Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bầu Trời Tím.

Tiểu thuyết gốc · 1601 chữ

Chương ba: Bầu trời tím.

Tiết học trôi qua một cách suôn sẻ, giáo sư Minh rất hài lòng với điều này. Tiếng chuông reo lên báo hiệu tiết học đã kết thúc. Ông đóng giáo án lại, dặn dò đám học viên một chút rồi rời đi.

Lạ một điều thằng Lâm lại là người thứ hai rời khỏi phòng học, trước khi đi nó không quên ném cho Trần Phong một cái nhìn ác độc và một cái cười khẩy giễu cợt.

Trần Phong thở dài, hắn biết rắc rối lại đến, có điều lúc đó hắn không thể kiềm chế được cảm xúc. Lại nói hắn cũng không có thói quen để người khác đè đầu cưỡi cổ mình. Từ đầu năm học đến giờ hắn không phản ứng lại chỉ vì hắn đã hứa với một người sẽ không gây sự với thằng Lâm. Mà người này buồn cười thay lại là nguyên nhân chính làm thằng Lâm có địch ý với hắn.

"Hôm nay cô ấy không đến lớp học, không biết có chuyện gì không?"

Lẩm nhẩm trong miệng như vậy, Trần Phong rảo bước rời khỏi phòng học. Hôm nay hắn cũng chỉ có mỗi một tiết học này. Giờ vẫn còn sớm, hắn muốn dành chút thời gian còn lại trong ngày để làm chuyện khác.

Vừa bước ra đến cổng trường, Trần Phong đã bị chặn lại bởi thằng Lâm. Xung quanh thằng Lâm lúc này có chừng mười mấy người, tay lăm lăm gậy gộc tuýp nước, mặt mũi dữ dằn, ánh mắt hung ác bao vây hắn lại. Người xung quanh vội vàng dạt sang hai bên đường, không ai ra tay ngăn cản, thậm chí có vài người còn lấy điện thoại ra quay chụp có vẻ rất hứng thú.

"Dám bật lại tao? Hôm nay không đánh cho mày nằm nhà mười ngày nửa tháng thì ông mày đổi họ."

Thằng Lâm nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ngón tay chỉ thẳng mặt Trần Phong quát lớn, cả đám xung quanh hắn nắm chặt vũ khí, chỉ chờ ra hiệu để lao vào.

Trần Phong im lặng không đáp lời, bàn tay nắm chặt quai cặp sách, hai mắt nhìn thẳng vào thằng Lâm. Biểu hiện này lại bị thằng Lâm cho là Trần Phong đang sợ hãi. Hắn cười khằn một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ nhẫn tâm nói.

"Nếu giờ mày quỳ xuống đất xin lỗi tao, đồng thời thề sẽ không dính líu gì đến Đỗ Phương nữa thì tao có thể tha cho mày một lần"

Cả đám xung quanh chợt cười ồ lên, chiêu này của thằng Lâm thật độc, nếu Trần Phong thực sự làm vậy thì sẽ không còn mặt mũi nào đến trường học nữa, mà nếu không làm ư? Vậy thì tất nhiên sẽ phải chịu đau đớn rồi.

Trần Phong vẫn im lặng không trả lời. Ánh mắt bỗng đưa xuống đất, thân người dần dần cúi xuống.

Hắn định quỳ thật ư? Đây là câu hỏi chợt xuất hiện trong đầu tất cả mọi người tại đương trường. Thằng Lâm thấy vậy liền có chút thỏa mãn trong lòng, có điều trong đầu hắn vẫn quyết định dù Trần Phong có quỳ xuống xin lỗi hắn vẫn sẽ cho người đập Trần Phong một trận. Làm người phải hung ác, cha của hắn đã dậy hắn điều này.

Trần Phong cúi người rồi, có điều không phải là quỳ xuống, mà là đưa tay thít chặt dây túi sách sát gần người, sau đó là buộc chặt dây giày. Đánh? Tất nhiên là đánh không lại, người ta người đông thế mạnh, lại còn có vũ khí. Bản thân hắn cũng chẳng phải dị nhân có sức mạnh phi phàm hay thân thủ tốt như Lý Tiểu Long. Tình thế như thế này thì chỉ có tìm đường chạy thôi.

Thằng Lâm nhận ra Trần Phong vốn không có ý định quỳ xin lỗi mình thì nổi giận. Hắn phất tay ra hiệu, cả đám người hắn mang theo lập tức nắm chặt vũ khí lao lên.

Trần Phong tập trung tinh thần quan sát, hắn đang tìm kiếm góc chết tránh né rồi tìm đường đột phá để chạy ra. Bất chợt...

Đùng...........

Một âm thanh như sấm rền xuất hiện, âm thanh này cực lớn, giống như tiếng bom nổ, làm tất cả mọi người trên con phố này giật mình sợ hãi. Ai nấy thần tình mơ hồ nghi hoặc ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không hiểu chuyện gì xảy ra. Đám người của thằng Lâm cũng bị âm thanh này làm cho kinh động, cả đám lập tức dừng lại, lo lắng quan sát.

"Nhìn......nhìn kìa.....Bầu trời.....bầu trời đổi màu....."

