Dạ.

Phượng Vương phủ vẫn luôn được canh giữ nghiêm ngặt, giờ đây lại xảy ra như thế, Lôi Bôn an bài càng cực kỳ nghiêm hơn, tất cả thủ vệ vây quanh Kỳ Lân điện chặt chẽ đến một cọng tóc cũng không vào được, thậm chí ngay cả việc chăm sóc Phượng Kính Dạ cũng do Long Vệ đảm nhận, bất cứ ai cũng không được phép đến gần Kỳ Lân Điện, Tử Thư, Trịnh phu nhân cùng các nha hoàn và đám hạ nhân khác cũng đều ở trong viện của mình, không được tùy ý ra vào, chẳng hạn ăn cơm, cũng phải do thị vệ mang vào trong viện.

Lâu Hướng Vãn thật không ngờ Tả Ngôn vừa độc mồm, mà võ công cũng rất cao cường, thành công thoát khỏi Tả gia để tìm các thám tử ẩn mình bên ngoài, đưa Lâu Hướng Vãn thẳng tiến vào Phượng vương phủ, sau đó tiến đến Kỳ Lân viện.

“Mộc Mộc, lại đây xem giúp cho Kính Dạ một chút đi.” Phượng sở Thiên cau mày, tình thế biên quan ngày càng nguy kịch, hiện tại Kính Dạ bị trúng độc hôn mê, nếu như biên quan lại xảy ra chuyện gì, đối với vương triều Tố Nguyên mà nói đây đúng thực là rất nguy hiểm, huống chi nếu người của Vương gia nắm giữ được binh quyền, thì vô cùng tai hại.

Lâu Hướng Vãn thật sự không ngờ chỉ vì mình sợ phiền toái nên mới rời khỏi phòng lão vương phi, khiến lão vương phi bị trúng độc, sau đó Phượng Kính Dạ lại đem chất độc truyền vào trên người mình.

Nhìn gương mặt anh tuấn của Phượng Kính Dạ xanh xao đến không còn huyết sắc, Lâu Hướng Vãn đau lòng ngồi xuống bên giường, nắm tay Phượng Kính Dạ lên, cảm thấy lạnh thấu xương, đây là do Tư ngự y vì tránh chất độc truy mệnh tán lan ra không còn cách chữa trị. Những ngón tay mảnh đặt lên cổ tay Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng bắt mạch, thấy mạch đập rất yếu, do liên tiếp hai lần hao tổn chân khí, hơn nữa truy mệnh tán rất độc, lúc này mới làm cho Vương gia hôn mê bất tỉnh.

“Chỉ vì muốn hãm hại tiểu nha hoàn này sao?” Tả Ngôn thoáng nhìn qua Phượng Kính Dạ đang hôn mê, ngày xưa Phượng vương gia là kẻ phong lưu phóng khoáng, hiện giờ lại nằm ở trên giường không hề nhúc nhích, ánh mắt Tả Ngôn lộ vài phần lạnh lùng, những người này đúng là to gan lớn mật, dám xuống tay với người Phượng Vương phủ.

“Không, chính xác là đối phó Vương gia, còn liên lụy thêm ta.” Lâu Hướng Vãn nhẹ nhàng nắm lấy tay Phượng Kính Dạ, tựa hồ muốn truyền chút ấm áp vào tay hắn, “Nếu như muốn đối phó ta, không cần tìm đến loại truy mệnh tán gần như thất truyền, quả ra tay thật nặng cả độc dược bình thường cũng rất lợi hại, dùng Kiến Huyết Phong Hầu kịch độc để giết chết vương phi, nên dù vương gia có ở đây, ta cũng khó thoát khỏi cái chết.

Lão vương phi là Hách Liên công chúa, kể cả Phượng Kính Dạ cũng không có cách bảo vệ Lâu Hướng Vãn, đây không phải là tội hại một mạng người, mà còn liên lụy đến quan hệ hữu nghị của hai nước, nhất định Hách Liên vương triều sẽ đến đòi gặp để giết mình.

