Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại 7

Phiên bản Dịch · 1591 chữ

Đường Tử Ngạo mang theo Đường Thiên Gia phi thân lên một gian nhà cách đó không xa, đứng từ trên nóc nhà nhìn xuống chỉ thấy cả một vùng mới đầu còn người len chật như nêm giờ đã thưa thớt hẳn, rất nhiều người đã tìm được bầu bạn đều cùng nhau vào các gian nhà quanh đó, những điểm sáng nến thoắt cái được thắp lên lập lòe, tràn đầy hàm ý ám muội.

Gió đêm thổi qua có chút lạnh, Đường Tử Ngạo kéo Đường Thiên Gia dựa lọt trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”

Thiên Gia lắc đầu, nhìn đám người bên dưới, giọng cất lên còn nghe rõ đôi phần hưng phấn chưa tan: “Không mệt, Đường Đường, ngươi xem bọn họ na, ngươi nói coi, bọn họ chắc chắn không phải người nước mình sao?”

Đường Tử Ngạo đáp: “Không phải, tới giờ ta chưa từng nghe nước ta có nơi nào thế này, kể cả phong tục hay phong thổ cũng vậy.”

Đường Thiên Gia vòng tay ôm chặt Đường Tử Ngạo, tự nhúc nhích tìm một tư thế thật thoải mái, hoàn toàn không chạm đến gió đêm: “Bất quá, bọn họ thực tốt a, cũng không gượng ép hay khách sáo như chỗ chúng ta, sống rất thoải mái, vui vẻ.”

“Gia Gia thích ở đây sao?”

“Ưm, rất thích, bất quá, chúng ta không hợp chỗ này a, Đường Đường khỏi lo lắng, ta không muốn ở lại đây đâu, chúng ta vân du tứ hải, chẳng phải còn được thấy bao nhiêu nơi giống thế này sao, nói không chừng còn nhiều phong tục tân kỳ đặc biệt, khoa trương hơn, chơi vui hơn ở đây nữa à… nếu cứ mỗi chút mỗi ở lại, vậy mệt chết đi a?!”

Trông bộ dạng Thiên Gia bĩu môi nói, Đường Tử Ngạo mỉm cười, ôm hắn chặt hơn, cúi xuống ghé tai hắn: “Nếu chúng ta đã tới đây, vậy cũng nên nhập gia tùy tục thôi, nào đi, đừng lãng phí thời gian quý giá.”

Thiên Gia hét toáng lên, còn chưa kịp phản ứng hắn đã bị Đường Tử Ngạo ôm lấy, nhảy vọt khỏi nóc nhà, chỉ còn biết ghì chặt lấy thắt lưng hắn, nhắm tịt mắt lại.

Nàng Liễu đưa bọn họ tới đây đã sớm không thấy bóng dáng, Đường Tử Ngạo nhìn quanh một lượt, rốt cuộc ánh mắt dừng tại một viện lạc* rất rộng, mấy tiểu viện gần đây đều đã thấy thắp nến, hơn nữa còn trông được bóng người hắt qua cửa, chỉ có viện lạc và dãy nhà phía đó còn im lìm trong bóng đêm.

Đường Tử Ngạo lập tức lao về phía ấy, phi tới tận mé trong viện mới dừng lại.

Đẩy mở cửa một gian nhà, bên trong thoang thoảng tỏa ra mùi huân hương, xem ra cũng không phải nhà bỏ hoang, mà tối hôm nay cũng chẳng sợ có kẻ nào đến quấy rầy, Đường Tử Ngạo đi thẳng vào trong, thắp ngọn nến trên bàn rồi đóng cửa lại.

Thiên Gia vẫn đứng kế bên hắn, tần ngần nhìn thau nước trong vắt.

“Khát hả?”

“Có chút chút. Chúng ta vào thế này, có sợ người ta biết không a?”

“Không sao, gần đây không có ai, hơn nữa dù có người bọn họ cũng sẽ không tới quấy rầy đâu.” Đường Tử Ngạo vừa cười vừa nói, rồi đột nhiên bế xốc Thiên Gia tiến về phía giường trong.

“Cha, chờ đã, ta, ta còn chưa…”

Đường Tử Ngạo thoáng cái chụp lên môi hắn, không cho hắn nói nữa.

Hắn thực là nhịn không nổi nữa, vừa xong không khí như vậy, hắn nghĩ chỉ cần là một nam nhân khẳng định không thể thờ ơ không phản ứng, huống chi, bên người hắn còn có người thương yêu lâu nay. Hắn biết, Thiên Gia đang muốn nói hắn còn chưa tắm rửa, thế nhưng hắn mặc kệ, hắn chờ không được, mà… hắn cũng chẳng cần Thiên Gia tẩy trừ, hắn muốn cả hương vị tinh thuần nhất trên người hắn.

Nụ hôn vừa kết thúc, Thiên Gia thở hổn hển nhìn Đường Tử Ngạo, mấy lời định nói đã sớm bay biến, đôi con mắt sáng lấp lánh còn giăng một tầng hơi nước như sương, ẩn hàm tình, đong đầy ý, hắn ngây ngẩn lưu luyến quấn lấy Đường Tử Ngạo, không cho hắn mở mắt nhìn cánh môi bị chính hắn giày vò đến mọng đỏ, mà Đường Tử Ngạo chỉ cảm thấy toàn thân dâng lên một luồng khô nóng rạo rực.

“Gia Gia, Gia Gia…” Hắn thì thào, không ngừng trút những nụ hôn lên khắp mặt hắn, vừa bức thiết vừa mang theo sự nhẫn nhịn đầy ôn nhu.

