Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu tranh tình yêu.

Phiên bản Dịch · 4118 chữ

Trần Tuấn Long cho tới bây giờ vốn không có nghĩ sẽ bị như vừa rồi, bị một cô gái nói mình là đồ háo sắc, nhưng mà ngẫm lại, chính mình quả thật cũng có tiềm chất làm một tên háo sắc, kỳ thật cô gái kia bộ dạng cũng rất được, nhưng vừa nhìn đến tay trái của mình bị cắn thảm, Trần Tuấn Long liền thầm lắc đầu, cô gái này này thật đúng là kiên cường khí khái, không thể đụng vào!

Trần Tuấn Long bước nhanh lên tầng 6, thuận tay đem cái bàn phím hỏng ném vào thùng rác nhìn số phòng, hắn đã đến trước cửa phòng 603.

Nhìn xem chung quanh không có người, tầng trệt rất yên tĩnh, Trần Tuấn Long gõ cửa phòng.

- Ai đấy? Cửa không có khóa.

Bên trong vọng ra tiếng của Dương Hân, nghe có chút lười biếng chán chường, xem ra cô có vẻ không được khỏe thật.

Tí nữa đối mặt Dương Hân còn không biết nói cái gì, Trần Tuấn Long lại lắc đầu cười khổ, cầm nắm cửa, đẩy cửa rồi đi vào.

- Ai...

Dương Hân vừa lúc quay người lại, cô chắc bị cảm, cái mũi dường như hơi bị ngặt.

- Là anh?!

Cô không dám tin nhìn Trần Tuấn Long mỉm cười đi tới.

- Anh... anh làm thế nào đi lên được đây?

- Nghe nói em không được khỏe nên anh đến xem em như thế nào.

Trần Tuấn Long tránh nói vào vấn đề chính.

- Không cần lòng tốt đó của anh.

Dương Hân quay đầu vào tường, không để ý tới Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long lắc đầu, ngồi xuống bên giường của Dương Hân, thấy Dương Hân không thèm nhìn mình, hắn cũng không sốt ruột, quay đầu cẩn thận quan sát một chút bài trí trong phòng. Trần Tuấn Long vẫn là lần đầu tiên đến ký túc xá nữ, còn có chút cảm giác mới mẻ.

Dương Hân cùng Quách Uyển Tây ở trong phòng này cũng không lớn, 2 cái giường tầng cho 4 người, Trần Tuấn Long đều biết mấy người cùng phòng, nhớ rõ bữa tiệc tối lần trước đón sinh viên mới đến đã có gặp qua, hình như ngoài Dương Hân và Quách Uyển Tây, còn có hai người nữa, gọi là A Phụng và A Linh, Trần Tuấn Long không chú ý.

Phòng bài trí có vẻ tinh xảo, dù sao cũng là phòng của nữ, giường cũng thật sự ngăn nắp, trên bàn cũng rất trật tự, bên giường còn lộ vẻ một ít đồ chơi, lộ ra hơi thở thanh xuân của chủ nhân.

Trần Tuấn Long chú ý tới chỗ nằm đối diện với Dương Hân, hẳn là chỗ Quách Uyển Tây ngủ, vì dưới gầm giường có đôi giày lần trước Quách Uyển Tây đi Hương Sơn chơi cùng hắn. Nhìn qua chỗ ở của các cô xong, ánh mắt Trần Tuấn Long lại quay về trên người Dương Hân.

- Dương Hân, em không khỏe ở đâu?

Trần Tuấn Long nhẹ nhàng hỏi.

Dương Hân vẫn không để ý tới hắn.

- Nghe nói em còn bị sốt?

Trần Tuấn Long liền đưa tay sờ vào người cô, có hơi nóng một chút, nhưng hẳn là không sao, Dương Hân lại lập tức đẩy tay Trần Tuấn Long ra, không cho hắn chạm vào mình.

