Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2696 chữ

Cổ Tư thành là một tòa kỳ thành thần bí từ rất xa xưa, năm xưa Thiêm quốc từng nhiều lần xâm chiếm, chiến loạn liên miên nhiều lần làm tòa thành này đã có lúc bị san phẳng, bị vùi lấp nhưng vì nơi đây tụ tập khí số, một thứ rất mong manh khó nắm bắt nhưng chính khí số này được xem như chấn hưng cả một Nam quốc hưng thịnh. Thế nên có thế nào thì Nam quốc cũng vẫn giữ tòa thành này, mảnh đất này.

Lại nói Thiêm quốc là một quốc gia không nhu hòa như thủy mà hiếu chiến như hỏa. Trước đây nó có tên là Chiến quốc nhưng rất lâu về trước bị Nam quốc một lần đánh cho đại thương nguyên khí. Bức tượng chiến thần bị Nam quốc mang về hoàng thành như chiến lợi phẩm tạo thành mối thù khó xóa nhòa giữa hai quốc gia

Từ khi bức tượng chiến thần bằng lam ngọc bị lấy đi, người Thiêm quốc mất hẳn tính háo chiến và hơn nữa do lần đại thương nguyên khí đó làm Thiêm quốc không thể vực dậy nổi, nên gần như phải xưng thần với Nam quốc. Vì thế mà rất lâu, gần như biến mất khỏi trí nhớ của người Nam quốc là người Thiêm quốc chưa từng dám phát động chiến tranh với Nam quốc.

Chính điểm này nên dù Cổ Tư thành mang khí vận của cả Nam quốc nhưng lại trở thành một nơi hẻo lánh. Nhưng không vì thế mà bí ẩn về tòa thành này trần trụi trước mắt người thiên hạ.

Cách vương phủ không xa, vẫn thuộc phạm vi Cổ Tư thành là một tòa cổ miếu nghe bảo đã được dựng lên từ hơn một nghìn năm về trước. Tòa cổ miếu đó không có gì đặc biệt, nhìn bên ngoài không quá bắt mắt, cũng như bao nhiêu tòa cổ miếu khác trong nhân gian mà thôi. Nhưng sự đặc biệt là nghìn năm nay tòa miếu chưa từng được tu sửa vì nó chưa từng bị hao tổn trông như được dựng lên không lâu, ngay cả cỏ cũng không dám mọc dại nơi này. Và dường như trong miếu có thần nên chưa từng ai mạo phạm thần miếu mà còn sống, dù người đó là ai.

Người trông coi tòa miếu này cũng là người rất thần bí giấu mình trong một bộ áo xám, không quá rộng và khuôn mặt lúc nào cũng che kín. Không ai biết người này bao nhiêu tuổi vì người nay rất thần bí hầu như không ai biết sau lớp khăn che mặt đó là bộ mặt như thế nào, thế nhưng vẫn phải trừ Hồ Vọng ra.

Bởi người trông coi thần miếu đời này chính là sư muội của hắn, Vân Vi, cao thủ dịch dung.

Lại nói tính cách Hồ Vọng cũng được xem là thích giao du và hòa đồng, tuy trong mắt bá tánh Cổ Tư thành hắn có hơi cô tịch và không ưa chốn náo nhiệt song không phải như thế, hắn mang chí lớn báo thù nên không thể tập trung vào quá nhiều thứ nên việc đối với hắn không cần thiết hắn sẽ không nhúng tay vào.

Phía sau miếu cổ là một nơi được người trông coi tòa miếu chăm sóc cẩn thận, có thể nói là không thua gì trang viên trong vương phủ.

Một thủy trạch thần kỳ lúc nào cũng phủ trong sương mờ, giữa hồ là một cây sen màu phỉ thúy trơ trọi chỉ duy nhất một lá, một hoa. Thân cây phát ra thứ ánh sáng phỉ thúy màu lục nhè nhè chỉ có thể thấy khi mặt trời đã khuất và cây sen đó lại là trung tâm của vòng xoáy mờ ảo do sương mờ tạo thành.

Khung cảnh như chốn thần tiên xuất hiện giữa Cổ Tư thành nhưng chỉ có người trông coi cổ miếu được bước vào vì một trận pháp đặc biệt ngăn cản, chính vương gia cũng có lệnh cấm không ai được tự tiện xâm nhập cổ miếu.

