Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh cửa tự động mở

Tiểu thuyết gốc · 2791 chữ

Chương 39: Cánh cửa tự động mở

Loan di chuột mở ra file tư liệu cuối cùng, phần này không hề có bất cứ ghi chép gì về vụ án, thay vào đó là những đoạn video có độ dài ngắn và thời gian ghi lại hoàn toàn khác nhau. Trong lòng cả bọn đều khẳng định, những đoạn video này có liên quan đến vụ án, nhưng liên quan thế nào thì còn phải đợi xem xong tất cả những đoạn video này bọn họ mới biết được.

"Tớ mở video đầu tiên nhá." Loan hơi xoay đầu, nhìn bốn người đang đứng tụm lại ở phía bên phải và phía sau lưng cô.

"Ừ cậu mở luôn đi." Sơn sốt ruột lên tiếng thúc dục, Lãng và hai người kia dù không nói gì, nhưng tầm mắt của bọn họ chưa một giây nào rời khỏi màn hình máy tính.

Loan di chuột kích vào video đầu tiên, hình ảnh ba đứa bé nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh hiện ra trên màn hình máy tính. Theo thông tin hiển thị trên màn hình, đoạn video này được ghi lại vào ngày 17 tháng 10 năm 2050, có nghĩa là năm thứ hai kể từ khi vụ mất tích đầu tiên sảy ra. Sau hơn hai phút, cảnh vật trên màn hình vẫn không hề thay đổi, vẫn là ba đứa bé nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, nếu không phải thi thoảng bọn trẻ lại trở mình một cái, chắc người xem sẽ tưởng đoạn video đang ở trong trạng thái tạm đừng.

Bất ngờ đến giây thứ 10 của phút thứ 4, màn hình máy tính gặp phải hiện tượng nhiễu sóng, rồi hoàn toàn tối đen.

"Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên màn hình lại đen thui thế này? Đừng nói là vì đoạn video này quá cũ nên bị hỏng rồi đấy nhá!" Khánh vừa cắn thanh chocolate trong tay vừa lên tiếng than vãn.

"Chắc do quá cũ nên bị hỏng ấy mà." Tuyên nhún vai kết luận.

"Suỵt, các cậu trật tự nào." Lãng vẫn không hề dời mắt khỏi màn hình, bởi tuy màn hình tối đen, nhưng hắn vẫn nghe thấy những âm thanh loáng thoáng phát ra từ loa của máy tính. "Loan, cậu kích âm loa to hết cỡ lên xem nào, hình như tớ vừa nghe thấy tiếng gì đó." Hắn hốt hoảng lên tiếng, bởi thật sự hắn vừa nghe thấy tiếng khùng khục vừa lạ, lại vừa quen từ loa của máy tính truyền ra.

Loan cũng nghe thấy những tiếng động đó, nhưng do quá nhập tâm cố nghe xem đó là tiếng gì mà cô quên mất loa máy tính còn có thể mở to hơn. Được hắn nhắc nhở, cô lập tức di chuyển vào thanh cài đặt nhanh phía bên trái cuối màn hình, kích âm lượng loa lên hẳn mức gần sáu mươi.

"Khục khục..." Tiếng cười khô khốc âm lãnh, được loa của máy tính phóng to lên gấp nhiều lần, bất ngờ truyền thẳng vào thính giác khiến cả năm người co rúm lại. Dù vậy cả năm vẫn cố gắng căng tai ra nghe ngóng xem còn những tiếng động nào khác không. Khiến cả bọn thất vọng là ngoài những tiếng khục khục rợn người kia, thì chẳng còn tiếng gì khác. Đến phút thứ 5, màn hình máy tính trở lại bình thường. Vẫn là căn phòng với những chiếc giường bệnh, nhưng ba đứa trẻ trên giường thì hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, đồ đạc trong phòng, chăn ga trên giường cũng không có dấu hiệu bị xáo trộn, điều đó cho thấy trước khi biến mất, bọn trẻ không hề dãy dụa, hoặc cũng có thể là không thể dãy dụa.

"Đây... đây là rốt cuộc là thế nào?" Tuyên lắp bắp chỉ vào màn hình.

