Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ bộc khế ước

Phiên bản Dịch · 2489 chữ

Đứng ở bên cạnh lão quản gia thầm lắc đầu, bị khí thế Sài Ngọc Sơn đè ép thế kia xem ra Tần Dương này đoán chừng không chịu nổi một kích!

Tần Dương chỉ lạnh lùng nói:

- Bản thân ngươi lợi hại lắm sao, sư tôn của ngươi lợi hại lắm sao, lợi hại như vậy sao không tự chữa bệnh liệt dương của mình rồi hãy ra ngoài khoe khoang?

Sài Ngọc Sơn sắc mặt trong nháy mắt biến thành đỏ lựng.

Thầy sắc mặt của Sài Ngọc Sơn như thể bị Tần Dương nói trúng chỗ đau , ánh mắt lão quản gia tỏ ra kinh ngạc xen lẫn tức giận.Nếu đã bị bệnh như vậy còn muốn cầu thân với tiểu thư không phải là muốn chơi đùa Thẩm gia họ hay sao ! Cũng may gia chủ chưa có đồng ý, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ tới.

“Ngươi nói láo”! – Sài Ngọc Sơn quát lớn.

Tần Dương vẻ mặt như cười như không nói:

- Ta có phải đang nói láo hay không thì trong lòng ngươi tự biết rõ! Ta thực lòng khuyên ngươi một câu,sau này đừng có luyện dược nữa. Ngươi có thần tàng kị hỏa, nếu mỗi ngày đều luyện dược chính là tự đi tìm chết! Hiện tại chỉ mới là không lên nổi , nếu thêm vài ba năm nữa thì mạng sống cũng khó mà giữ được. Ta tự hỏi tới khi đó liệu vị sư phụ tam tinh luyện dược sư của ngươi có thể cứu ngươi sống lại được hay không?

- Không thể nào, không thể nào!

Sài Ngọc Sơn vừa kinh hãi vừa khiếp sợ nói lớn,đầu óc hắn đang rất rối bời. Thiên phú lớn nhất của hắn chính là luyện dược, nếu sau này không thể luyện dược nữa thì hắn biết phải làm gì? Còn vinh hóa phú quý kia liệu có giữ được nữa hay không?

Tần Dương lạnh nhạt nói tiếp:

- Có phải mỗi ngày sau khi luyện dược kết thúc ngươi đều phải ngâm mình trong nước lạnh một tiếng thời gian,cho dù mùa đông đi chăng nữa thì cũng không ngoại lệ! Ta nói có sai không?

Sài Ngọc Sơn con mắt đầy vẻ khiếp sợ,việc này chính là bí mật mà hắn không giám nói cho bất kì ai biết kể cả sư phụ của mình,không ngờ hôm nay lại bị người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này nói rõ mồn một.

- Không phải đâu,chắc chắn phông phải………

Sài Ngọc Sơn bộ dạng như gặp quỷ chạy ra khỏi Thẩm gia , hắn thực sự không còn tâm tình để ở lại Thẩm gia nữa. Đối với hắn bây giờ thì xử lí bệnh tật bản thân mới là quan trọng nhất.

………………………………

Lâm phủ rất lớn,sau khi đi theo lão quản gia 20 phút hai người mới tới nơi ở của Thẩm Vũ Linh.

Sau khi nhìn thấy Tần Dương, gia chủ Thẩm Thiên Sơn có đôi chút thất vọng,Tần Dương bề ngoài không có gì nổi bật,quần áo lại quá bình thường không giống con em nhà phú quý mà giống một người dân thường hơn. Một người như vậy cho dù có thể hù dọa Sài Ngọc Sơn nhưng hắn thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho Vũ Linh sao ?

- Cậu thanh niên, cậu nói ra những điều kiện hà khắc như vậy có phải rất tự tin sẽ cứu được Vũ Linh hay không ?

Thẩm Thiên Sơn trầm giọng nói, hắn đời này trải qua rất nhiều sóng gió đã hình thành một cỗ khí tức bề trên mà người thường không có được. khi bị cỗ khí tức này ép tới,một người thanh niên bình thường sẽ khó lòng chịu được, cho dù muốn nói chuyện cũng khó khăn chứ đừng nói tới tâm tư nói dối.

