Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác San sinh lòng ái mộ.

Phiên bản Dịch · 4159 chữ

Đặng Bác San thẹn thùng vô cùng, nhưng quả thật cũng không có cách nào, đành phải nằm sấp trên lưng của Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long mỉm cười, hai tay đỡ lấy bờ mông chắc nịch của cô, ép cô thật chặt ở trên lưng hắn. Còn Đặng Bác San thì ôm sát bờ vai của Trần Tuấn Long.

Hai người dính chặt vào nhau như thế, Trần Tuấn Long hoàn toàn có thể cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của Đặng Bác San đang đâm vào lưng mình, theo nhịp chuyển động của hắn mà không ngừng ma sát. Nhất thời điều ấy khiến Trần Tuấn Long nhớ tới tối hôm qua Quách Uyển Tây ở trên giường của hắn cũng đã làm những động tác như thế. Trần Tuấn Long ngay lúc đó cũng không nghĩ đến Quách Uyển Tây mà lại dùng chiêu này, cảm giác ma sát giữa núm vú với cơ thể, chính là nguyên nhân kích dục tính của con người lên cao, đây là một loại cảm giác khiến cho người sung sướng không thôi.

Trong ấn tượng của Trần Tuấn Long chỉ nhớ rõ có một lần đi Thái Lan, lúc hưởng thụ mát xa toàn thân có một nữ mát xa từng làm cho hắn như thế. Còn hiện tại Trần Tuấn Long có thể cảm nhận được chính xác hai vú của Đặng Bác San, loại tiếp xúc “chuồn chuồn lướt nước” này quả thật khiến người ta mất hồn. Trần Tuấn Long bắt đầu có chút mơ tưởng hão huyền rồi.

Còn Đặng Bác San cảm thấy khó chịu, cô nằm sấp trên lưng của Trần Tuấn Long, hai cánh tay mạnh mẽ đầy sức sống của Trần Tuấn Long nâng chặt cái mông của mình, Đặng Bác San không dám va chạm với Trần Tuấn Long, nhưng giữa lúc đi đi lại lại như thế sẽ không thể tránh khỏi những đụng chạm với thân thể hắn, đó là điều khiến Đặng Bác San cảm thấy rất hưởng thụ.

Thân thể của Trần Tuấn Long cường tráng, to lớn mạnh mẽ, trong sự va chạm đặc biệt này, Đặng Bác San có thể cảm nhận được hơi thở nam nhân mãnh liệt truyền đến từ trên thân thể của hắn. Thấy Trần Tuấn Long đồng ý giúp đỡ , lại giúp mình đoạt lại túi xách, bây giờ còn chủ động đưa mình đến bệnh viện, những ấn tượng xấu ban đầu về Trần Tuấn Long của Đặng Bác San đã biến mất. Hắn ta không còn là kẻ “Đại sắc lang” hay ăn hiếp mình ở kí túc xá. Mà biểu hiện ây giờ của Trần Tuấn Long hiện rõ là một người tốt, đáng để mình tin cậy.

Cũng may là từ bãi đỗ xe tới phòng cấp cứu không quá xa, cuối cùng Trần Tuấn Long đã cõng Đặng Bác San tới cửa phòng cấp cứu. Ban nãy lúc Đặng Bác San nằm sấp trên lưng của Trần Tuấn Long đã khiến hắn có ý bất chính..

Trần Tuấn Long theo sự sắp đặt của cô y tá đã đặt Đặng Bác San trên giường bệnh, bác sĩ của phòng cấp cứu cũng không thấy tới đây, cô y tá kia yêu cầu Trần Tuấn Long đi đăng ký giấy tờ, đợi lát nữa bác sĩ sẽ tới chuẩn đoán bệnh.

Trần Tuấn Long bước nhanh ra ngoài nộp viện phí, làm hết tất cả thủ tục, nhưng khi cô y tá làm thủ tục bảo hắn điền tên của Đặng Bác San, Trần Tuấn Long ngây ngẩn cả người, cô bé kia tên gọi là gì chính mình cũng không biết, vì vậy hắn ta bèn cầm tờ bệnh án đi tìm Đặng Bác San

Đặng Bác San thấy TrầnTuấn Long hỏi tên của mình liền thay đổi vẻ mặt, thật lâu sau mới ấp úng nỏi nhỏ:

- Đặng Bác San.