"Đúng như trong tư liệu vụ án ghi lại, bọn trẻ biến mất một cách quỷ dị." Lãng lên tiếng phân tích. "Các cậu xem đi." Hắn chỉ vào ba chiếc giường trên màn hình máy tính. "Làm thế nào mà bọn bắt cóc có thể mang lũ trẻ đi mà khiến chúng chẳng những không la hét, cũng không hề dãy dụa. Đến cả chăn gối trên giường vẫn giữ nguyên tư thế như trước lúc bọn trẻ biến mất." Tiếp đó hắn chỉ vào những ô cửa sổ được lắp song sắt vô cùng chắc chắn. "Còn có cửa sổ vẫn ở trạng thái mở hé như ban nãy, song cửa sổ cũng vẫn còn nguyên vẹn, vậy bọn bắt cóc vào phòng bằng cách nào, rồi lại bằng cách nào chuồn ra khỏi mà không ai biết, chẳng ai hay. Cửa ra vào thì vẫn luôn có người đứng canh bên ngoài, nếu chúng ra bằng lối này, chắc chắn sẽ bị lực lượng cảnh sát đứng bên ngoài tóm được." Nói đến đoạn cửa ra vào của phòng bệnh, ngón trỏ chỉ lên màn hình của hắn di về phía vị trí cửa ra vào. Xuyên qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đứng bên ngoài, nhưng bọn họ không hề phát hiện ra ba đứa trẻ bên trong đã biến mất.

"Um, khó hiểu nhỉ. Không lẽ bọn chúng có bảy hai phép biến hoá giống Tôn Ngộ Không, biến thành ruồi hoặc mỗi bay qua cửa sổ chuồn mất." Sơn lầu bầu nói ra suy đoán của mình.

"Cái thằng này!" Khánh huých nhẹ vào vai Sơn. "Bớt bớt nghĩ đến mấy cái thứ phản khoa học ấy đi, trên đời này làm gì có người nào trâu bò như mấy nhân vật trong phim được chứ." Nói xong hắn lại cho tay vào túi áo, móc ra một thanh chocolate khác, tiếp tục ăn.

"Thế cậu nói xem bọn chúng làm cách nào mang ba đứa trẻ to vật vã đi mà không ai phát hiện ra? Chẳng lẽ chúng có áo tàng hình của Harry Potter? Cái này cũng có thể lắm đấy nha." Sơn dẩu môi lên hỏi vặn lại Khánh, đồng thời hắn chuyển từ bảy hai phép thần thông của Tôn Ngộ Không sang áo tàng hình của Harry Potter.

"Ớ!" Khánh dừng lại động tác bóc vỏ thanh chocolate, trố mắt nhìn hắn. "Nhắc cho cậu nhớ là trên đời cũng chẳng hề tồn tại những đồ vật thần kỳ như trong phim đâu. Còn cái vụ làm sao bọn bắt cóc mang người đi được, đến cảnh sát còn bó tay thì sao tớ biết được chứ." Hắn nhún nhún vai, tầm mắt quay trở lại với thanh chocolate đang bóc dở trên tay.

"Hai cái thằng này, có thôi ngay đi không!" Thấy Sơn đang định gân cổ lên phản pháo lại Khánh, Lãng vội vã lên tiếng cản lại.

"Mọi người tập chung nào! Tớ chuẩn bị mở video tiếp theo đây." Loan hơi dịch chuyển tròng mắt, nhìn qua nhóm người đang chí choé với nhau.

"À à... ừ, cậu mở đi." Bị hai người trong nhóm nhắc nhở, Khánh và Sơn ngượng nghịu lên tiếng. Thật ra bọn họ cũng đâu thích nói về mấy cái vớ vẩn này, nhưng họ buộc phải làm như vậy, bởi đó chính là tính cách của nhân vật bọn họ nhập vai.

Thấy hai người đã yên lặng trở lại, Loan di chuột kích vào đoạn video thứ hai. Một loạt hình ảnh trong một phòng bệnh, cùng âm thanh trò chuyện ồn ào truyền vào thính giác của cả bọn. May sao từ khi đoạn video ban nãy trở lại bình thường, cô đã lập tức điều chỉnh âm lượng về mức phù hợp với thính giác của con người, nếu không chắc bây giờ màng nhĩ của cả bọn đã bị loạt âm thanh dồn dập này làm tổn thương.

Lần này là một phòng bệnh có sáu cái giường chia thành hai hàng, mỗi hàng có ba giường nằm song song với nhau. Trên sáu cái giường là sáu đứa trẻ cỡ mười năm tuổi. Có vẻ cả sáu là người quen của nhau, vì hiện tại cả sáu đứa trẻ và người nhà đang trò chuyện khá vui vẻ.