Trận hôn như xuân phong tế vũ khiến Thiên Gia đã nếm trải vị tình ái cũng bắt đầu hơi động tình, hắn cựa quậy khó nhịn, vươn hai cánh tay ôm lấy Đường Tử Ngạo, thấp giọng rên rỉ: “Cha, cha…”

Đường Tử Ngạo nghe hắn gọi, một chút lý trí còn sót lại phảng phất như bay biến, hai bàn tay vốn đang run run cởi nút áo chợt rụt lại, rồi trực tiếp lần xuống dưới lớp vải áo, chực xé toạc ra, Thiên Gia còn đương mê mị giữa sương mù cuối cũng sực tỉnh, nhớ ra tình thế hiện giờ, nếu y phục xé rách rồi, vậy ngày mai làm sao ra ngoài được a, chỗ này đâu phải ở nhà, lúc nào cũng sẵn y phục cho hắn thay đổi, hắn vội nắm tay Đường Tử Ngạo lại, mặt ửng hồng nói: “Cha, để ta cởi, đừng xé.”

Đường Tử Ngạo đại khái cũng vừa lấy lại được chút lý trí, bàn tay vẫn luồn dưới tiết y hắn, vừa nghịch ngợm vân vê điểm nổi lên nho nhỏ, vừa cắn cắn trên cổ Thiên Gia: “Nhanh lên một chút.”

Thiên Gia tội nghiệp bị nửa người Đường Tử Ngạo đè trên mình, lại giữa lúc bị mê mông khiêu khích, đôi tay đâu có được nửa phần khí lực như bình thường, hắn chật vật hồi lâu mới miễn cưỡng tháo được phân nửa nút thắt, trong khi Đường Tử Ngạo nhấm nháp quanh cổ hắn một hồi, đang muốn tiếp tục trượt xuống mới phát hiện nút áo bên trên còn thắt nguyên, hắn ngẩng đầu, choàng tay qua người Thiên Gia: “Còn không cởi ra?”

Thiên Gia hờn dỗi tội nghiệp nhìn hắn: “Cha, ngươi khi dễ người ta.”

Đường Tử Ngạo tà tà mỉm cười, hắn cũng biết Thiên Gia vừa xong cả người run rẩy, bảo hắn cởi nút áo thật tình khó khăn vô cùng, thế nhưng hắn lại nhịn không được muốn xem bộ dạng đáng thương, bị mình khi dễ của hắn: “Không cởi được thì xé luôn, ngày mai ta ôm ngươi đi.”

“Không được, không được.” Thiên Gia vội kêu lên, làm sao chịu mất mặt vậy được.

Hắn đã tháo được năm nút bên dưới rồi, đại khái đã lên tới quá rốn, giờ chỉ cần Đường Tử Ngạo chịu hỗ trợ một chút, mấy nút thắt còn lại sẽ cởi xong ngay, hắn nhìn Đường Tử Ngạo rồi kéo tay hắn lên: “Cha giúp ta.”

“Không giúp.” Đường Tử Ngạo thu tay lại, cũng ghìm cả tay Thiên Gia, rồi đẩy xốc phần y phục đã xộc xệch lên, mảnh vải áo cứ như vậy bị đẩy lên tới cánh tay, lộ ra cả khoảng ngực.

“Ư…” Đường Tử Ngạo cúi xuống ngậm lấy một đầu nhũ, tinh tế cuộn lấy, khiến Thiên Gia lập tức toàn thân mềm nhũn, miệng chỉ còn biết bật ra những tiếng rên rỉ khe khẽ yếu đuối.

Nhỏm người dậy, Đường Tử Ngạo nhanh chóng tự thoát y phục, mà Thiên Gia dưới thân hắn đã hai má phiếm hồng, vạt áo bị đẩy lên quá ngực, thân trên hầu như quang lõa, gợi lên một thứ cảm giác còn mê hoặc hơn cả khi không che đậy chút gì, nhất là hai hạt đậu đỏ đã bị hắn làm cho cứng rắn, bên trên vẫn ánh ánh nước, thoáng lấp lánh dưới ngọn nến mờ ảo, không ngừng quyến rũ hắn ngậm lấy, nhay cắn, liếm láp.

Lần bàn tay xuống bên dưới, đụng chạm đến phân thân vẫn nguyên phấn nộn xinh đẹp của Thiên Gia, vật nọ cũng sớm cứng lên, qua vài lần chà xát xoa nắn, trên đỉnh bắt đầu rịn rịn chút thủy châu, Đường Tử Ngạo cùng lúc luồn ra sau, chậm rãi nhấn một ngón tay, kiên nhẫn khai mở. Bàn tay phía trước vẫn không ngừng ve vuốt, trấn an.

Cho đến khi cảm giác được Thiên Gia toàn thân trân cứng, bật ngửa cổ lên, Đường Tử Ngạo đột ngột chặn ngay đỉnh đầu vật nhỏ phía trước, cúi đầu ghé tai Thiên Gia nói: “Gia Gia, tự ngồi lên đi.”

“Không không, cha bỏ tay, muốn ra…” Thiên Gia chưa bao giờ bị Đường Tử Ngạo đối đãi như vậy, hai mắt bắt đầu mê mị, cánh tay huơ loạn không ngừng, bức thiết đòi được phóng xuất.

“Nghe lời, bé ngoan, tự ngồi lên, cha để ngươi ra.”

Thiên Gia thấy Đường Tử Ngạo thực sự không định buông tha, chỉ còn biết rưng rưng lệ gật đầu.

——–

*viện lạc: khoảng sân.

    *
Bạn đang đọc Túy Hồng Y của Mạc Thiên Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.