Trần Tuấn Long nhíu mày, hắn cũng không nghĩ tới Dương Hân quật cường như thế. Kỳ thật lần trước ở MTV sau khi giận dỗi, Trần Tuấn Long đã muốn cùng cô nói chuyện. Bất đắc dĩ là do hai ngày này lại bận việc, nên trì hoãn chưa nói được. Bây giờ, Dương Hân lại đổ bệnh, không chừng vẫn là vì chuyện hôm đó.

Thật ra ở trong lòng Trần Tuấn Long, qua lại với các cô gái vẫn đều tin tưởng một điều "Thích chính là thích, không thích bỏ mặc tránh ra". Hắn sẽ không chủ động nói gì trước, trừ phi cô gái kia thực sự thích hắn. Cho nên ở đạo lý đó, Trần Tuấn Long luôn làm theo cảm tính, rất ít bận tâm đến cảm giác của người khác, hơn nữa loại tính cách này của hắn cũng ảnh hưởng trực tiếp đến Dương Hân và Quách Uyển Tây.

Quách Uyển Tây hiện tại đã muốn có được tất cả Trần Tuấn Long, vậy Dương Hân thì có được gì. Trần Tuấn Long nghĩ đến điều đó có chút phiền não, hắn đẩy đẩy Dương Hân, Dương Hân vẫn là không để ý tới hắn.

Trần Tuấn Long có chút hơi bực bội, hôm nay có quá nhiều chuyện, vừa rồi còn bị cô gái kia cắn, giờ Dương Hân lại đùa giỡn, hắn vẫn thực sự muốn bỏ đi.

- Dương Hân, sao em lại không để ý tới anh?

Trần Tuấn Long mang theo một tia chán nản hỏi.

- Hừ... Tự anh biết!

Dương Hân vẫn không quay đầu lại, trong giọng nói chứa đầy mùi thuốc súng.

Trần Tuấn Long nở nụ cười, có thể làm cho cô nói chuyện với mình, đã là bắt đầu của thành công rồi, Trần Tuấn Long đảo mắt, trên mặt mang chút ý cười hỏi thăm dò:

- Có phải là nhìn thấy anh ở cùng Quách Uyển Tây nên em không vui?

- Anh yêu ai, ở cùng ai đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến em? Anh nghĩ anh là ai chứ, anh rất tài giỏi sao?

Dương Hân châm chọc khiêu khích, nhưng mà trong giọng nói vẫn là để ý chuyện Trần Tuấn Long và Quách Uyển Tây.

- Anh không giỏi gì cả?

Trần Tuấn Long nói xa xôi.

- Nhưng là có cô gái tên Dương Hân thích anh mà thôi.

Cuối cùng Trần Tuấn Long nói. Có chút tự tin.

Quả nhiên, Dương Hân giận dữ mà xoay người lại, nhưng cô vừa lúc đón nhận ánh mắt thâm tình của Trần Tuấn Long, trong lòng không khỏi rung động, thì ra ánh mắt lạnh băng của cô đang tan ra rồi.

- Ai thích anh, đừng tự mình đa tình!

Miệng nói vẫn là cứng rắn, nhưng lại cảm thấy có chút mềm lòng rồi.

- Ha ha...

Trần Tuấn Long mỉm cười, lại là nụ cười quen thuộc đó của hắn, Trần Tuấn Long lại bắt đầu dùng tuyệt chiêu lừa gạt cô gái mà hắn sở trường nhất:

- Em không thích anh nói, vậy danh hiệu “Long tẩu” của em cần phải cho người khác mang rồi.

Hắn đùa với Dương Hân.

Dương Hân quả nhiên "Xì" một tiếng bật cười, nhưng lập tức lại nghiêm mặt, quay đầu vào tường như trước, không nói chuyện, cũng không để ý Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long cười cười, có thể làm Dương Hân cười, ít nhất là cô cũng bớt giận nhiều, vừa lúc thừa thắng xông lên.