" Thẩm gia chủ,đây là đạo đãi khách của Thẩm gia hay sao ? Đầu tiên là để người khác thăm dò ta, bây giờ lại tự mình ra tay ?" - Tần Dương lạnh lùng hỏi,

Trong lúc nhất thời , Thẩm Thiên Sơn cảm giác bị được một cỗ khí tức thượng vị giả vô cùng khủng bố cuốn lấy .Trong lòng Thẩm gia chủ đầy khiếp sợ,hắn là ai ? Hắn có địa vị gì ? cho dù là những cường giả ở đế đô kia cũng không thể có khí tức mạnh mẽ và cao quý như vậy được !

Trong khi Thẩm Thiên Sơn đang thất thần suy nghĩ thì cỗ khí tức kia biến mất như nó chưa từng xuất hiện.

" Quý khách nói đúng lắm,là ta đã thất lễ rồi." – Thẩm Thiên Sơn khiếp sợ cúi người xin lỗi. Hắn là hồ ly thành tinh nên lập tức nhận định thanh niên nay nhất định có bối cảnh rất lớn.

- Thôi khỏi.

Tần Dương xua xua tay nói :

- Thẩm Vũ Linh bây giờ đang ở đâu,ta còn có việc phải làm nên không thể ở Thẩm gia lâu được. Còn nữa, hai điều kiện mà ta đưa ra không có vấn đề gì chứ ?

- Không vấn đề,hoàn toàn không có vấn đề.

Thẩm Thiên Sơn vội vàng nói như sợ Tần Dương đi mất. Sau khi bị cỗ khí tức kia thuyết phục thì trong lòng hắn có chút mong chờ, Tần Dương này có lẽ sẽ không tới đây nói chơi !

- Mời quý khách vào bên trong ngồi.

Thấy Tần Dương và Thẩm Thiên Sơn đi tới,Thẩm Vũ Linh lập tức đứng dậy hành lễ, trên người nàng tỏa ra một khí chất rất dịu dàng mềm mại, đặc biệt là khi thấy Tần Dương ăn mặc rất bình thường nhưng vẫn không chút nào khinh thường hay ghét bỏ. Nàng chỉ ngước đôi mắt hiếu kì nhìn Tần Dương thật lâu.

Người này xem chừng tuổi tác chỉ ngang bằng với cô nhưng không hiểu tại sao phụ thân lại tỏ ra khách khí với người thanh niên này như vậy ?

Trong khi đó,Tần Dương cũng đang quan sát Thẩm Vũ Linh từ trên xuống dưới, hắn vui mừng gật gật đầu.

Thẩm Vũ Linh ngoại hình rất xinh đẹp,quan trọng hơn là ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa. Giúp nàng thức tỉnh võ hồn rồi cho nàng làm thị nữ xem ra cũng không tệ.

"Quý khách,trước khi xem bệnh có cần ta chuẩn bị gì không ?" – Thẩm Thiên Sơn gấp gáp nói.

- Không cần,ngồi xuống,đưa tay ra.

Tần Dương tự mình ngồi xuống rồi nói,Thẩm Vũ Linh cũng ngồi xuống phía đối diện,đôi tay trắng nõn mềm mại đặt lên trên bàn trước mặt Tần Dương để hắn xem mạch.

Xem mạch,việc này luyện dược gì nào cũng đều biết, nhưng đối với bệnh tình của Thẩm Vũ Linh mà nói thì muốn từ mạch tượng nhìn ra thứ gì đố xem chừng rất khó khăn.

Sau hai phút đồng hồ,Tần Dương duỗi người thu tay lại.

Thẩm Thiên Sơn bỗng chốc cười khổ, thời gian ngắn như vậy thì có thể xem ra được cái gì ?

Tần Dương thản nhiên nói :

- Vấn đề của Thẩm tiểu thư thực ra rất đơn giản, nàng sắp sửa thức tỉnh võ hồn. Chỉ có điều võ hồn này quá mức cường đại khiến cho linh hồn nàng không thể thừa nhận nổi.

- Hiện tại chỉ là ngẫu nhiên phát bệnh khiến toàn thân đau nhức, đợi đến khi võ hồn chính thức thức tỉnh thì không thể nào cứu chữa được nữa !