“A, hóa ra cô ta tên là Đặng Bác San”, Trần Tuấn Long thầm nghĩ, ngay sau đó hắn mỉm cười và giúp cô điền cái tên rất hay ấy vào tờ bệnh án rồi giao cho y tá. Nhưng đợi thật lâu, vẫn không thấy bác sĩ lại, Trần Tuấn Long đành chạy đi hỏi y tá, y tá nói bác sĩ đang đi kiểm tra phòng. Lúc đó vết thương trên cánh tay của Đặng Bác San đã được băng bó kịp thời, thật ra thì chỉ bị trầy da, máu ở vết thương đã đông lại, không có gì nghiêm trọng cả. Xương chân của cô có lẽ do bị ngã mà bị trật khớp.

Thấy hình dạng khổ sở của Đặng Bác San, Trần Tuấn Long vén tay áo lên, sau đó vén váy của Đặng Bác San. Đặng Bác San kinh hãi, hai tay che váy, xấu hổ hỏi:

- Anh…anh muốn làm gì?

Trần Tuấn Long rất nghiêm túc nói:

- Giúp cô nắn lại xương

-Anh..anh làm được không?

Đặng Bác San nói càng ngày càng nhỏ

Trần Tuấn Long lúc này mới mỉm cười,

-Tạm được, trước đây tôi có biết vài thủ thuật xoa bóp

Thực ra hắn đâu chỉ biết, những thủ thuật cấp cứu cơ bản này hắn đều biết, trước kia khi hắn tập luyện thường xuyên bị trật khớp như thế này, đều là hắn tự mình làm lấy.

Ban đầu Trần Tuấn Long không biết Đặng Bác San bị thương ở đâu mà cô lại là một cô gái, không tiện tự mình kiểm tra. Bây giờ hai người cũng đã giảng hòa một chút rồi, có thể giao thiệp, vừa rồi lúc cõng cô hai người lại càng thân thiết, bây giờ giúp cô nắn lại phần xương bị trật, chỉ cần Đặng bác San gật đầu đồng ý thì không có chuyện gì khó cả.

Đặng Bác San mặt đỏ bừng, trước tiên không nói Trần Tuấn Long là có thật sự biết hay không, cô cũng hiểu nếu như Trần Tuấn Long giúp mình nắn xương bị trật thì nhất định hắn sẽ va chạm chỗ mẫn cảm của mình. Tuy rằng ngượng ngùng nhưng ngược lại trong nội tâm của Đặng Bác San lại hy vọng Trần Tuấn Long bắt tay vào làm mà không phải là tên bác sĩ biến thái kia.

Lâu sau Đặng Bác San mới ngập ngừng nói:

-Vậy…vậy được rồi.

Âm thanh của cô rất nhỏ, nếu Trần Tuấn Long không phải ở bên người nàng thì thật là không nghe rõ được. Trần Tuấn Long mỉm cười, vừa muốn vén váy của cô lên nhưng lại bị cô đè lại.

Lại làm sao vậy? Trần Tuấn Long thấy khó hiểu, chỉ nghe Đặng Bác San khẽ oán giận nói:

-Anh…anh có thể không kéo váy lên được hay không?

À thì ra là thế, nói thế nào thì phòng bệnh là nơi đông người, vừa rồi Trần Tuấn Long cũng là do nóng lòng một chút, không suy nhĩ chu đáo, dù sao Đặng Bác San cũng là một cô gái, hiểu được ngượng ngùng. Cũng may cô suy nghĩ tinh tế một chút, nhớ tới chuyện này. Trần Tuấn Long bèn xoay người, kéo rèm che cả giường bệnh lại. Đợi lúc Trần Tuấn Long đi vào, không gian nhỏ bé tạm thời này chỉ còn lại Đặng Bác San và Trần Tuấn Long.

Khi Trần Tuấn Long một mình đối mặt với đại mỹ nhân này, trong đầu hắn chỉ hiện lên một câu thành ngữ: “Không lấn phòng vắng!” Hắn thầm chửi trong lòng, Trần Tuấn Long hắn sẽ không bạc đãi chính mình.

Chỉ thấy hắn mỉm cười, vén váy Đặng Bác San lên, hai cánh tay mạnh mẽ sờ nắn mang tính dò xét. Thật ra thì muốn nắn xương bị trật về chỗ cũ cũng không cần đụng chạm da thịt như vậy, nhưng Trần Tuấn Long lại thích thế, Đặng Bác San ngu ngơ không hiểu gì cả..