Giữa thủy trạch, trên phiến lá sen khá lớn là một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, thân ảnh ngồi đó như hòa vào khung cảnh làm một. Làn sương lúc này như dày đặc hơn bình thường che dấu đi thân ảnh đang ngồi trên mặt nước.

Bất giác một cơn gió mang theo một luồng khí tức như một làn khói màu lam bay xuyên qua làn sương mù làm nổi nên ánh sáng màu lam rất chói mắt. Miếng ngọc bội đeo bên người thân ảnh giữa hồ bỗng nhiên run lên dữ dội và phát sáng. Thân ảnh ấy hơi xoay đầu nhìn về phía con đường dẫn đến thủy trạch. Một bóng dáng không biết khi nào đã xuất hiện, đeo mặt nạ vô diện, tay cầm một thanh kiếm sát khí nhè nhẹ tỏa ra, hắn tiến về phía hồ, giọng nói khàn khàn truyền ra:

-cô nương, vui lòng giao ra vật kia, hoặc thần miếu từ nay sẽ không còn thủ miếu nhân nữa

Nụ cười khẽ nhếch trên miệng Vi Vân, giọng nói trong trẻo đáp lại:

-xem ra có người thích bị ăn đòn rồi

Giọng nói vừa dứt, thân ảnh ngồi giữa hồ đã biến mất, chỉ còn lại ngọc bội được đặt lại vẫn phát ra ánh sáng lam nhè nhè. Vô diện nhân không vì sự biến mất đột ngột của thủ miếu nhân mà hốt hoảng, hắn chậm rãi rút kiếm, thanh kiếm chỉ thẳng trước mặt phát ra tiếng kiếm ngân, sát khí bỗng nhiên biến mất mà thay vào đó là sự tập trung, lặng như nước. Lâm trận phải vững tâm, hoảng loạn chắc chắn sẽ nguy hiểm.

Vi Vân thình lình xuất hiện phía cửa ra, trên tay không biến khi nào đã có một thanh đại kiếm đen thui to hơn cả bản thân và dường như hơi quá sức với nữ nhân.

Vô diện nhân trông thấy liền không nhìn được cười, song vừa hơi khẽ cong thân người để cười thì thanh đại kiếm đã một chiêu chém ngang cổ vô diện nhân, trông như hắn gập người để cười, nhưng thật ra là để né đi đường kiếm quét tới. Một kiếm đâm thẳng làm thủ miếu nhân không thể hoàn thành đường kiếm chém từ trên xuống đầu hắn mà phải rút lui. Nương theo thủ miếu nhân rút lui, hắn áp sát tấn công liên miên nhưng bóng dáng thủ mộ nhân như liễu nép sau đại kiếm né tất cả đường kiếm của vô diện nhân.

Sau một chiêu khởi động, hai bên giao thủ càng lúc càng nhanh, hỏa diễm ngưng tụ trên thanh kiếm như hỏa xà bám riết thủ miếu nhân. Còn đại kiếm lạnh lẽo như một bức tường băng linh động né tất cả các chiêu thức của vô diện nhân.

Nửa nén nhang đi qua, hai bên dường như khí lực tiêu hao khá lớn nên sau một chiêu chạm kiếm gây ra một tiếng đinh nhức óc, cả hai lùi ra giữ khoảng cách.

Đóa sen phỉ thúy giữa hồ trong lúc cả hai mải giao thủ đang dần rung lên dữ dội, làn sương xung quanh dường như đang chuyển động nhanh hơn, nhưng cả hai dường như không nhận ra.

Sau khi giữ khoảng cách, cả hai bắt đầu cuộc đấu pháp, một loạt phù chú được vô diện nhân ném ra nhanh chóng biến mất giữa hư vô, thủ miếu nhân cũng nhanh chóng cắm đại kiếm xuống đất, hai tay điểm lên chuôi kiếm phát ra những tiếng kiếm ngân trong trẻo.

Hành động hai người cực nhanh, một hỏa điểu nhanh chóng được ngưng tụ trên đầu vô diện nhân nhưng nhiệt độ tích tụ không làm ảnh hưởng lên cây cối xung quanh nhưng có thể cảm nhận được nguồn nhiệt khủng bố đang chờ đợi bùng phát từ hỏa điểu. Thủ miếu nhân thì chiêu thức không hoa mỹ như vô diện, thanh đại kiếm dường như trở nên lạnh lẽo cực độ, không khí bị độ lạnh làm cho xuất hiện những màn hơi mỏng, đại kiếm dường như trở nên linh động và phiêu phù trong tư thế chuẩn bị bùng nổ.

