Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 2219 chữ

Nam quốc không tính là rộng lớn nhất trong những quốc gia trên đại lục nhưng lại là một quốc gia với những thành trì bất khuất. Phía bắc giáp với Sở hạ, phía đông giáp lần lượt Chiêm quốc, Thiêm quốc, phía đông và nam là Hoàng hải vô tận.

Nam quốc tuy chỉ bằng một phần của Sở quốc nhưng những kỳ nhân dị sĩ, môn phái phát triển hưng thịnh muôn màu muôn vẻ và cả những thế gia, những gia tộc có truyền thống lâu đời sở hữu những năng lực đặc biệt.

Hệ thống võ lực ở Nam quốc có thể nói là vô cùng đa dạng hay cũng có thể nói là tạp nham với những môn phái lai tạp giữa Sở, Thiêm, Chiêm quốc, song lại tạo cho Nam quốc một một vẻ đang dạng cần thiết để đối phó với những kì nhân dị sĩ của nước khác.

Song tranh đấu quốc gia là những đại sự không phải sức của một người có thể tác động, nó cần một lực lượng đủ lớn để khuynh đảo sông núi, khuynh đảo khí vận một quốc gia. Thế nên trước khi nói về một đại sự ta nên xem xét nguồn cơn của nó bắt nguồn từ một hạt giống rất nhỏ.

Xa về phía nam Nam quốc, cách xa hoàng thành là một vùng đất cằn cỗi, tuy hơn một số nơi khác nhưng vẫn có thể xét là cằn cỗi.

Vùng đất ấy có một tòa thành không tính là phồn hoa, không tính đông đúc, cũng không có quân đội hùng mạnh. Tòa thành ấy tên Cổ Tư

Cổ tư là một tòa thành lưng dựa Gia sơn, phía đông là Nghinh lâm, phía nam là dòng Lạc Thanh. Chiếm vị trí hết sức hòa hợp thiên địa. Tương truyền, Cổ Tư là tòa thành tọa chấn long mạch Nam quốc nhưng đó chỉ là phỏng đoán và được dân chúng tin như thế chứ thực hư chưa ai khám phá ra.

Trấn thủ Cổ Tư thành là Chu vương, con người được cho là hiền hòa, không thích tranh giành quyền lực trong mắt dân chúng. Vị vương gia này sống ít khi xuất hiện trước mặt dân chúng, thỉnh thoảng ở các lễ hội thiêng liêng nhân gian vị chu Vương này mới xuất hiện chủ trì.

Nhưng Chu vương được yêu thích không phải vì bản tính lánh đời mà bởi vì quận chúa Linh Hương, một bé gái mười lăm tuổi đáng yêu, thiếu nữ xinh đẹp công minh trong mắt người dân Cổ Tư thành, luôn giúp cho Cổ Tư thành là một nơi yên bình không có trộm cắp và giết chóc.


Cổ Tư thành mùa thu là những cơn mưa mang theo ẩm ướt kéo dài và thường là mặt đất không lúc nào là không ẩm ướt, kèm đó là những đám mây xám xà sát xuống trông như rất gần mặt đất. Đứng trong Lôi tháp của Hư Vô tự, tòa tháp cao nhất Cổ Tư thành có thể có cảm giác như đang ở trên trời, chân đạp những đám mây.

Trên Lôi tháp, bóng dáng một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng, dòng không khí xung quanh thỉnh thoảng có những tia sáng đen tối như những âm hồn, khi thì như những tà ma quỷ khí thoát ra thì thân thể bóng dáng ấy, phía trước mặt thiếu nữ là một tượng phật bằng ngọc lục bảo phát ra ánh sáng nhu hòa xuyên qua thân thể thiếu nữ, phía sau là hai hòa thượng già xếp bằng chắp tay, ánh sáng màu vàng tạo thành một đồ án như bát quái xoay vần xung quanh thiếu nữ.

Mồ hôi toát ra từ hai hòa thượng đã ướt đẫm tấm cà sa, bức tượng phật bằng ngọc lục bảo bắt đầu rung lên dữ dội.

Khẽ hừ một tiếng, hai hòa thượng thu lại phật khí nhắm mắt điều dưỡng. Thiếu nữ lúc này cũng khẽ ụm một tiếng, một luồng khí tối đen từ khóe miệng bay ra nhưng dường như thiếu nữ vẫn cố giữ cho cơ thể tỉnh táo dù cho cơ thể run lên, lung lay như sắp đổ.

Một lúc sau, dường như đạt tới giới hạn, thiếu nữ phun ra một ngụm máu đen hôi thối, khuôn mặt cũng vì thế mà giãn ra nhẹ nhõm. Trong đám máu đen có một vật màu tím lấp lánh đang dần phát ra ánh sáng màu lam. Không ngờ đó là Tích Lam ngọc, bảo vật tiếng tăm nhất Cổ Tư thành.

