Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1. Những mẩu chuyện về cuộc sống đầy thú vị.

Tiểu thuyết gốc · 2708 chữ

1.

Hồi tháng Bảy, Văn Kỳ Ngôn đi Hàn Quốc công tác một tuần liền, tôi rảnh rỗi lại buồn chán không có việc gì làm nên về nhà ngoại, đi theo mẹ tôi học cách đánh mạt chược. Lúc đầu rất vui, với người mới như tôi thì cũng coi là khởi sắc, ai ngờ ông trời phụ tình, thắng được ba trận, các trận sau đều thua sạch.

Bố mẹ tôi sinh tôi ra là một người cứng đầu, nhất quyết không chịu thất bại, thế là nhanh chóng bị bòn rút hết tiền trong ví, ngồi khóc không ra nước mắt. Mọi người thấy tôi hết tiền nên không cho tôi chơi nữa, tôi đành ra ngoài sân ngồi khóc mếu khóc dở gọi điện cho Văn Kỳ Ngôn.

Bên Hàn anh vừa mới xong việc nên khi nhận điện thoại, giọng nói cho chút mệt mỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Kỳ Ngôn, chúng ta khuynh gia bại sản rồi huhu...sắp phải ra đầu đường xó chợ ngủ rồi...hức...bây giờ chắc hai ta phải hít gió Nam sống qua ngày mất!"

Anh không nói gì, lập tức cúp điện thoại của tôi.

Tôi mếu máo ngồi co chân trên ghế, tự nhẩm lại số tiền đã bay mất khỏi ví.

Năm phút sau, ngân hàng gửi tin nhắn Kỳ Ngôn chuyển tiền vào tài khoản của tôi, không những đủ cho tôi sống tới cuối tuần mà còn đủ để đánh thêm năm ván mạt chược nữa!

Đương nhiên ngay sau khi gửi tiền, anh gửi thêm một tin nhắn: "Thử chơi thêm một ván nữa xem anh có đánh chết em không!"

"..."

Tôi nào dám...

2.

Ở trên mạng mở đợt sale lớn, thế là tôi hào hứng đặt mua mấy cây đèn về trang trí nhà. Lúc hàng về đến trước cửa, mở ra mới biết tất cả đồ mình phải tự lắp, thế là tôi hì hục ngồi nghiên cứu suốt đêm, vật vã mãi mới lắp xong một cái đèn.

Kỳ Ngôn từ trong phòng đi ra thấy cây đèn của tôi, mặt nhăn như kỉ ăn ớt: "Em lắp bóng đèn lỏng quá, rơi mất!"

"Cái chân đèn lắp sai ốc rồi, nó đổ xuống bây giờ!"

"Lồng đèn lệch, nhìn xấu chết!"

"Em để chỗ đấy dây điện không với tới ổ cắm, nó có thành tinh cũng không tự sáng được."

Tôi ức quá, trợn mắt gào lên với anh: "Anh càu nhàu thêm nữa là em dí bóng đèn điện vào họng anh đấy!"

Thế là người ta im luôn, lủi thủi đi ra chỗ khác chơi.

Sáng hôm sau tôi ngủ dậy định chiến đấu tiếp với mấy cây đèn, ai ngờ ra ngoài phòng khách thấy anh nằm ngủ quên giữa sàn, xung quanh là các cây đèn đều đã được lắp chắc chắn, cái cây hôm qua tôi lắp cũng đã được anh sửa lại, nằm yên vị bên bàn sách.

Từ đó tôi có chết cũng nói không với việc lắp ráp đồ đạc.

3.

Có một đợt Kỳ Ngôn rất lãng mạn, hàng ngày đi làm về sớm nấu cơm chờ tôi, nếu phải đi công tác thì sẽ mua một đống quà về, cuối tuần rảnh rỗi còn xung phong lau dọn nhà cửa, làm tròn nghĩa vụ của một anh chồng đảm đang.

Tôi cảm động lắm, nhìn anh mà suýt nữa bị nước mắt làm cho chết đuối.

Ai ngờ vừa mới định khen anh thì điện thoại anh kêu lên, tôi liếc mắt qua thì thấy tin nhắn: "Bạn đã thanh toán thành công máy chơi game giá xxx, hai ngày nữa chúng tôi sẽ giao hàng đến cho bạn."

Tôi đếm sơ qua, tiền anh mua máy điện tử bằng tiền ăn cả tháng của nhà chúng tôi.

"Văn Kỳ Ngôn! Em giết chết anh!"