Chiêu số hai người nhanh chóng hình thành, nhưng lúc này, từ dưới hồ bùng lên một lực hút khổng lồ nuốt chửng hỏa điểu và đại kiếm. Cả hai sửng sốt dừng lại, thủ miếu nhân lên tiếng:

-sư huynh, đừng nghịch nữa, Cơ Liên có dị động, sắp có chuyện rồi- người thủ miếu bình tĩnh lên tiếng rồi từ từ chầm chậm về phía thủy trạch.

Hồ Vọng tháo mặt nạ vô diện ra, thật sự là hắn, thiên hạ ai cũng nghĩ hắn bị phế đan điền, nhưng không phải như vậy. sự xuất hiện của hắn ở đây cũng như thân phận mang một vẻ thần bí không kém, không phải ai cũng có thể giao thủ với thủ miếu nhân. Nhưng cuối cùng hắn là ai?

Biểu tình lộ vẻ chán nản, hắn không nghĩ Vi Vân có thể nhận ra hắn, hắn không dùng chiêu thức hay vũ khí của hắn, nhưng chung quy thì Vi Vân vẫn nhận ra, quả không hổ danh thủ miếu nhân thần bí nhất Cổ Tư thành.

Hắn đi về phía thủy trạch, đứng sóng vai với Vi Vân, thần tình dần nghiêm túc trước sự dị động của Cơ Liên.

Cùng lúc đó, bất ngờ có vài thân ảnh không biết xuất hiện khi nào đã vô tình chạm vào trận pháp bảo hộ, Vi Vân và Hồ Vọng đều nhận ra, cả hai bất giác tạo thành thế dựa lưng vào nhau, cùng lúc đó thì một loạt các công kích từ hai bên như trường giang đại hải ập đến.

Phản ứng nhanh nhẹn, Vi Vân vốn đã có chuẩn bị liền khởi động trận pháp phòng hộ của cổ miếu. Hai tay nhanh nhẹn điểm liên tiếp lên một phiến đá đỏ rực, rõ ràng đây chính là một chìa khóa khởi động cũng như là nơi điều khiển trận pháp.

Nhận ra hành động này của Vi Vân, Hồ Vọng liền nhíu mày, quát khẽ một tiếng: “Ngu ngốc”, liền ôm ngang eo Vi Vân nhảy xuống thủy trạch cùng một tiếng gầm nhỏ: “Băng giới”

Bình thường nếu như Vi Vân làm thế hẳn trận pháp đã khởi động nhưng quả như dự đoán của Hồ Vọng, trận pháp bảo hộ cổ miếu sớm đã có người động tay động chân, nếu như vừa rồi Hồ Vọng tin tưởng trận pháp kích hoạt phòng hộ thì hẳn cả hai đã không nguyên vẹn dưới đòn tấn công như vũ bão đó rồi.

Một chiêu băng giới đóng băng cả thủy trạch, cùng đó cũng nhốt cả hai trong lớp băng, thế nhưng những công kích bám theo cũng đã làm thủy trạch bị đóng băng như bị vỡ vụn thành những khối băng lớn. Sau công kích rợp trời đó, cả hai chật vật xuất hiện bên cạnh Cơ Liên đang ngày càng dị động hơn, tay khẽ vẩy mang theo một tia sáng bắn lên trời nhưng dường như có một trận pháp lớn hơn trận pháp bảo hộ cổ miếu ngăn không cho tín hiệu cầu cứu của hắn được phát ra. Hồ Vọng phun ra một ngụm máu nhưng hai mắt lại trở nên tĩnh lặng lạ thường. Hắn dùng thuật truyền âm nói với Vi Vân.

-đối phương có 5 người,tinh thông ngũ hành, nếu giao thủ chưa quá nửa nén hương hai ta sẽ bị hạ, muội bình tĩnh nghe ta nói

Vi Vân trợn mắt kinh ngạc nhìn Hồ Vọng, cùng lúc đó, một công kích khủng bố từ trên cao bổ xuống, hai người bị tách ra hai bên. Hồ Vọng lại tiếp tục:

-chỉ có một đường sinh cơ cho chúng ta, nếu như sư phụ muội nói thì chúng nhất định phải dùng máu thủ miếu nhân để tế Cơ Liên, nên hiện giờ mục tiêu nhất định là muội.