Lúc Trần Tuấn Long vuốt làn da trắng mịn như tuyết của Đặng Bác San, sau khi vén váy lộ ra quần lót màu hồng phấn dễ thương của Đặng Bác San, khiến Trần Tuấn Long mở rộng tầm mắt. Quần lót nhỏ che lấp bộ vị thần bí của Đặng Bác San, bó khít từ bên ngoài có thể nhìn thấy gờ rãnh nổi lên rõ ràng. Chiếc quần lót này chất liệu mỏng lại là màu hồng sao có thể che dấu đi được khu rừng rậm rạp kia. Trần Tuấn Long chẳng những nhìn thấy một mảnh đen sẫm phía trên khe sâu, từ góc bên cạnh chiếc quần lót nhỏ còn mọc ra vài cây, rất bắt mắt.

Dĩ nhiên, bây giờ vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tuấn Long giống như những thứ này với hắn chẳng qua là bình thường, vẻ mặt như đã nhìn quen lắm rồi. Ngược lại trên mặt Đặng Bác San chính là một mảnh rặng mây đỏ. Cũng khó trách, một cô gái như vậy để một người con trai như Trần Tuấn Long vỗ về chơi đùa và nhìn ngắm, thật sự quá khó khăn.

Trần Tuấn Long cũng không để ý đến cô, chỉ dùng sức vuốt vuốt, một mặt làm việc một mặt hỏi:

-Đau không?

Hắn dường như là muốn tìm đúng vị trí.

Đợi đến khi đụng phải chỗ đau, Đặng Bác San tạm thời cũng quên cảm giác thẹn thùng ấy mà phối hợp trả lời câu hỏi của Trần Tuấn Long. Khởi đầu cô còn lo lắng Trần Tuấn Long nhân cơ hội lợi dụng cô, nhưng mà về sau thấy Trần Tuấn Long rất nghiêm túc, phương pháp giúp cô kiểm tra cũng rất chu đáo, lúc này mới hơi an tâm.

- Cô học khoa nào?

Trần Tuấn Long hỏi,

- Tôi nên xưng hô thế nào với cô đây?

- Gọi tôi là San San đi, bạn bè đều gọi tôi như vậy. Tôi ở khoa Tin, học trên anh một khóa. Đặng Bác San thuận miệng đáp, điều này chẳng khác nào côđã chấp nhận Trần Tuấn Long làm bạn.

Nhưng mà Trần Tuấn Long liền lộ bộ mặt sắc lang của hắn rất nhanh, chỉ thấy hắn sờ soạng bắp đùi Đặng Bác San thật lâu, hơn nữa thỉnh thoảng cố tình vô ý đụng vào tiểu muội muội của Đặng Bác San, có thể là động tác của hắn chừng mực, Đặng Bác San cũng nhịn được. Nhưng Trần Tuấn Long nói câu tiếp theo liền lộ rõ khuôn mặt thật:

- San San, muốn hỏi cô một vấn đề, cô có bạn trai chưa?

Đặng Bác San còn đang mải suy nghĩ xem có ý gì khác không, vì thế không trả lời câu hỏi của Trần Tuấn Long. Nhưng Trần Tuấn Long dường như càng thêm lợi hại.

- Cô xem, tôi sờ như vậy nếu để bạn trai cô biết được, cô nói xem hắn có tức giận hay không đây?

Chân vốn đau đớn, dưới sự xoa bóp của Trần Tuấn Long quả thực là một loại cảm giác rất thoải mái. Nhưng Đặng Bác San cũng không muốn dây dưa với Trần Tuấn Long ở vấn đề này, cô chỉ nghĩ việc này có thể kết thúc sớm một chút. Nhưng những lời nói của Trần Tuấn Long tiếp sau đó càng làm cho cô nổi nóng. Trần Tuấn Long khẽ cười đặt tay trái lên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, liên tục mang đến từng đợt tê dại, bàn tay còn lại của hắn thì đè đầu gối, nhẹ nhàng lắc chân của cô, chỉ nghe hắn hỏi rất vô liêm sỉ:

- Tôi nói này San San, làn da chân của cô thật trắng bóng, bình thường giữ gìn không tệ đâu. Muốn hỏi một chút cô có đi thẩm mỹ viện hay không?

Trần Tuấn Long vừa xoa bóp kích thích vừa buông lời trêu ghẹo, tay trái của hắn đã muốn đụng vào chỗ đó rất nhiều lần, Trần Tuấn Long rốt cuộc muốn làm gì? Đặng Bác San có chút thẹn quá hóa giận:

-Tôi không có bạn trai, nếu có như lời anh nói, anh ta biết anh ăn hiếp tôi như vậy anh ta nhất định sẽ đánh anh! Anh nhanh lên một chút có được hay không?