"Cậu có thể nhảy cóc cho qua đoạn này được không Loan?" Sau khi đoạn video chạy được hơn mười phút, trên màn hình vẫn là hình ảnh một nhóm người túm tụm lại buôn dưa về những chuyện trên trời dưới biển, nên Tuyên mất kiên nhẫn, liền đưa ra đề nghị tua nhanh qua cái đoạn nhàm chán này.

"Ừ được." Loan ngắn ngọn trả lời. Ban nãy cô có ý định sẽ để video tự chạy, sau đó chăm chú nghe đoạn nói chuyện của nhóm người kia, xem có thu thập thêm được chút thông tin gì không. Nhưng hơn mười phút trôi qua, chủ đề buôn chuyện của bọn họ càng nói càng bay xa, hoàn toàn chẳng có chút nào liên quan đến vụ án hay những người mất tích trước đó. Nên khi nghe Tuyên đề nghị, cô lập tức lên tiếng đáp ứng. Bàn tay phải của cô di chuột, định kích vào thanh thời gian của video để cho qua đoạn này, thì nhóm người trên màn hình vừa hay tàn tiệc, cả hội chào hỏi nhau rồi ra về. Những người ở lại trông nom thì lục tục đi vệ sinh hết, chỉ còn lại nhóm người do bên cảnh sát phái tới đứng ở bên ngoài cửa ra vào.

Đúng lúc này màn hình máy tính bắt đầu có hiện tượng nhiễu sóng, những âm thanh nói chuyện của sáu đứa trẻ biến thành những tiếng rè rè vô nghĩa.

"Đến rồi!" Lãng nói khẽ, mắt và tai hoạt động hết cỡ, với mong muốn sẽ tìm ra được những thông tin mới thông qua đoạn video này.

Loan và ba người còn lại cũng chăm chú quan sát và nghe ngóng mọi âm thanh phát ra từ loa của máy tính. Lần này cũng giống như lần trước, sau khi màn hình chuyển sang màu tối đen vài giây, những tiếng khục khục ma quái, âm lãnh lại vang lên. Nhưng khác là lần này âm lượng của loa máy tính để ở chế độ bình thường, mà cả bọn vẫn có thể nghe rõ mồn một những âm thanh khô khốc rợn người kia.

Trong khi cả năm đang tập trung cao độ nghe ngóng và quan sát, bên ngoài phòng khách tại nhà của Lãng, màn hình tivi vẫn đang trình chiếu bộ phim hoạt hình đang hot trên thị trường của hãng Disney. Những tiếng ồn do âm thanh và nhân vật trong bộ phim nói chuyện tràn ngập phòng khách. Bất chợt, tay nắm của cánh cửa ra vào căn hộ chầm chậm chuyển động, xoay trọn một vòng ngược chiều kim đồng hồ rồi dừng lại. Tiếp đó cả cánh cửa bị đẩy ra, nhưng khiến người ta sợ hãi là ổ khoá trên tay nắm cửa không hề có chìa khoá, bên ngoài hành lang cũng như khoảng trống trước cánh cửa không hề có một bóng người. Sau hơn năm giây, cánh cửa tự động đóng lại, tay nắm cửa một lần nữa xoay tròn một vòng, ổ khoá không cần chìa tự động vận hành khớp lại với nhau, khoá trái cánh cửa lại như lúc ban đầu.

Vào lúc này tại nhà của Phương Anh, người nhập vai nhân vật diễn chính, cô và nhóm bạn vừa tìm ra cuốn nhật ký của chị gái mình, được để trong tủ đồ lưu niệm mà mẹ cô vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.

Hôm nay bố mẹ cô đưa thằng em trai đi tham dự buổi liên hoan của học sinh và phụ huynh, do lớp nó tổ chức. Nhân cơ hội chỉ có một mình ở nhà, cô gọi Đức và hai người trong nhóm đến, rồi cả bọn cùng nhau tìm kiếm trong đống đồ còn lại của người chị mất tích nhiều năm trước, xem có thứ gì liên quan đến những quân bài hay không. Sau hơn một giờ cặm cụi bới qua bới lại đống đồ, cuối cùng cả bốn cũng tìm được cuốn nhật ký màu giấy đã hơi ngả sang màu vàng, được đặt ngay ngắn trong một cái hộp làm bằng gỗ lim. Bốn người kích động xếp lại những đồ đạc khác trở về vị trí cũ, rồi ôm cuốn nhật ký và cái hộp trở về phòng riêng của Phương Anh, đọc kỹ từng trang một.

