Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 05

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

:: Chương 5 ::..

Chuyện đời đảo điên như sóng dữ

Thêm một mùa xuân rạng ngời nữa lại đến, ánh sáng tràn ngập khắp biển mây, rực rỡ như dệt bằng kim tuyến.

Đã qua giờ cao điểm bán đậu phụ buổi ban trưa, Tần Dao chán nản ngồi một bên gánh hàng, hai tay ôm lấy má suy nghĩ miên man.

Nhạc Phi đã lâu vẫn chưa thấy trở về, nỗi nhớ nhung y lại ngày một chất chứa.

Nước triều buổi đến buổi đi - Hận chàng năm ấy biệt ly chẳng về - Thiếp chờ mòn mỏi nơi quê - Tương tư sâu thẫm tựa kề biển khơi (*). Cho đến khi bản thân rơi vào tình cảnh này rồi, Tần Dao mới có thể hiểu được thâm ý bên trong câu thơ ấy.

(Chú: trích từ bài “Lãng Đào Sa Từ” của Bạch Cư Dị. 4 câu thơ trên được dịch lại từ 2 câu: Tương hận bất như triều hữu tín – Tương tư thủy giác hải phi thâm)

Đang lúc suy tư bất chợt bị một tràng tiếng động cắt ngang, Tần Dao định xoay người nhìn lại nhưng đã không còn kịp nữa, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, toàn thân từ đầu đến chân bị úp vào một chiếc bao tải lớn. Nàng cố sức giãy dụa, tiếc thay một người con gái yếu ớt tay không tấc sắc như nàng làm sao có thể thoát khỏi, chỉ nghe một giọng nói ồm ồm cất lên chiều ra lệnh: "Lão Tam, trói chặt thêm chút nữa, đừng để con bé kia cựa quậy." Tần Dao có cảm giác mái tóc mình bị nắm chặt, da đầu tê dại đến mức khó chịu, sau gáy lại bị một vật nặng nện mạnh vào, trời đất quay mòng mòng, nàng lập tức mất đi tri giác.

Sau khi tỉnh lại, đầu nàng choáng váng và đau nhức vô cùng, trước mắt vẫn là một mảng đen kịt. Tần Dao thử nhúc nhích thân thể, chân tay hóa ra lại không bị trói buột gì cả. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, lòng nàng vẫn chưa hết hoảng sợ. Sự việc phát sinh quá sức đột ngột và kỳ lạ, Tần Dao ở Biện Kinh không quen không biết một ai, sao lại có kẻ muốn hãm hại nàng chứ?

Xung quanh im ắng không một tiếng động phát ra, nàng thu hết can đảm xé tấm vải đen che mắt mình xuống. Ánh sáng chói lóa ập đến, Tần Dao nhất thời khó thích nghi liền nhắm chặt đôi mắt lại, sau đó mới từ từ mở ra.

Bên trong phòng vô cùng rộng rãi, các loại vật dụng cũng hết sức phong phú. Không dám suy nghĩ nhiều, nàng biết mau chóng rời khỏi nơi này mới là thượng sách. Gấp rút đi đến bên cửa, tay nàng vừa đặt lên then thì cánh cửa bỗng nhiên bật ra từ phía ngoài. Tần Dao cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

"Muốn đi đâu hả?" Người vừa mở cửa là một gã đàn ông vạm vỡ, lúc gã hướng mắt về phía Tần Dao thì tỏ ra dáng vẻ hung thần ác sát nhưng khi xoay người về sau thì lập tức gập đầu cúi người, cung kính thưa: "Công tử, ngài lại mà xem có hài lòng với cô gái này không ạ?"

Tần Dao lùi về sau mấy bước, ánh mắt chạm phải người vừa bước vào. Hắn ta vào khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài xấu xí, ngũ quan nhỏ hẹp, gương mặt toát lên vẻ tái xanh yếu ớt. Hắn nheo mắt lại, từng bước đi đến gần Tần Dao, khẽ nắm lấy cằm nàng lay lay: "Đây chính là ả Tây Thi đậu phụ mà nhà mi nói đấy à?"

"Dạ, dạ, chính là ả!"

"Nhan sắc quả nhiên không tệ!" Đôi mắt híp của vị công tử kia nheo lại nửa nhắm nửa mở, gã đàn ông liền nở nụ cười mờ ám: "Công tử, ngài thích là được rồi, tiểu nhân xin cáo lui trước." Gã lùi đến cạnh cửa rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Không khí trong phòng tức thì trở nên kì lạ, vị công tử kia không muốn phí thêm thời gian, lập tức đưa tay ôm lấy Tần Dao, dùng sức xé toang y phục của nàng. Tần Dao làm sao có thể chịu được sự áp bức và lăng nhục như vậy, nàng vẫy thoát ra rồi tặng cho hắn một cái tát.