Câu cuối cùng Đặng Bác San gần như là tức giận van xin, bởi vì cô bi ai phát hiện ra tiểu muội muội của mình dưới sự xoa bóp của Trần Tuấn Long đã có phản ứng khiến người ta xấu hổ, cho dù chân đau đớn nhưng loại cảm giác khiến người ta khó chịu này lại kích thích Đặng Bác San.

Cô không ngờ được mình vừa mới nói xong, Trần Tuấn Long liền dứt khoát trả lời :

- Được thôi!

Vừa dứt lời, tay trái của Trần Tuấn Long vốn đang đặt trên đùi đột nhiên giữ chặt lấy đùi cô, tay phải trên đầu gối lại mạnh mẽ nắm chặt xương đùi, sau đó dùng lực đẩy về phía trước đến khi nghe tiếng “rắc” một tiếng, trật khớp xương đùi của Đặng Bác San đã thuận lợi về đúng vị trí.

- Xong rồi!

Trần Tuấn Long mỉm cười đứng dậy vỗ tay nói.

Đặng Bác San giờ mới hiểu được tới đây, hóa ra Trần Tuấn Long liên tục phân tán sự chú ý của mình, để nắn lại xương bị trật, mới vừa rồi Trần Tuấn Long thừa dịp mình không chú ý đã làm xong, Đặng Bác San căn bản cũng không có đau đớn, trong lúc không chú ý đã được Trần Tuấn Long chữa trị xong, xem ra hắn bị oan, Đặng Bác San trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trần Tuấn Long thấy Đặng Bác San chưa có kéo váy của cô xuống, tiếp tục lộ ra, hắn ta cũng âm thầm cười, vừa nãy Đặng Bác San còn khẩn trương dường như không muốn cho mình thấy, bây giờ thì tốt rồi, mặc cho mình nhìn. Chẳng qua vừa nãy cảm giác vuốt ve nơi đó không tồi, Trần Tuấn Long có chút tiếc nuối.

Đỡ Đặng Bác San dậy, thấy cô kéo váy xuống, lúc này Trần Tuấn Long đem ánh mắt quyến luyến rời đi, sau đó hỏi Đặng Bác San:

- Cô thử di chuyển một chút xem, cảm giác khá hơn chút nào không?

Đặng Bác San thử duỗi đùi phải, tuy còn chút đau nhưng so với lúc nãy, đã tốt hơn rõ rệt. Tay nghề của Trần Tuấn Long quả nhiên lợi hại.

- Cám ơn anh, tôi.. tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào nữa.

Đặng Bác San nói chân thành

“Cảm ơn? Theo tôi lên giường đi!” Trần Tuấn Long cũng không biết ý nghĩ này hiện ra từ khi nào, chẳng qua ngoài miệng hắn lại nói:

- Không có gì, tiện tay thôi. Chỉ cần chân của cô không có chuyện gì là tốt rồi.

Đặng Bác San nhớ tới nguy hiểm lúc nãy còn khiếp sợ không thôi, hai người ở bệnh viện đợi một hồi. Lúc này bác sĩ cuối cùng đã trở lại, đi đến là một bác sĩ nữ , đeo khẩu trang, một y tá đi cùng cô giải thích tình hình, khi biết được Trần Tuấn Long đã giúp “bệnh nhân” nắn lại xương bị trật, bác sĩ nữ đó kiểm tra lại thêm một lần nữa, để Đặng Bác San thử đi vài bước và quan sát. Bác sĩ thấy cô không có gì trở ngại liền mỉm cười nói:

- Không tồi, bạn trai cô rất quan tâm đến cô. Tôi thấy cũng không có gì, cô có thể trở về được rồi

Cô ta vừa nói như thế lập tức mặt của Đặng Bác San đỏ bừng lên, Trần Tuấn Long không phải là bạn trai của cô. Nhưng mà Trần Tuấn Long lại cười nói:

- Tốt rồi, cảm ơn bác sĩ.

Chuyện này là sao đây, tại sao hắn có thể cứ như vậy thừa nhận chứ, Đặng Bác San xấu hổ, nhưng mà cũng không nói gì. Thế là Trần Tuấn Long dìu cô trở lại xe, sau khi ngồi xuống ổn định Trần Tuấn Long hỏi:

- Bây giờ tôi sẽ đưa cô quay trở lại trường nhé?