“Chỉ vì muốn hãm hại tiểu nha hoàn này sao?” Tả Ngôn thoáng nhìn qua Phượng Kính Dạ đang hôn mê, ngày xưa Phượng vương gia là kẻ chuyên phong lưu phóng khoáng, hiện giờ lại nằm ở trên giường vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt Tả Ngôn lộ vài phần lạnh lùng, những người này đúng là to gan lớn mật, dám xuống tay với người Phượng Vương phủ.

“Không, chính xác là đối phó Vương gia, còn liên lụy thêm ta.” Lâu Hướng Vãn nhẹ nhàng nắm lấy tay Phượng Kính Dạ, tựa hồ muốn truyền chút ấm áp vào tay hắn, “Nếu như muốn đối phó ta, không cần tìm đến loại truy mệnh tán gần như thất truyền, cả độc bình thường cũng đã lợi hại, ra tay dùng Kiến Huyết Phong Hầu kịch độc để giết chết vương phi, cho dù vương gia có ở đây, ta cũng khó thoát khỏi cái chết.

Lão vương phi là Hách Liên công chúa, cho dù là Phượng Kính Dạ cũng không có cách bảo vệ Lâu Hướng Vãn, đây không phải là tội trạng về một mạng người, mà còn liên lụy đến quan hệ hữu nghị của hai nước, nhất định Hách Liên vương triều sẽ đến đòi giết mình.

Sở dĩ truy mệnh tán thất truyền, là vì phải kết hợp năm loại độc, cỏ độc, hoa độc, trùng độc cùng với nhau, là phi thường khó khăn, một chút không để tâm, độc tính sẽ thành tương khắc, nếu mà phối hợp phân lượng không đúng, truy mệnh tán sẽ có mùi, làm cho người ta phát hiện, truy mệnh tán sở dĩ khó giải độc, là bởi vì trình tự bỏ năm loại hoa độc, cỏ độc và trùng độc đều khác nhau, nhưng cũng chính vì điểm này, trước để cái gì, để bao nhiêu phân lượng đều là những yêu cầu đòi hỏi phải rất cẩn thận, đó là lí do làm cho độc dược từ từ bị thất truyền theo thời gian.

Chỉ cần trúng truy mệnh tán, đồng thời trong lúc đó thân thể bị trúng độc sẽ làm tổn hại năm bộ vị quan trọng , dẫn đến độc tố không cách nào bức ra ngoài cơ thể, chỉ có thể truyền từ trên người lão vương phi sang Phượng Kính Dạ, cho nên Lâu Hướng Vãn mới nhận định là cố ý hạ độc Phượng Kính Dạ.

“Nếu như chính Minh Dung hạ độc, vậy mục đích chắc là để trả thù Mộc Mộc, nhưng bây giờ lại liên lụy đến Phượng Kính Dạ, Kính Dạ trúng độc nên mạch tượng suy yếu, khiến cho cháu trai của Vương hoàng hậu là Vương Hạo có thể nắm giữ ấn soái xuất chinh, khiến Vương gia nắm giữ được binh quyền, giờ xem ra cả hai gia đình đang cùng liên thủ với nhau.” Phượng Sở Thiên nhìn Lâu Hướng Vãn, còn Tư ngự y đã đi nghiên cứu chế thuốc giải, “Mộc Mộc, Hoa Thiên Thiên cùng một số người khác đều bị Vương hoàng hậu giam giữ ở Thiên Lao Hình Bộ.”

“Cái gì?” Thoáng chốc Lâu Hướng Vãn từ từ đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía Phượng Sở Thiên, không thể tin được chỉ vì mình mà liên lụy nhiều người bên cạnh, mặt liền tái nhợt, không hề nghĩ Hoa Thiên Thiên cùng Đoàn Tử đang ở trong thiên lao chịu đựng cực hình tra tấn? Lâu Hướng Vãn siết chặt tay, chợ nhớ tới Dịch Quân Hàn, “Quân Hàn đâu? Cũng bị nhốt luôn hả?”

“Đúng, tất cả người có liên quan tới ngươi đều bị đem nhốt vào Thiên Lao.” Đối với điểm này Phượng Sở Thiên thật bất lực, việc Vương hoàng hậu làm là hợp tình hợp lý, hơn nữa đã bẩm báo với phụ hoàng, nhưng nhiều năm phụ hoàng cứ mãi lo luyện đan, hôm nay nghe nói tới chuyện này, cũng rất ít tình cảm, trực tiếp để Hình Bộ đi tra rõ.