Hai vì hòa thượng điều tức xong liền loạng choạng đứng dậy, dường như vừa rồi mất rất nhiều khí lực. Một vị hòa thượng tiến lên xem xét, thu nhặt lại Tích Lam ngọc bỏ vào một cái hộp màu trắng đục bằng ngọc, đặt bên cạnh thiếu nữ và lên tiếng:

-Hôm nay dừng ở đây thôi, căn bệnh này của quận chúa đang càng ngày càng tệ đi, chỉ có người hạ ấn chú ra tay mới được, không thì e rằng…

Hòa thượng nói tới đó thì thở dài, quận chúa lúc này đã mở mắt, vẻ linh động trong mắt dần dần lớn lên thay thế vẻ ủ rũ do mệt mỏi.

-Đa tạ đại sư, người không cần bận tâm. – Thiếu nữ mày liễu hạ xuống như đang chấp nhận gì đó đang xảy ra đối với chính mình

Thì ra là vậy, sinh ra trong hoàng tộc, thân phận hơn thường nhân nhưng số phận thì không vì thân phận cao hơn mà tốt hơn. Thế nên dù địa vị, thân phận ở đâu cũng có những nỗi khổ của nó chỉ là có chấp nhận được không thôi. Vị hòa thượng đứng sau lưng quận chúa dường như ngộ ra điều gì đó, khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt quay đi.

Quận chúa rời khỏi Hư Vô tự, vẻ linh động hoạt bát làm ai cũng nghĩ quận chúa chỉ vào đây thắp hương bái phật. Nhưng không ai biết cô gái này vốn trong lòng không có phật.

-------

Thương phường là nơi nhộn nhịp nhất Cổ Tư thành, nơi đây diễn ra mọi hoạt động trao đổi buôn bán từ vật phẩm cho tới vũ khí, công pháp, đan dược.

Giữa khung cảnh nhộn nhịp của thương phường tấp nập đông người, một cảnh tượng tương đối hiếm gặp xảy ra dẫn động sự chú ý của mọi người. Một trung niên nam tử xách theo một nam tử phi thân trên những mái nhà thẳng về phía Lạc Thanh hà và bay qua bên kia sông, phía sau là cũng là một trung niên nam tử phục trang tương tự đuổi theo. Cả hai bộ pháp nhanh nhẹn, khi chạy dưới đất, mái nhà.

Mọi người tuy tò mò nhưng không ai đuổi theo, chỉ có ở một góc thương phường quận chúa đang thả bộ bỗng nhiên nhìn thấy, khẽ do dự một chút rồi đuổi theo qua bên kia bờ bằng cây cầu bắc ngang sông.

Sau vài phát đạp trên mặt nước, cả hai người đã qua bên kia bờ, lúc đó người phía trước dừng lại, thả thiếu niên xuống đất, rút gươm kề cổ quát lớn:

-ngay cả bổn gia mà người cũng dám móc túi à? Người có cần mạng nữa không?

Người thiếu niên tuy gươm kề cổ nhưng thần sắc không quá hoảng sợ, hắn dường như đợi người phía sau đuổi tới, Người phía sau không đợi người đàn ông nói xong đã lao tới, thần sắc khẩn trương vội lên tiếng:

-Lão Lam, ngươi và ta tranh giành nhau bao năm rồi, lần này người nhường cho ta đi.

Người được gọi là Lão Lam thần sắc tỏ ra vẻ khó hiểu, nhìn người mới tới nghi hoặc:

-Lão Lục, ngươi nói gì ta không hiểu? Người đuổi theo ta làm gì? Tên tiểu tử này móc túi ta nên ta mang hắn qua bên này dạy cho hắn một bài học, tránh người ta nói cẩm y vệ chúng ta ỷ thế đánh người.

Người được gọi là Lão Lục trợn mắt phản bác:

-Lão Lam, ta nói ngươi vẫn như đứa trẻ, rõ ràng Xích cầm dị động khi thiếu niên này xuất hiện, khi đó ta dò xét thấy tiểu tử này tư chất tu luyện cực kỳ xuất chúng, chưa kịp gì ngươi đã xách hắn bỏ chạy.

Hai người bắt đầu một tràng võ mồm tranh giành thiếu niên, ai cũng muốn nhận tên thiếu niên kia làm để tử để kế thừa y bát nhưng tuyệt nhiên không chú ý biểu hiện của tên thiếu niên.

-Này tiểu tử, ngươi bỏ đi đâu.

Cả hai đang cãi nhau bỗng nhiên nhận ra thiếu niên bỏ đi.

