Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xa nhà vừa vặn gặp người xưa.

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

Trải qua mấy ngày lặn lội đường xa, rời khỏi thảo nguyên hoang tàn vắng vẻ cùng với xóm làng heo hút thưa thớt, cuối cùng mọi người cũng đi đến Thành Tuyên, trọng trấn Tây Bắc.

Tướng trấn thủ thành Tuyên là thủ hạ cũ của Tống Thế An, vì vậy hắn mới chọn nơi này để nghỉ lại một chút, dù sao bôn ba suốt hơn hai mươi ngày, cả đoàn người đã vô cùng mệt mỏi, mà Tô Đường có thai, càng cần nghỉ ngơi hơn.

Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn xe ngựa phía sau, gương mặt tuấn tú lạnh lùng thoáng có vẻ nhu hòa, có điều, nghĩ đến tình cảnh bên trong, hắn lại không khỏi nhíu mày.

Vốn nghĩ quân thần cách biệt, nam nữ phải giữ gìn, khi hắn hỏi mua xe ngựa của người chăn ngựa còn cố tình mua hai cái, Tô Đường và Tuyên Tử một xe, Hoàng thượng một xe, nhưng ai ngờ vừa chớp mắt hắn ta đã chui vào trong xe Tô Đường. Nghe thấy hắn ngăn cản, hắn ta còn mở to hai mắt, nghiêm mặt nói: “Tiểu Tống, sao ngươi có thể lãng phí như vậy? Xe ngựa này ba người chúng ta ngồi là vừa rồi, không chật chút nào cả…”

Ba người chúng ta…

Ba người… chúng ta…

Ai là ba người chúng ta với ngài chứ?!

Thời khắc đó, chưa bao giờ Tống Thế An cảm thấy Hoàng thượng vướng chân vướng tay như vậy!

Nhìn hắn ta bám dính vào người Tô Đường còn thân thiết hơn cả Tuyên Tử, hắn thật sự muốn… nhấc cổ hắn ta lên ném qua cửa sổ!

Dọc đường đi, Tô Đường cũng rất hờ hững với hắn, thường ở bên Tuyên Tử và tiểu Hoàng đế, mà với kiểu dính người của tiểu Hoàng đế, suốt sáu ngày trời hắn không thể tìm được cơ hội ở riêng một mình với nàng!

Đúng là… đúng là… nghẹn đến chết người!!!

Cả một bụng những lời muốn nói sắp mốc lên đến nơi rồi!!!

Thôi được, nhanh chóng vào thành cái đã!

Nghĩ vậy, Tống Thế An kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa chạy nhanh hơn.

Thành Tuyên quả nhiên là trọng trấn phương Bắc, ở trên đường người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Tiểu Hoàng đế ghé đầu vào cửa sổ, tò mò ngắm nhìn nơi mà hắn ta đã nghe đến hàng ngàn vạn lần mà chưa từng nhìn thấy!

“A, bánh thịt thơm quá! Mua hai cái, mua hai cái đi!”

“A, cái đó nhìn có vẻ thú vị! Mua hai cái mua hai cái!!!”

“A, y phục của người kia đẹp quá! Mau mua cho trẫm hai bộ, mua hai bộ đi!”

“A —.”

Tùy tùng đang chờ tiểu Hoàng đế lại hạ lệnh xuống, ai ngờ đợi nửa ngày cũng chỉ có một chữ “a” đó. Bọn họ to gan ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy tiểu Hoàng đế đang mở to hai mắt đầy vẻ vui mừng nhìn cách đó không xa.

Nhìn theo hướng hắn ta đang nhìn, họ thấy một người đàn ông tuấn tú mặc y phục đỏ rực vội vàng chạy trên đường, mà trước mặt hắn là một người vẻ mặt gian giảo cuống quít len lỏi qua các hàng quán ven đường chạy trốn. Sau đó, người đàn ông áo đỏ kia nhặt một cây củ cải ở bên cạnh ném thẳng vào đùi người kia. Người kia lảo đảo, ngã nhào xuống đất, người đàn ông áo đỏ phi thân nhảy lên, ấn mạnh gã xuống!

“Gặp Triển gia ta mà còn muốn chạy à, hừ, ta thấy ngươi…” Nói tới đây, người áo đỏ đột nhiên ngừng lại, vì hắn chợt có dự cảm rất xấu. Hắn ngẩng đầu nhìn, kêu lên — “Quả nhiên!”

Từ trong đám người, một thiếu niên lao từ trên xe ngựa xuống, sau đó vừa mở rộng hai tay vừa vội vàng chạy tới, miệng còn kêu to — “Tiểu Triển Triển!!!”

Triển Dịch Chi thấy thế, nụ cười bên môi cứng lại, tim bắt đầu run lên — trời cao ơi, sao đóa hoa lạ này lại nở tận đây thế này?!!!

Dù chết ngài cũng không chịu thả ta phải không?!!!

Triển Dịch Chi bị lôi vào xe ngựa, rồi lại bị lôi thẳng vào đại viện Bộ binh thành Tuyên. Suốt cả chặng đường, mặt hắn luôn trong tình trạng vặn vẹo, trong lòng không ngừng hiện lên mấy chữ — chạy trời không khỏi nắng!!!

Mà sau khi hắn nghe được nguyên nhân vì sao mọi người lại xuất hiện ở đây, mặt đã không còn vặn vẹo nữa, chỉ còn có hoảng sợ và vô cùng hoảng sợ.

