Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 55+56

Phiên bản Dịch · 3728 chữ

Chương 55

Nhận thức đầy đủ về những việc nàng làm đêm qua đã ăn sâu đáng kể trước khi Sheridan kéo lê mình ra khỏi giường và mặc quần áo cho buổi sáng hôm sau. Trong ánh sáng chói lọi ban ngày, chẳng có cách nào để chối bỏ sự thật khủng khiếp đó: nàng đã hi sinh trinh tiết của nàng, những nguyên tắc của nàng, đạo đức của nàng, và bây giờ nàng sẽ phải sống với sự xấu hổ cho đến tận cuối đời mình.

Nàng đã đặt cược một lần cho tất cả vào một ván bài liều lĩnh để có lại tình yêu của chàng – nếu như chàng đã từng thực sự yêu nàng – và chàng đã phản ứng lại hành vi buông thả của nàng như thế nào? Câu trả lời đau đớn cho câu hỏi đó ở bên dưới cửa sổ phòng ngủ của nàng - ở bên bãi cỏ, nơi mọi người đang dùng bữa trưa - và nó ở đó để cho nàng nhìn thấy với từng chi tiết nhục nhã: người đàn ông mà nàng đã ngủ cùng đêm qua đang dùng bữa cùng Monica, cô ta đang quay mình vào bên trong để đùa cợt với chàng, và chàng trông hoàn toàn tự nguyện được đùa cợt sáng nay. Khi Sheridan nhìn từ cửa sổ của nàng, chàng dựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Monica, rồi chàng quay đầu lại, cười với bất kì chuyện gì cô ta đang kể cho chàng. Sheridan vô cùng bẽ bàng và băn khoăn, trong khi chàng trông mãn nguyện hơn, thư giãn hơn bất kì lúc nào nàng từng nhìn thấy chàng. Đêm qua, chàng lấy mọi thứ mà nàng dâng tặng và ném nó vào mặt nàng với một lời đề nghị kéo dài sự nhục nhã của nàng bằng cách biến nàng thành nhân tình của chàng. Hôm nay, chàng đang hòa nhập với một người phụ nữ sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức làm những việc mà Sheridan đã làm… một phụ nữ xứng đáng với chàng theo quan điểm tự mãn của bản thân chàng, nàng cay đắng nghĩ. Một người phụ nữ mà chàng có thể cầu hôn, không phải một mối quan hệ bất chính đồi bại nào đó mà được trao đổi bằng trinh tiết của nàng.

Tất cả những ý nghĩ đó và hơn thế nữa cứ diễu qua tâm trạng bị giày vò của Sheridan khi nàng đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống chàng, chối từ rơi lệ. Nàng muốn nhớ lại những cảnh đó, nàng muốn nhớ lại nó mỗi giây phút trong cuộc đời nàng, để nàng sẽ không bao giờ còn yếu lòng vì chàng. Nàng đứng bất động, để mặc sự tê cứng lạnh lẽo đang quét sạch sự thống khổ và làm sụp đổ mọi cảm giác mong manh về chàng của nàng. “Đồ khốn nạn”, nàng thì thầm thành tiếng.

“Em có thể vào được không?”

Sheridan giật mình và quay cuồng trong âm thanh giọng nói của Julianna. “Ồ, tất nhiên rồi,” nàng nói, cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ mà cảm tưởng gượng ép như chính giọng nói của nàng vậy.

“Em nhìn thấy cô đứng ở đây khi em đang ăn sáng. Cô có muốn em mang chút gì lên đây cho cô không?”

“Không, cô không đói, nhưng cám ơn em đã nghĩ tới cô.” Sheridan ngập ngừng, suy nghĩ lời giải thích nào đó cho sự cư xử ngày hôm qua của nàng khi nàng đề nghị Stephen nhận kỉ vật của nàng, nhưng nàng không thể nghĩ ra một lời lý do hợp lí nào.

“Em đang tự hỏi liệu cô có muốn rời khỏi đây không?”

