Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi - Chương 12

Phiên bản Dịch · 8678 chữ

Một chuyến ra ngoài phong ba, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua. Nhưng Sở Châu Ngọc vẫn như cũ không cam lòng, cò kè mặc cả với Tiêu Trì Chi.

“Nếu đợi cho chàng bình định giặc cỏ rồi, chàng cũng không thể đóng cửa nhốt ta như phạm nhân, chỗ nào cũng không cho ta đi được”.

“Cái này….”. Tiêu Trì Chi do dự.

“Thế nào, ta là thực yêu chàng, nếu chàng không hạn chế tự do của ta, ta sẽ càng yêu chàng hơn”.

“………”. Trong lòng tướng quân bắt đầu giãy giụa, thật lâu sau, rốt cuộc gian nan gật đầu chấp thuận.

Sở Châu Ngọc cười như con mèo tinh. “Hi hi, ta biết chàng tốt nhất. Nhưng mà… Ách, Tuyệt Thanh, ta còn một việc muốn nói với chàng”.

“Chuyện gì?”.

“Ta….. Ta…….”. Nàng “ta” vài tiếng, rốt cuộc phát hiện ra nguyên lai nói thật lòng cần rất nhiều dũng khí a.

“Ân?”. Hắn khí định thần nhàn chờ nàng tiếp tục.

Sở Châu Ngọc nhắm tịt hai mắt lại, một lời nói ra hết. “Ta kỳ thật lúc trước vào phủ tướng quân là có mục đích riêng”. Chuyện này hắn sớm muộn cũng biết, tốt hơn hết nàng nên sớm một chút thẳng thắn nói ra.

“Ta biết!”. Thanh âm của Tiêu Trì Chi không một gợn sợ hãi.

Cái gì? Nàng đột ngột mở to mắt ra. “Chàng có biết?”.

Hắn vuốt cằm.

“Làm sao chàng biết?”. Nàng vẫn còn nghĩ mình giấu rất tài.

“Lúc nàng và ta đi khấn miếu Quan Âm, ta phát hiện ra nàng quen biết Sở Mộ Tài, vì thế liền phái người đi điều tra một chút, biết được nàng nguyên lai là biểu muội của Sở Mộ Tài, nữ nhi của lão bản Duyệt Tẩm trà quán”. Hắn giống như đang nói về một chuyện thực bình thường.

Sở Châu Ngọc lúng túng há hốc mồm. Thiên! Khi đó, hắn… hắn đã phát hiện ra!

“Vậy chàng có biết ta vào phủ vì cái gì không?”. Nàng hỏi.

“Không biết”. Hắn lắc đầu.

“Không biết mà còn dám lưu ta lại trong phủ? Không lẽ chàng không sợ ta là sát thủ người khác phái tới sao? Hoặc giả như ta muốn tìm chàng báo thù gì đó?”. Sở Châu Ngọc oa oa hét lớn, kẻ gian trong thiên hạ này muốn lấy mạng Tiêu tướng quân hắn, có rất nhiều.

“Nhưng nàng không phải”.

“…………………..”. Nàng bị nghẹn không nói được gì. “Chẳng lẽ chàng không tò mò muốn biết mục đích ta vào phủ để làm gì?”.

“Không hiếu kỳ”.

Ba chữ đơn giản, như cục đá rớt trúng đầu nàng, gục xuống đất, ngay cả muốn tiến thêm một bước giải thích cho hắn mục đích “bất lương” kia cũng không còn. “Chàng xác định chàng thực yêu ta?”.

“Đương nhiên”. Hắn thân thủ đem nàng kéo gần bên người. “Vô luận nàng có mục đích gì, ta cũng không để ý, nếu nàng cần ta giúp nàng đạt được nó, ta cũng sẽ giúp nàng”.

Thanh âm của hắn phả vào tai nàng, lọn tóc đen nhánh phơ phất trong gió, chạm vào hai má nàng. Sở Châu Ngọc bỗng dưng đỏ mặt. Được rồi, tuy hay người đã ở chung rất lâu, nhưng đối với hắn, nàng vẫn dễ dàng đỏ mặt tim đập loạn.

“Đừng… Đừng tựa vào ta gần như vậy!”. Nàng nhịn không được kháng nghị. Chỉ có thể trách bộ dạng mỹ nam của hắn, mà sức chống cự đối với mỹ nam của nàng là hữu hạn a.

“Vì sao ta không được tới gần?”. Mặt hắn càng áp sát vào mặt nàng, chóp mũi cơ hồ đụng vào chóp mũi nàng.

Bùm!

Sở Châu Ngọc cảm thấy mặt nóng muốn chết, chóp mũi quẩn quanh hơi thở của hắn, đôi mắt đen như mực, làn da láng mịn, mũi thẳng cao, bàn môi thản nhiên, tất cả đều làm cho nàng…

Trong mũi đột nhiên trào ra hai cỗ nhiệt lưu, tí tách chảy xuống. Sở Châu Ngọc nhìn mặt Tiêu Trì Chi biến sắc, nàng lập tức thân thủ đưa tay sờ lên mũi. Ngón tay dính máu vẫn đang ấm.

Thiên a! Không lẽ, nàng cư nhiên vì nhìn hắn mà chảy cả máu mũi?!

“Ngẩng đầu lên”. Tiêu Trì Chi vội vàng nói.

“Nga… Hảo”. Sở Châu Ngọc nhanh ngước mặt lên, lập tức giải thích nói. “Ta không phải là người dễ chảy máu mũi đâu, ta tuyệt đối không phải vì chàng đẹp trai quá, xem ngây người nên mới chảy máu mũi…”.

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, cái này còn không phải đang giấu đầu lòi đuôi!

“Ta biết”. Tay hắn bắt mạch cổ tay nàng.

“Chàng thật sự biết?”.

“Đúng”.

“Ách… Vậy là tốt rồi”. Nàng chột dạ nói. Đầu bắt đầu có chút hỗn loạn, là do chảy máu sao? Mí mắt cũng như vậy, ngày càng trầm trọng. Thân thể giống như mệt chết đi, nàng không nhịn được khép mắt lại. Thật muốn ngủ……..

——— —————— —————— ————————-

Đại phu nổi tiếng nhất Sùng Châu giờ phút này đang tiếp tục cố gắng bắt mạch cho Sở tiểu thư hôn mê trên giường. Bắt mạch càng lâu, sắc mặt đại phu càng khó coi, mồ hôi lạnh cũng đổ càng nhiều.

Bắt mạch xong rồi, đại phu quỳ gối trước mặt Tiêu Trì Chi, sợ hãi nói. “Tiểu dân chỉ chẩn đoán ra Sở cô nương bị trúng độc, nhưng trúng loại độc gì, tiểu dân kiến thức nông cạn, không thể chẩn ra”.

Tiêu Trì Chi sắc mặt âm u, đi đến bên giường nhìn Sở Châu Ngọc đang hôn mê. Khóe mắt, lỗ tai nàng đã bắt đầu xuất huyết. Trúng độc! Rốt cuộc vì sao trúng độc? Trong tướng quân phủ, nàng ăn cái gì, uống cái gì cũng đều có chuyên gia thử độc, trừ phi….

Trong đầu Tiêu Trì Chi đột nhiên nhớ tới trà lâu hôm qua Sở Châu Ngọc ngốc nghếch tìm đến. “Người đâu!”.

“Dạ!”. Có thị vệ đáp.

“Lập tức phái người, đem tất cả mọi người ở Hưng An trà lâu bắt đến đây!”.