-Hai vị, hai người tranh giành làm gì? Ta không có ý định bái sư, với hai người nhầm rồi, đan điền ta bị hủy rồi, tu luyện thế nào được?

Nói rồi hắn bỏ đi nhưng bị ngăn cản, người được gọi là lão Lục dường như rất tin vào khả năng của mình khi nhìn thiếu niên này, hắn quát:

-Nhảm nhí, Xích Cầm là bảo vật Thái úy mang tặng Chu vương, làm sao có thể sai được, hơn nữa ta dùng hồn lực kiểm tra qua một lần, rõ ràng không có vấn đề.

Thanh niên kia định biện minh thì ba người mặc trang phục vương phủ xuất hiện.

-Hắn không muốn bái sư thì thôi các ngươi cưỡng ép làm gì?- Nữ tử che mặt không biết từ khi nào đã xuất hiện, tiếng nói làm hai gã cẩm y nhíu mày.

-Người vương phủ? Các ngươi biết chúng ta có thân phận gì còn ăn nói sất xượt? – Một gã cẩm y lên tiếng, ánh mắt mang theo sự xem thường, không coi những người trước mặt ra gì.

Nam từ đứng sau nữ tử che mặt vừa nói khoanh tay bình tĩnh trả lời:

-Quận chúa phải cung kính với ngươi sao? Nể các ngươi đến phía nam vì ý tốt nên bỏ qua tội mạo phạm quận chúa. Làm cẩm y vệ lớn quá nên các ngươi không còn để ai trong mắt phải không?

Hai tên cẩm y vệ vội cung kính hành lễ.

-Quận chúa, chúng ta không biết nên xin lượng thứ, nhưng người này quả thật đối với bọn ta rất quan trọng.

-Hắn bị phế đan điền là thật, các ngươi nên từ bỏ ý định đi. Cha hắn từng là ân nhân vương phủ nên ta nhất định quản chuyện này- giọng nói toát lên vẻ quyền lực không cho phép hai tên cẩm y tranh cãi, hai tên cẩm y ngạc nhiên nhìn cô quận chúa nhỏ tuổi, không ngờ tuổi nhỏ mà đã có được khí thế của người nắm quyền lực trong tay, hai người đành ôm thất vọng cúi chào và đi chen vào đám đông bước lên cầu qua lại thương phường.

-Quận chúa, đa tạ, ta xin cáo lui- Hồ Vọng cúi người chào cảm tạ nhưng chưa kịp quay đi đã bị giọng nói ngang ngạnh của quận chúa làm cho dừng bước.

-Hồ Vọng, trốn kỹ trong tướng phủ lâu nay, ngươi vừa gặp đòi bỏ đi là sao?

Trái nghịch hoàn toàn với giọng nói uy nghiêm vừa rồi, vẻ tinh nghịch trong giọng nói trong trẻo làm người ta yêu mến.

-Tiểu nhân sao dám trò chuyện cùng quận chúa- Hồ Vọng vẫn cúi đầu, giọng nói không lộ ra cảm xúc, khác hẳn với cách nói của một thiếu niên nói chuyện với người có quyền lực mà giống như hai người đã từng thân trở mặt nhiều hơn

-Ngươi còn hận vương phủ chuyện cha ngươi sao? – giọng nói của quận chúa dường như bắt đầu nặng trĩu, xem như sắp vì cách Hồ Vọng đối xử mà không giữ được bình tĩnh mà bật khóc.

Hồ Vọng ngước nhìn thật sâu vào mắt quận chúa, giọng nói không mang nhiều cảm xúc, dường như chuyện quận chúa nhắc tới càng làm cho hắn lạnh lùng hơn: “Tiểu nhân không dám.”

-Ta cấm người xưng tiểu nhân với ta, hay ngươi hận ta chuyện đan điền của ngươi bị hủy? – quận chúa bị cái nhìn của Hồ Vọng làm cho tinh thần cũng lạnh theo.

Hồ Vọng thở dài, hắn nhìn mông lung về thương phường, giọng nói phần mang theo cảm khái: “Ta không hận, càng không có tư cách hận, chúng ta hai người hai thân phận khác nhau, không thể đối xử ngang hàng được”

-Ngươi….

Bỏ mặc quận chúa mặt đầy u ám, hắn chen vào dòng người đi lên cầu về lại thương phường. Nhưng dường như trên đời này không phải lúc nào cũng như người ta muốn, có những thứ chỉ cần một người còn níu giữ thì nó vẫn còn tồn tại bất chấp thế gian có chối bỏ thế nào. Vì nó sẽ tồn tại đâu đó trên thế gian này, ít nhất là trong lòng ai đó.

Bạn đang đọc Tự Thần sáng tác bởi hopenguyen18
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hopenguyen18
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.