Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư phụ sở khanh (4)

Phiên bản Dịch · 733 chữ

Hắn đã mặc tiết khố vào rồi, nhưng cái quần kia cũng rất mỏng, dán chặt lên đôi chân dài ẩm ướt, nơi nào đó của hắn lộ ra rõ ràng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Có phải muốn khoe ra như vậy! Có chút lớn hơn so với người thường nha!

Tô Nặc Vũ bĩu môi, ôm ngực, ánh mắt không dám nhìn.

Trong lòng đang rất không bình tĩnh, rất không bình tĩnh!

Không có nữ nhân nào nhìn thấy nam nhân dáng người hoàn mỹ "cơ thể ẩm ướt dụ hoặc" mà có thể coi như không thấy. Không thể tĩnh tâm, không thể tĩnh tâm được.

Sắc dụ trước mặt không có, không có, không có!

Tô Nặc Vũ niệm trong lòng, mặt ngoài thì giả vờ không biết. Sau đó, nàng đi nhặt củi, từ không gian nàng lấy ra đá lửa, chuẩn bị nhóm lửa hong khô quần áo.

Lúc này, một bóng người nhảy tới, mang theo một chút hương khí nhàn nhạt thấm vào ruột gan.

Tô Nặc Vũ nâng mắt nhìn, hít thở đều dừng lại.

Nam nhân đã mặc quần áo, càng làm nổi bật vẻ ngọc thụ lâm phong, đẹp trai đến hồ đồ. Nếu hắn tự nhận mình xếp hạng hai thì không ai dám xưng hạng nhất.

Y phục xanh ngọc trong gió hơi phất phơ, tóc dài hơi rối,

Yêu nghiệt!

"Ngươi đang làm cái gì?" Nam tử cúi đầu hỏi.

Tô Nặc Vũ chuyên tâm đánh lửa: "Nhóm lửa."

"Nhóm lửa cần đánh hai tảng đá với nhau?" Ngữ khí của hắn rất quái lạ.

Tô Nặc Vũ nhìn hắn bĩu môi một cái: "Không phải à?"

Thời này không có bật lửa thì nhóm lửa kiểu gì?

"Không phải, phải làm như thế này chứ!" Hắn nói xong, ngón tay khẽ động, một ngọn lửa bùng lên trên đống củi.

Tô nặc vũ: ". . . . . ."

Nàng im lặng cầm tảng đá rồi đứng lên.

Phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn .Đại thần trước mặt, không dám lỗ mãng.

Tô Nặc Vũ cởi quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh đống lửa hơ quần áo.

Hắn lại nhíu mày hỏi: "Ngươi lại làm cái gì vậy?"

Tô nặc vũ: ". . . . . ."

"Hơ quần áo cho khô."

Chuyện rõ ràng như vậy cũng hỏi, là trẻ em thích tò mò à?

Khóe miệng hắn hơi giật giật một cái, đẹp trai kiến cho ai cũng say đắm, nhưng ngữ khí lại có chút khinh miệt: "Không cần hơ!"

Vù, một cơn gió nhẹ lướt qua người Tô Nặc Vũ, quần áo trong nháy mắt đã khô.

Tô nặc vũ: ". . . . . ." -_-|||

Đại thần à, có tuyệt kỹ gì thì thi triển một lần hết được không?

Thật sự ta bị nhục nhã đủ rồi!

Tô Nặc Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi, đứng dậy, phủi mông rồi đi đến bên hồ.

Nàng khom lưng tìm Long Cốt Thảo và Xà Phúc Thảo.

Tìm một lát, nàng liền hái được hai cây Xà Phúc Thảo, lạnh ngắt giống như thân rắn. Nàng lại tiếp tục tìm Long Cốt Thảo.

Nam nhân thong thả chậm rãi bước qua, nhìn thấy Tô Nặc Vũ cong mông tìm một lúc lâu, không tìm được casii gì cả, mới chầm chậm hỏi: "Tìm cái gì?"

Tô Nặc Vũ thẳng lưng, đấm đấm thắt lưng: "Long Cốt Thảo. Rõ ràng bên hồ có rất nhiều, tại sao hôm nay lại không thấy một cây nào?"

"Bị ta hái mất rồi." Hắn thản nhiên nói như không có việc gì.

Tô nặc vũ: ". . . . . ."

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, nàng xoa xoa thắt lưng, chỉ thẳng vào hắn đau lòng vô cùng: " Đại thẩm ngươi (đm), hái thảo dược cấp thấp làm gì, hơn nữa còn hái cho bằng hết!"

"Đại thẩm?"

"Cái đó không phải trọng điểm!" Tô nặc vũ như muốn gào thét, "Trọng điểm là ngươi hái hết Long Cốt Thảo để làm cái quái gì, đó là thảo dược cấp thấp, ngươi cần phải xem thường nó chứ."

"Nó có thể luyện ra đan dược cao cấp." Nam nhân bình tĩnh nhìn thấy Tô Nặc Vũ gào lên, biểu tình hắn có chút vô tội.

Tô Nặc Vũ: ". . . . . ."

Được rồi được rồi, đại thần, ngươi thắng rồi!

-----------------

Edit: Vee

Bạn đang đọc Tuyệt sắc y phi: Ngạo kiều lãnh đế, sủng nghịch thiên của Tân Nghệ Nghệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuvivi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.