“Dạ!”. Thị vệ lĩnh mệnh đi xuống.

Tiêu Trì Chi nâng tay lên, thăm dò hơi thở của Sở Châu Ngọc, rất mỏng manh, nhưng ít ra vẫn có. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác định nàng vẫn còn sống. Mới đây nàng còn đang cùng hắn nói chuyện vui vẻ, mà chỉ một lát sau, nàng lại nằm tái nhợt trên giường. Nếu là hôm qua, lúc hắn mang nàng về từ trà quán mà cẩn thận kiểm tra thân thể nàng thì……..

“Châu Ngọc….”. Hắn cúi người, ngón tay quyến luyến lướt qua mặt nàng. “Tin tưởng ta, sẽ không để nàng chờ đợi lâu đâu, sẽ cứu nàng tỉnh lại ngay!”. Kẻ dám hại nàng, vô luận là ai, hắn cũng sẽ không bỏ qua!

——— —————— —————— ——————–

“Tướng quân tha mạng! Tướng quân tha mạng!”. Giọng kêu thảm thiết, không ngừng vang lên trong phòng. Các loại hình cụ (*dụng cụ tra tấn) không ngừng tấp lên cơ thể, Phát thúc thậm chí tưởng mình đã chết!

“Ngươi nguyện ý cung khai?”. Tiêu Trì Chi ngồi hé ra trên ghế cao, ánh mắt vẫn thủy chung không thèm liếc Phát thúc một cái.

“Dạ, dạ! Tiểu nhân khai… khai!”. Phát thúc không ngừng nói. “Tiểu nhân vốn là sư phó pha trà trong Duyệt Tẩm trà quán ở Lạc Dương, bởi vì mê đỏ đen, nên thiếu nợ người ta, ngày đó… Ngày đó sòng bạc ép trả nợ, có một nữ nhân giúp ta trả sạch nợ, để ta đến trà quán ở Sùng Châu, chỉ nói một khi ta nổi danh ở Sùng Châu rồi, nữ nhi Sở Châu Ngọc của lão bản Duyệt Tẩm trà quán nhất định sẽ đến trà quán uống trà. Nữ nhân kia lúc đó liền đưa cho ta một bình dược nhỏ để đổ vào ấm trà”. Càng nghĩ càng có nhiều điều làm hắn khó hiểu, trong lòng hắn cũng ẩn ẩn hiểu được bình dược kia không phải là thứ tốt lành gì, nhưng nghĩ đến sau khi hoàn thành, còn có thể lấy thêm tiền, hắn liền quyết tâm làm.

“Ngươi cùng Sở Châu Ngọc có cừu oán gì?”. Tiêu Trì Chi hỏi.

“Không… Không có”. Lúc trước khi hắn ở Duyệt Tẩm trà quán, phụ tử Sở gia hai người đối xử với hắn không tệ.

“Vậy ra ngươi đủ ngoan độc đến vậy!”. Đôi đồng tử của Tiêu Trì Chi sắc lạnh vài phần.

“Tiểu… Tiểu nhân chính là chịu uy hiếp, đều do lỗi của nữ nhân kia!”. Phát thúc liền đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên người nữ nhân xa lạ từ đầu đến cuối hắn chưa từng biết mặt kia.

“Nữ nhân kia? Là nàng ta?”. Tiêu Trì Chi phất tay, thủ hạ một bên liền tha một nữ tử cả người đầm đìa máu tươi lên.

Phát thúc nhìn xem sợ hãi, chỉ lắp bắp nói. “Xem thân hình này…. Có, có điểm giống! Chính là tiểu nhân vẫn chưa nhìn thấy qua diện mạo của nữ nhân kia, nàng vẫn đội mũ phủ kín vành”.

“Các người không cần… Bắt, bắt nhầm người tốt”. Nàng kia quỳ rạp trên mặt đất, khó khăn mở miệng.

“Người tốt sao?”. Tiêu Trì Chi nhìn chằm chằm nàng ta. “Nếu là người tốt, tại sao lại vội vã rời khỏi thành, làm cho kỵ binh của ta đuổi hai ngày mới tới?”.

“Ta ra… Ra khỏi thành, cũng không phạm pháp gì…”.

“Nhưng nơi ngươi đến, lại là Lạc Dương”. Tiêu Trì Chi trừng mắt nhìn nàng ta, thanh âm hết sức rõ ràng nói. “Nếu ngươi mạnh miệng cái gì cũng không chịu khai, tin tưởng ta đi, ta có rất nhiều biện pháp đào ra cái ta muốn từ miệng ngươi”.

Trong ánh mắt nàng ta hiện lên chút sợ hãi, há miệng ra, muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng cằm đã bị thị vệ rất nhanh nắm chặt lấy.

“Bẻ gẫy cằm nàng ta”. Tiêu Trì Chi ra lệnh.

“Dạ!”. Chỉ nghe rắc một tiếng, cằm nàng ta đã rời ra, không bao giờ có thể khép miệng lại nữa, ngay cả tự sát cũng không thể.

“Nếu ngươi không chịu thú nhận ai là thủ phạm phía sau màn hạ độc thủ này, cho dù muốn chết, thì cũng trở thành ước muốn xa vời thôi!”. Tiêu Trì Chi buông tay, trong phòng hình chỉ còn nghe được tiếng hình cụ cùng với thanh âm nức nở vang ra.

——— —————— —————— ———————

Trên đường từ Sùng Châu về Lạc Dương, đoàn người cưỡi khoái mã, phi nhanh về phía trước. Không ai biết, trong đoàn người này có phụ quốc đại tướng quân Tiêu Trì Chi. Để lại năm vạn quân ở Sùng Châu, hắn chỉ mang theo Lưu Sơn giáo úy cùng vài thị vệ bên người, bí mật hồi kinh.

Trong lòng hắn là một nữ nhân hôn mê được choàng áo da cừu cẩn thận, dù cho đang hôn mê, đôi mày lá liễu vẫn thống khổ nhíu lại. Tiêu Trì Chi cúi đầu nhìn Sở Châu Ngọc trong lòng, cẩn thận vươn mình ra tránh gió mạnh vì ngựa phóng nhanh. “Châu Ngọc, ta biết nàng hiện tại rất thống khổ, ráng nhẫn nhịn, ân?”.

Sở Châu Ngọc đang hôn mê vẫn không thể trả lời hắn, thất khiếu (*7 nơi hở ra trên cơ thể : 2 hốc mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, miệng) trên người, đã có ngũ khiếu bắt đầu chảy máu.

Mỗi một nơi đổ máu, đều làm cho tâm hắn run lên. Sinh mạng của nàng đang từng chút từng chút một biến mất, mà hắn chỉ có thể theo hô hấp mỏng manh của nàng, để biết nàng còn sống.

Con ngựa đã chạy muốn sùi bọt mép.

“Tướng quân, ngựa không thể duy trì nổi nữa”. Lưu Sơn hô.

“Kiên trì cho đến trạm dịch phía trước, thay ngựa!”. Tiêu Trì Chi bình tĩnh nói.

“Dạ!”.

Ba ngày ba đêm chạy không nghỉ, mệt chết bảy con ngựa tốt, chỉ là vì nữ tử trong lòng……

——— —————— —————— ———————-

Cung Cẩm Tú….

