Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiện tại và Quá khứ: Cái chết có thể chỉ là mới bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 1343 chữ

Con đường chúng ta đi dù chông gai hay bằng phẳng, dù hiểm trở hay nhẹ tênh như hơi thở mỗi sáng thì cũng đến lúc sẽ kết thúc. Đến cuối con đường phần lớn mọi người sẽ nhìn lại mà thở dài nhưng cũng có những người có thể mỉm cười trước khi ra đi.

Tôi có lẽ không được may mắn như vậy, ở tuổi 45, tôi gần như có tất cả những điều tôi khao khát từ khi còn là một cậu bé. Nhưng tôi đã không thể hạnh phúc, không thể vui vẻ trong cuộc sống của mình. Tôi đã cố gắng gượng cười một chút, nhưng tất cả chỉ là một hành động ngu ngốc tự an ủi bản thân. Tôi đã không thể khá hơn lúc này. Hạnh phúc thật sự quá xả vời ư? Có lẽ là có mà cũng có thể là không, lý trí cho tôi biết rằng tôi chỉ cần định nghĩa lại khá niệm đó thì biết đâu có thể tự thôi miên bản thân rằng mình đã hạnh phúc. Đúng vậy, cái ý nghĩ thôi miên kỳ quặc đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi khiến tôi trở nên gắt gỏng và mất bình tĩnh. Tôi đã gần như phát điên, trước sự bàng hoàng của biết bao nhiêu người. Có những người đã theo tôi suốt 10 năm. Không biết trong mắt họ, tôi là một kẻ như thế nào? Tôi chưa bao giờ quan tâm và cũng chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Tôi chỉ quan tâm đến bản thân, đúng vậy tôi chính là một kẻ ích kỷ.

Phía sau tầm rèm cửa đang phất phơ là ánh sáng của ngày mới. Tôi đã không ngủ được suốt đêm, tôi muốn nhìn chằm chằm vào cái sự rực rỡ đó, một kỳ-quan-đã-trở-nên-tầm-thường của thiên nhiên - bình minh. Đây có lẽ là lần cuối tôi nhìn thấy nó. Tôi đưa tay lên để ánh sáng lọt qua từng kẽ ngón tay rồi chiếu thắng vào mặt. Thật kỳ diệu! Tôi đã nhớ ra rồi, tôi đã từng làm thế 30 năm trước, tôi đã từng vui vẻ như thế. Đúng vậy...

- Bác sĩ, bác sĩ nhanh lên, bệnh nhân phòng số 104 tim không còn đập nữa rồi.

Tiếng la thất thanh của một cô y tá khi vừa bước vào phòng bệnh VIP số 104. Cô liều mạng nhấn cái nút báo màu vàng ở đầu giường nhưng đến khi vị bác sĩ già tới nơi thì ông ta chỉ lắc đầu thở dài một cái rồi đi ra.

- Cô làm thủ tục báo cho người nhà bệnh nhân đi. Không cứu được rồi!

- Thưa bác sĩ, hình như ông ta không có ai thân thích cả.

- Sao lại vậy? Khách hàng VIP mà đến một người thân cũng không có?

- Cái này cháu cũng thắc mắc bấy lâu nay. Ông ấy ở đây gần 2 tháng rồi mà không có ai vào thăm cả.

- Ôi, kiếm tiền nhiều rồi cũng để làm chi, rồi cũng chết trong cô độc. Thôi, cô mau đi làm thủ tục đi. Nếu không có người thân thích thì báo cho bạn bè hoặc đồng nghiệp ông ta cũng cũng được.

---

Thành phố X, năm 2002, một buổi sáng như bao ngày lại rực rỡ hiện ra trên thành phố cao nguyên đầy thơ mộng. Hôm nay là một ngày đặc biệt với tôi, bởi vì tôi đã lập nên một kỳ tích chưa từng có trong cả khu nhà tập thể nơi tôi sống - đó là thi vào trường điểm hàng đầu của thành phố, trường PTTH Lê Quý Đôn.

Xin giới thiệu một chút, tôi là Trần Kiên, kiên chính là kiên cường, ba mẹ tôi đã mong tôi sẽ như thế khi sinh ra tôi. Ấy thế nhưng trớ trêu thay tôi lại rất nhút nhát. Nếu có một cuộc đua những ai thoát khỏi phiền toái nhanh nhất bằng cách chạy trốn thì đó chính là tôi. Ôi cmn tự hào quá đi!

