Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Tiểu thuyết gốc · 1408 chữ

Chỉ còn một tuần nữa là vào nhập học rồi, tâm trạng của tôi cũng không phải là hồi hộp chờ mong gì cho lắm. Tôi chưa bao giờ là đứa trẻ ham học mà nói thật thì trong thế giới quan của tôi, việc học hoàn toàn là vớ vẩn. Lão ba suốt ngày càm ràm:

- Mày mà không học thì nhìn tao đây nè, suốt ngày lao động tay chân, ra đường chẳng bằng ai, về nhà thì đến ăn một bữa ngon cũng phải tính.

Tôi vâng vâng dạ dạ cho có, coi như đã hiểu. Nhưng cuối cùng thì hiểu cái mẹ gì chứ. Đầu óc lười biếng của tôi căn bản chẳng nghĩ đâu xa, với lại tôi thấy, dù lao động chân tay cũng chẳng sao. Ít nhất thì cũng không phải trộm cướp của ai sao phải hổ hổ thẹn thẹn chứ, rồi thì cũng cưới được một cô vợ, rồi lại sinh ra một đứa con kém cầu tiến như mình. Chuẩn, Cứ thể mà làm!

Đang mãi mơ màng với việc thu nhỏ bộ óc của mình thì mẹ tôi lại lên tiếng:

- Kiên, đi kiếm môn thể thao gì vận động đi. Tuổi mày đang lúc phát triển mà sao cứ nằm lì ở nhà hoài vậy. Mẹ chưa thấy mày ra đường ngày nào suốt từ lúc thi tới giờ đó.

- Mẹ à, trời nắng chang chang, khói bụi mù mịt, ra đường làm gì chứ. Con thấy nằm ở nhà suy nghĩ về nhân sinh thật là tao nhã biết bao.

- Nhân sinh cha mày á, mày thì biết cái gì về nhân sinh chứ hả. Lúc nãy thằng Tèo tới rủ mày đi bơi kìa.

- Ủa nó rủ lâu chưa sao mẹ không nói con?

- Lúc đó mày đang bận nghĩ về nhân sinh nên mẹ không dám làm phiền!

- Ôi mẹ của tôi. Thôi con đi coi nó đi chưa.

Tèo tên thật là Nguyễn Thành Trung, bạn cùng trang lứa với tôi lớn lên cùng nhau trong khu tập thể cũ này. Tôi và hắn học chung mẫu giáo, nhưng đến cấp 1, cấp 2 thì mỗi người mỗi nơi. Rất đơn giản để lý giải, hắn học giỏi hơn tôi nên học toàn trường điểm, còn tôi thì... mà thôi bỏ qua đoạn này đi.

Tôi nghe mọi người kể lại hồi nhỏ chúng tôi thân như anh em, thậm chí 2 nhà còn định sau này lớn lên thì cho 2 chúng tôi vái trời vái đất kết thành... huynh đệ kết nghĩa, rồi thì cùng nhau lập nghiệp mở công ty này nọ... Nhưng mà, vận đời chính là không thể đoán trước, trong ngày đầu tiên đi học mẫu giáo vì tức giận khi bị Tèo giành phiếu bé ngoan mà tôi đã cầm cục đá ném thẳng vào đầu thằng bé. Ôi chao, máu me bê bết, cảnh tượng thảm thiết lắm. Chưa hết cả trường còn bị một phen hoảng loạn khi tôi quyết tâm ném đá luôn vào các cô giáo thân mến vì còn dám nói phiếu bé ngoan của tôi là của Tèo. Kể từ đó, mẹ của Tèo cấm hắn giao du với tôi, đồng thời đổi trường cho con luôn. Câu chuyện huynh đệ kết bái tới đó cũng không nghe ai nhắc gì luôn. Cũng may, khi chúng tôi lớn lên thì mối quan hệ lại bình thường trở lại, Tèo có thể coi là một người bạn hàng xóm đáng tin cậy.

- Ê Tèo, tao thấy mày thật sự có vấn đề rồi đó. Cả 4 năm cấp 2 chưa bao giờ mày rủ tao đi chơi chung nha.

- Haha, đừng giận, để tao nói cho mày nghe. Nói thật cấp 2 học khác trường, hoàn cảnh khác nhau, mày với tao lại hay học khác buổi, muốn rủ mày đi chơi chung cũng có cái khó. Nhưng mà giờ khác rồi, mẹ tao nói thi đậu Lê Quý Đôn chính là cùng trường với tao, 2 đứa nên tương thân tương ái cùng giúp nhau học tập.