“Không nên làm chuyện ngốc nghếch, ngươi ra mặt chỉ có con đường chết.” Tả Ngôn lạnh lùng mở miệng, tuy thái độ không tốt, nhưng vẫn nhìn ra là đang quan tâm cho an toàn Lâu Hướng Vãn, “Đó không phải muốn lừa ngươi ra mặt, bọn chúng có thể đồng lõa với nhau, giam giữ ở Thiên Lao không bao giờ được thả ra.”

Đầu Lâu hướng Vãn cứ vang lên ong ong, nàng biết ý trong lời nói của Tả Ngôn, lúc trước mình bị Lôi Bôn đưa ra ngoài, là vì tránh để bị bắt, nếu không sẽ khó thoát khỏi cái chết, mọi chuyện cứ chờ vương gia tỉnh lại, mới có thể xoay chuyển, nhưng cứ trơ mắt nhìn Đoàn Tử, Thiên Thiên còn có Quân Hàn bị giam giữ ở trong thiên lao như thế, Lâu Hướng Vãn làm không được, biết rõ không thể làm, nhưng nàng vẫn không thể đứng ở một bên, mặc kệ Vương hoàng hậu hay Minh Gia có hận mình đến thấu xương, nhất định sẽ trút oán hận lên trên người Đoàn Tử cùng Thiên Thiên, vết thương của Quân Hàn chưa lành hẳn, người cũng vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, lúc này lại bị nhốt vào đại lao của Hình bộ.

“Nếu là do Vương hoàng hậu và Minh Dung hạ độc, thái tử, người hãy thay ta đem tin này truyền ra ngoài, dùng ta đổi lấy thuốc giải, cũng đổi lấy an toàn cho Thiên Thiên và Đoàn Tử.” Ánh mắt Lâu Hướng Vãn vô cùng tinh ranh, ánh sáng hoàng hôn phản chiếu xuống, lộ ra thần sắc bình tĩnh cùng khuôn mặt tinh xảo Như Ngọc.

Phượng sở Thiên và Tả Ngôn đều ngẩn ra, cùng hướng về phía Lâu Hướng Vãn, nếu Phượng Kính Dạ chịu cắt đứt tình cảm với Lâu Hướng Vãn, thì đây chính là biện pháp tốt nhất, chẳng những có thể thả người vô tội ra, mà còn lấy được thuốc giải, hơn nữa chỉ cần Phượng Kính Dạ tỉnh lại, nhất định có cách bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn, nhưng điều khó giải quyết nhất chính là thời gian để tra rõ kẻ hạ độc, trong khoảng thời gian này, Lâu Hướng Vãn sẽ bị giam ở đại lao của hình bộ, không ai dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, hình bộ thượng thư Trương đại nhân, là người nhà của Minh Gia, sau khi cưới trưởng nữ của Minh Gia, thì mới thăng chức hình bộ thượng thư, nếu như Lâu Hướng Vãn vào đại lao hình bộ, e rằng sẽ phải chịu không ít đau khổ.

“Chẳng lẽ điện hạ cùng Tả thượng thư, còn có vương gia, ba người hợp lại không thể bảo vệ được mạng tôi sao?” Không muốn Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn do dự, Lâu Hướng Vãn liền cười cười, tuy bản thân hơi mạo hiểm, nhưng chỉ cần người của vương gia có thể nhanh chóng tra rõ chuyện hạ độc, thì mình mới có thể an toàn đi ra ngoài.

“Được, cứ làm vậy đi!” Phượng Sở Thiên mở miệng đồng ý, hơn nữa nếu dựa vào chuyện quốc sự, không thể kéo dài bệnh của Phượng Kính Dạ thêm nữa , bằng không biên quan xuất hiện tình huống gì, nhất định Vương gia sẽ thừa cơ hội để Vương Hạo lên nắm giữ ấn soái xuất chinh, vì thế Phượng Kính Dạ phải bình yên vô sự. Còn về mặt tình cảm, Phượng Sở Thiên cũng hy vọng Phượng Kính Dạ vô sự, chỉ cần người còn có chút hy vọng, thì tình cảm cũng sẽ không mất đi.

