Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tóm gọn Dương Hân

Phiên bản Dịch · 2039 chữ

Đợi sau khi nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, Trần Tuấn Long chỉ để lại năm món canh. Sau đó bảo bọn họ đem những món ăn này đến cho mấy bạn học ở bên ngoài, Trần Tuấn Long nhìn Dương Hân, đặc biệt dặn kĩ:

- Ừm, mang những thức ăn này ra ngoài, mọi người có hỏi chuyện gì, thì cứ bảo là tiểu thư Dương Hân khoa triết chúng ta hôm nay tâm trạng vui nên mời mọi người, chúc mọi người ăn vui vẻ hơn.

- Nếu bọn họ hỏi tại sao cô ấy lại vui?

Vẫn là tên phục vụ ngốc nghếch đó.

- Vậy thì nói với bọn họ, tiểu thư Dương Hân của chúng ta tìm đã được người bạn trai chu đáo nhất, ấm áp nhất trên thế giới này! Chẳng lẽ điều này vẫn không đáng phải vui sao?

Trần Tuấn Long nói ra những lời này quả thật là không hề có chút hổ thẹn nào cả.

Nhưng Dương Hân đã đỏ mặt nghiến răng cúi đầu rồi, thì ra Trần Tuấn Long còn có chiêu bức vua thoái vị nữa, người mặt dày như hắn thì còn có thể nói được gì hắn nữa chứ, trước mặt bao nhiêu người, lại ngại phải lớn tiếng nói hắn, cũng thật là.

Phục vụ đồng ý lui ra, điều chỉnh lại menu, chưa đến một trăm thì cũng đã chín mươi món ăn rồi, đại sư phụ trong nhà bếp đã bắt đầu mệt bở hơi tai rồi, dốc sức lực đi giải quyết số món ăn đó. Còn mấy bạn học ở bên ngoài, bỗng nhiên thấy mang đến nhiều món ăn ngon như vậy, cũng xôn xao hỏi nhau, sau khi hiểu được tình hình, đều lần lượt nhìn về phía chỗ Dương Hân, Dương Hân ở bên này đã không dám ngẩng đầu lên rồi, thật xấu hổ quá đi mất. Mọi người sau khi ăn uống hả hê, đều tấm tắc khen ngon, việc này nhanh chóng truyền đi những lời đẹp đẽ cho Bắc Đại, đáng tiếc không có ai biết “người bạn trai chu đáo nhất, ấm áp nhất trên thế giới” đó là ai cả.

Bọn Dương Hiểu Nhân cũng nhìn hai người Trần Tuấn Long và Dương Hân bằng ánh mắt khác thường, thật không sao hiểu nỗi hai người bọn họ đang làm gì nữa.

Trần Tuấn Long cười “khì khì”, sau đó dùng vai hất Dương Hân đang ngồi bên cạnh mình.

- Dương Hân!

Hắn nói khẽ.

Dương Hân khẽ quay người lại, trách sự tiếp xúc của Trần Tuấn Long, nhưng bên tai lại nghe lời giải thích của Trần Tuấn Long:

- … Thực ra anh làm như vậy, không phải muốn chứng minh em thích anh tới mức nào, điều đó đã không cần phải chứng minh nữa rồi, mục đích anh làm như vậy, thực sự là muốn chứng minh cho em thấy, anh, Trần Tuấn Long, thích em đến mức nào, em hiểu chứ?

Dương Hân bất giác thầm gật đầu, thầm thừa nhận cách làm của Trần Tuấn Long.

- Rồi, mọi người ăn cơm! Ây... Các ngươi còn đợi gì thế, ăn cơm ăn cơm!

Thấy Dương Hân không còn giận nữa, Trần Tuấn Long rất vui, gọi mọi người cùng ăn cơm, hắn còn gắp miếng thịt heo đặt vào đĩa cơm của Dương Hân, sau đó sát đầu lại len lén nói:

- Ăn nhiều thịt, ăn nhiều cơm vào. Sau này anh phải nuôi em trắng trẻo múp míp, hi hi...

Dương Hân xì Trần Tuấn Long một cái, có điều lại thầm thích thú trong lòng, ánh mắt tràn đầy thương yêu nhìn Trần Tuấn Long, đúng lúc hắn cũng đang để ý tới cô, trên khuôn mặt đầy ắp nụ cười vui mừng, Dương Hân rung động trong lòng, đỏ mặt nhanh tay cầm lấy cái vá cúi đầu bới cơm, không dám nhìn Trần Tuấn Long.

- Cuối cùng cũng đã giải quyết xong Dương Hân.

