Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khủng hoảng.

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Chương bốn: Khủng hoảng.

"Cha....cha phải tin con....sao?....alo...alo..."

"Mẹ, mẹ nghe con đi...con không bị sao hết cả, sao cơ? Mẹ đang bận?"

"Tuấn, tin tao đi mày. Tao lừa mày làm gì....? Đừng cười nữa...."

Trần Phong bỏ cuộc rồi, hắn đã ngồi thẫn thờ như thế này từ nửa tiếng trước. Tất cả mọi người, bao gồm cả bạn bè, gia đình, người quen biết của hắn đều tưởng hắn bị điên khi nghe hắn gọi điện cảnh báo về ngày tận thế. Trần Phong biết họ không nói ra, nhưng nghe giọng điệu và ngữ khí là đã có thể đoán được. Vài người còn quan tâm hỏi han xem có phải hắn đã gặp chuyện đả kích gì không?

"Không, vẫn còn một người."

Trần Phong nhấc điện thoại lên lần nữa, lần tìm danh bạ, đến cái tên Đỗ Phương thì dừng lại, sau đó nhanh chóng bấm phím gọi.

"Alo, Phương nghe !".

Chuông đổ ba hồi thì có người bắt máy, một giọng nói nhẹ nhàng dễ thương từ đầu dây bên kia phát ra. Trần Phong mừng lắm, hắn lại hít vào một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu mở lời. Đã có kinh nghiệm từ những lần trước, lần này hắn phải thay đổi cách nói chuyện mới được.

"Phương, cậu còn nhớ về những giấc mơ mà mình đã từng kể với cậu không?"

"Có chứ, những giấc mơ mà cậu bắt đầu có từ năm cậu mười tuổi. Những giấc mơ đáng sợ về một thế giới kì bí với quái vật phải không?"

Chủ nhân giọng nói kia im lặng một chút, rồi sau đó đáp lời.

"Cậu....cậu có tin mình không? Có thực sự không nghĩ rằng mình bị điên hay hoang tưởng không?"

Trần Phong ngập ngừng hỏi.

"Mình tin cậu hoàn toàn bình thường"

Lần trả lời này lại rất nhanh, càng giống như một sự khẳng định.

"Cám ơn cậu Đỗ Phương, có lẽ cậu là người duy nhất nghĩ như vậy. Nghe này, cậu đã nhìn thấy bầu trời màu tím hiện nay chứ?"

"Bầu trời màu tím?...."

Giọng nói đầu dây bên kia mang theo nghi hoặc hỏi lại.

"Phải, cậu chưa nhìn thấy?"

"Xin lỗi, hôm nay mình mệt quá nên chưa ra đường, nãy giờ mình nằm trên giường ngủ, vừa rồi bị tiếng động lớn đánh thức nên mới dậy. Để mình mở cửa sổ ra xem thử...A...."

"Bầu trời bị sao vậy, đổi sang màu tím thật kìa"

"Nó mới bị đổi sang màu tím cách đây nửa tiếng đồng hồ. Phương à, chuyện này rất quan trọng, mình cần cậu lắng nghe và làm theo. Dù cậu không tin mình thì cũng nên chuẩn bị một chút được không? Hứa với mình đi."

Trần Phong nói ra, giọng điệu đã mang theo một chút van nài.

"Ưm....được rồi cậu nói đi"

Đỗ Phương ngập ngừng một chút, sau đó đáp lại.

"Bầu trời màu tím này với bầu trời màu tím trong các giấc mơ của mình giống nhau y hệt. Cái khung cảnh này mình đã nhìn quá nhiều lần trong mười năm nay, mình không thể nào nhầm lẫn được."

"Ý cậu là..?"

"Phải, mình lo sợ sau bầu trời màu tím này sẽ là màn sương trắng, rồi sau đó....."

"...rồi sau đó là quái vật? Không phải chứ....?"

"Phải....!"

Cuộc nói chuyện bỗng chốc rơi vào im lặng, giống như điều này thật hoang đường. Trần Phong cũng biết nó là hoang đường thật sự, nếu hắn không có những giấc mơ kia, phỏng chừng ai đến nói với hắn về tận thế có lẽ sẽ bị hắn coi là thần kinh cũng nên.

"Vậy mình nên làm gì?"

Phải mất một hồi lâu Đỗ Phương mới đáp lại, giọng nói mang theo sự dò hỏi không chắc chắn.

"Mình cũng không chắc chắn nữa, cậu nên mời người đến gia cố nhà cửa, tốt nhất tạm thời đóng một cái khung sắt phía ngoài cửa kính, đồng thời thay khóa cửa sang loại khóa tốt nhất, mua đồ ăn dự trữ có thể để được lâu, đồ chiếu sáng.....nếu có được vũ khí gì đó phòng thân thì càng tốt. Có lẽ cậu nên thử nói chuyện với cha cậu."

Trần Phong ngập ngừng, nhà của Đỗ Phương rất có gia thế, nếu cô nàng thực sự có thể thuyết phục được cha nàng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Ưm...mình sẽ nghĩ cách để nói chuyện với cha mình, còn gì nữa không?"