Thập công chúa Đái Thụy Thiến nằm trên nhuyễn tháp đã lâu, nhưng vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ. Cung nữ nàng phái ra ngoài làm việc đã đi nhiều ngày, cuối cùng thả bồ câu quay về, thông báo sự tình hoàn thành, nàng ta đang trên đường trở về Lạc Dương. Tính tính thời gian, cũng nên đến nơi rồi mới phải, nhưng mà……

Không biết vì sao, tâm thần Đái Thụy Thiến không yên, trăng đêm nay đặc biệt u ám, giống như biểu thị sẽ phát sinh điều gì đó.

“Người đâu!”. Nàng đứng dậy hô.

“Công chúa có gì phân phó?”. Cung nữ gác đêm tiến lên hỏi.

“Đốt đèn lên cho ta”.

Cung nữ y lời đi xuống đốt nến, nhưng thật lâu sau vẫn không trở về.

“Người đâu, mau tới đây!”. Nàng không kiên nhẫn hô.

Cước bộ không tiếng động tiếp cận nàng, một ngọn nến đỏ rực ném vào chân nàng.

“A!”. Đái Thụy Thiến cả kinh, ngẩng đầu trông thấy khuôn mặt lạnh lẽo như núi băng. “Ngươi… Ngươi làm sao xông vào đây?”.

Tiêu Trì Chi – nam nhân nàng chờ đợi đã bao lâu, thậm chí lúc trước, nàng còn sai cung nữ thỉnh hắn đến cung Cẩm Tú bao lần, đều bị hắn cự tuyệt. Nhưng mà hiện tại, hắn không một tiếng động… xông vào đây.

Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư trăm chuyển. Đái Thụy Thiến cố gắng trấn định chính mình xuống. Nguyên bản hắn là tướng quân ở Sùng Châu, mà hôm nay lại ở Lạc Dương. Chẳng lẽ hắn đã biết……

Áp chế nỗi kinh hoàng, nàng thản nhiên cười, bày ra bộ dạng nữ nhân ôn nhu. “Không biết Tiêu tướng quân đêm khuya giá lâm có chuyện gì?”.

“Giải dược”. Tiêu Trì Chi đơn giản nói hai chữ.

Đái Thụy Thiến trong lòng bối rối, trên mặt vẫn tươi cười như cũ. “Ta không rõ ý tứ này, giải dược cái gì?”. (á con mẹ này, ta băm băm nấu nấu ném cho cẩu xơi hừ hừ)

“Nếu ta xông vào cung Cẩm Tú lúc nửa đêm, đương nhiên đã điều tra xong hết thảy”. Tiêu Trì Chi lạnh nhạt nói.

Trên mặt ả ta ý cười từng chút từng chút một biến mất. “Nếu hiện tại ta hô to lên, ngươi đoán cung nhân gặp Tiêu tướng quân trong khuê cung công chúa đêm khuya, sẽ có cảm tưởng thế nào?”. Xa hơn nữa, hắn sẽ không còn cơ hội ra khỏi cung.

“Ngươi không có cơ hội này”. Tròng mắt hắn ngang dọc tia máu, ánh mắt giống như để đạt được mục đích, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Gặp người giết người, gặp Phật giết Phật.

“Chẳng lẽ ngươi…. Thật sự dám….”. Còn lại nửa câu nói, ả ta không nói nên lời. Đường đường phụ quốc đại tướng quân, chẳng lẽ thật sự đại khai sát giới trong cung?

“Ngươi không ngại thử một lần đi”. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, không có gì biến hóa.

Ả oán hận nhìn khuôn mặt kia, khuôn mặt ả yêu nhưng không thể chiếm được, làm cho cuộc đời ả suy sụp. Ả thậm chí ác độc muốn phá hủy đi sự bình tĩnh của hắn, muốn nhìn hắn đến khi nào mới có thể điên cuồng thật sự!

“Ngươi vì sao khẳng định ta có giải dược?”.

“Ngươi là chủ tử của ả cung nữ kia, ả ta đã khai hết!”.

“Nhưng nàng ta không biết một việc”. Đái Thụy Thiến đột nhiên xổ ra một tràng cười man rợ. “Độc này, căn bản không có giải dược, ha ha ha —”.

Tiếng cười đột ngột dừng lại, ngón tay Tiêu Trì Chi đã muốn cắm vào cổ Đái Thụy Thiến. “Ngươi nói cái gì?”.

“Độc này không có giải dược, trong thiên hạ, không dược nào giải được!”. Ả thành công thấy được sắc mặt hắn biến đổi lớn, nhưng chỉ khiến lòng ghen tỵ của ả thêm sâu sắc, vì sao, nữ nhân kia trong lòng hắn vì sao lại sâu nặng đến vậy?

“Chỉ cần là độc, đều có cách giải, ngươi nhất định biết phương pháp!”. Ngón tay hắn tăng thêm lực đạo, đè vào cổ họng ả, khiến cho ả hô hấp dần dần không thông, mặt tím tái đi.

“Ngươi….. Khụ khụ, nếu ngươi bóp chết ta, sẽ không biết được cái gì hết!”.

Hắn liếc ả một cái, buông lỏng vòng siết.

Đái Thụy Thiến yếu ớt ngã quỵ ra đất, thở phì phò từng ngụm, mãi thật lâu sau mới nói. “Độc này, thật có cách giải, nhưng phương pháp giải là — một mạng đền một mạng!”.

“Có ý tứ gì?”. Hắn nheo nheo con ngươi.

“Tiêu Trì Chi, không phải ngươi nói ngươi yêu nữ nhân này sao? Vậy hãy dùng mạng ngươi mà cứu nàng ta đi! A ha ha ha! Ngươi muốn cứu nàng ta, cách duy nhất chính là một cao thủ võ công tuyệt đỉnh, hút toàn bộ độc trong cơ thể nàng vào người, nếu không hút sạch, cả hai sẽ cùng chết. Trong thiên hạ, võ công tuyệt đỉnh không mấy người, ngươi vừa khéo lại là một trong số đó. Mà phương pháp hút độc duy nhất là — ái ân!”. Đái Thụy Thiến cười điên cuồng trừng mắt nhìn Tiêu Trì Chi. “Ha ha ha, đến lúc đó dù ngươi cứu được nàng ta, cũng đánh mất sự trong sạch của chính ngươi, mà vì cứu nàng, ngươi sẽ mất mạng. Ngươi và nữ nhân đó, mãi mãi không thể ở chung một chỗ, mà tương lai nàng cũng sẽ vì ngươi mà phải sống trong cô độc suốt đời!”.

Hai người chỉ có thể sống một thôi sao? Tiêu Trì Chi rũ mi xuống, giống như trầm tư suy nghĩ gì.

“Tiêu Trì Chi, ngươi bỏ tính mạng của chính mình cứu một nữ nhân sao?”. Đái Thụy Thiến trào phúng nói. Cho dù một nam nhân có yêu một nữ nhân đến thế nào, nhưng hễ động đến chuyện sinh tử, lại vẫn là do dự…. Mà ả, cho dù sẽ bị hắn giết, cũng muốn mang một cái đệm lưng vui vẻ xuống suối vàng.

Tiêu Trì Chi không nói, quét mắt qua Đái Thụy Thiến, năm ngón tay thon dài siết chặt, buông ra, thẳng đến khi vượt qua cơn tức giận, mới xoay người rời cung.

Ả kinh ngạc. “Ngươi phải đi? Ngươi không giết ta?”. Ả còn nghĩ hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho ả.

“Châu Ngọc không thích ta giết người trong hoàng thất, ta liền không giết, nhưng… Ngươi cũng nên trả giá về việc này, nghe nói gần đây sẽ có công chúa đi hòa thân, ngươi rất thích hợp”. Hắn không thèm quay đầu nói.