Tiểu Hoàng đế kéo tay hắn đặt lên mặt mình, tủi thân nói: “Tiểu Triển Triển, lúc đó vô cùng nguy hiểm, Bùi đầu to đối xử với trẫm không tốt chút nào, không cho trẫm ăn ngon, không cho trẫm ngủ tốt, huynh nhìn xem, trẫm gầy cả người rồi này…”

Triển Dịch Chi vội rụt tay lại, có điều nhìn khuôn mặt không còn mũm mĩm trắng trẻo của hắn ta, quả thật cũng thấy hắn gầy đi, nhìn đến đôi mắt to đáng thương của hắn ta, lòng hắn mềm nhũn, nói: “Vậy giờ ngài ăn nhiều một chút.” Nói xong, hắn gắp cho hắn ta một gắp to.

Trời đã tối, mọi người đang ngồi ăn cơm trên cùng một chiếc bàn, không hề hợp với lễ nghĩa quân thần.

Tống Thế An thấy vậy, vội gắp miếng thịt kho tàu cuối cùng vào bát Tô Đường, trong lòng thầm nghĩ, ông sắp gắp hết cả đĩa đồ ăn cho ngài ấy rồi đấy!

Tiểu Hoàng đế lại rất sung sướng, bắt đầu ăn cơm.

“Mà cũng đáng đời ngài! Ai bảo ngài lẻn ra ngoài!” Triển Dịch Chi chợt nghĩ ra, lại mắng, “Bảo mãi mà ngài không chịu sửa, nói với ngài bao nhiêu lần cũng như nước đổ lá khoai thôi!”

Lúc trước mắng gay gắt như vậy, trong lòng hắn còn có chút áy náy, nhưng giờ nhìn thấy thế này, thì mới thấy đều uổng công hết!

Rốt cuộc đầu óc của hàng này phát triển như thế nào vậy?

Thấy Triển Dịch Chi tức giận, tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn cúi đầu, lại bắt đầu quen thói giả vờ đáng thương. Nhìn hắn ta như vậy, Triển Dịch Chi lại càng tức đến ngứa răng hơn.

Một lúc lâu sau, đột nhiên tiểu Hoàng đế ngẩng đầu nói: “Thật ra chuyện này cũng không thể trách trẫm được, ai bảo huynh nhẫn tâm rời bỏ trẫm như thế chứ…”

“Ta…” Triển Dịch Chi tức đến không nói được thành lời, chuyện này liên quan gì tới hắn chứ?!

“Huynh nghĩ mà xem,” Tiểu Hoàng đế còn nói rất hợp tình hợp lý: “Hồi xưa lúc huynh ở trong cung chơi cùng trẫm ấy, trẫm có xảy ra chuyện gì đâu! Sau đó huynh xuất cung ở kinh thành, dù trẫm ra ngoài cũng chẳng sao cả! Giờ huynh xem xem, huynh vừa đi trẫm đã xảy ra chuyện! Trẫm đã nói từ trước rồi, tiểu Triển Triển huynh là thần hộ mệnh của trẫm, không thể rời khỏi trẫm được! Tiểu Triển Triển, huynh về cùng trẫm đi…”

Nhìn tiểu Hoàng đế thoáng một cái đã nước mắt lưng tròng, ngực Triển Dịch Chi phập phồng, rất lâu cũng không nói thành lời.

Một lát sau, hắn đột ngột đứng dậy, quay người bước đi.

“Tiểu Triển Triển, huynh định đi đâu!” Tiểu Hoàng đế lo lắng hỏi.

“Ta muốn ra ngoài cho bình tĩnh một chút!” Ông đây chỉ sợ không nhịn được sẽ bóp chết ngài đấy! A a a a a!!!

Tống Thế An lại rất thông cảm, rất thấu hiểu nhìn theo bóng hắn.

Đến giờ đi ngủ, lại có vấn đề xảy ra.

“Tiểu Triển Triển, huynh phải ngủ với ta!” tiểu Hoàng đế ôm cánh tay Triển Dịch Chi nói.

“Vì sao?!” Triển Dịch Chi rất tức tối.

“Huynh xem, tiểu Tống và tỷ tỷ, Tuyên Tử ngủ cùng nhau, chỉ có trẫm ngủ một mình một phòng, quạnh quẽ khó ngủ lắm! Hơn nữa, lỡ như có kẻ xấu đến thì biết làm sao bây giờ, trẫm trói gà không chặt, huynh phải bảo vệ trẫm chứ!”

“Ngài coi thị vệ bộ binh đều là người chết hay sao?!” Triển Dịch Chi rất muốn phát điên!

“Bọn họ còn sống chứ, nhưng trẫm cũng không thể để bọn họ ngủ cùng trẫm được!” tiểu Hoàng đế nói.

“…” Hình như cũng có lý! A! Không phải, cái gì cái gì cái gì thế?! Triển Dịch Chi phát hiện mình lại bị làm cho rối lên, chỉ muốn cào tường! Có điều, cuối cùng nghĩ lại đành phải thỏa hiệp thôi, với kiểu bám người của hắn ta, nếu không đáp ứng, hắn ta sẽ giày vò cả đêm mất! Chuyện này truyền ra ngoài còn không mất mặt chết người ta à?!

Chú ý, là mất mặt đế vương ấy!!! Đường đường là vua một nước, làm sao có thể bám lấy người ta đòi ngủ cùng chứ?!

Mà ngay khi hắn quay người bước vào phòng ngủ tiểu Hoàng đế, sau lưng lại vang lên tiếng nói xa xăm:

— “Chuyện thị tẩm làm sao có thể tìm người tùy tùy tiện tiện được chứ!”

Thị tẩm???

Thị tẩm?!!!!!

Triển Dịch Chi gục ngã trong chớp mắt…

Bạn đang đọc Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi của Tô Hành Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.