Thẩm Thiên Sơn trong lòng kích động, Tần Dương nói rõ ràng hơn những luyện dược sư khác rất nhiều,những người khác đều nói do linh hồn của Thẩm Vũ Linh có vấn đề , nhưng vấn đề ở đâu thì không ai giải đáp được.

- Quý khách, bệnh tình của Vũ Linh có thể chữa khỏi được không ?

Tần Dương vẫn thản nhiên trả lời :

- Phương pháp giải quyết rất đơn giản, chỉ cần để nàng cùng ta kí kết chủ bộc khế ước thì áp lực của nàng ấy đang phải chịu sẽ bị chuyển một phần lên người của ta, khi đó bệnh tình cũng tự động biến mất !

Thẩm Thiên Sơn và Thẩm Vũ Linh khi nghe xong sắc mặt đều biến đổi. Chủ bộc khế ước là một khế ước rất bá đạo. Nếu chủ nhân gặp chuyện ngoài ý muốn chết đi thì nô bộc cũng sẽ chịu chết theo. Ngoài ra, Chủ nhân có quyền dựa vào khế ước ép chết nô bộc. Đây chính là cách để những võ giả mạnh mẽ đào tạo tâm phúc của mình.

- Quý khách, không biết có thể đổi một cách khác hay không ?

Thẩm Thiên Sơn đau lòng nói, có người cha nào muốn con gái của mình đi làm đầy tớ của kẻ khác chứ. Đặc biệt là phải kí khế ước liên quan tới tính mạng này.

Tần Dương bình thản nói :

- Biện pháp khác ? Biện pháp khác đương nhiên có,chỉ có điều với điều kiện của Thẩm gia có thể làm được sao ? Ta nói thật, cho dù bán toàn bộ gia sản Thẩm gia đi chăng nữa cũng không thể nào mua được những bảo vật giúp chống chịu võ hồn cho của Thẩm tiểu thư !

- Ta sẽ chờ ở đây nửa canh giờ, hai người cứ suy nghĩ thật cẩn thận rồi hãy đưa ra quyết định.

- Nhắc nhở trước một chút, thời gian võ hồn thức tỉnh chỉ còn mười ngày đến nửa tháng nữa thôi.

Ngay khi đó,Thẩm Vũ Linh sắc mặt bỗng chuyển sang trắng xanh, cô ôm đầu gục xuống bàn,thân thể run lên càng dữ dội.

Thẩm Thiên Sơn sắc mặt đại biến, xem tình huống này Vũ Linh lại muốn phát bệnh nữa rồi.

"Quý khách, ngài có thể cho ta biết thân phận thật của ngài được không ? " – Thẩm Thiên Sơn vội vàng nói,tuy rất đau lòng vì con gái nhưng vẫn cố bình tĩnh để hỏi cho ra lai lịch của người này.

Tần Dương lạnh nhạt nói :

- Ta là người Thanh Vân Thành, một người rất bình thường !

- Phụ thân,đau quá,đau quáaa. - Thẩm Vũ Linh đau đớn kêu lên.

Không nhìn được thêm nữa,Tần Dương bước nhanh tới cạnh Thẩm Vũ Linh, hắn đưa tay sử dụng phương thức điểm huyệt giúp nàng giảm bớt đau đớn.

"Quý khách,ta đồng ý. " – Do dự lúc lâu cuối cùng Thẩm Thiên Sơn đành cắn răng đồng ý.

Nhớ lại cỗ khí tứ thượng vị giả trên người Tần Dương khi nãy, xem ra để Vũ Linh bên cạnh người thanh niên này cũng chưa chắc đã là chuyện tồi tệ .Đặc biệt là với bệnh tình của Vũ Linh như hiện tại thì sợ rằng con bé đã không thể chờ thêm được nữa rồi. Thẩm Thiên Sơn đành tự an ủi bản thân.

- Thiên địa làm khế, linh quỷ làm ước,chủ bộc khế ước, thành !

Tần Dương cắn ngón tay chảy ra một giọt máu tươi,trong miệng vừa niệm vừa đem ngón tay đã đặt giữa trán của Tiêu Vũ Linh.Trong chốc lát trán của nàng nhiễm một điểm đỏ,cộng thêm với sắc mặt đang còn tái nhợt khiến ai nhìn vào cũng cảm giác thương cảm xót xa.