- Làm sao vậy, em thấy không đúng sao?

Trần Tuấn Long cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi bên tai Dương Hân.

Dương Hân lúc này tâm trạng rối bời, Trần Tuấn Long dựa vào người mình, chính khí nam nhân mãnh liệt trên người hắn kích thích cô.

- Mặc kệ anh!

Dương Hân bịt kín lỗ tai của mình lại.

- Em ghét anh!

Đây là Dương Hân nói có chút xúc động. Vốn cuối tuần đêm đó cô ra vẻ rụt rè, nhìn Trần Tuấn Long ngồi cùng Quách Uyển Tây lòng cô liền âm thầm đau, thời khắc cô quyết định phải rời khỏi đó, cô vẫn hoài nghi quyết định này của mình có đúng không, cô đi rất chậm, hy vọng Trần Tuấn Long có thể đuổi theo mình, nhưng Trần Tuấn Long không có.

Hắn không chỉ không có, hơn nữa dường như còn cố ý làm mình tức, đêm đó Quách Uyển Tây không về ký túc xá, cô liền âm thầm tức giận, cho rằng Trần Tuấn Long cùng Quách Uyển Tây cố ý khiêu khích.

Trời sinh tính quật cường không chịu thua ai, Dương Hân ngày hôm sau liền bị bệnh, cô cảm thấy mình thực thất bại, mặc kệ đêm đó Quách Uyển Tây có tâm hay là vô tâm, dù sao Dương Hân cảm thấy mình đêm đó đã thua, đem Trần Tuấn Long toàn bộ bại dưới tay Quách Uyển Tây.

Khi sốt cao đã suy nghĩ rất nhiều, cũng rơi nước mắt, cô rất yêu Trần Tuấn Long, nhưng Trần Tuấn Long lại không thèm quan tâm đến mình, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi, như vậy không làm cô thất vọng sao, tên phụ lòng tuyệt tình này, Dương Hân âm thầm nghĩ.

- Dương Hân, anh thích em, nhưng em lại nói em ghét anh. Em có biết làm như vậy anh đau lòng lắm không?

Trần Tuấn Long chậm rãi nói.

- Hoắc... chẳng lẽ em còn muốn làm tổn thương anh sao?

Dương Hân vừa nghe Trần Tuấn Long nói vậy lại tức, xoay người lại.

- Vậy anh chỉ biết đến mình? Anh sẽ không làm người khác đau lòng sao?

Dương Hân căm giận bất bình nói:

- Nếu anh thích Quách Uyển Tây thì đến chỗ cô ấy đi, sao phải đến đây gây chuyện với em?

Nghĩ đến đây, mắt cô đỏ hoe, nức nở nói:

- Hừ, một chân đạp hai thuyền, anh có biết hay không chính anh thực làm cho người ta chán ghét.

Trần Tuấn Long liền bác bỏ ý của Dương Hân.

- Em thích anh, anh cũng thích em; Quách Uyển Tây cũng thích anh, anh cũng thích cô ấy. Này, có cái gì không đúng?

Trần Tuấn Long mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ thích một người cũng sai sao?

- Anh... Anh...

Dương Hân chỉ cảm thấy Trần Tuấn Long không thể nói lý lẽ được, tình yêu có thể chia xẻ sao?

Trần Tuấn Long lại không có cho Dương Hân nghĩ ngợi nhiều, gọn gàng dứt khoát hỏi:

- Dương Hân, nói cho anh biết, em có yêu anh không?

Dương Hân nhất thời không nói được gì, lòng cô âm thầm đau, đúng vậy, nếu chính mình không thương hắn, có lẽ sẽ không có đau khổ nhiều như vậy.