Hòa thân?! Đái Thụy Thiến lạnh sống lưng, gục ngã xuống sàn. Bình thường công chúa đi hòa thân, mười người đã hết chín người không có kết cục tốt đẹp. Đây là cái giá ả phải trả sao?

Lưu Sơn vẫn đang canh giữ bên ngoài cung, giờ phút này quỳ gối xuống dưới chân Tiêu Trì Chi.

“Tướng quân, người thật sự muốn hy sinh thân mình giải độc cho Sở cô nương?”. Đoạn đối thoại vừa rồi, hắn có nghe thấy.

“Đúng!”. Phốc một cái, Tiêu Trì Chi phi thân nhảy lên, thân hình biến mất trong màn đêm.

Tình kiếp, tình kiếp! Đây là tình kiếp của nàng, nhưng cũng là tình kiếp của hắn. Hắn cuối cùng đã hiểu, tình kiếp trong lời sư phụ nói, rốt cuộc là cái gì!

——— —————— —————— ————————–

Két!

Trong bóng đêm nặng nề, yên tĩnh không tiếng đông, thanh âm cửa phòng bị đẩy ra càng có vẻ chói tai. Tiêu Trì Chi lẳng lặng đi vào bên trong, từng bước hướng đến chiếc giường.

Nàng – vẫn nằm như trước, sắc mặt tái nhợt, máu vẫn không ngừng chảy ra từ ngũ khiếu, cái trán thấm một tầng mồ hôi.

“Châu Ngọc”. Tiêu Trì Chi nâng tay lên, cầm một cái khăn sạch, chậm rãi lau đi những tơ máu. “Nàng không nghe được ta nói gì đúng không, ta biết rõ, năm giác quan của nàng hiện tại đã bất hoạt, lại hôn mê mấy ngày, căn bản cái gì cũng không nghe thấy, nhưng mà…”.

Tiêu Trì Chi bỏ cái khăn xuống, tháo mũ ngọc trên đầu, cởi bỏ đai lưng, đem nhất kiện y phục trên người rút đi. Thân thể gầy gò chậm rãi tiếp xúc với thân thể tái nhợt mềm mại, hắn âu yếm vỗ về gương mặt nàng, giống như đang vỗ về cả thế giới hắn coi trọng.

“Châu Ngọc, nếu nàng tỉnh lại rồi, biết thất thân cho ta như vậy, liệu có tự giận mình không?”. Hắn thì thào tự nói, bàn tay to cởi bỏ y phục của nàng.

Da thịt của nàng dần dần lộ ra trước mắt hắn, cùng da thịt hắn tiếp xúc thật thân mật kỹ càng. Hắn cúi đầu, hôn lên mắt nàng, hôn lên môi nàng, bàn tay không ngừng ma sát da thịt nàng, làm cho thân thể hắn càng lúc càng nóng lên.

Khát vọng có được thân thể mềm mại này, dù nàng đang hôn mê, hắn vẫn khát khao có được nàng! Hắn hôn nàng ngày càng sâu, dần di chuyển xuống cổ nàng, không ngừng mút, lưu lại một dấu hôn màu đỏ.

Hơi thở hắn ngày càng dồn dập khô khốc, cặp con ngươi lạnh lẽo đen tối sớm đã sũng nước dục tình. Nàng bị hắn ôm, tay không còn lực rũ xuống mép giường. Hai người rối rắm cùng một chỗ, không phân biệt được là tình hay là dục.

Sau khi hắn hôn nàng, thân thể nàng cũng bắt đầu nóng lên, trên hai gò má tái nhợt xuất hiện một chút ửng hồng.

Ánh mắt hắn tham lam nhìn nàng đỏ mặt. “Châu Ngọc, nàng biết không? Cho tới bây giờ ta chỉ biết đến bản thân mà thôi, sư phụ, hoàng thượng, dân chúng đối với ta mà nói, chẳng qua là một loại xưng hô. Sư phụ từng nói, tính tình ta quá sức trong trẻo nhưng lạnh lùng, nếu có thể trong trẻo mà lạnh lùng đến hết đời, cũng có thể là một loại phúc khí. Nhưng ta lại gặp nàng, gặp tình kiếp duy nhất cả đời ta. Tình kiếp sao? Nguyên lai có loại kiếp nạn này, để cho ta phải lựa chọn. Ta không cứu nàng, nàng sẽ không phải là tình kiếp của ta. Nhưng ta lại muốn nàng trở thành tình kiếp của ta”.

Hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai vì một người khác, ngay cả tính mạng mình hắn cũng có thể bỏ qua. Thương tiếc lưu luyến cánh môi nàng, bàn tay to xoa đôi tuyết sơn yêu kiều của nàng. “Sẽ có chút đau, nàng ráng nhịn một chút”.

“Ngô….”.

Tiêu Trì Chi ôn nhu nuốt thanh ngâm của Sở Châu Ngọc vào miệng, nội lực trong cơ thể nhanh quay ngược trở lại, bức phần độc tố trên cơ thể nàng hấp thụ vào cơ thể hắn.

Dục vọng, giữa lúc sinh tử giãy giụa, trầm luân. Đêm hôm đó, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng nam nhân thở gấp cùng tiếng nữ nhân ngâm khẽ.

Thẳng đến lúc bình minh, Tiêu Trì Chi tập tễnh thong thả ra khỏi phòng.

“Tướng quân!”. Lưu Sơn quỳ gối cạnh cửa, bộ dáng dường như đã canh gác ở đó trọn đêm.

“Ngươi nhanh tìm người chăm sóc Sở Châu Ngọc”. Tiêu Trì Chi sắc mặt trắng bệch, bạc môi đã tím xanh đi.

“Dạ!”. Lưu Sơn lĩnh mệnh nói, bỗng có một giọt máu nhỏ xuống trước mặt hắn. Theo dòng máu nhìn lên, mới phát hiện máu đang ồ ạt chảy ra từ khóe mắt Tiêu Trì Chi, giống như hai hàng nước mắt. “Tướng quân, mắt của người…”.

“Không sao cả”. Hắn khoác khoác tay. “Không cần nói cho Châu Ngọc biết là ta thay nàng giải độc”.

Nếu nàng biết, nhất định nàng sẽ khóc, hắn không muốn thấy nàng rơi lệ, sẽ làm cho hắn so với hiện tại, càng thêm đau đớn.

——— —————— —————— ———————–

Mệt mỏi quá! Mệt đến nỗi nàng không muốn mở mắt, thầm nghĩ cứ ngủ vùi như vậy.

Nhưng lại tựa hồ có chút đau đớn, làm cho nàng muốn hét lên, nhưng tiếng kêu thốt ra khỏi miệng lại giống như thanh ngâm.

Bên tai, nàng nghe được giọng của Tuyệt Thanh, hắn đang nói kiếp gì gì đó… Đang nói gì khác nữa. Nàng muốn nghe rõ một chút, nhưng làm thế nào cũng không nghe rõ được…

Thẳng đến khi đau đớn đã tan đi, tiếng động nàng có thể nghe thấy ngày càng nhiều. Nhưng vẫn không nghe thấy thanh âm của Tuyệt Thanh.

“Đại phu, ngươi xem, mí mắt Sở tiểu thư hình như có động đậy!”.

“Có phải tiểu thư khôi phục tri giác rồi không?”.

“Đại phu, mau kiểm tra một chút!”.

Càng không ngừng có thanh âm vang lên, làm cho đầu nàng đau quá.