"...Hết...hết rồi....à còn nữa, nếu thành phố bắt đầu xuất hiện sương trắng, cậu tuyệt đối phải đóng chặt cửa nẻo, không được ra khỏi nhà nghe chưa."

"Mình hiểu rồi, cám ơn cậu nha Phong."

Đỗ Phương nhẹ nhàng đáp.

"Không có gì cả, dù sao cậu cũng là người duy nhất tin mình, nếu có thông tin gì mới mình sẽ thông báo cho cậu sau."

Trần Phong bất đắc dĩ nói rồi cúp máy. Hắn ngồi thần ra suy nghĩ một lúc lâu, sau đó với tay lên bàn cầm chiếc điều khiển tivi bật lên.

"Xin chào tất cả các vị khán thính giả của Đài truyền hình Việt Nam VTV. Tôi là biên tập viên Thanh Huyền. Vào khoảng bốn giờ chiều nay đã xảy ra một hiện tượng khó hiểu trên bầu trời cả nước. Cả bầu trời Việt Nam đã bị chuyển sang màu tím. Theo tin mới nhận từ các phóng viên của chúng tôi ở nước ngoài thì sự việc kì lạ này không chỉ xảy ra ở Việt Nam mà là toàn thế giới. Vâng tôi xin nhắc là là toàn thế giới. Xin phép được nối máy với phóng viên Giang, người đang công tác tại thành phố Washington của Mỹ."

"Vâng, chào anh Giang, anh có thể cho chúng tôi và khán giả đài truyền hình Việt Nam được biết thêm thông tin về vụ việc mới xảy ra chiều nay theo giờ Việt Nam và tình hình hiện nay tại Mỹ có được không ạ?"

"Chào cô Huyền, chào quý vị khán thính giả ! Hiện tại tôi đang ở phía trước khu vực Nhà Trắng của Mỹ, nơi tổng thống và các vị quan chức đang mở một cuộc họp khẩn cấp về sự việc mới xảy ra không lâu. Tình hình hiện nay có vẻ rất hỗn loạn. Tuy mới chỉ cách vài tiếng đồng hồ từ khi vụ việc xảy ra nhưng đã bắt đầu xuất hiện vài vụ bạo động, thậm chí có từng nhóm người đã bắt đầu hò hét, đeo băng rôn và biểu ngữ ghi Ngày Phán Xét đã đến, Chúa Giáng Thế...v..v... Cảnh sát Washington đã phải huy động một lực lượng lớn nhân viên để trấn áp những phần tử bạo động này. Hiện tại vẫn chưa có thông tin gì được phát ngôn viên của Nhà Trắng tiết lộ với giới truyền thông"

"Vâng cám ơn anh Giang, bây giờ chúng tôi xin phép được nối máy liên lạc với cô Thúy hiện đang ở Châu Âu để được biết thêm về tình hình bên đó."

"Chào cô Thanh Huyền, chào quí vị khán thính giả. Vâng hiện giờ tình hình ở Đức, Pháp, Anh rất lộn xộn. Tôi và hai đồng nghiệp nữa vẫn đang cố giữ liên lạc để trao đổi thông tin với nhau. Theo như tôi được biết rất nhiều người dân ở Pháp đã rơi vào trạng thái hoảng sợ. Họ tràn ra đường biểu tình trước cửa tòa nhà chính phủ đòi được giải thích về sự kiện "Bầu Trời Tím mới xảy ra. Ở Anh Quốc tình hình có vẻ khả quan hơn. Người dân nơi đây có phần khá bàng quang với chuyện này. Chỉ có một nhóm nhỏ đang tụ tập trước cung điện của Nữ Hoàng, cầu xin Nữ Hoàng ra mặt. Tôi lại nghe đồng nghiệp của tôi ở đông Đức tiết lộ rất nhiều người dân ở Đức thậm chí bắt đầu chuẩn bị vũ khí, đề phòng bạo loạn xảy ra."

"Vâng cám ơn anh Giang, thưa quý vị khán thính giả, theo những tin tức chúng tôi mới nhận được từ các phóng viên nhà đài đang công tác ở các nước khác như Trung quốc, Nhận Bản, Úc, Châu Phi, Canada, Brazil...v...v...thì hầu hết người dân đều bị rơi vào trạng thái hoảng loạn. Hiện giờ vẫn chưa có chính phủ nước nào đưa ra một lời giải thích cho sự việc Bầu Trời Tím."

Đến đây thì quảng cáo bắt đầu chạy, Hàn Phong thở dài, có chút lo sợ, tình hình có vẻ đã bắt đầu không thể kiểm soát, Hắn bây giờ cũng không biết nên làm cái gì cho đúng. Chẳng nhẽ ngồi bó tay chờ chết? Cầm chiếc điều khiển tivi lên định tắt đi, bất chợt quảng cáo đã hết.

Bạn đang đọc Tử Vong Thời Đại sáng tác bởi DạMộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạMộng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.