Chỉ là Tả Ngôn không mở miệng nói gì, chỉ đứng im một bên nhìn Lâu Hướng Vãn, không đồng ý cũng không phản đối. Đêm hôm đó, một phong thơ hàm được đưa tới Minh Gia, Minh thừa tướng liền lập tức phái người vào hoàng cung thương lượng cùng hoàng hậu.

Ngày thứ hai.

Trong lúc Lâu Hướng Vãn đi tới Hình bộ tự thú, thì thấy ở ngoài cửa lớn Hình bộ có một người đi đường đưa cho Tư ngự y lọ thuốc, bên trong đó chắc là thuốc giải truy mệnh tán, “Nhớ kỹ không nhận tội, ta với điện hạ sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để dò thám, nên cố cắn răng chịu đựng một chút đi!”. Nhìn thấy hình bộ thượng thư Trương Đại nhân đi cùng một tên nha sai ra ngoài, Tả Ngôn vẫn như xưa lộ ra vẻ u ám, lạnh lùng mở miệng, “Trương đại nhân, đây chính là tội phạm đang bị hình bộ phát lệnh truy nã, vừa khéo bị bổn quan bắt gặp phải, nên đem tới Hình bộ, mà hoàng thượng đã hạ chỉ cho bổn quan trợ giúp Trương đại nhân thẩm tra vụ án này, những người không liên can được quyền thả ra.”

“Làm phiền Tả thượng thư rồi, người đâu đem Lâu Hướng Vãn nhốt vào trong đại lao!” Ngoài mặt Trương đại nhân đang cười nói nhưng trong lòng lại không phải vậy, ra một lệnh,liền có hai nha sai cầm gông xiềng đi tới bên Mộc Mộc, gông gỗ này nặng 50 cân được đeo vào cổ cùng trên tay, trong giây lát là có thể làm cho người và cổ đau đớn vô cùng, đủ để biết rõ ràng Minh Gia đang suy nghĩ biện pháp hành hạ Lâu Hướng Vãn.

Tả Ngôn nhíu mày lại một chút, nhưng không cách nào can thiệp, chỉ có thể nhìn xem dáng vẻ bình tĩnh của Lâu Hướng Vãn bị đám nha sai đeo gông vào, rồi còng hai tay hai chân lại sau đó áp giải vào đại lao hình bộ.

Bởi vì là chưa có ra công đường thẩm vấn phạm nhân, nên tạm thời sẽ không bị giam giữ vào nữ lao riêng, mà được nhốt chung với phạm nhân khác để đợi ngày phán xử, sau khi xét tội xong mới tách riêng ra. Giờ phút này, Lâu Hướng Vãn bị giam ở nhà giam cuối cùng, đầy u ám và hôi thối, đây cũng là nơi dùng để giam giữ tội phạm.

“Vào đi!” Một nha sai mở cửa tù, một tên thô lỗ khác dùng tay đẩy Lâu Hướng Vãn vào, bởi vì trên cổ mang gông xiềng gỗ nặng nề nên mất trọng tâm, Lâu Hướng Vãn té thẳng xuống đất một cái phịch, làm gông xiềng gỗ cắn vào người, hai tên nha sai cười ha hả trông cực biến thái, phạm nhân chungg quanh cũng đều cười ha ha, bị giam giữ đã lâu, con người cũng bị quỷ tha hóa, đại lao hình bộ nhốt nữ phạm nhân cũng không nhiều, cho nên những người này vừa thấy Lâu Hướng Vãn bị giam giữ, mặt càng thêm độc ác mà dâm loạn, những thứ xấu xa dơ bẩn đều lộ ra hết trên mặt, ngoại trừ một ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn.