Trần Tuấn Long nhìn Dương Hân trầm mặc, biết cô đang đấu tranh nội tâm, Trần Tuấn Long rất tin tưởng ở bản thân, hắn cùng Dương Hân quen lâu như vậy, cũng rất hiểu tính cách của cô, Dương Hân tính tình thích đùa giỡn, hẳn là từ nhỏ đến lớn được nuông chiều quen, cho nên mới coi mình là trung tâm của tất cả, yêu là giận, nhưng mà cũng không xấu, nếu lúc trước không phải cô chủ động khiêu vũ với Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long cũng sẽ không thích cô.

Khi đó Trần Tuấn Long thực cô đơn, hắn khát vọng giao lưu cùng người khác, nhất là cô gái như Dương Hân. Có thể nói, đêm đó hai người có thể ở cùng nhau, coi như là một duyên phận, Trần Tuấn Long đặc biệt tin tưởng duyên phận, hắn cũng hơn nữa quý trọng loại này duyên phận.

Bởi vì chuyện Thất Thất khiến cho hắn hiểu được, thích là chủ động theo đuổi, thích chính là thích, không có gì mà băn khoăn. Đây là lý do mà hắn yêu thích Dương Hân và Quách Uyển Tây, bởi vì các cô thích hắn, mà hắn cũng thích các cô, chỉ đơn giản như vậy.

Trần Tuấn Long thở dài, thuận thế nằm xuống, dựa vào bên cạnh Dương Hân. Dương Hân cũng không ngờ Trần Tuấn Long lại dựa vào mình, quay người lại, vừa lúc đón nhận Trần Tuấn Long hề hề tươi cười kia, hai người là như thế gần gũi tiếp xúc, da mặt Trần Tuấn Long là dầy như thế, làm cho Dương Hân vừa thẹn vừa giận.

- Anh... anh rốt cuộc muốn làm gì?

Dương Hân đỏ bừng mặt ngồi dậy.

Trần Tuấn Long mỉm cười, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc đó của hắn, chỉ thấy hắn cũng ngồi dậy cùng Dương Hân, hai tay vuốt ve bả vai của cô.

- Dương Hân, anh chỉ muốn em không giận anh mà thôi, được không?

Trần Tuấn Long dịu dàng nói.

Dương Hân vùng thoát khỏi sự vuốt ve của Trần Tuấn Long, nằm xuống mặt lại quay mặt vào tường.

- Anh đối xử người ta như vậy, không tức giận mới là lạ.

Dương Hân hờn dỗi nói.

Trần Tuấn Long cười cười, hai tay xoa đầu, cũng nằm xuống. Hai người cứ như vậy ấm áp nằm ở trên giường.

Chẳng ai nói chuyện cả, Dương Hân kéo góc chăn, cắn chặt môi. Qua thật lâu sau, mới nghe Trần Tuấn Long nói:

- Còn nhớ buổi dạ tiệc mấy tháng trước đón sinh viên mới đến không?

Tim của Dương Hân đã muốn bị kích động.

- Anh nhớ rõ đêm đó, mọi người đều cười đùa vui vẻ, anh vốn không thích náo nhiệt, anh thích cô độc, khi vào đại học, anh còn do dự có nên thay đổi chính mình hay không.

- ... Dương Hân, là em, cho anh niềm tin!

Trần Tuấn Long nói nghe rất êm tai:

- Đêm đó, một cô gái rất xinh đẹp đứng trước mặt chủ động mời anh nhảy một, anh... Xúc động! Ha ha... Anh thực không biết gì, lúc ấy là ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới còn có người chú ý tới mình, sẽ yêu thích anh.

- ... Ha ha, anh cũng không nghĩ nhiều lắm, tự hứa với mình cô gái xinh đẹp và tốt như vậy, nhất định phải quý trọng cô ấy.

Trần Tuấn Long trong lời nói càng ngày càng có sức mê hoặc. Dương Hân cũng càng chú ý lắng nghe, Trần Tuấn Long tự thuật chính là chuyện tình của mình và hắn, nghe hắn thể hiện ý tứ, dường như... Hắn vẫn là thích mình.