4

Văn Kỳ Ngôn cực kì sợ ống kim tiêm, lần công ty anh tổ chức khám sức khỏe định kì, nghe nói phải thử máu rồi tiêm vacxin, anh sống chết không chịu bước chân ra khỏi nhà. Tôi thấy thế mới chế giễu anh: "Vậy mà cứ đòi ta đây không sợ thiên hạ với ai chứ? Bản cô nương khinh!"

Bình thường ở chỗ làm anh rất thích được nể phục, người vừa giỏi vừa tài nên lúc nào cũng tự tin về việc bản thân không bao giờ bị cho thứ khác làm kinh sợ, nếu mà để người ta biết mình sợ ống kim chưa tới o.2mm chắc chắn sẽ bị cười thối mặt.

Giằng co một hồi, cuối cùng tôi phải gọi điện xin nghỉ ốm cho anh.

"Hả? Cậu ấy bị bệnh gì thế? Hôm qua tôi còn thấy cậu ấy tăng ca cơ mà?"

"Thẹn quá mà ốm rồi, anh xin nghỉ hộ anh ấy tới hết tuần nhé."

5.

Một lần Kỳ Ngôn đưa tôi đi công tác Ý cùng, bảo sợ tôi ở nhà quấy phá đem nhà đi đốt nên mang tôi đi chơi cùng, dù sao lần này đi anh không có quá nhiều việc. Tôi thích lắm, nhảy chân sáo đi theo anh tới sân bay.

Có vài đồng nghiệp mới vào công ty của anh lần đầu tiên nhìn thấy tôi nên cười hỏi: "Cậu mang theo em gái đi chơi à? Có sợ sếp trừ lương không?"

Tôi xị mặt, không nghĩ rằng tôi và anh lại nhìn giống anh em cùng nhà như thế.

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không phải em gái, là tình nhân."

"Hả?!" Đám người kia mắt tròn mắt dẹt nhìn sang tôi: "Tôi không nghĩ cậu là người như vậy."

Anh điềm nhiên trả lời lại: "Tôi cũng không nghĩ tôi là người như vậy. Lúc đầu chỉ nghĩ bao cho vui thôi, ai ngờ bao liền một lúc được ba năm rồi."

6.

Nhà hàng xóm mới sinh em bé, cả tầng suốt ngày vang vọng tiếng khóc nhè của trẻ con, ồn ào tới mức ban đêm không ai ngủ được. Tôi và anh ngồi trong phòng khách nghe đủ tiếng em bé khóc, anh mất kiên nhẫn đặt quyển "Sức khỏe sinh sản" xuống không đọc nữa, miệng còn lẩm bẩm:

"Một người là đủ rồi, có thêm một người nữa chắc mình cầm dây thừng treo ngược nó lên trần nhà mất."

Tôi nghe thấy thế liền trợn tròn mắt.

Đồng chí, anh ác với đứa con tương lai của anh như vậy sao?

7.

Kỳ Ngôn mời đồng nghiệp tới nhà ăn uống vui chơi, tôi được dịp ngồi tám chuyện với mấy cô đồng nghiệp nữ của công ty anh.

Cô A: "Chị không biết đâu, anh Văn ở công ty lạnh lùng, dữ dằn lắm! Hôm trước em nộp bản báo cáo lên cho anh, vì vội quá nên gõ sai một lỗi chính tả, anh ấy phát hiện ra liền mắng em, nói rằng em không muốn làm việc ở đây nữa có phải không."

Cô B: "Hôm trước đối tác nữ đến gặp anh ấy, chẳng hiểu vì sao mà làm anh ấy không hài lòng, bị anh ấy nói tới phát khóc, co chân bỏ chạy khỏi văn phòng."

Cô C: "Anh Văn còn nghiêm túc một cách quá đáng ý! Hôm trước sếp lớn đi khảo sát tình hình công ty, đưa cho anh Văn bảng đánh giá cuối cùng, anh ấy phát hiện ra có lỗi nhỏ không đáng kể trong khoản chấm điểm, thế mà anh ấy còn bắt bẻ sếp chấm lại từ đầu!"

Tối muộn tiễn mọi người về xong, tôi đứng xem anh dọn nhà, thuật lại mọi việc cho anh nghe rồi bảo: "Anh đắc tội với nhiều người như thế, lại còn kĩ tính, không sợ có ngày bị đuổi việc, em phải nuôi anh sao?"

Anh cười: "Bọn họ bình thường làm việc không cẩn thận, nếu không gắt gao, e rằng sẽ phạm phải nhiều lỗi cực kì nghiêm trọng. Còn về vụ chấm điểm, là sếp cộng thiếu mất một khoản, nếu cứ nhắm mắt cho qua thì tiền thưởng cuối năm của văn phòng sẽ bị cắt, anh thì lại không nỡ để mọi người phải chịu khổ."