“Ngô…”. Môi phát ra tiếng rên can thiệp, Sở Châu Ngọc cố gắng mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là trụ điêu khắc quen thuộc, phòng này… Là ở tướng quân phủ! Nàng lúc nào trở về Lạc Dương rồi? Không phải còn đang ở Sùng Châu sao?. “Ta làm sao lại ở đây?”.

“Sở tiểu thư, người tỉnh rồi! Người ở đây đã rất nhiều ngày!”. Một nha hoàn tiến lên nói.

Đại phu giúp Sở Châu Ngọc bắt mạch, kê đơn sai nha hoàn đi bốc thuốc.

Sở Châu Ngọc cảm giác hình như lúc nàng nằm trên giường, thời gian đã trôi qua rất lâu. “Ta làm sao vậy? Giống như đi đường mệt chết được, ta ngủ bao lâu rồi?”.

“Nghe đại phu nói, Sở tiểu thư bị trúng độc, hiện tại độc đã giải, uống thuốc sau có thể khôi phục được”.

“Trúng độc?”. Nàng trúng độc lúc nào? Nàng nhớ rõ chỉ chảy máu mũi vì nhìn Tuyệt Thanh thôi mà.

“Tiểu thư hiện đã tỉnh, sẽ không cần lo lắng gì”. Nha hoàn nghĩ Sở Châu Ngọc đang lo độc vẫn còn sót lại trong cơ thể.

“Đúng rồi, tướng quân đâu?”. Nàng hỏi.

“Tướng quân đang ở nội viện cấm, trừ bỏ Tuệ Ngộ thiền sư, không ai có thể đi vào”.

“Nội viện cấm?”. Phủ tướng quân có nơi này sao? Sao nàng không có ấn tượng gì cả.

“Là khi tướng quân trở về trước đó mấy ngày, đem vườn ở nội viện liệt vào nơi cấm kỵ, không cho phép kẻ nào tiến vào”. Nha hoàn nói.

Sao lại thế này? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vườn nội viện lại bị cấm? Tuyệt Thanh vì sao không đến thăm nàng? Nàng còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, lại không biết nên hỏi ai!

——— —————— —————— ————————-

Khi Sở Châu Ngọc đứng ở trước địa điểm cấm kia, chỉ thấy một bức tường thị vệ mặc giáp phục canh giữ lối vào vườn.

“Sở tiểu thư, tướng quân có phân phó, nếu ngài không cho phép, ai cũng không được vào bên trong”. Binh khí sắc bén, ngăn nàng đứng ngoài.

“Ta cũng không được sao?”. Nàng từng nghĩ, đến nơi này, nhất định sẽ gặp được hắn.

“Đúng, cho dù là Sở tiểu thư cũng không ngoại lệ”.

Nàng sững lại. “Còn thiền sư Tuệ Ngộ?”. Nhớ rõ nha hoàn từng nói qua, thiền sư có thể tiến vào vườn cấm này.

“Thiền sư đang ở cùng tướng quân giảng thuật Phật hiệu, chỉ sợ mấy canh giờ sau mới có thể đi ra”. Thị vệ đáp.

“Sở tiểu thư, nơi này gió to, không bằng hãy trở về nghỉ ngơi đi”. Nha hoàn áo sam bồi nàng đi tới nhắc nhở.

Sở Châu Ngọc lắc đầu, bất an trong lòng ngày càng lớn, nàng muốn biết rõ ràng tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao khi nàng tỉnh lại, một số việc không còn giống trước kia?

“Sở tiểu thư!”. Nha hoàn nóng nảy. “Nếu người lại chịu phong hàn, kia…”.

“Ta muốn chờ ở đây, cho dù không đợi được tướng quân ra, cũng muốn chờ gặp Lưu giáo úy!”. Thân mình gầy yếu cứ đứng trong gió như vậy, khuôn mặt nàng bị gió thổi đến trắng bệch đi.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, Sở Châu Ngọc thấy thân thể đã cứng đờ, máu trên người tựa hồ dần dần không còn lưu thông, cho đến tận khi nàng nhìn thấy thiền sư vuốt bộ râu hoa râm, mặc tăng bào màu tím bước ra.

“Thiền sư”. Nàng kêu lên.

Cước bộ ngừng lại, cặp mắt giống như có thể nhìn thấu mọi chuyện, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Sở Châu Ngọc dùng hết khí lực mình có, giữ không để bản thân ngất đi. Dù hiện tại nếu hôn mê rồi, thân thể nàng chắc sẽ thoải mái chút, nhưng mà… Nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, có nhiều thứ không rõ.

Hai tròng mắt đối diện, trong mắt Sở Châu Ngọc tràn đầy nghi hoặc, mà trong mắt Tuệ Ngộ thiền sư một mảnh hiểu rõ.

Thật lâu sau, Tuệ Ngộ thiền sư rốt cuộc buông một tiếng thở dài. “Hết thảy, đều đã được định sẵn”.

“Tiểu nữ tử chưa rõ, mong thiền sư chỉ điểm!”. Hai đầu gối nàng quỳ xuống, tầm mắt vẫn như trước nhìn thẳng vào Tuệ Ngộ thiền sư.

“Ngươi là kiếp nạn của nó, nó là quý nhân của ngươi, ngươi hiện tại không cần biết thêm gì nữa”. Tuệ Ngộ thản nhiên nói.

Kiếp nạn? Quý nhân? Những lời này là có ý gì?. “Ta muốn gặp Tuyệt Thanh, cầu xin thiền sư mang ta đi gặp hắn!”.

“Nếu nó không muốn gặp ngươi, ngươi cũng không cần cưỡng cầu bản thân đi gặp nó”. Nói xong, Tuệ Ngộ thiền sư không nhìn Sở Châu Ngọc nữa, xoay người rời đi.

Cưỡng cầu? Này là cưỡng cầu sao? Sở Châu Ngọc kinh ngạc nhìn hai đầu gối mình đang quỳ dưới đất. Lúc trước….. Nam nhân luôn mồm không cho nàng bỏ đi, hiện tại không muốn gặp nàng.

Tâm vì sao lại mất hồn như thế? Bi thương không rõ vì sao, từ đâu mà đến?

Nàng, mắt không buồn chớp, vì sao… Bầu trời bỗng nhiên đổi sắc?

Mắt nàng nóng quá, giống như có gì muốn chảy ra. Bên tai, chỉ nghe tiếng nha hoàn kinh hô. “Tiểu thư, sao người lại khóc!”.

Khóc sao? Nàng đang khóc?!

Nguyên lai, hắn không chịu gặp nàng, liền khiến nàng dễ dàng rơi lệ. Thân mình kiều nhỏ, cứ như vậy đứng ngoài vườn, không hề di động.

Nha hoàn bên cạnh mặt tràn đầy lo lắng, nhưng cũng biết bản thân vô lực khuyên can. Lưu Sơn cùng Tiêu quản gia đã sớm chạy vội tới, chỉ hận không thể đem Sở Châu Ngọc trở về phòng nghỉ ngơi.

“Sở tiểu thư, người như vậy, bất lợi cho dưỡng bệnh!”. Lưu Sơn khuyên. Tuy trong lòng vạn phần muốn đem tình hình thực tế nói cho Sở Châu Ngọc biết, nhưng vẫn nghĩ tới lời tướng quân đã nói, nên nửa chữ sắp thốt ra miệng, lại nuốt trở vào.

“Đúng vậy, nếu tướng quân nhìn thấy người, sẽ lo lắng”. Quản gia Tiêu Nhân cũng tiếp lời.