“Rời đi?” Sheridan nói, cố gắng không để giọng nói tuyệt vọng như cảm giác chính xác của nàng lúc đó. “Chúng ta không thể rời đi cho tới ngày mai.”

Julianna bước ra phía cửa sổ và đứng bên cạnh nàng, lặng lẽ nhìn xuống cái hoạt cảnh khiến Sheridan đang tự dằn vặt mình. “Julianna, cô cảm thấy cô nên giải thích về chuyện xảy ra ngày hôm qua, khi cô đã nói những việc cô đã làm vì ngài bá tước Langford là dành cho ông ta sự tôn quý sâu sắc nhất.”

“Cô không cần phải thích,” Julianna trả lời với một nụ cười làm yên lòng khiến cho Sheridan cảm thấy mình giống như một cô gái ngây thơ mười bảy tuổi chứ không phải là người đi kèm được trả tiền của cô bé.

“Có, cô phải làm việc đó,” Sheridan vô cùng kiên quyết. “Cô biết mẹ em đã hi vọng đến mức nào cho sự tác hợp giữa em và ngài Westmoreland, và cô biết em phải tự hỏi tại sao cô - tại sao cô cư xử với ông ta theo cái cách xấc xược, và thân mật như vậy.”

Trong một câu chuyện dường như có vẻ là thay đổi chủ đề, Julianna nói, “Vài tuần trước đây, mẹ đã khá là nản lòng. Trên thực tế, em nhớ là chưa đến một tuần trước khi cô tới ở với gia đình em.”

Chiếm lấy khoảng dừng lại của cuộc nói chuyện như một kẻ nhút nhát mà nàng đang trở thành lúc này, Sheridan nhanh nhẹn nói, “Tại sao mẹ em lại bực mình?”

“Hôn ước của Langford được đăng trên báo chí.” “Ồ”.

“Vâng, vị hôn thê của ông ta là người Mỹ.”

Lo lắng dưới cái nhìn không nao núng của đôi mắt màu tím đó, Sherry không nói được lời nào.

“Có một vài lời đồn về cô ấy, và cô biết mẹ thích thú được biết bất kì lời đồn thổi nào về giới thượng lưu như thế nào rồi đấy. Vị hôn thê của ông ta được mô tả là có một mái tóc đỏ - rất rất đỏ. Và ông ta gọi cô ấy là “Sherry“. Họ đã nói cô ấy bị mất trí nhớ vì một cú đập vào đầu, nhưng người ta trông chờ là cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục.”

Sheridan cố gắng thêm một lần nữa để giấu thân phận mình. “Tại sao em lại kể điều đó với cô?”

“Như thế cô sẽ biết là cô có thể yêu cầu em giúp đỡ nếu cô cần đến. Và bởi vì cô mới là lý do thực sự mà chúng ta được mời tới đây. Em đã nhận ra rằng có điều gì đó rất lạ khi em thấy cái cách ngài Westmoreland phản ứng khi nhìn thấy cô ở bờ ao ngày hôm qua. Em ngạc nhiên là mẹ không hề nhận ra chuyện gì đang xảy ra.”

“Chẳng có chuyện gì đang xảy ra cả,” Sheridan dữ dội nói. “Tất cả những chuyện kinh khủng đó đã khép lại rồi, chấm hết rồi.”

Cô bé nghiêng đầu về hướng Monica và Georgette. “Họ có biết cô là ai không?”

“Không. Cô chưa bao giờ gặp họ khi cô còn –” Sheridan dừng lại đột ngột khi nàng bắt đầu nói, Khi cô còn là Charise Lancaster.

“Khi cô còn đính hôn với ông ấy?”

Sheridan thở ra hơi dài và rồi miễn cưỡng gật đầu.

“Cô có muốn về nhà không?”

Một điệu cười kích động bật ra trong Sheridan . “Nếu cô có bất cứ thứ gì để trao đổi lấy cơ hội đó, cô sẽ đồng ý không chớp mắt.”