8.

Cuối tuần tôi và Kỳ Ngôn đi mua sắm ở trung tâm thương mại mới mở gần nhà. Đi cả một ngày không mua được cái gì, chúng tôi đành vào siêu thị mua ít đồ lặt vặt.

Lúc đi qua khu bán "áo mưa" , có một bác kéo Kỳ Ngôn lại quảng bá sản phẩm.

"Cậu bạn, qua xem thử sản phẩm mới ra mắt của chúng tôi. Cậu xem này, chất liệu siêu mỏng, lại co dãn tùy ý, trong đó lại chứa chất làm mát giúp kéo dài cuộc vui. Còn cái này..."

Anh vừa nghe vừa nghiên cứu, đầu gật gù. Một lúc sau tôi thấy anh đi đến bỏ một đống "áo mưa" vào giỏ đồ, cái còn mỗi hộp một loại.

Tôi nhìn đến hoa cả mắt, bèn hỏi: "Anh mua lắm thế làm gì?"

"Bác ý nhờ anh đánh giá sản phẩm."

Đương nhiên thử hàng xong, anh còn rất có tâm ngồi viết một bài đánh giá gửi cho nhà phân phối và sản xuất "áo mưa".

9.

Kỉ niệm cưới một năm, Kỳ Ngôn tặng tôi một con chó Corgi, loanh quanh mãi không biết đặt tên là gì, cuối cùng Kỳ Ngôn bảo gọi nó là Mèo.

Cuối tuần tôi phải đi làm bù nên không có thời gian đưa Mèo đi tiêm phòng, thế là đồng chí Văn nhận được vinh hạnh đó. Giờ nghỉ trưa, tôi mở điện thoại nhắn tin cho anh:

"Xong việc chưa?"

"Vừa mới xong, nếu không mất thời gian cãi nhau với bà viết sổ khám sức khoẻ thì sẽ xong sớm hơn."

"Sao anh phải cãi nhau với người ta? Bà ấy bắt nạt anh à?~"

"Chỗ ghi tên chủ nhân chỉ có một, anh nói ghi tên mỗi một người là không đúng. Trên giấy khai sinh còn phải ghi tên của cả bố lẫn mẹ, huống hồ con Mèo cũng có cả bố và mẹ, không thể không ghi tên mỗi một người được."

"...Em đến chịu anh ==' "

Rồi anh gửi tôi ảnh chụp sổ khám của Mèo, chỗ ghi tên quả nhiên chèn thêm một dòng nữa

"Chủ nhân: Văn Kỳ Ngôn."

"Chủ của chủ nhân: Trương Nhi."

10.

Hôm nay ngồi viết sách bị bí ý tưởng, thế là tôi bắt chước trên phim, tự rót cho mình một cốc rượu vang rồi chờ ý tưởng nảy ra.

Ý tưởng nảy ra thì chưa thấy, tuy nhiên cốc rượu làm tôi nhớ đến có lần Kỳ Ngôn đi tiệc, bị người ta chuốc rượu cho say khướt, loạng choạng đi về nhà.

Tôi cực kì ghét người say rượu, nhìn anh nằm ngủ như chết trên ghế sofa liền chống nạnh y hệt mấy bà mẹ già: "Văn Kỳ Ngôn! Anh dậy đi tắm đi, hôi chết cái nhà này rồi!"

Người ta say liền biến thành trẻ lên ba, phụng phịu nói: "Cô đừng có bắt nạt tôi! Tôi mách vợ tôi đấy!"

"Mách đi! Em thách anh mách đấy!" Tôi trừng mắt.

"Cô chờ đấy! Vợ tôi dữ lắm, cô mà dám động đến một sợi tóc của tôi cô ấy mang axit đến tận nhà cô!"

Tôi giận đến nghẹn cả họng, giơ tay đánh một phát vào người anh: "Trong mắt anh em ác đến thế à?"

"Ác cực kì, ác nhất trong số người tôi từng gặp."

Tôi bực mình quá, quyết định mặc kệ anh đi ngủ. Ai ngờ vừa đi đến cửa phòng ngủ, anh lại nói:

"Ác đến thế, cơ mà tôi vẫn yêu cô ấy hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này."

Kỳ Ngôn là kiểu người dù độc mồm độc miệng đến mấy, thế nhưng với người khác, anh đều đối xử với toàn bộ sự chân thành của mình.

11.

Có đợt công ty tôi tổ chức đại hội thể thao, tôi bị "cử" đi thi môn chạy điền kinh. Hồi nhỏ sức khoẻ không tốt, chạy được hai mươi mét thôi đã thở không ra hơi, mặt tái mét.