Sở Châu Ngọc kinh ngạc nhìn cửa vào vườn. “Hắn một ngày không gặp, ta sẽ chờ một ngày, hắn mười ngày không gặp, ta sẽ chờ mười ngày, cho đến khi hắn chịu gặp ta mới thôi”. Nàng muốn một đáp án, đáp án đó chỉ hắn mới có thể cho nàng.

“Sở tiểu thư, vì sao người phải khổ vậy chứ… Coi như là tướng quân phụ người đi”. Lưu Sơn thở dài nói.

“Vậy hãy khiến hắn tự mình đến nói với ta câu này đi…..”. Đầu nàng ngày càng quay cuồng, thân mình mệt mỏi, sớm không chịu nổi gánh nặng, muốn chết lặng khuỵu xuống. Sở Châu Ngọc sống chết dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, tựa hồ chỉ có dùng đau đớn như vậy, mới khiến nàng thay tỉnh đôi chút.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu theo đầu ngón tay, chậm rãi lan ra cả bàn tay.

“Tiểu thư, tay người!”. Nha hoàn một bên phát hiện ra đầu tiên, sợ hãi kêu lên.

Tiêu Nhân và Lưu Sơn vừa thấy tay nàng đầy máu, đều hoảng sợ, nhanh sai người đem bông băng gạc, thuận tiện tìm đại phu đến.

“Không cần băng bó! Ta muốn đau đớn, nếu không, ta sợ ta sẽ ngất xỉu”. Sở Châu Ngọc lẳng lặng nói.

“Điều này sao có thể? Nếu tướng quân biết, sẽ trách tội chúng ta!”.

“Nếu hắn thật sự phụ ta, làm sao có thể trách tội các ngươi?”. Không được, cho dù lòng bàn tay nàng đau đớn, nhưng ý thức vẫn sắp mất đi. Sở Châu Ngọc lay động thân mình một chút, lắc lắc đầu, cố gắng không khép hai mắt lại. Đau chưa đủ sao? Nếu đau hơn chút nữa, có phải sẽ tỉnh được hay không?”.

“Đúng rồi, ta sao lại không nghĩ tới chứ?”. Nàng thì thào, mọi người đang chưa kịp phản ứng, nàng đã rút cây trâm cài tóc xuống, đâm một nhát vào cổ tay mình…

Năm ngón tay thon dài, nắm chặt lấy tay ngăn nàng lại, bóng dáng màu đen không biết tự lúc nào đã đến gần bên nàng, cúi đầu, trong thanh âm tràn ngập một chút bất đắc dĩ. “Vì sao nàng lại thương tổn chính mình như vậy?”.

“Tướng quân!”. Người chung quanh nhất tề quỳ xuống.

Sở Châu Ngọc ngẩng đầu, một đầu tóc đen chạm vào mi mắt nàng, hắn vẫn mặc một thân hắc y như trước, người gầy hơn, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, đáy mắt thâm đen hơn so với trước khi nàng hôn mê, thâm hơn rất nhiều rất nhiều.

Hơi thở của hắn vờn quanh chóp mũi nàng, hương vị quen thuộc này, lập tức làm nàng bất giác thả lỏng.

“Tuyệt Thanh?”. Nói ra hai chữ, vẫn không xác định.

“Là ta”. Tiêu Trì Chi rũ mắt, nhìn nữ tử cơ hồ sắp quỵ ngã, tay đẫm máu, đôi mắt sưng đỏ, hắn đã làm nàng đau lòng rồi…

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nhìn thật cẩn thận, thậm chí ngay cả ánh mắt mỏi mệt của hắn đều nhìn đến nhất thanh nhị sở. (*nhất thanh nhị sở : rõ ràng rành mạch, nghĩa ở đây chắc là soi thật kỹ càng)

Tuyệt Thanh, vì sao không nói cho ta đáp án?

Tuyệt Thanh, vì sao không đến gặp ta?

Tuyệt Thanh, nếu thật sự phụ bạc ta, sao cuối cùng lại bước ra?

Lúc ta hôn mê, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Vì sao không gặp ta?”. Nàng thì thào hỏi.

“Chỉ là không muốn gặp thôi”. Hắn rũ đôi mi xuống, buộc chính mình không nhìn vào mặt nàng. Chỉ sợ vừa nhìn thấy, quyết tâm hắn vất vả giữ, sẽ tan ra thành bụi.

“Vì sao không muốn gặp?”.

“Bởi vì ta đã muốn chán ngấy, mệt mỏi nàng rồi”. Thanh âm hắn bình thản không phập phồng, như nói với một người xa lạ.

Rõ ràng biết hắn không phải nói thật, nhưng nước mắt nàng lại tùy tiện rơi ra khỏi hốc mắt. Một giọt… Một giọt, rơi trên bàn tay đầy máu của nàng, cũng rơi trên bàn tay hắn đang nắm lấy cổ tay nàng. Tâm, như đang bị vô số cây kim đâm vào, đau nhói, đau đến nỗi nước mắt ướt nhòe tầm mắt.

Bị giọt lệ nóng hổi của nàng rớt xuống tay, hắn đột nhiên buông ra. Thanh âm thản nhiên của hắn vang lên bên tai nàng. “Nếu hiểu được rồi, về sau đừng tới đây nữa”.

Hiểu chưa? Đúng vậy, nàng hiểu được, nàng cho tới bây giờ đều đã hiểu! Sở Châu Ngọc nhìn chằm chằm Tiêu Trì Chi, chậm rãi mở miệng, gằn từng tiếng nói. “Dù trải qua một trăm kiếp nạn, tình cảm của ta vẫn không thay đổi, đợi đến lúc nhân duyên hội ngộ, cho dù gặp quả báo vẫn chấp nhận đảm đương”.

Thân hình cao lớn của hắn đột nhiên chấn động, hai tay bất giác nắm thành quyền.

Sở Châu Ngọc tiếp tục nói. “Chàng là người thờ Phật, ý tứ bốn câu này, chàng đương nhiên hiểu được”. Đúng vậy, bốn câu nói đó, vốn là lúc trước hắn nói nàng nghe. “Hết thảy vận mệnh, đều có tiền căn hậu quả, kiếp này gặp phải, bất luận là hạnh phúc hay bất hạnh, đều là do chuyện cũ chính mình làm kiếp trước, kiếp này hành vi không thiện không hảo, sẽ báo ứng cho kiếp sau! Tuệ Ngộ thiền sư nói, ta là kiếp nạn của chàng, mà chàng là quý nhân của ta, đó là nhân quả của kiếp trước đến, nhưng ta không mong nhân quả của chúng ta tiêu vong ở kiếp này. Ta còn muốn tiếp tục tiến tới, còn muốn nhân quả giữa chúng ta quấn quít lấy nhau đời đời kiếp kiếp. Nếu chàng chán ghét ta, vì sao còn nói với ta bốn câu này?”.

Nước mắt nàng rơi ngày càng nhiều. “Ta tin tưởng lời chàng nói lúc đó, bởi vì khi chàng nói, luôn nhìn thẳng vào mắt ta, nên ta hiểu chàng không gạt ta”.

Thân mình hắn lảo đảo một chút, như đang đè nén gì đó, hoặc như đang chịu áp lực gì. “Như vậy, chỉ cần ta nhìn vào mắt nàng, nói với nàng, nàng sẽ tin!”.

Sở Châu Ngọc nhìn chằm chằm vào Tiêu Trì Chi, hắn nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, con ngươi thẫm như mực thẳng tắp nhìn nàng. Nhưng mà – chỉ nhìn như vậy thôi, cục diện vẫn đáng buồn như trước, không một chút cảm tình.