Cũng không biết khi nào vương gia mới hồi phục lại như cũ, lại còn thêm chuyện hạ độc đến bao lâu mới có thể tra ra rõ! Lâu Hướng Vãn ngồi vào trong góc xó, tay vòng trên đầu gối, đem gông xiềng gỗ đặt ở trên đầu gối, bình thường sau khi phạm nhân bị đưa vào trong nhà giam, Gông xiềng gỗ đều được tháo ra, nhưng những tên nha sai kia cố tình quên đi để khỏi phải tháo ra cho Lâu Hướng Vãn.

Tả Ngôn rất muốn đi theo Lâu Hướng Vãn, nhưng lại bị Trương đại nhân ngăn lại, giờ đi thẳng tới chiếc xe ngựa được đỗ không xa bên cạnh Hình Bộ, ngồi bên trong chính là Phượng Sở Thiên, sắc mặt Tả Ngôn có chút khó coi, “bị đeo gông gỗ 50 cân”.

“ Trương Minh Hải!” Phượng Sở Thiên cũng lộ ra vẻ giận dữ, nhưng Hình Bộ là địa bàn của Trương Minh Hải, hiện tại Minh Gia với Vương hoàng hậu đang hợp tác với nhau, bất kể Phượng Sở Thiên hay Tả Ngôn cũng không có cách , gông xiềng gỗ 50 cân, đừng bảo là một nữ nhân, cho dù nam nhân khỏe mạnh cũng chịu đựng không nổi.

“Cho dù chúng ta vào đó giúp đỡ, nhưng sau khi rời đi, thế nào tên Trương Minh Hải cũng sẽ cho đeo gông lại!” Tả Ngôn lộ vẻ u ám, trong đôi mắt đầy ẩn giấu làm hắn càng thêm vẻ âm hiểm, nhưng lúc này Tả Ngôn thật sự lo lắng cho Lâu Hướng Vãn, không khỏi hoài nghi, bọn họ đồng ý đưa Lâu Hướng Vãn vào nhà giam vậy có đúng hay không?

Giữa trưa, khi đưa thức ăn vào trong phòng giam, trước mặt mỗi người đều có một cái bát, song cũng chỉ có nửa bát lương thực cùng một cái bánh bao, còn nói đó là thức ăn, bất quá cũng chỉ là một chút rau lá cải cắt nhỏ, sau đó cho nước và muối vào rồi nấu lên, so với đồ ăn cho heo còn tệ hơn nhiều, nhưng lúc đưa cơm đến chỗ Lâu Hướng Vãn, tên nha sai run rẩy làm bát cơm rơi xuống đất, vô tình để bánh bao bị hắn giẫm một đạp, dùng sức xay vài cái, sau đó hài lòng nghênh ngang rời đi.

“ Tiểu cô nương đã đói bụng chưa, lại đây, ta chia cái bánh bao cho cô.” Sát cạnh phòng giam, một nam nhân tóc tai bù xù hảo tâm mở miệng nói, được ngăn cách bằng khung sắt, duỗi bàn tay qua, giữa các ngon tay đen kịt là một cái bánh bao.

Lâu Hướng Vãn nhìn bữa trưa của mình, đừng bảo là có độc vẫn không có độc, cơm vun vẩy trên mặt đất, bánh bao bị chân đạp đen sì, cả phần rau cũng bị cắt bớt luôn, ai bảo bây giờ mình là phạm nhân chứ, nên Lâu Hướng Vãn cũng không quan tâm, liền đến thẳng chỗ nam nhân có lòng hảo tâm cho mình bánh bao.

Nhưng ngay khi Lâu Hướng Vãn bắt lấy bánh bao trong lòng bàn tay của hắn, vừa muốn nói lời cám ơn, thì đột nhiên tên nam nhân kia liền giữ lấy cổ tay của Lâu Hướng Vãn, phát ra tiếng cười dâm tà, mà phạm nhân chung quanh khác cũng cười ha hả điên cuồng, có vỗ cửa lao, có người đung đưa gông xiềng, có lỗ mãng nguyền rủa, vì sao nữ nhân này không phải ở bên cạnh vách của mình, hắn đã bị nhốt hai năm rồi nên không biết nữ nhân kia có dáng dấp như thế nào.