Trong vòng mấy giây, giọt máu đỏ tươi thấm qua da thịt biến mất không thấy dấu vết.

Tần Dương bỏ tay ra, Thẩm Vũ Linh khi nãy còn tái nhợt thì bây giờ trông sắc mặt đã đỡ hơn rất nhiều.

- Kết quả sao rồi ?

Thẩm Thiên Sơn cảm giác không thể nào tin được. Ông cũng đã từng nhìn thấy những nhân vật lớn kí kết chủ bộc khế ước.Chỉ có điều loại khế ước này muốn thực hiện phải mất rất nhiều công sức chứ chưa từng thấy ai làm dễ dàng như người trẻ tuổi trước mặt này

- Việc này khó lắm sao ? – Tần Dương lạnh nhạt trả lời.

Chủ bộc khế ước đối với những người khác mà nói thì rất phức tạp nhưng đối với hắn thì chẳng khác gì trò trẻ con . Chỉ có điều bây giờ tu vi quá thấp nên không thể kí nhiều khế ước được.

Ngoại ra, nếu bộc nhân quá rác rưởi sẽ làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn.

" Cha, con cảm giác chủ bộc khế ước đã được hình thành , hơn nữa con không còn cảm giác thấy áp lực như trước nữa ! " –Thẩm Vũ Linh chảy nước mắt nghẹn ngào nói.Xem ra bệnh tật khiến nàng phải chịu khổ rất nhiều.

Tần Dương bình thản dặn dò :

- Vũ Linh, từ nay về sau cứ gọi ta thiếu gia là được.

"Vâng,thiếu gia." - Thẩm Vũ Linh ngoan ngoãn nói.

Thẩm Thiên Sơn thở dài phức tạp rồi nói :

- Ta còn chưa biết tên họ của ngài.

Tần Dương lạnh nhạt trả lời :

- Ta họ Tần.

"Tần thiếu, Vũ Linh đứa nhỏ này từ nhỏ chưa phải chịu qua khổ cực bao giờ. Vẫn mông ngài sau này chiếu cố cho con bé nhiều hơn.Thẩm mỗ vô cùng cảm kích." - Thẩm Thiên Sơn hành lễ nói.

Tần Dương nhếch miệng cười nói :

- Thẩm gia chủ xin cư yên tâm,sau này ngài sẽ biết rằng quyết định hôm nay đúng đắn như thế nào !

Thẩm Thiên Sơn thở dài, việc hôm nay đã không thể nào thay đổi được rồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.

- Cảm ơn Tần thiếu.

Tần Dương lạnh nhạt nói :

- Thẩm gia chủ ngài mau đi chuẩn bị ngân phiếu đi,ta có việc phải làm nên không thể ở lại Thẩm gia lâu được

- Còn Vũ Linh nàng mau đi đổi một bộ quần áo khác. Bộ dạng này không giống thị nữ chút nào.

- Được rồi.

- Vâng,thiếu gia.

Thẩm Thiên Sơn và Thẩm Vũ Linh đáp lời.

Thời gian qua không bao lâu, Thẩm Thiên Sơn đã đem ngân phiếu đến còn Thẩm Vũ Linh cũng đã thay xong quần áo xong xuôi, chỉ có điều dung mạo nàng quá đẹp nên dù ăn mặc giống một thị nữ thì cũng dễ nhìn hơn những thiên kim tiểu thư khác rất nhiều.

"Thẩm gia chủ, số tiền này hình như không đúng lắm, tại sao lại là hai trăm vạn lượng ?" – Tần Dương ngẩng đầu nói.

Thẩm Thiên Sơn mỉm cười :

- Tần thiếu, Vũ Linh từ nay sẽ do cậu chăm sóc. Đây coi như là một chút lòng thành .

- Sau này nếu có việc gì cần tới Thẩm gia giúp đỡ thì cậu chỉ cần nói với Vũ Linh một tiếng là được.

Bạn đang đọc Tu La Đan Thần của Không Thần

Truyện Tu La Đan Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lukyboyxzy96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.