Mà thôi, quay lại chủ đề chính đó là siêu cấp kỳ tích thi vào trường Lê Quý Đôn của tôi. Nói là kỳ tích bởi vì không ai tin tưởng vào khả năng học hành của tôi cả. Suốt từ cấp 1 tới cấp 2 tôi là học sinh trung bình của mọi môn học tôi học, mọi lớp học tôi tham gia. Tóm lại là bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng tại sao tôi lại lập nên kỳ tích? Rất đơn giản, tôi đã may mắn vớ phải cục vàng.

Một tháng trước. ngày đầu thi môn toán và Anh văn, tôi đã rất lo lắng vì chỉ học tủ được vài phần trong đề cương ôn tập. Cho đến khi tôi cầm đề thi thì mới ngớ ra, hóa ra toàn độ đề thi đều nằm trong phần tôi đã học tủ, đã thế bài tập lại cũng y như đúc bài mới thử giải tối qua. Haiz, cảm tạ ông trời, nếu ông đã muốn tôi phất lên thì đành phải theo ý ông thôi, tôi cũng lực bất tòng tâm. Thế là tôi làm một lèo cũng đủ để có từ 7-8 điểm môn toán.

Tới buổi chiều, môn Anh văn tôi dốt đặc cán mai, thế nhưng trời lại giúp tôi lần nữa, cô bé ngồi đằng trước chả hiểu sao lại để giấy nháp với đầy đủ các đáp án ngay trong tầm mắt của tôi. Hừ, cô coi khinh mắt tôi kém phải không. Được lắm, tôi sẽ cho cô thấy là mắt tôi tinh còn hơn mắt linh cẩu...

Ngày tiếp theo thi văn và địa lý, văn thì khỏi nói rồi, vì đây chính là thế mạnh của tôi, có tệ lắm cũng phải 7 điểm. Đến chiều khi nhìn đề địa tôi lại một lần nữa há hốc mồm, có thật không vậy? Tỉ lệ học tủ là bao nhiêu? Chỉ có 1/50 còn chưa tới, vậy mà trúng tủ hết sao. Không thể nào, cái này quá không khoa học đi. Tôi ngồi ngẩn ngơ hơn 2 phút. Thấy tôi đực mặt ra khi nhìn thấy đề, tên giám thị trẻ lắc đầu lẩm bẩm câu gì đó loáng thoáng như là:

- Haiz, thật giống mình năm đó mà. Không gì đau đớn hơn khi đoán đề mà trật tủ...

Chỉ thấy sau đó Trần Kiên tru lên một tiếng làm tên giám thị giật thót một cái rồi gặm nắp bút viết như điên...

Sau khi nhận được kết quả thì tầm mắt của tôi đã không còn ở hướng song song mặt đất nữa mà đã chếch một góc gần 180 độ trên trời. Mặc cho lời khen của hàng xóm với mình, tôi chỉ nhắm mắt lại khoanh tay ngạo mạn mà hưởng thụ mà thôi. Buổi tối đó ba tôi đã dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng 3 sao. Nhà tôi cơ bản chẳng khấm khá gì, đi ăn như vậy có thể nói là cực kỳ hiếm đó là chưa kể lão già của tôi là một tên keo kiệt bỉ ổi. Haiz, nói nặng rồi, nói nặng rồi, hy vọng ông ấy không nghe được. Dù sao còn 3 năm cấp 3 phía trước tôi phải trông cậy vào ông ấy rồi. Cố lên lão ba!!!

Với số điểm nằm trong khoảng khá, tôi được tuyển thẳng vào trường cấp 3 Lê Quý Đôn. Mặc dù biết được tôi sẽ đậu nhưng sau khi thấy được giấy báo chính thức, mẹ tôi vẫn khóc nức khóc nở. Đến khi lão ba tới ôm mẹ vào lòng thủ thỉ vài lời thì bà ấy mới nín khóc… Thật là, mẹ tôi quá dễ gạt, quá lương thiện, cuối cùng thì rơi vào tay tên sói già lão ba của tôi. Từ giây phút đó tôi đã thề, không bao giờ lừa gạt thiếu nữ lương thiện một lần nào nữa...

Bạn đang đọc Tuổi Thanh Xuân Của Anh Và Em sáng tác bởi admin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi admin
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.