Julianna quay gót và bắt đầu bước ra khỏi phòng. “Cô bắt đầu xếp đồ đạc nhé,” cô bé nói với một nụ cười bí ẩn qua vai.

“Đợi đã - em định làm gì vậy?”

“Em chuẩn bị kéo papa ra một chỗ và nói với ông ấy là em cảm thấy không khỏe và cô phải đi cùng em về nhà. Chúng ta sẽ không thể ẹ tọc mạch chuyện này sớm, nhưng bà ấy sẽ không muốn em ở đây và làm cho Langford ghê tởm em vì trở nên ốm yếu khủng khiếp trước mặt ông ta. Cô có tin là,” cô bé nói với một nụ cười muôn thưở, “bà ấy vẫn nuôi hi vọng là ông ấy sẽ có lúc nào đó ngước lên và phải lòng em điên cuồng, mặc dù mọi thứ đáng nhẽ phải rõ ràng hơn với bà ấy rồi chứ.”

Cô bé đang đóng cửa phòng khi Sherry gọi cô lại, và cô bé thò đầu lại vào trong phòng.

“Em có thể nói dùm với Nữ công tước là cô muốn gặp bà ấy trước khi chúng ta rời đi không?” “Tất cả các quý bà đã rời khỏi điền trang một lúc trước rồi, tức là, ngoại trừ các quý cô của Langford, và bà Charity.”

Lần trước Sheridan đã rời bỏ họ, nàng đã khiến mình trông thật tội lỗi và bạc bẽo. Lần này, nàng không định chạy trốn trong bí mật. Nàng chỉ định bỏ đi. “Vậy thì em có thể mời bà Charity lên được không?” Khi Julianna gật đầu, Sheridan nói thêm, “Và đừng nói một lời nào về sự ra đi của chúng ta với bất kì ai trừ cha em. Cô định tự mình nói với bá tước, mặt đối mặt.”

Chương 56

Khuôn mặt của Bà Charity trùng xuống khi Sheridan giải thích rằng nàng sắp ra đi.

“Nhưng cháu còn chưa có cơ hội để nói chuyện riêng với Langford và khiến cho cậu ta hiểu được chính xác lý do tại sao cháu biến mất,” bà tranh cãi.

“Cháu đã có cơ hội đó vào tối qua,” Sherry cay đắng nói. Nàng liếc nhìn về cửa sổ phòng ngủ của nàng khi nàng gói ghém vài thứ nàng đã mang theo trong một chiếc va li. “Kết quả ở ngoài kia kìa.”

Charity đi đến bên cửa sổ và nhìn xuống hai người phụ nữ đang vui đùa với bá tước. “Đàn ông thật là làm cho người ta phát bực. Cậu ta chẳng hề quan tâm chút xíu nào tới cả hai cô gái đó, cháu biết đấy.”

“Chàng cũng chẳng hề quan tâm đến cháu.”

Charity ngồi xuống chiếc ghế, và Sheridan cay đắng nghĩ về lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà và đã liên tưởng đến một con búp bê sứ. Giờ trông bà càng giống hơn – một con búp bê rất bối rối, không vui.

“Cháu có giải thích cho cậu ta tại sao cháu lại bỏ chạy và không hề quay lại không?” “Không.”

“Tại sao cháu đã làm thế?” Câu hỏi đến quá nhanh khiến Sheridan lùi lại. “Cháu đã kể cho bà nghe hầu hết mọi chuyện ngày hôm qua rồi. Phút trước cháu vẫn tưởng mình là Charise Lancaster, và phút sau, Charise đứng ở đó, buộc tội cháu đã cố tình đóng giả làm cô ta, và đe dọa sẽ kể với Stephen như thế. Cháu hoảng loạn và bỏ chạy, nhưng trước khi cháu có thể hồi phục khỏi cơn choáng váng vì nhận ra mình thực sự là ai, cháu bắt đầu nhận ra tất cả mọi người khác đã nói dối về việc họ là ai. Trong tất cả những thứ cháu còn nhớ thì Charise đã được đính ước với một nam tước, chứ không phải một bá tước, và anh ta tên là Burleton, chứ không phải Westmoreland. Cháu muốn những câu trả lời, cháu cần chúng, và vì vậy cháu đã đến tìm Nicholas DuVille. Ít nhất anh ấy trung thực đủ để kể cho cháu nghe sự thật.”