“Ta đối với nàng, đã muốn chán ghét, cho nên không cần đến tìm ta nữa”. Giọng nói rõ ràng, như băng hàn khiến người ta lạnh run.

“Như vậy nói cho ta biết, chàng không còn yêu ta nữa”. Thân thể nàng tuy rằng gầy yếu xanh xao, giờ phút này lưng lại rất thẳng.

Hắn nắm chặt tay nổi đầy gân xanh, trừng mắt nhìn nàng thật lâu sau, răng nanh siết khanh khách, chậm chí muốn cắn nát khóe miệng.

“Không nói được sao?”. Nàng đồng dạng trừng mắt, ánh mắt không có một tia lùi bước.

“Ta Tiêu Trì Chi –”. Hắn hít sâu một hơi, biết rõ đây là bước cuối cùng, biết rõ hắn sẽ hoàn toàn chặt đứt niềm hy vọng muốn đạt được gì đó, biết rõ với năng lực của hắn, chỉ có thể chặn độc được một tháng, một tháng sau, hắn sẽ đổ máu thất khiếu mà chết. Cho nên, hắn muốn cắt đi phần tình cảm này, có lẽ chỉ như vậy, về sau nàng mới sống tốt được. Nhưng mà… Nhìn ánh mắt nàng rồi, hắn mới phát hiện, nguyên lai muốn nói không yêu nàng, lại khó khăn như thế.

Nàng cắn chặt môi, biểu tình quật cường mà bi thương.

“Kiếp này không hề yêu…”. Thanh âm hắn từng giọt từng giọt tan ra trong gió. Tiêu Trì Chi dùng hết toàn bộ khí lực, cố gắng muốn nói ra ba chữ cuối cùng. “Sở…”. Khí huyết ở ngực không ngừng cuồn cuộn, cho dù dùng nội lực, cũng không áp chế được.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun thẳng ra từ miệng Tiêu Trì Chi, văng lên mặt Sở Châu Ngọc. Mùi máu tươi, bao phủ toàn thân nàng, trên mặt nàng, trên cổ nàng, tất cả đều là máu của hắn!

Sau đó, nàng thấy thân hình cao lớn kia đổ ập về phía mình. Dù ngã xuống cùng lúc, hắn vẫn ương ngạnh hy sinh thân mình, đem nàng bảo hộ trong lòng.

Hắn ngã xuống nền đất, mà nàng, ngã xuống trong lòng hắn.

Nàng biết, hắn yêu nàng, chưa từng thay đổi. Cho dù nói dối bao nhiêu lần, vẫn yêu như trước.

Nàng và hắn nhân quả kiếp này không thể tiêu vong, kiếp sau cũng xin nguyện được tiếp tục.

——— —————— —————— ———————

Nàng thấy hắn thổ huyết, khóe mắt và lỗ tai đều bắt đầu xuất huyết.

Nàng thấy hắn nằm suy yếu trên giường, mệt mỏi nhưng thủy chung vẫn không thể ngủ được.

Nàng thấy Lưu giáo úy quỳ gối trước mặt nàng, một nam nhân cao bảy thước, tròng mắt đẫm lệ nói với nàng toàn bộ sự việc.

Nàng thấy Tuệ Ngộ thiền sư vì nàng bắt mạch, nhìn khuôn mặt thấu thế sự lộ ra một tia kinh hỉ.

“Ngươi thật muốn cứu Tuyệt Thanh?”. Giọng Tuệ Ngộ thiền sư như chuông đồng vang lên bên tai nàng.

“Vô luận muốn ta làm cái gì, ta đều nguyện ý”. Nàng thực khẳng định trả lời.

“Nhưng muốn cứu nó, ngươi và hài tử của ngươi sẽ phải trả một cái giá rất đắt”.

“Hài tử?”.

“Ngươi đã có thai hơn một tháng, xét tới thời gian Tuyệt Thanh độ độc cho ngươi, hẳn đã làm ngươi hoài thai hài tử. Nhưng cũng chính vì ngươi hoài thai đứa nhỏ của nó, có huyết mạch của nó, nên chỉ có ngươi, mới có thể cứu nó”. Tuệ Ngộ thiền sư nói. Nhân quả hết thảy đã định, có lẽ Tuyệt Thanh, mệnh không phải tuyệt.

Sở Châu Ngọc xoa lên bụng mình. Nàng… Hoài thai hài tử của Tuyệt Thanh?!

Tuệ Ngộ thiền sư tiếp tục nói. “Vốn độc này chỉ có thể độ một lần. Nhưng trong ngươi có cốt nhục của nó, vậy có thể thông qua huyết cổ, đem độc độ lại trên người ngươi. Mà độc này, khả phân một thành hai, một nửa ngươi gánh, một nửa hài tử trong bụng ngươi sẽ gánh”.

“Không thể để ta gánh toàn bộ sao?”. Nàng vội vàng hỏi.

Ông lắc đầu. “Nếu ngươi gánh toàn bộ một mình, chỉ có thể chết! Nhưng dù là một phân thành hai, tương lai ngươi vẫn phải nhiều năm dùng dược, thân thể suy yếu, dễ nhiễm bệnh. Mà hài tử ngươi, trong thai đã mang độc, chỉ sợ tương lai trưởng thành rồi, hội sẽ gian khổ hơn những đứa trẻ khác, ngươi nguyện ý?”.

Sở Châu Ngọc cắn môi dưới, tay vẫn đặt trên bụng. Nơi này có một sinh mạng nhỏ, còn chưa sinh ra, số phận so với người khác đã khó khăn hơn. “Đúng vậy, ta nguyện ý. Mà hài tử này……. Ta cùng Tuyệt Thanh sẽ dốc hết sức, dù nó sinh ra có mang theo độc, cũng sẽ làm cho nó có được cuộc sống của người bình thường, hạnh phúc khoái hoạt!”.

Ngữ khí kiên định, không chút lùi bước. Tuệ Ngộ thiền sư nhìn Sở Châu Ngọc, cảm thấy cảm khái. Xem ra đồ đệ ông không chọn sai người, nữ tử này thoạt nhìn nhu nhược, nhưng nội tâm kiên cường, khác hẳn so với tưởng tượng của ông. “Một khi đã vậy, ta sẽ nói cho ngươi biện pháp để cứu Tuyệt Thanh”.

——— —————— —————— ——————–

“Ta đã biết chuyện rồi”. Sở Châu Ngọc đi đến bên giường, nhìn Tiêu Trì Chi không thể ngủ được đang mở thao láo mắt.

Hắn trầm mặc, mà nàng trừng hắn. Thật lâu sâu, hắn mới hít một hơi. “Lưu giáo úy nói với nàng?”.

“Đúng!”.

“Đó là ta cam tâm tình nguyện”. Hắn cúi đầu, không hề nhìn nàng.

“Chàng cam tâm tình nguyện giải độc cho ta, nhưng chàng không hề nghĩ tới ta không cam tâm tình nguyện cho chàng giải độc!”. Sở Châu Ngọc lấy hai tay ôm lấy mặt Tiêu Trì Chi, bắt hắn nhìn vào nàng. “Ta nói cho chàng biết, ta tuyệt đối không cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không vui vẻ!”.

“Nàng trách ta chiếm đoạt nàng sao?”. Hắn bừng tỉnh đại ngộ nói.