Nghĩ đến chuyện này Dương Hân trong tim dâng lên một cảm giác ngọt ngào, cô còn muốn nghe Trần Tuấn Long sẽ biểu hiện thêm gì nữa.

- Trước đây anh đã không biết quý trọng nên đã mất đi một thứ quý giá. Anh sẽ không tái phạm sai lầm, Dương Hân, em có thể nhận anh là người yêu không?

Trong lòng Dương Hân giờ phút này rất hỗn loạn, tay Trần Tuấn Long đưa ra giữ mặt cô lại, chỉ thấy ánh mắt hoe đỏ của Dương Hân, Trần Tuấn Long đưa tay trái lên, bình tĩnh nhìn cô, sau đó lại hỏi một lần nữa:

- Em có yêu anh không, Dương Hân?

Một giọt nước mắt hạnh phúc cuối cùng cũng trào ra, Dương Hân khống chế không được bản thân, chỉ thấy cô nhắm chặt hai mắt, liều mạng lắc đầu, lớn tiếng kêu:

- Em không yêu anh, Em không yêu anh, Em không yêu anh!

Nhưng mà cuối cùng, giọng nói lại càng ngày càng thấp, ngữ khí cũng càng ngày càng không kiên định, ngay cả chính cô đã tự phủ nhận chính mình.

Trần Tuấn Long không nhắc lại, quay người lại liền cúi đầu đi qua, đầu tiên là liếm sạch nước mắt trên mặt Dương Hân, sau đó đến bên môi trao một nụ hôn thật sâu cho cô.

Dương Hân từ đầu dường như đã chết lặng, nhưng khi lưỡi Trần Tuấn Long xâm nhập, cô kêu "Anh" một tiếng, chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn gượng gạo đáp lại nụ hôn của Trần Tuấn Long. Nụ hôn đầu tiên cảm giác thật sự đặc biệt, thân mật như thế lại làm cho Dương Hân có chút sợ hãi, nhưng cô lại không thể buông ra.

- Ưm...

Kêu khẽ một tiếng, Dương Hân vội đẩy Trần Tuấn Long ra, vừa rồi mơ hồ nụ hôn đầu tiên cứ như bị Trần Tuấn Long chiếm đoạt vậy. Tuy rằng cảm giác được hôn môi rất đặc biệt và giờ phút này trái tim của cô vẫn cứ đập“thình thịch”.

Trần Tuấn Long mỉm cười, tuy rằng bị Dương Hân đẩy ra, nhưng hắn cũng không tức giận, hắn biết đây là biểu hiện một cô gái ngượng ngùng. Hai người lại im lặng một lúc, Trần Tuấn Long ngóng nhìn ánh mắt hướng về đôi mắt Dương Hân, lông mi của cô rất dài, nhìn qua như búp bê, bộ dáng rất giống một công chúa. Dương Hân cũng thấy Trần Tuấn Long nhìn chăm chú mình, cô nhìn trộm thấy, lập tức lại quay đầu đi chỗ khác.

- Thế nào, không giận anh chứ, Dương Hân? Hân Hân? Tiểu Hân Hân?

Trần Tuấn Long càng nói càng thái quá. Dương Hân rốt cuộc nhịn không được, quay đầu sẳng giọng:

- Anh nói ai tiểu Hân Hân, không biết xấu hổ!

Trần Tuấn Long sau khi nghe xong cười ha ha.

- Thế từ nay về sau gọi em là gì? Tiểu Hân Hân?

Dương Hân xấu hổ, ôm chăn, không thèm để ý tên xấu Trần Tuấn Long này, Trần Tuấn Long lại còn được thế không buông tha, còn nói:

- Hay là nói như vậy đi, về sau em muôn anh gọi em là gì? À... Tiểu Điềm Điềm, tiểu mật đường, hay là tiểu 'Dương dương' ?

