Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xô xát.

Tiểu thuyết gốc · 1565 chữ

Chương hai: Xô xát.

Trần Phong năm nay tròn hai mươi, hắn vẫn đang là sinh viên. Một sinh viên bình thường trong một ngôi trường cũng rất bình thường ở thành phố Hà Nội này. Gia cảnh hắn không đến nỗi tệ, ít ra cũng có hai căn hộ nhỏ ở một khu tập thể cũ giữa quận Thanh Xuân. Trần Phong đã được cha mẹ đồng ý cho ra ở riêng từ bốn năm trước. Có điều họ thường bận công việc suốt, rất ít khi có mặt ở nhà. Thành ra tình trạng hắn một mình hai nhà thường xuyên diễn ra.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ít ra đối với hắn là vậy. Bầu trời mặc dù có phần âm u nhưng khá mát mẻ. Trần Phong đi bộ đến trường rồi nhanh chân tiến tới phòng học của mình. Ánh mắt hắn đảo một vòng rồi tiến đến vị trí ở cuối phòng còn đang trống.

"Đến sớm mười lăm phút."

Liếc nhìn đồng hồ trên tay một cái, Trần Phong tự nhủ trong lòng. Phòng học hiện tại vẫn chưa đủ người, chỉ thấy vài nhóm bạn túm tụm lại với nhau bàn luận chuyện gì đó, chốc chốc lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ. Hoàn toàn không có ai để ý đến sự hiện diện của hắn. Trần Phong có vẻ như cũng đã quen với việc này. Hắn chậm rãi lấy từ trong cặp xách ra vài quyển sách, lại thêm một cuốn sổ và một cây bút chì.

Cuốn sổ khá dày, Trần Phong lật nhanh từng trang, có thể thấy thấp thoáng mỗi trang đều có hình vẽ gì đó. Phải đến hai phần ba cuốn sổ hắn mới tìm được một trang trống. Trần Phong cầm bút chì lên, từ chỗ hắn ngồi bắt đầu phát ra từng tiếng xoẹt xoẹt của bút chì ma sát vào giấy.

Từng nét vẽ đơn giản được phác ra. Trần Phong tất nhiên không phải là họa sĩ chuyên nghiệp, trình độ hội họa của hắn chỉ có thể được coi là khá, hay còn nói là có chút khéo tay. Bàn tay nhanh thoăn thoắt vẽ ra từng nét một, mơ hồ đã hiện ra thứ gì đó.

Thêm tầm mười phút nữa, bức tranh đã từ từ hiện ra chi tiết hơn. Chính là con quái vật hôm qua xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Trần Phong đang dùng trí nhớ của mình vẽ lại con quái vật. Nét vẽ không được sắc sảo cho lắm, nhưng lại rất có hồn. Con quái vật ở trên đầu trang giấy, thân thể to lớn đu bám vào một thứ giống như là trần nhà, toàn thân màu đen tuyền, dài ngoằng như rắn. Nó có một cái đầu giống như một loài bò sát, bao phủ bởi một lớp vảy sừng gồ lên trên da, miệng há to, để lộ một hàm răng lởm chởm sắc lẹm.

Trần Phong nhìn vào bức vẽ thật sâu, trầm tư không nói gì giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó. Bất chợt quyển sách trước mặt chỉ nghe xoạt một cái liền biến mất, tiếp đến là một giọng nói giễu cợt vang lên.

"Thằng lập dị này lại tiếp tục vẽ vời đấy à? Đưa tao xem nào? Bộ sưu tập quái vật? Có hình siêu nhân ở đây không thế? Haha, chúng mày xem này."

Trần Phong ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt hắn là một thanh niên cao to có mái tóc nhuộm vàng sành điệu. Khuôn mặt hắn kênh kiệu đáng ghét, khóe miệng treo một điệu cười mỉa khinh khỉnh, lại có chút gì đó phách lối. Từ đầu đến chân người này đều là hàng hiệu đắt tiền, kết hợp với khuôn mặt và điệu bộ của hắn lại càng tôn cái khí chất này lên. Thằng này tên là Lâm, nghe đâu là con trai của một ông lớn nào đó trong thành phố. Tính tình kiêu ngạo khinh người, hay ức hiếp người khác.

Thằng Lâm lúc này cầm trên tay cuốn sổ của Trần Phong. Nó lật qua vài trang giấy, sau đó vừa cười to vừa ném cuốn sổ của Trần Phong sang cho lũ bạn bên cạnh cùng xem. Cả đám bắt đầu ồ lên cười rồi chỉ chỏ, ánh mắt nhìn Trần Phong giống như nhìn khỉ trong sở thú.

"Trả lại cho tao !"

Trần Phong khó chịu đưa mắt nhìn thằng Lâm, quát lên một tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên thằng này làm như vậy. Từ tiết học đầu tiên ở lớp học này, thằng Lâm đã có địch ý với hắn. Sau đó liên tục bày trò chọc ngoáy phá phách để gây sự.