Sau khi đọc đến những trang gần cuối, cả bốn người được cộng thêm 500 điểm thưởng vì vừa tìm ra tình tiết ẩn. Nởi trong đoạn nhật ký này viết rất chi tiết về việc quân bài đầu tiên xuất hiện trên cổ tay chị gái của Phương Anh, sau đó là một loạt những biến đổi kỳ quái của cơ thể cô ấy giống như hiện tượng Hoà đang gặp phải. Tiếp đó là viết về những ngày cô ấy trải qua trong bệnh viện, và sự xuất hiện lần lượt của ba quân bài tiếp theo trên cổ tay. Trang cuối cùng của nhật ký đừng lại ở đoạn nói về sự mong mỏi sớm khỏi bệnh trước ngày Halloween sắp tới của cô ấy, để có thể cosplay những nhân vật trong phim kinh dị đi trêu chọc mọi người.

"Đúng rồi!" Đọc xong trang nhật ký cuối cùng, Phương Anh reo lên. "Bây giờ tớ mới nhớ ra trước ngày mất tích gần một tuần, chị gái tớ phải nhập viện vì ốm nặng, nhưng mẹ tớ vì sợ tớ bị lây bệnh nên không cho tớ đến thăm, nên tớ chẳng có ấn tượng gì với chuyện đó cả." Đích thực trong kịch bản không hề nhắc tới chuyện này, nên cô chẳng hề biết gì. Mãi đến bây giờ đọc được cuốn nhật ký này, lớp kịch của cô mới được thêm vào đoạn nhớ ra việc chị gái nhập viện mấy ngày trước khi mất tích.

"Có vẻ như hiện tượng chúng ta đang gặp phải, giống y như hiện tượng chị của cậu gặp phải năm đó rồi." Đức ngửa cổ tay trái lên, làm lộ ra quân nhép màu đen và một vết bớt màu hồng xậm bên dưới. "Nếu đúng như thế thì cái vết đo đỏ mới xuất hiện này chính là quân cơ." Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm vào vết bớt màu đỏ đang dần thành hình trên cổ tay của mình.

"Nhưng tại sao thứ này lại xuất hiện trên tay chúng ta?" Cương lên tiếng thắc mắc.

"Tớ cũng không biết." Đức lắc đầu. "Trong nhật ký của chị Phương Anh không hề nói đến vì sao những quân bài này lại xuất hiện trên cổ tay, tớ nghĩ có lẽ chị ấy cũng như chúng ta, không biết tại sao chúng lại xuất hiện."

Ba người kia nghe hắn nói vậy thì im lặng không nói thêm gì, mà cả bốn chuyển sang kênh đội nhóm trao đổi thông tin. Trong thâm tâm cả bọn biết, những quân bài này xuất hiện chắc chắn là có liên quan đến quỷ hồn, nhưng hiện tại nhân vật của bọn họ vẫn chưa tìm ra mắt xích móc nối giữa những quân bài và quỷ hồn, nên cả bọn không thể nói toẹt ra là do có con quỷ nào đó gây ra được.

Khi cả bốn đang say sưa nói ra những phương án của mình cho khoảng thời gian tiếp theo trong kịch bản, ổ khoá của cánh cửa nhà Phương Anh cũng chầm xoay ngược chiều kim đồng hồ trọn một vòng, rồi cả cánh cửa bị đẩy hẳn ra. Giống y như tại nhà của Lãng, trên ổ khoá của cánh cửa cũng không hề có chìa khoá, ngoài hành lang cũng chẳng hề có một bóng người nào. Sau đó cánh cửa tự động đóng lại, ổ khoá xoay tròn một vòng, khoá trái cánh cửa như thể chưa từng được mở ra.

Bởi tại phòng khách của nhà Phương Anh không bật thiết bị chiếu sáng, rèm cửa sổ lại kéo kín hết lại, nên khi cánh cửa ra vào vừa đóng, trong bóng tối đen đặc, một bóng đỏ lờ mờ kéo theo những luồng khí âm lãnh bay về phía phòng riêng của cô, nơi bốn người chơi của phòng chờ số 4 đang mải mê bàn bạc kế hoạch.

Bạn đang đọc Tử Tù Mã 06 sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.