Trần Tuấn Long đối với Dương Hân nói bậy một mạch, nhưng lúc gọi cái tên cuối cùng "Tiểu dương dương", lông mi hắn giương lên, "Tiểu dương dương" rất là chuẩn xác rồi, có thể nhất loạt với cái "Tiểu trư trư" của Quách Uyển Tây vừa nghĩ đến đó hắn bất giác "Cười dâm đãng" xấu xa đứng lên. Dương Hân rốt cuộc nhịn không được, xốc lên chăn, hai tay ôm lỗ tai, liều mạng lắc đầu.

- Anh không được bảo em như vậy, không được, không được!

Cũng không chờ cô nói xong, Trần Tuấn Long lại tiếp tục hôn.

- Ưm …

Dương Hân đẩy Trần Tuấn Long nhưng không quyết liệt, lại tiếp tục hưởng thụ nụ hôn cuồng nhiệt của Trần Tuấn Long.

- A…

Lại đến khi cảm giác không thở được hai người mới thoáng tách ra.

Trần Tuấn Long lúc này hỏi:

- Tiểu dương dương, bệnh của em đỡ hơn không?

Tuy rằng là quan tâm, nhưng Dương Hân cũng không tính toán, nhắc tới chuyện mình bị ốm, cô lại tức. Thì ra đêm đó ở MTV sau khi giận dữ bỏ đi, Dương Hân liền âm thầm hối hận, cô cứ đợi chờ điện thoại của Trần Tuấn Long, hy vọng Trần Tuấn Long có thể mềm giọng cầu xin mình, như vậy mình là có thể cao cao tại thượng giáo huấn hắn một chút. Nhưng không nghĩ tới Trần Tuấn Long chẳng những điện thoại cũng không gọi, lại mang theo Quách Uyển Tây không biết đi nơi nào, đến nửa đêm cũng chưa thấy trở về, không cần phải nói, hai người nhất định là ở cùng, Quách Uyển Tây đêm đó không về phòng đã nói lên được điều gì rồi.

Dương Hân quanh quẩn đợi ở ban công đến nửa đêm, gió đêm rất lạnh, hơn nữa vừa tức vừa hận, cơ thể liền nhiễm lạnh, nửa đêm về sáng liền lên cơn sốt, ngày hôm sau lại chịu không được, cũng may a Phụng giúp đưa đi truyền nước, mới đỡ một chút, đối với hai người Trần Tuấn Long và Quách Uyển Tây đang phong lưu khoái hoạt, mà chính cô lại sinh bệnh nằm trên giường, tâm tình Dương Hân làm sao có thể tốt chứ.

Thực ra Trần Tuấn Long không thể nghĩ đến chuyện này.

- Hừ... Anh còn dám nói, gian phu dâm phụ.

Dương Hân tuy trong lòng đã muốn tha thứ cho Trần Tuấn Long, nhưng tính tình kiểu tiểu thư là hay đùa giỡn.

- Gian phu dâm phụ?

Trần Tuấn Long buồn bực, đây là nói ai, vừa nghĩ một chút, hắn liền hiểu được, thì ra Dương Hân là tức giận vì chuyện hai ngày qua hắn ở cùng Quách Uyển Tây.

Trần Tuấn Long vẻ mặt cười xấu xa.

- Thì ra có người đang ghen vì chuyện đêm hôm đó?

- Ghen gì chứ, có quỷ mới biết hai người đã làm gì, hừ, còn ngoại túc, suốt hai đêm không trở về, không biết xấu hổ! Mặc kệ các người.

Dương Hân chính là đang ghen.

- Vậy...

Trần Tuấn Long trầm ngâm, thanh âm kéo dài, Dương Hân dựng thẳng lỗ tai muốn nghe hắn nói cái gì.

- ... Em có muốn biết lúc đó bọn anh đã làm gì không?

Trần Tuấn Long giương lông mày lên, không đợi Dương Hân trả lời, tay phải hắn đã kéo qua.