“Sự thật anh ta đã kể cho cháu là gì vậy, cháu yêu?”

Vẫn còn ngại ngùng bởi những việc mà nàng đã biết, Sheridan nhìn ra xa và giả vở kiểm tra lại mái tóc nàng trong gương khi nàng nói, “Tất cả mọi chuyện. Mọi chi tiết xấu hổ, bắt đầu bằng cái chết của Nam tước Burleton và tại sao Stephen lại cảm thấy bắt buộc phải tìm một vị hôn phu khác cho cháu – ý cháu là cho Charise Lancaster. Anh ấy đã kể cho cháu nghe mọi chuyện,” Sheridan kết thúc, dừng lại để nuốt những giọt nước mắt tủi hổ đang chẹn ngang cổ họng nàng khi nàng nghĩ về niềm tin khờ dại của nàng rằng Stephen đã muốn cưới nàng. Cũng vì cái tính ngây thơ cả tin rồ dại ấy đã khiến xui nàng hi sinh sự trong trắng và niềm kiêu hãnh của nàng cho chàng vào đêm qua. “Anh ấy thậm chí còn giải thích chuyện bí ẩn nhất trong tất cả, mặc dù cháu đã để bản thân mình tin khác đi khi cháu nói chuyện với mọi người vào này hôm qua.”

“Sự bí ẩn nào nhỉ?”

Tiếng cười của Sheridan uất nghẹn và cay đắng. “Lời cầu hôn đột ngột của Stephen, vào cái đêm mà chúng cháu đến Almack, thật trùng hợp với tin tức chàng đã nhận trước đó cùng ngày về cái chết của cha Charise. Chàng đã cầu hôn cháu vì thương hại và vì trách nhiệm, không phải vì chàng quan tâm đến cháu hay thậm chí là muốn cưới cháu.”

“Thật tồi tệ là Nicholas lại đặt câu chuyện chính xác theo hướng đó.”

“Anh ấy không cần phải làm thế. Cháu chỉ là một con ngốc khi dính dáng tới người đàn ông ở ngoài kia.”

“Và cháu đã bàn tất cả những chuyện này với Langford đêm qua?”

“Cháu đã cố, nhưng chàng đã nói chàng không quan tâm đến việc nói chuyện,” Sheridan cay đắng nói khi nàng xách va li lên.

“Thế cậu ta đã quan tâm đến chuyện gì?” Charity nghiêng đầu về một bên dò hỏi.

Có điều gì đó trong cách đặt câu hỏi đột ngột của bà ta làm Sheridan nhìn nhanh xuống bà. Đã có những lúc khi nàng không chắc chắn liệu em gái của Công tước Stanhope có thực sự lơ đãng như bà tỏ ra hay không, những lúc như lúc này, khi bà quan sát màu đỏ dâng lên trên hai má Sheridan với một cái nhìn hiểu thấu đặc biệt. “Cháu đoán là chàng sẽ quan tâm đến bằng chứng cho sự vô tội của cháu, nếu chàng có từng quan tâm đến cháu chút nào, mà hiển nhiên là chàng không hề quan tâm,” nàng nhanh chóng nói lảng đi. “Khi bà nhìn vào chuyện này từ khía cạnh của chàng, việc mà cháu đã cố gắng làm suốt cả ngày hôm qua và đêm qua, cháu đã bỏ chạy và trốn tránh vì cháu có tội. Cháu còn có thể có lý do nào khác được nữa?”

Charity đứng dậy và Sheridan nhìn vào bà, biết rằng nàng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy bà một lần nữa, và nước mắt bừng lên từ trong mắt nàng khi nàng ôm chầm lấy người phụ nữ nhỏ bé trong một cái ôm thật nhanh. “Hãy nói tạm biệt với mọi người cho cháu, và bảo với họ rằng cháu biết họ thực sự đã cố gắng giúp đỡ.”