Trên mặt Trần Tuấn Long lúc này vẫn với nụ cười quen thuộc đó, tiếp tục chiến đấu thắng lợi, Dương Hân đã ngầm chấp nhận là bạn gái mình rồi, không dám nói sau này cô sẽ răm rắp phục tùng, nhưng chí ít bây giờ cũng đã ngoan ngoãn nghe lời nhiều hơn rồi. Nhưng, làm thế nào để cô chấp nhận Quách Uyển Tây, vẫn là một vấn đề rất đau đầu. Nhưng Trần Tuấn Long vẫn luôn không quan tâm những điều này, thích thì thích, mà không thích thì bỏ mặc ra đi.

- Lão đại, cuối tuần này chuẩn bị đi đâu chơi?

Mọi người ăn cũng kha khá rồi, Tăng Kiến Hoa đẩy đẩy kính của hắn, ngước đầu hỏi.

- Cái đó còn phải xem tiểu thư Dương Hân của chúng ta rồi.

Trần Tuấn Long cười.

- Đúng rồi, Dương Hân, kí túc xá chúng ta buổi tối thường hoạt động gì gì đó, nếu vậy, hai chúng ta tối nay sẽ tổ chức quan hệ hữu nghị ở kí túc xá, em thấy thế nào?

Dương Hân quay con ngươi mắt lại nhìn, hiểu được chút ít ý của Trần Tuấn Long là gì, cô cho rằng Trần Tuấn Long vẫn muốn mượn cơ hội để theo đuổi Quách Uyển Tây, đột nhiên có sự không vui trong lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình cũng nên nhân cơ hội này, thể hiện ra quan hệ giữa mình và Trần Tuấn Long, để cho Quách Uyển Tây hết hy vọng cũng tốt, nhưng cô còn không biết Quách Uyển Tây từ sớm đã được Trần Tuấn Long tóm gọn rồi.

Thế là Dương Hân cười bảo:

- Không thành vấn đề, chỉ cần có người chịu chi tiền, vậy tối nay chúng ta đi “điểm nóng” chơi đi, nghe nói nơi đó là MTV hào hoa nhất thành phố thương nghiệp. Ừm, nhưng tối nay là cuối tuần, không biết còn có thể đặt được phòng bao không nữa.

- Hi hi...

- Ha ha...

Dương Hân vừa nói xong, mọi người bên dưới đều cười rộ lên, Dương Hân không hiểu nhìn mọi người, sau đó lại nhìn Trần Tuấn Long, hy vọng có thể nhận được sự giải thích từ hắn.

Trần Tuấn Long nắm tay Dương Hân, mỉm cười nói với cô:

- Cũng trách anh, không giới thiệu mọi người cho em làm quen. Ừm...

- Vị này là Dương Hiểu Nhân, là người nổi trội nhất trong khoảng thời gian này ở kí túc xá chúng ta.

- Dương Hiểu Nhân?

Dương Hân lục lọi cái tên này trong đầu.

- Ồ, đây chẳng phải là bạn học lập nên sự nghiệp thành phố thương nghiệp Bắc Đại đó sao? Thời gian gần đây khắp nơi đều thảo luận đến vấn đề làm thế nào mà anh ta thành công.

Cô có vẻ không dám tin nhìn Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long tiếp tục cười bảo:

- Không sai, cậu ta chính là ông chủ của thành phố thương nghiệp Bắc Đại, rất có tiền đó. Không cần nói nữa, “điểm nóng” chính là do cậu ta mở ra đó. Ây... Anh nói a Nhân nè, tối nay tiểu thư Dương Hân muốn đi “điểm nóng” của cậu chơi, chính là cho “điểm nóng” các cậu thể diện đó, cậu sẽ làm được chứ?

- Vâng, lão đại, đợi lát nữa em gọi điện thoại, bảo bọn họ giữ lại phòng bao “hoa mẫu đơn” tốt nhất, nhất định sẽ khiến cho Long tẩu hài lòng.

Trong mắt tiểu tử này đầy ắp vị cười, nhưng nói ra những lời khiến cho Dương Hân rất “hài lòng”, khen hắn còn nghĩ ra được từ “Long tẩu” nữa.

Sau đó Trần Tuấn Long giới thiệu cho Dương Hân làm quen với bọn Tăng Kiến Hoa, Lao Hồng Anh, Khương Hồng Đào..., Dương Hân đều mỉm cười chào mọi người, cô rất vui, bây giờ mình có thể lấy danh nghĩa “Long tẩu” đi vào cái phạm vi của Trần Tuấn Long.