Nói xong Tèo nhe răng cười một cái thật tươi, nhưng nhìn thế nào tôi cũng thấy hắn cười quá giả tạo. Mà thôi, kệ đi, tôi lớn lên dù không đẹp trai, học cũng không giỏi nhưng được cái cao lớn thân hình đầy đặn. Chắc là hắn ta muốn "dựa bóng quan lớn" tránh bị bắt nạt khi lên cấp 3 đây mà.

Hai thằng vừa đi vừa nói chuyện loáng một cái đã qua mấy dãy phố. Phía trước là trung tâm thể dục thể thao của phường, nơi đây có nhiều chỗ phục vụ nhiều môn thể thao nhưng thực tế chỉ có 2 nơi được tận dụng tốt là hồ bơi và sân bóng đá kiêm bóng rổ. Mỗi vé bơi chỉ có 2000 đồng nhưng với đám nhỏ thì cũng không dễ gì thường xuyên có trong túi. Tôi đang bận kiểm tra lại đồ bơi thì nghe Tèo hô lớn:

- Hôm nay tao bao!!!

- Tốt lắm!

Tôi đi ngang qua vỗ vai hắn một cái rồi nghểnh mặt lên trời đi thẳng vào phòng thay đồ.

Đi bơi đặc biệt là vào những ngày nắng nóng thì bạn phải tắm nước lạnh cho thật tốt trước khi xuống hồ vì độ chênh lệch nhiệt độ trong nước và không khí là khá lớn. Mấy tên yếu sinh lý hoàn toàn có thể bị cảm lạnh bất cứ lúc nào. Ấy thế mà vẫn nhiều tên liều mạng mới thay đồ xong thì đã nhảy ầm xuống hồ. Tôi là một thằng chết nhát, không hề muốn đương đầu với những cơn hắt xì hay ho khù khụ, vậy nên cứ đúng quy trình mà làm. Sống dai mới là chính đạo!

- Ê Tèo, mày không tắm à?

- Tao tới đây không phải để tắm!

Hắn khoanh tay phán một câu xanh rờn sau đó tí tởn chạy lên trên bục khán giả cao cao gọi một ly nước mía rồi ngồi ngẩn ngơ. Tôi "À" một tiếng rồi thôi cũng mặc kệ hắn xuống thử bơi một vòng. Cái hồ bơi này dù là tiêu chuẩn cấp phường nhưng cũng được đầu tư để thi đấu nên độ dài cũng khá chuẩn lên tới 50m. Mới bơi được gần hết 1 lượt thì tôi đã thấy chân tay rã rời, đầu óc mụ mị hẳn đi. Đây là hậu quả của việc ngủ 15 tiếng mỗi ngày lười vận động đây mà. Tới gần cuối đường bơi, thấy bờ đã ở phía trước tôi cố gắng nhắm mắt đạp quẩy loạn xạ tăng tốc rồi ngoi lên với tốc độ kinh người. Ấy thế nhưng khi tôi mở mắt ra thì trước mặt tôi lại là 2 con mắt mở to. Mặt đối mặt, 4 mắt nhìn nhau khoảng 2000 mili giây thì cả hồ bơi nghe một tiếng la thất thanh của một thiếu nữ.

Đầu óc của tôi căn bản không xử lý kịp mấy tình huống kiểu này, đành lực bất tòng tâm bị một cái chân trắng nõn đạp thẳng vào mặt chìm vào hồ bơi. Đúng lúc này thằng bạn hàng xóm của tôi bật người đứng thẳng dậy khiến ly nước mía bắn tung tóe dưới đất hô to:

- Khốn nạn, vô sỉ!

Tôi không rãnh để phân tích xem hắn đang chửi ai, chỉ biết mình đang được sức nước đẩy lên một chút. "Thôi uống chút nước cũng được, coi như cho người ta hả giận". Nghĩ thế nên thả lỏng cho bản thân uống chút nước cũng được. Mà khoan, nước hồ sao mặn mặn? Móa, là máu, sao lại có máu. Máu của taaaaaaaa!!! Đối với một tên sợ chết như Trần Kiên thì việc bản thân chảy máu là chuyện không thể chấp nhận nổi. Ý thức hắn dần mất đi...

- Cứu, cứu người... giết người, giết người rồi!!!

Tèo sau cơn tức giận vì nữ thần trong lòng hắn bị xúc phạm nghiêm trọng thì lại tái mặt hô loạn lên. Lần này tới phiên cô bé trên bờ tái mặt.

- Tôi... tôi có làm gì đâu.

Giám sát hồ bơi thấy máu trên mặt nước thì mặt cũng xám xịt vội nhảy xuống nước cứu người.

Bạn đang đọc Tuổi Thanh Xuân Của Anh Và Em sáng tác bởi admin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi admin
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.