“ Tiểu quỷ, cho đại gia ta sờ đi, cùng ông đây vui vẻ thống khoái, về sau bánh bao đều cho ngươi.” Nam nhân cười vô cùng bỉ ổi, nuốt nước miếng, tuy Lâu Hướng Vãn đang mặc trang phục tù màu trắng, mà sắc mặt trắng nõn và trên mặt cũng sạch sẽ, tuy rằng mặt mộc không trang điểm, tóc chỉ đơn giản cài qua loa, so với những tên phạm nhân đã gặp qua mỹ nhân cũng không hề kém, đột nhiên sắc tâm nổi dậy, mà tên nha sai ở cách đó không xa cũng đã nghe thấy, chỉ là giả vờ như không nghe không hỏi không quản gì cả.

Lâu Hướng Vãn bị bắt cổ tay, nhìn nam nhân trước mắt kia nở nụ cười hạ lưu, bỗng nhiên cô tay chuyển động kỳ la, ánh mắt tên nam nhân trở nên kinh ngạc, đầu ngón tay cái dùng sức, phát ra tiếng cọt kẹt, chỉ nghe tên nam nhân kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, xương cốt cổ tay đều bị Lâu Hướng Vãn làm vỡ nát.

Sau một lúc ngắn ngủi, tất cả phạm nhân lại nhốn nháo, bây giờ đều chửi bới cái tên vịt chết tàn tật kia , Lâu Hướng Vãn thẳng thừng cầm bánh bao hướng vào góc xó nhà tù, xé xuống nắm dấu tay đen kịt ở trên bánh bao, sau đó từ từ ăn, còn tên nam nhân kia đang ôm lấy cổ tay kêu gào thống khổ.

“Chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì hả? Ồn ào cái gì, bộ không còn muốn sống có phải không?” Nha sai không ngờ lại nghe thấy tiếng khóc không mong muốn, cảm giác có gì đó không ổn, dù sao trong phòng giam chỉ có một nữ phạm nhân là Lâu Hướng Vãn, cho nên những tên phạm nhân này làm gì bọn nha sai đều biết rõ, nhưng lạ là chẳng hề tiếng động nào.

“Quan gia, ả tiện nhân này bẻ gẫy tay của ta.” Nam nhân thấy nha sai đi tới, nhanh đến cửa lao kêu khóc, đem tay mình bị bẻ gẫy nâng ở trước ngực, để cho nha sai thấy.

“Đồ vô dụng!” đáng tiếc nha sai cũng không phải loại người tốt bụng gì, chán ghét nhìn tên nam nhân, dùng đao trong tay trực tiếp gõ, tuy rằng đao còn ở trong vỏ, nhưng hạ xuống rất mạnh, nam nhân đang còn đau đớn không ngừng vì cổ tay lại bị thêm một đòn nữa, làm đau nhức không ngừng.

“Trong nhà giam cấm đánh nhau, người vi phạm quất 30 roi!” Hai nha sai ác độc đi tới bên Lâu Hướng Vãn, một tên nha dịch lấy chìa khóa mở cửa nhà lao, kéo Lâu Hướng Vãn đi ra ngoài, liếc nàng từ trên xuống dưới, không tin nàng thật sự mới bẻ gẫy tay tên nam nhân kia, nghĩ là nam nhân kia không chiếm được tiện nghi nên làm liều, với bọn nha sai đây chính là cơ hội mà họ đang chờ, vừa có danh tiếng, lại còn có thể chính ngôn thuận hành hạ Lâu Hướng Vãn.

Lâu Hướng Vãn bị kéo ra ngoài, ngược lại cũng không có phản kháng gì, từ nhà giam bên này đến phòng xử phạt, bốn phía đều là những dụng cụ tra tấn, một tên bình thường thấy Lâu Hướng Vãn bị áp giải tới, cười mở miệng nói, “Mới vào đã gây tội, được được, ta mới vào đây nên cứ để ta đánh cho, các người cứ đi ăn cơm đi?”

“Không cần nương tay cứ đánh 30 roi, đi , chúng ta đi ăn cơm.” Hai người đem trói Lâu Hướng Vãn lên trên cái giá, sau đó mới rời đi, dù sao bọn họ cũng vẫn chưa ăn cơm trưa.

Bạn đang đọc Tỳ Nữ Vương Phi của Lữ Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.