Mọi người vui vẻ ăn xong bữa cơm, Dương Hiểu Nhân hỏi:

- Vậy tối nay mấy giờ mình tập trung, để em còn bảo bọn họ chuẩn bị?

Hắn đang hỏi ý của Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long nghĩ ngợi.

- Tối nay tôi còn phải tham gia một buổi diễn thuyết, sau 9h 30 mới rãnh, dù sao cũng là cuối tuần, chơi muộn một chút cũng không thành vấn đề, như vậy đi, chúng ta 9:45 sẽ tập trung bên ngoài “điểm nóng”, Dương Hân, bên kí túc em có vấn đề gì không?

- Không thành vấn đề.

Dương Hân gật đầu, mấy người bạn cùng phòng đó của cô nhất định sẽ đến, chỉ sợ Quách Uyển Tấy không đồng ý, nhưng cô ấy không đến là tốt nhất, Dương Hân thầm nghĩ.

Nhưng Trần Tuấn Long lại nói:

- Dương Hân, nhớ gọi Quách Uyển Tây đi cùng nha.

Dương Hân giật mình, ngước đầu lên chỉ thấy nụ cười ranh ma của Trần Tuấn Long, không biết trong bụng hắn đang nghĩ gì nữa.

- Lão đại, tối nay anh phải tham gia diễn thuyết gì vậy?

Dương Hiểu Nhân ngồi bên cạnh hỏi.

- Ồ, cậu không biết à, là một sư tỷ đã tốt nghiệp rồi, nghe nói lăn lộn cũng được lắm, bây giờ trở về diễn thuyết cho mọi người, ha ha.

Trần Tuấn Long nói.

- Ồ...

Mấy ngày nay quả thật Dương Hiểu Nhân lên lớp quá ít, làm việc ở công ty nhiều hơn, rất ít đi học môn của giáo sư Lưu. Im lặng một lát, Dương Hiểu Nhân nói:

- Vậy vừa khớp tối nay em cũng không có việc gì cả, em sẽ cùng đi với lão đại đến nghe giảng.

- Được. Vậy cùng đi nghe. Tính ra tối nay có rất nhiều người, đến sớm chút tìm vị trí ngon ngồi.

Trần Tuấn Long nói.

Sau khi ăn cơm xong, còn một lúc nữa mới vào giờ học mới, Dương Hân lại bảo phải về kí túc xá tìm bạn cùng phòng, nói bọn họ việc tối nay đi ra ngoài chơi, thế là Trần Tuấn Long đưa cô về kí túc xá.

Hai người đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, lúc đầu Dương Hân còn có khoảng cách với Trần Tuấn Long, nhưng sau khi bị Trần Tuấn Long nắm tay, hai người nhìn nhau cười, sau đó tay trong tay, vai bên vai cùng bước đi.

Tâm trạng của Dương Hân lúc này rất vui vẻ, con người Trần Tuấn Long có chút đa tình, nhưng trước đây cũng chỉ là khoác loát ngoài miệng mà thôi, lúc đó tình cảm của mọi người đều không hoàn toàn biểu hiện ra hết, bây giờ Trần Tuấn Long đều đã biểu hiện rõ thích mình rồi, vì thế ở điểm này, Dương Hân vẫn nguyện tha thứ cho việc “bắt cá hai tay” của Trần Tuấn Long. Bây giờ mình và Trần Tuấn Long đã như vậy rồi, Quách Uyển Tây chắc chắn sẽ nhận thua mà rút lui thôi.

Sau khi luyến tiếc từ biệt Trần Tuấn Long ở trước cổng kí túc xá, Dương Hân trở về kí túc, Quách Uyển Tây, A Linh, A Phụng bọn họ đều ở phòng, còn có hai người bạn học khác ở kí túc xá, bọn họ đang tán gẫu. Hai ngày nay Quách Uyển Tây có vẻ thần bí lắm, bộ dạng giống như đang rất vui, khác với sự buồn bã trầm lặng thường ngày. Dương Hân cũng cảm giác thấy hơi kỳ lạ.

- A Linh, A Phụng, tối nay kí túc xá chúng ta có hoạt động lớn...

Dương Hân vừa bước vào đã cướp lời nói.

Mấy cô gái trong kí túc đều quay lại nhìn cô, mọi người vừa tan học ăn cơm xong, định tán gẫu chút rồi nghỉ trưa, nghe Dương Hân nói thế, ai ai cũng có hứng thú cả.

Bạn đang đọc Tuấn Long Bách Mỹ Duyên của Bão Bão Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.