Sau đó Trần Tuấn Long ghé vào bên tai Dương Hân, ôn hòa nói với cô.

- Anh bây giờ có thể nói cho em, hai ngày qua Tiểu Tây thật sự khoái lạc, tiểu dương dương, em muốn hay không cũng thử xem?

Dương Hân gắt một tiếng, liền đánh vào cái tay của Trần Tuấn Long, đáng tiếc đã muộn, lúc này Trần Tuấn Long đã gần như cả người đè lên, đầu tiên là hôn hai má của cô, sau đó là đôi môi đỏ mọng, cuối cùng là cổ, Dương Hân đã hoàn toàn mê muội dưới những cái hôn nồng nhiệt của Trần Tuấn Long. Cô chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, được hôn là một loại cảm giác say mê, Dương Hân thậm chí quên cả phản kháng, chỉ có nhẹ nhàng rên rỉ kháng nghị.

Trần Tuấn Long đã không muốn đợi thêm nữa, giờ đã đến lúc hành động. Hắn một bên nghĩ xấu xa, một bên giở trò với Dương Hân. Một hồi, Dương Hân đã muốn động tình không chịu nổi, Trần Tuấn Long thủ pháp tán tỉnh thật sự là quá mãnh liệt, ở phương diện này, hắn có thể nói được là có kinh nghiệm chu đáo, hắn rất nhanh tìm đến điểm hưng phấn của Dương Hân, thì ra ngay tại hai bên ngực của cô được hắn vuốt ve, toàn bộ thân thể Dương Hân đều nhũn ra, rúc vào trong lòng Trần Tuấn Long. Mà hắn vẫn đang hôn cổ của Dương Hân, hai mắt mê ly Dương Hân cũng tích cực hôn đáp lại Trần Tuấn Long, cô không chỉ có ôm lấy Trần Tuấn Long, còn chủ động đưa cổ ra cho Trần Tuấn Long có thể theo một đường từ cổ hôn đến hai vai.

Dương Hân khi nằm ở ký túc xá, chỉ mặc có một chiếc áo ngủ hai dây mỏng manh, cái này càng dễ dàng cho Trần Tuấn Long "Xâm nhập". Nhìn Dương Hân không phản kháng, Trần Tuấn Long cũng vui vẻ một đường hướng xuống, tay phải phối hợp hành động Trần Tuấn Long đã cởi áo ngủ của Dương Hân ra, Dương Hân bên thân nhất thời lõa lồ ở trước mặt Trần Tuấn Long.

Dương Hân rên rỉ tuy rằng không có phản kháng, nhưng Trần Tuấn Long biết hiện tại vẫn không thể quá vội, hắn vẫn ôn nhu như cũ hôn cái miệng nhỏ nhắn Dương Hân, lại một lần nữa nhấm nháp cái lưỡi thơm tho, Dương Hân chưa biết hôn, nhưng lại sinh ra một hương vị khác.

Trần Tuấn Long thừa dịp hết sức hôn nồng nhiệt, tay trái ôm quanh Dương Hân liền nâng cô lên hướng về phía mình, mà cùng lúc đó, tay phải lại nhanh chóng đi ra sau lưng Dương Hân, rất thuần thục cởi nút áo ngực của Dương Hân, kế tiếp tay phải Trần Tuấn Long liền hướng về phía đôi gò bồng đảo này đã không còn gì ngăn cách, ngực Dương Hân mềm mại làm cho Trần Tuấn Long cảm giác rất tuyệt.

Mà toàn bộ thân thể Dương Hân đều run run lên, bộ ngực có một bên hoàn toàn bị chiếm, mà cô chỉ có thể rên ư ư yêu kiều, cái loại này mang theo một chút thống khổ, lại mang theo một chút cảm giác tê dại làm người ta mất hồn không thôi.

Bạn đang đọc Tuấn Long Bách Mỹ Duyên của Bão Bão Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.