- Vâng. . .

Kể từ lúc Đặng Bác San có ’’tiếp xúc thân mật” với Trần Tuấn Long, cô nói chuyện trở nên nhỏ nhẹ hơn rất nhiều. Trần Tuấn Long khởi động ô tô, nhanh chóng rời bệnh viện, đang chuẩn bị đưa Đặng Bác San trở về trường lúc này điện thoại của hắn vang lên, Trần Tuấn Long cầm lấy vừa nhìn, không kềm nổi mà bật cười, thì ra là điện thoại của Dương Hân gọi tới, cô gái nhỏ này rốt cuộc cũng nhịn không được. Vì thế hắn mỉm cười nhận điện thoại nói:

- Alo, Hân Hân, có chuyện gì sao?

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một hồi:

- Anh còn biết có chuyện sao? Trần Tuấn Long! Bây giờ anh đang ở đâu? Tối nay anh có trở về hay không?

Đúng là thanh âm “hung ác” của Dương Hân, Trần Tuấn Long này cũng thật là, mất tích một buổi tối, quá 12 giờ còn không thấy trở về, Dương Hân và Quách Uyển Tây cũng nhịn một đêm, nhất định không gọi điện thoại cho hắn, xem hắn có thể tự mình trở về hay không.

Nhưng mà xem ra giác ngộ của Trần Tuấn Long không cao, Dương Hân cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn.

-Ha ha . . .

Trần Tuấn Long cười giải thích:

- Đang trên đường về rồi. Em xem chẳng phải anh chạy về đây sao?

- Có thật không? Xem ra tôi và A Tây phải đợi thêm lát nữa tra hỏi anh mới được, anh lại như trước không nói năng gì liền mất tích một đoạn thời gian. Nói đi, ở bên ngoài anh còn có cô gái khác có phải hay không?

Từ trong lời nói có thể nghe ra được sự tức giận của Dương Hân

- Anh đâu có, Hân Hân.

Trần Tuấn Long vội vàng giải thích, chỉ có điều giờ phút này ánh mắt của hắn đã liếc về phía Đặng Bác San, mỹ nữ đây, bây giờ đang ngồi bên cạnh mình. Nhưng mà Đặng Bác San kể từ khi hắn nhận điện thoại mắt cố ý nhìn về hướng cửa sổ, không thèm nhìn Trần Tuấn Long

- Được rồi, tôi cũng không nhiều lời với anh nữa, lát nữa anh trở về thì mua đồ ăn khuya cho chúng tôi. Hừ hừ.. đợi anh cả buổi, thậm chí điện thoại anh cũng không gọi lại, xem chúng tôi sẽ trừng trị anh như thế nào. Nhớ kỹ, mang theo thức ăn khuya trở về!

Không đợi Trần Tuấn Long nói chuyện Dương Hân liền cúp máy điện thoại.

Trần Tuấn Long lắc đầu cười khổ, tiện tay cất kỹ điện thoại. Lúc đó Đặng Bác San cũng quay đầu qua:

- Bạn gái vừa gọi điện thoại tới điều tra sao?

Cô thử dò hỏi.

- Không có, hahaha

Trần Tuấn Long rất thích trêu ghẹo cô, lúc này hắn còn mở CD nhạc lên.

Không có? Đặng Bác San nói thầm trong bụng, vậy Hân Hân kia là ai? Không gian bên trong xe vốn nhỏ, cuộc nói chuyện điện thoại giữa Trần Tuấn Long và Dương Hân tự nhiên là rơi vào lỗ tai của Đặng Bác San rồi.

Đàn ông à, đều trăng hoa như vậy. Đăng Bác San thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng mà cũng khó hiểu, Trần Tuấn Long cố ý giấu diếm cô nhưng cô lại không có quá nhiều ác cảm. Dù sao hắn cũng không phải bạn trai mình, mặt kệ hắn.

Hai người nhất thời trầm mặc, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe, Đặng Bác San nghe bản nhạc, tâm tư đã tung bay.

- À. . .

Trần Tuấn Long cuối cùng cũng nhớ một việc:

- Tiểu thư San San của tôi, tôi nhớ lần trước hình như cô muốn tố cáo tôi, bây giờ tôi muốn biết sau này sẽ như thế nào đây, ha ha ha. . .