Oa oa! Ai đang trách đây! Sở Châu Ngọc tức giận tốn hơi thừa lời soàn soạt. “Chàng cho là chàng chết rồi, ta có thể yên tâm thoải mái mà sống?”.

“Chẳng lẽ nàng muốn…….”. Trong mắt hắn hiện lên kinh hãi.

“Chàng sợ?”. Nàng nhăn nhăn cái mũi, hung tợn nói. “Họ Tiêu, chàng có biết chàng đáng giận nhất là cái gì không? Đó là chàng tự tiện giải độc cho ta, còn liều mạng gạt ta, thậm chí không cho ta biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì!”.

“Ta……”.

“Ta cái gì mà ta! Là chàng nói chàng không thể xa ta, kết quả chàng hiện tại liều mạng muốn phủi đi quan hệ của chúng ta!”.

“Ta chỉ là….”.

“Chàng hy vọng ta làm quả phụ, vẫn hy vọng ta mang theo con chúng ta gả cho nam nhân khác?”. Nàng tức giận dùng sức trừng hắn.

“Con?”. Hắn đang ngây ngốc biến thành đầu gỗ.

“Đúng vậy, Tuệ Ngộ thiền sư giúp ta bắt mạch, nói trong bụng ta đã có hài tử”. Có thể thấy nàng đã mê man bao lâu.

Trên mặt hắn ngây ngốc một hồi bật ra mừng như điên, còn có chút tức giận. “Đại phu chết tiệt! Chăm sóc nàng thế nào, cư nhiên không chẩn ra nàng đang mang thai!”.

“Ta mang thai mới được mấy ngày, chỉ có sư phụ chàng y thuật cao thâm mới có thể chẩn thấy”. Tay nàng thương tiếc lướt qua đáy mắt thâm đen của hắn. “Chàng đã mấy ngày không ngủ?”.

“Không nhớ rõ”. Ánh mắt hắn lộ vẻ mỏi mệt cùng suy yếu.

Nàng cởi giày, trèo lên giường, đem chính mình cuộn trong lòng hắn. “Hảo, chàng bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi!”.

Thân thể mềm mại trong lòng, hắn đã bao lâu chưa chạm vào? Tiêu Trì Chi ngây ngốc nhìn nàng – nữ tử chui vào lòng hắn, nữ tử hắn dùng cả sinh mệnh để che chở.

Kìm lòng không được, hai tay hắn ôm lấy vai nàng, theo thói quen vùi đầu vào hõm vai nàng, ngửi mùi thơm quen thuộc của cơ thể nàng. Mùi thơm thoang thoảng thanh thanh, thản nhiên, không nồng đậm, cho hắn có được cảm giác yên tâm.

“Châu Ngọc…. Cho dù không có ta, nàng cũng hãy hảo hảo mà sống……”. Hắn nhắm mắt lại, gần như nỉ non nói.

Làm sao có thể! Sở Châu Ngọc trợn trắng mắt, nhìn Tiêu Trì Chi sắp chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngủ, không có bộ dáng trong trẻo mà lạnh lùng như lúc thanh tỉnh, ngược lại như một đứa trẻ. Tay nàng vuốt nhẹ qua đôi mày hắn, mũi hắn, khóe môi hắn…… Tương lai hài tử của bọn họ, sẽ có nét nào giống hắn, nét nào giống nàng đây?

Hài tử…… Tay Sở Châu Ngọc lại dần dần chuyển qua vuốt lên bụng. Nàng trăm ngàn lần muốn xin lỗi hài tử. Tương lai, nương nhất định sẽ bù đắp ngàn lần vạn lần cho con, ân.

Nhưng hiện tại nàng phải làm một chuyện, chỉ có làm chuyện này, mới có thể…

Sở Châu Ngọc cẩn thận nắm tay Tiêu Trì Chi lại gần, lấy ra một con dao nhỏ mang theo trên người cùng một cái hòm nhỏ, cái hòm nhỏ kia, là huyết cổ thiền sư đã cho nàng.

Hít một hơi thật sâu, nàng dùng dao rạch một đường trong lòng bàn tay, đem huyết cổ phóng vào đó. Huyết cổ hút máu nàng, chậm rãi chui vào trong da thịt nàng.

Cảm giác hơi hơi đau đớn từ lòng bàn tay lan tới toàn thân, nhưng không đau đớn như nàng tưởng tượng. Dao nhỏ trong tay chậm rãi chuyển sang lòng bàn tay trái của hắn, nàng cũng nhanh chóng rạch một đường.

Tiêu Trì Chi đột nhiên bừng tỉnh, máu tươi trong bàn tay ồ ồ chảy. “Châu Ngọc, nàng như thế nào……”.

Không chờ hắn nói hết lời, nàng đã áp chặt tay mình vào tay hắn. Lòng bàn tay hai người trong khoảnh khắc như có lực hấp dẫn chặt đến khác thường hút vào nhau.

“Nàng làm cái gì vậy?”. Tiêu Trì Chi nhíu mày, lực hấp thụ trong lòng bàn tay cùng cảm giác đau đớn này, làm cho hắn bỗng nhận ra là cái gì. “Là huyết cổ?”.

“Đoán đúng rồi, là huyết cổ thiền sư đã cho ta, dùng để cứu mạng chàng”. Năm ngón tay của nàng lồng vào bàn tay hắn, nắm chặt vào nhau.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi. “Nàng có biết làm vậy nàng sẽ chết hay không?”.

Hắn không cần nàng chết! Hắn thật vất vả mới cứu sống nàng, tuyệt đối không muốn nhìn thấy nàng chết! Tiêu Trì Chi thầm vận toàn bộ nội lực tụ lại nơi lòng bàn tay, chống cự huyết cổ đang hút độc từ người hắn sang người Sở Châu Ngọc.

“Sẽ không! Chỉ có làm như vậy, chúng ta mới có thể cùng nhau sống sót!”. Nàng dùng sức nắm tay hắn, tùy ý để độc trên người hắn, từng chút từng chút lưu lại trên cơ thể nàng. “Chàng có thể sống, ta và hài tử cũng có thể sống. Nếu ta không hoài thai hài tử của chàng, ta đã không cứu được chàng rồi. Giống như đã định từ trước, ta có hài tử, nên ta có thể cứu chàng! Tuy không có cách nào loại bỏ hết thảy chất độc, tuy ta và hài tử có khả năng sẽ mang theo độc trong người cả đời, so với người thường sẽ suy yếu hơn. Nhưng mà… Ta muốn cứu chàng, bất luận thế nào cũng đều muốn cứu chàng!”.

“Nàng có biết nàng đã có quyết định mạo hiểm cỡ nào không?”. Cảm giác ẩm ướt nóng và dính ngấy trong lòng bàn tay, giống như đang không ngừng nhắc nhở hắn – nàng là kiếp nạn của hắn, nhưng cũng là người cứu hắn.

“Ta biết”. Nàng chậm rãi cười. “Ngay cả trải qua một trăm đại kiếp nạn, tình cảm đôi ta vĩnh viễn không tiêu vong”.

Một ánh mắt, một nụ cười, bất ngờ mọi thứ liền sáng tỏ. Hắn kinh ngạc ngắm nhìn nàng, chậm rãi đem hai bàn tay vẫn đang giao nắm kề lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn. “Đợi đến lúc nhân duyên gặp lại, dù có quả báo vẫn chấp nhận đảm đương. Kiếp sau, ta ổn thỏa lại đến báo đáp nàng cả đời cả kiếp. Dây dưa cùng nàng qua kiếp kiếp đời đời……”.

Bạn đang đọc Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi của Thiên Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.