"Ôi tao sợ quá ! Thằng này nó dám bật lại tao này chúng mày....Trả lại cho tao ! Khặc khặc, nghe như thái giám vậy"

Thằng Lâm không những không trả lại cuốn sổ mà còn bắt chước câu nói của Trần Phong, sau đó dùng một âm ngữ the thé nói ra. Lũ bạn xung quanh nó thì cười ồ lên lớn tiếng phụ họa. Trần Phong nhíu chặt mày, bước lên phía trước ba bước, mắt đối mắt với thằng Lâm.

Thằng Lâm rất to con, phải cao hơn Trần Phong đến hơn một cái đầu, Trần Phong mặc dù không phải dạng thấp bé nhưng đứng cạnh thằng Lâm vẫn có phần thua thiệt. Nhìn sâu vào mắt thằng Lâm một lần nữa, đồng tử hai mắt Trần Phong nở to, hắn rít qua kẽ răng.

"Tao nói lại một lần nữa, đưa cuốn sổ lại cho tao...!"

Thằng Lâm ngừng cười cợt, đầu nó cúi xuống cụng vào trán Trần Phong, dùng một ngữ điệu rất bình thản hỏi lại.

"Tao không muốn trả thì đã làm sao?"

Cả phòng học bất chợt im lặng, mọi người đều ngừng nói chuyện, ánh mắt dồn về phía cuối phòng coi náo nhiệt.

"Con mẹ mày..."

Trần Phong chửi thề một câu, cũng không kịp để thằng Lâm có chút phản ứng liền ra tay trước. Bàn tay hắn nắm thành nắm đấm, chỉ nghe vút một tiếng đã đấm ngay hàm thằng Lâm.

Thằng Lâm có chút không ngờ đến hành động này của Trần Phong nên né tránh không kịp, chỉ thấy bất chợt đau đớn phía hàm bên trái. Đến khi nhận thức được thì bản thân hắn đã ngồi bệt trên mặt đất. Cuốn sách trên tay phải lúc này cũng biến mất, hóa ra đã nằm trong tay trái của Trần Phong tự lúc nào.

Đưa bàn tay sờ lên mặt, thằng Lâm sững sờ trong giây lát, thần tình nhanh chóng biến đổi từ sững sờ sang xấu hổ, rồi nhanh chóng từ xấu hổ sang tức giận, sau đó là...

Không có sau đó nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng thằng Lâm quát lớn:

"Con mẹ mày, dám đánh tao ? Anh em, đập nó.."

Lũ bạn thằng Lâm vừa rồi cũng bị hành động của Trần Phong làm cho đứng hình trông giây lát, nay bị tiếng quát này đánh thức liền vội vã xắn tay áo xông lên, tính đập cho Trần Phong một trận.

"Đập ai? Các cậu định đập ai?"

Đúng lúc này lại có tiếng quát thứ hai vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổi hướng, nhanh chóng dồn về phía cửa ra vào.

"Là giáo sư Minh, chết...., nhanh về chỗ..."

Cả đám học sinh vội vàng trở lại chỗ ngồi một cách nhanh chóng nhất.

Người vừa lên tiếng là một người trung niên hơi lùn có tướng mạo dữ dằn. Ông khoác áo khoác dài, nách trái cặp một cái vali nhỏ, tay phải cầm theo giáo án. Ánh mắt như điện có một sự uy nghiêm khó có thể diễn tả.

Vị giáo sư này tên là Minh, là một vị giáo sư rất có danh tiếng, không chỉ trong mỗi ngôi trường này mà là toàn thành phố Hà Nội. Nghe đâu thời còn chiến tranh mấy chục năm về trước ông đã từng là đội trưởng một chi bộ đội tinh anh, là loại bộ đội mà đội bom vượt đạn thực hiện những nhiệm vụ cực kì khó khăn nguy hiểm.

Đám học sinh trong trường này sợ giáo sư Minh một phép, tính tình ông cứng rắn mạnh mẽ, lại có sự uy nghiêm của binh lính, khí thế sát phạt vào sinh ra tử. Không những thế nghe đâu có rất nhiều người tai to mặt lớn, có địa vị trong thành phố rất kính trọng ông, thậm chí có một vài người còn mang ơn nữa.

"Không có gì, chỉ là hiểu lầm thưa thầy"

Thằng Lâm thâm trầm nói một câu, sau đó nó im lặng quay về chỗ ngồi của mình, có điều ánh mắt chốc chốc lại liếc qua chỗ Trần Phong, lộ ra vẻ ác độc.

Trần Phong thì không nói câu nào. Hắn yên lặng đưa mắt nhìn giáo sư Minh một cái, sau đó cũng ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi của mình.

Giáo sư Minh cũng không quản thêm gì nữa, tiến đến bàn làm việc bắt đầu tiết dạy của mình,

Bạn đang đọc Tử Vong Thời Đại sáng tác bởi DạMộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạMộng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.