Vị công tử nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh khỏi rồi siết chặt lấy tay Tần Dao kéo sát vào ngực mình, tặc tặc lưỡi nói: "Cô chịu hết nổi rồi đúng không, vậy để bổn công tử giúp cho cô nhé." Chỉ nghe "roẹt" một tiếng, áo quần nàng đã rách bươm, nửa bờ vai trắng noãn lồ lộ ra ngoài.

Ánh mắt của vị công tử nóng lên hừng hực, thêm vào sự tác động của men rượu và thị giác, động tác của hắn càng trở nên thô bạo. Hắn ôm lấy Tần Dao rồi ném nàng lên giường. Tần Dao đã khiếp sợ đến độ không nói nên lời, toàn thân phát run lẩy bẩy.

"Đẹp thật!" Vị công tử thầm thì nói, động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn.

"Xin ngài đừng làm như vậy mà." Tần Dao mặt mày đầm đìa nước mắt, dáng vẻ khổ sở đáng thương, thế nhưng vị công tử kia lại chẳng có vẻ gì là sẽ buông tay, hắn chậm rãi lần mò lên cổ Tần Dao, khéo léo mở bung cúc áo của nàng.

Vào lúc sắp sửa có thể tiến thêm một bước nữa, hắn bỗng bất chợt khựng lại, đôi mắt nhướng lên nhìn trừng trừng vào Tần Dao đến mức ngơ ngẩn. Rồi hắn nắm lấy đoạn dây tơ hồng trên cổ nàng, dùng sức giật mạnh, dây tơ đứt đoạn, miếng huyết ngọc rơi vào trong tay hắn.

"Vật này từ đâu mà ra?" Vị công tử lạnh lùng hỏi, so với dáng vẻ lúc nãy như biến thành một người khác.

"Mẹ ta để lại cho ta." Tần Dao e sợ trả lời.

Vị công tử liền bật dậy khỏi người Tần Dao, tiện tay tóm lấy mớ áo quần nơi đầu giường ném trả cho nàng, quát: "Mặc vào!"

Tình hình đột ngột thay đổi, Tần Dao tuy chẳng biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì hắn đã bỏ qua ình.

Vị công tử không nói không rằng, nghênh ngang bỏ đi, chẳng bao lâu sau lại hối hả quay trở lại, có điều ở sau lưng hắn lại có thêm một ông lão gần năm mươi tuổi.

Ông vừa thấy Tần Dao thì hai mắt ngây ra, gần như ngã bệt xuống đất, bờ môi run run nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, vất vả lắm mới bật ra một câu: "Mẹ con, bà ấy có khỏe không?"

Dường như cùng lúc khi ông lão thốt ra câu hỏi ấy, Tần Dao đã hiểu ra được điều gì đó. Nàng theo ý thức trả lời: "Mẹ tôi đã qua đời rồi."

Ông lão không thể kìm nén được nữa mà che mặt bật khóc, khiến cho người ta phải mủi lòng.

Tần Dao thầm cười lạnh, bây giờ đau khổ thì có ích gì nữa chứ, lúc mẹ còn sống mới là quan trọng nhất, nhưng nhìn ông lão trước mắt đau khổ cùng cực, đấm ngực giẫm chân như thế nàng lại cảm thấy mềm lòng. Thôi, ông ta đã có ý hối hận thì mình còn làm tổn thương thêm làm gì? Nhiều năm bỏ rơi mẹ mình như vậy, chắc ông ta bên trong cũng có điều khó nói, tiếc là mẹ đã không còn nghe thấy được nữa. Lúc hấp hối, mẹ có trăn trối những lời thù hận, thật ra là muốn nàng nhận tổ nhận tông, thế nhưng một người kiêu hãnh như nàng dứt khoát sẽ không nói những lời đó ra khỏi miệng.

"Trước lúc lâm chung, mẹ tôi đã sớm tha thứ cho ông rồi!" Tần Dao lạnh nhạt thốt. Lời nói dối ngọt ngào so với những lời thù hận sâu cay càng khiến người ta nhớ về người đã khuất nhiều hơn.

Số mệnh vốn dĩ tuần hoàn trong vô số sự trùng hợp, có người vui sướng, có kẻ lại khổ đau.

Đường đời khúc khuỷu quanh co, Tần Dao vừa thoát qua một kiếp nạn, nàng từ chối ý tốt mời nàng ở lại Tần phủ của ông lão. Ngoài mối quan hệ phụ thân trên danh nghĩa ra, nàng không có bất cứ cảm tình nào với họ, thêm vào thân nhân chẳng khác gì cầm thú, gia đình như vậy làm sao không khiến nàng chạnh lòng cho được! ______

Bạn đang đọc Tương Tư Tuyệt của Diệp Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.