Trần Tuấn Long mỉm cười hỏi

Còn nói lần trước chứ, khuôn mặt của Đặng Bác San lập tức đỏ bừng. Lần trước cô thật sự muốn tố cáo tên “đại sắc lang” Trần Tuấn Long này, cuối cùng vẫn không làm, dù sao làm như vậy cũng có ảnh hưởng đối với danh dự của mình, hơn nữa trên tay mình cũng không có chứng cớ.

- Hừ! Nếu như tôi đi tố cáo kẻ xấu xa như anh, anh còn có thể ở nơi này nghe tôi nói chuyện sao? Tôi không lên phòng giáo vụ đã xem như là tiện nghi cho anh rồi!

Đặng Bác San cuối cùng nổi giận.

-Vậy tại sao lần trước ở ký túc xá anh lại đối xử với tôi như vậy?

Cuối cùng cô vẫn không chịu buông tha truy hỏi

Trần Tuấn Long cười ha hả:

-Tôi cũng đã giải thích với cô rất nhiều lần rồi, đó là sự hiểu lầm, cô xem, về sau không phải tôi bồi thường bàn phím trả lại cho cô rồi sao? Cô thử nghĩ xem, nếu tôi thực sự là sắc lang như cô nói, vậy cô cho là…khụ khụ..

Trần Tuấn Long không nói tiếp vế sau, nhưng mà Đặng Bác San từ điệu cười xảo quyệt của hắn cũng đọc ra được điều gì đó.

- Thế nào? Anh nghĩ rằng tôi sẽ không phản kháng sao?

Đặng Bác San giễu cợt nói:

- Lần trước tôi cắn anh có lẽ quá nhẹ rồi

Lần trước cô thành công ‘đánh lui’ Trần Tuấn Long, còn chút dương dương tự đắc.

Trần Tuấn Long duỗi tay trái ra, trên bàn tay vẫn còn in rõ dấu răng của Đặng Bác San , chỉ nghe Trần Tuấn Long oán hận nói:

- Cô còn nói nữa, cô có biết vết cắn của cô độc ác đến mức nào không? Tôi bị ‘trọng thương’ đó, tôi còn muốn tố cáo cô ác ý đả thương người. Vừa rồi cũng không thấy cô độc ác như vậy với tên trộm cướp kia, chỉ biết bắt nạt con người thành thật như tôi thôi.

Trần Tuấn Long đúng là cảm thấy rất uất ức trong lòng khi bị một cô em hung hăng cắn một cái, còn bị đối xử như là sắc lang, thật là quá oan ức.

Đặng Bác San cười khì một tiếng, bầu không khí bên trong xe lúc này mới khá hơn nhiều. Đặng Bác San liếc nhìn cánh tay trái đang vươn ra của Trần Tuấn Long,thấy kiệt tác đắc ý của mình, cũng có chút hả hê:

- Ha ha ha, tôi đã nói rồi, cắn anh đang còn nhẹ. Ai kêu anh lén lút xông vào ký túc xá người ta như vậy. Được rồi, chuyện lần trước tôi sẽ không tính toán với anh nữa, dù sao tối nay anh cũng giúp tôi rất nhiều.

Đặng Bác San tâm tình bây giờ cũng tốt hơn một chút. Thật ra nhìn trái nhìn phải thì Trần Tuấn Long là một người tốt, xem ra quả thật là mình hiểu lầm anh ta, bây giờ ngẫm lại, lần trước mình cũng không bị tổn hại gì, muốn nói không may thì tối nay mới tổn thất lớn, vừa rồi ở phòng cấp cứu, bị hắn sờ tới sờ lui, chổ bí ẩn của mình cũng bị hắn nhìn thấy trọn vẹn.

Trong lòng Trần Tuấn Long nghĩ gì chẳng lẽ Đặng Bác San không biết sao, ánh mắt mê đắm kia của hắn từ nãy đến giờ không rời khỏi nơi đó của mình, ừm, cái loại cảm giác bị hắn nhìn trộm, không biết tại sao lại khiến cho Đặng Bác San cảm thấy rất khác thường. Dường như mình cũng không phản đối hắn làm như vậy. Vừa rồi bàn tay tràn đầy sức sống của Trần Tuấn Long vuốt ve bắp đùi của mình, chỗ đó vừa đau lại vừa hưởng thụ, có một loại cảm giác tê dại, dù sao Đặng Bác San cũng rất hưởng thụ cảm giác như vậy. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông xa lạ vuốt ve như thế, cô nghĩ đến đây liền động tình không ngừng, khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên, chẳng nhẽ mình tương tư anh ta?

Bạn đang đọc Tuấn Long Bách Mỹ Duyên của Bão Bão Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.