Tiếng ai đó run rẩy thốt lên. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy bầu trời vốn đang bị bao phủ bởi mây đen âm u. Từ phía xa liền xuất hiện sóng gợn bằng mắt thường có thể nhìn thấy. Sóng gợn này lấy một tốc độ cực nhanh phát tán, chạy theo chiều ngang bầu trời, kéo dài đến cuối chân trời. Nó tiến đến đâu, bầu trời liền chuyển thành màu tím tới đó. Một màu tím giống như đá thạch anh, lại từa tựa ánh sáng lúc rạng bình minh, tím nhưng rất sáng.

Mọi việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt cả bầu trời đã bị bao phủ bởi màu tím. Đợt sóng gợn kia cũng đã biến mất phía xa, phảng phất như tất cả mọi chuyện vừa diễn ra giống như là một giấc mơ vậy.

Thằng Lâm cũng sững sờ một lúc, sau đó như nhớ ra chuyện gì, hắn quay người lại tìm Trần Phong nhưng tức giận phát hiện ra Trần Phong đã biến mất tự lúc nào.

Trần Phong lúc này đang chạy như điên về nhà, nếu có ai thấy được khuôn mặt hắn lúc này hẳn sẽ giật mình kinh sợ. Khuôn mặt của Trần Phong đang lộ ra vẻ cực kì sợ hãi, giống như hắn vừa thấy được thứ gì đó kinh khủng nhất trên thế giới này. Từ hai mắt hắn có thể thấy được sự hoảng loạn đến tột độ, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

"Bầu trời tím....chính là bầu trời tím.....Giấc mơ của ta..."

"Chạy đi đâu mà như đi ăn cướp thế hả Phong"

Loáng thoáng tiếng ai đó gọi với theo khi hắn đến khu tập thể nơi ăn ở. Có điều tâm trí của hắn lúc này không rảnh rỗi để xem kĩ đó là ai. Chỉ biết đó là một giọng nữ khá quen thuộc.

Trần Phong luống cuống mở khóa cửa, sau đó vội vàng tiến tới căn phòng nơi có chiếc bảng to đầy ghi chú.

"Chính là nó....chính là nó.....không thể nào sai được. Ta không có điên, ta không có điên....."

Trần Phong bắt đầu lặp đi lặp lại câu nói này một cách vô thần, hai mắt hắn ngoài sự khiếp sợ hoảng loạn còn có một tia cuồng nhiệt chấp nhất. Ngón tay hắn lướt nhanh qua từng dòng ghi chú, bầu trời màu tím kia giống y hệt như bầu trời trong giấc mơ mà hắn.

"Phải....phải rồi.....tận thế.....tận thế sắp đến.....sau bầu trời tím sẽ là sương trắng, rồi quái vật.....Mọi người sẽ chết hết. Không được, ta phải cảnh báo mọi người. Đúng rồi, phải gọi điện cho cảnh sát, thông báo với họ, cả đài truyền hình nữa, phải dùng truyền hình thông báo cho cả nước. Không, phải là cả thế giới."

Trần Phong hoảng loạn suy nghĩ, sau đó vội vã bấm số điện thoại khẩn cấp của cảnh sát quận mình.

"Bíp......bíp......Cục cảnh sát quận Thanh Xuân xin nghe! Chúng tôi có thể giúp gì."

Tiếng chuông vừa reo đã có người bắt máy. Trần Phong hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh, sau đó lập tức kể đầu đuôi mọi thứ cho viên cảnh sát ở đầu dây bên kia nghe. Phải mất đến nửa tiếng hắn mới kể xong.

"Mọi chuyện là như vậy, các chú cần phải thông báo lên cấp trên gấp, đây là tình huống nguy hiểm cho cả thế giới, chúng ta cần phải hành động ngay, không còn nhiều thời gian nữa"

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, phải qua thêm một hồi lâu nữa mới có tiếng đáp lại.

"Này nhóc, ý nhóc là sự việc bầu trời thay đổi màu này chính là điềm báo của ngày tận thế? Mà lý do nhóc biết được là từ trong...mơ?"

Trần Phong nghe giọng điệu viên cảnh sát có ý tứ giễu cợt làm hắn mơ hồ có dự cảm không lành.

"Phải, tôi đã kể hết đầu đuôi mọi việc cho chú rồi. Chú đừng nên chậm trễ thông báo kẻo không kịp"

"Ta nói cho nhóc nghe nhé, chọc phá cảnh sát bằng những việc hoang tưởng như thế này có thể làm nhóc bị bắt giam đấy. Rãnh rỗi như vậy thì lo học đi. Tận thế? Ta thấy đầu óc tên nhóc nhà ngươi bị lậm phim nước ngoài quá rồi. Lần này ta tha cho đấy nhé, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu. Phí phạm nửa tiếng đồng hồ của ta. Hừ..."

Một tiếng hừ lạnh, kèm theo đó là tiếng tút tút từ đầu dây bên kia như một cái tát đánh mạnh vào mặt Trần Phong.

Bạn đang đọc Tử Vong Thời Đại sáng tác bởi DạMộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạMộng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.