Tuy đã trình bày về tình trạng sức khoẻ của mình nhưng quản lí nhất quyết không cho tôi rút, bảo là chỉ cần chạy khoảng ba mươi mét thôi là sẽ có người đến thay. Lùi tới lùi lui không xong, tôi đành chấp nhận than gia mà không nói cho Kỳ Ngôn biết.

Kết quả đúng như dự liệu, tôi chạy được hai lăm mét mệt quá, không chịu được mà ngất xỉu giữa đường đua, đồng nghiệp hoảng quá gọi cấp cứu đưa tôi vào viện.

Đến khoảng lờ mờ tối tôi mới tỉnh, phát hiện ra Kỳ Ngôn ngồi bên giường bệnh nói chuyện với đồng nghiệp của tôi nên tôi không dám động đậy, giả vờ vẫn đang ngủ.

"Cô ấy không cho anh biết mình phải đi chạy thật sao?"

"Ừ."

"Tại sao chứ nhỉ?"

"Sợ tôi đến đốt công ty của các người."

Tôi muốn bật cười nhưng cố nhịn.

"Hả?!"

"Rõ ràng đã nói là sức khoẻ không tốt vẫn bị ép chạy, cô ấy mà nói cho tôi biết thì chỉ sợ tôi mang xăng đến thiêu cả toà nhà. Các người đúng là tư bản quá mức." Anh nói, mặt lạnh tanh.

Đồng nghiệp nghe vậy sợ sệt, cuống quýt gập người xin lỗi: "Tôi không biết, thật xin lỗi. Tôi cứ nghĩ hồi xưa học thể dục ai cũng phải chạy, cô ấy ít ra cũng phải chạy được ba mươi mét, thật sự không lường trước được sự việc, kính mong anh tha lỗi."

"Hồi xưa học thể dục cô ấy chỉ cần bước ba bước thôi là tôi sẽ vụt lên hoàn thành nốt đường chạy." Anh đáp.

Nói chuyện thêm một lúc, đồng nghiệp xin phép đi về.

Cửa phòng vừa đóng lại, anh quay sang nhìn tôi, giọng nói thể hiện mình bị chọc giận: "Em được! Mai anh mang hết đồ ăn vặt của em đi cho bọn trẻ con hàng xóm!"

Tôi lập tức mở mắt, đáng thương ôm lấy cánh tay anh: "Đừng! Thiếp biết mình sai rồi! Ngươi không được đụng đến đồ ăn của thiếp!"

Anh quả nhiên không hề bất ngờ khi thấy tôi tự dưng tỉnh lại, khoanh tay trước ngực vô cùng tức tối: "Đi về viết bản kiểm điểm! Em mà không bày tỏ thái độ hối lỗi chân thành thì đừng mong bén mảng đến con Mèo!"

Con trai...Cha con cố tình chia cắt chúng ta!

12.

Có hôm tôi nổi hứng văn chương, viết ra giấy một câu rất hay:

"Đối với ta, năm phút tương tư cùng chàng đáng giá hơn ngàn năm sầu muộn trên nhân gian."

Viết xong, tôi gấp thành một cái máy bay phi đến bàn làm việc của Kỳ Ngôn. Anh chậm chạp mở ra xem, xem xong thì cúi cúi ghi cái gì đó tôi không nhìn được, năm phút sau phi máy bay trả lại tôi.

"Ái phi, e rằng năm phút không đủ."

Tối đó đồng chí Văn kết thúc công việc sớm hơn mọi khi.

13.

Dạo gần đây thích nghe nhạc, có một câu hát rất hay làm tôi lảm nhảm cả ngày:

"Nếu như anh là bông pháo hoa trên mặt biển, em sẽ là đóa bọt trắng xóa, để một khoảnh khắc nào đó anh rọi sáng cho em."

Ngày qua ngày anh không chịu được nữa, hầm hồ với tôi: "Cô nương, nếu em còn hát nữa là anh bỏ nhà đi đấy!"

Tôi không chịu, ai ngờ người đó bỏ nhà đi thật.

Ba ngày sau anh gọi điện cho tôi: "Ra sân bay đón anh, đi công tác về mang rất nhiều quà cho em."

"Em tưởng anh bỏ nhà đi rồi?" Tôi hừ mũi.

"Bỏ nhà mà không mang theo tiền, em nghĩ cái thân của anh đáng giá tới nỗi nhìn phát là có người bao nuôi ngay à?!"

Bạn đang đọc Tôi Và Tình Yêu sáng tác bởi Summer318
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Summer318
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.