Lại thêm một công kích từ trận pháp, Hồ Vọng còn vượt qua được công kích này nhưng Vi Vân thì dường như không nổi, Lôi cầu từ trận pháp kẻ địch non nửa rơi trên người Vi Vân, Hồ Vọng lại tiếp tục:

-ta sẽ duy trì cho tới khi muội gọi người đến cứu ta, nói với lão đại, Thiêm quốc hành động rồi.

Dứt lời, lại một công kích rơi từ trên trận pháp kẻ địch xuống, lần này tấn công Vi Vân là lôi cầu, Hồ Vọng là hỏa cầu, nhưng dường như Hồ Vọng không quan tâm, hắn xông về phía Vi Vân, thanh đại kiếm đen thui Vi Vân dùng khi nãy không biết từ khi nào đã nổ tung, phần đuôi kiếm hợp với phần còn lại của lưỡi kiếm thành một hình thù quái dị, khi gần tới Vi Vân, hắn khẽ điểm vào chuôi kiếm mấy cái kích hoạt một thứ gì đó rất khủng khiếp.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng có một người đang ngồi đọc sách bỗng nhiên hừ lên một tiếng, một hỏa cầu bám theo Vi Vân dịch chuyển đến tận căn phòng này. Nhưng truyền tống tới thì Vi Vân đã bất tỉnh, người này phất tay hóa giải hỏa cầu, sau khi hỏa cầu và Vi Vân xuất hiện, căn phòng đọc sách bỗng nhiên trở nên bề bộn dưới sự oanh tạc của hỏa cầu. Người này đỡ Vi Vân lên giường nghỉ, khuôn mặt trầm tư không biết đang nghĩ gì.

Hồ Vọng sau khi dịch chuyển Vi Vân đi thì cũng lãnh trọn một quả lôi cầu nhưng không đến nỗi mất mạng, hắn ngẩng đầu lên nhìn ngũ đại cao thủ đang trấn thủ trận pháp, một lão giả trong năm người lên tiếng:

-Hồ tướng quân, không ngờ ngươi lại chiếm đoạt thân thể nhi tử của mình, hèn gì lần đó ta cảm thấy đứa trẻ này không đúng, nhưng lưu lại chút hơi tàn làm gì? Để bọn ta tiễn ngươi một đoạn.

Hồ Vọng đứng thẳng, thân thiếu niên nhưng giọng nói rõ ràng không hợp với lứa tuổi đáp lại:

-Hắn không phải nhi tử ta, chỉ là một hài tử ta chuẩn bị cho kế hoạch thôi, năm người các ngươi đã biết ta chưa chết, vậy hẳn các ngươi phải chết rồi.

Trận pháp lại đánh xuống một hỏa cầu khổng lồ, bên trong ẩn chứa sức mạnh của phong lôi, nhưng lần này trong tay Hồ Vọng xuất hiện thạch phiến điều khiển trận pháp cổ miếu, thạch phiến lóe lên mang theo trận pháp cổ miếu vận chuyển, hỏa cầu khủng bố bất giác bị co rút giữa không trung. Năm lão giả trấn thủ năm phương vị biến sắc, một trong số đó lên tiếng:

-Hồ tướng quân, nghe bảo ngươi là trận sư mạnh nhất Nam quốc, nhưng năm người bọn ta cũng không phải vô danh

Hắn vừa dứt lời, một lực hút khổng lồ làm không gian vặn vẹo, thạch phiến trong tay Hồ Vọng rung lên dữ dội và bắt đầu xuất hiện vết nứt. Năm lão gia biến sắc liền bỏ chạy, nhưng quá muộn. Trận pháp bảo hộ cổ miếu từng miểu sát bao nhiêu cao thủ nay bị Hồ tướng quân kích thích tự bạo, một giọng nói tiếc nuối vang lên:

-Khó lắm mới kiếm được thân thể phù hợp, nay lại phải đổi một thân thể mới.

Trận pháp sụp đổ cuốn theo 6 người vào một vòng xoáy khổng lồ. Phía sau cổ miếu bỗng chốc trở thành một đống hỗn độn nhưng không ai ngờ được bên trong đống hỗn độn đó, Cơ Liên vẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Bạn đang đọc Tự Thần sáng tác bởi hopenguyen18

Truyện Tự Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hopenguyen18
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.