“Phải có điều gì khác mà ta có thể làm chứ,” Bà Charity nói, khuôn mặt bà trông như thể nó bị ép lại. “Có ạ,” Sheridan nói với một nụ cười cứng nhắc, tự tin. “Xin hãy nói với đức ông rằng cháu mong được gặp riêng ngài một lát. Hãy bảo chàng đến gặp cháu trong phòng khách nhỏ ở sảnh trước ngay lập tức.”

Khi Charity rời đi để làm việc đó, Sheridan thở một hơi dài và bước về phía cửa sổ, vài phút sau nhìn thấy bà Charity đi tới bên chàng và truyền lại lời nhắn. Chàng đứng dậy quá nhanh, bước vội về phía tòa nhà, đến nỗi Sheridan cảm thấy một tia hi vọng đau nhói rằng có lẽ - chỉ là có lẽ - chàng sẽ không để nàng ra đi. Có lẽ chàng sẽ cầu xin nàng tha thứ cho sự nhẫn tâm của chàng đêm qua và yêu cầu nàng ở lại. Khi nàng bước xuống cầu thang nàng không thể ngăn mình bám lấy cái ảo tưởng cuối cùng, ngọt ngào một cái đau đớn ấy. Tia hi vọng mong manh khiến nhịp tim của nàng leo thang khi nàng đi vào trong phòng khách và đóng cửa lại, nhưng niềm hi vọng bắt đầu tàn lụi ngay khi chàng quay người và nhìn vào nàng. Mặc áo sơ mi và quần cưỡi ngựa ống bó, với đôi bàn tay thọc trong túi quần, trông chàng không chỉ bình thản, mà là cực kì lơ đãng. “Nàng muốn gặp ta?” chàng thờ ơ hỏi.

Chàng đang đứng giữa căn phòng nhỏ, và chỉ một vài bước chân đã mang nàng đến gần trong tầm tay chàng. Thể hiện một sự bình tĩnh mà nàng không hề cảm thấy, Sheridan gật đầu và nói, “Em đến để nói với ngài là em sẽ đi. Lần này em không muốn đột nhiên biến mất, như em đã làm lần trước.” Nàng chờ, tìm kiếm trên khuôn mặt cứng rắn, mỉa mai kia một vài dấu hiệu cho thấy chàng cảm thấy điều gì đó, bất kì điều gì, về nàng, trước thực tế là nàng sẽ ra đi, trước quà tặng là thân thể nàng. Thay vào đó, chàng nhướng mày lên như thể lặng lẽ hỏi nàng nàng trông chờ chàng làm gì về chuyện đó.

“Em không chấp nhận lời đề nghị của ngài,” Sheridan nói rõ, không thể tin được chàng có thể tỏ ra hoàn toàn không quan tâm đến một quyết định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời nàng như thế - một quyết định được đưa ra sau một đêm nằm trọn trong tay chàng, sau khi nàng đã đem dâng sự trinh trắng và danh dự của nàng cho chàng. Chàng khẽ nhún đôi vai rộng của mình và nói bằng một giọng hờ hững, “Tốt thôi.”

Quá đủ rồi – chỉ một từ buồn chán đơn giản đã lôi nàng từ vực sâu tuyệt vọng vì bị làm nhục lên đến một cơn giận dữ gần như không thể chịu đựng nổi. Quay người, nàng bắt đầu bước xa khỏi chàng, rồi nàng dừng bước và quay trở lại.

“Còn gì khác nữa à?” chàng khiêu khích, trông sốt ruột và vô tâm.

Sheridan quá giận dữ, và quá hài lòng với ý định của nàng, đến nỗi nàng đã thực sự dành cho chàng một nụ cười rạng rỡ, làm nguôi giận khi nàng bước về phía chàng. “Có,” nàng khẽ nói, “còn một điều này nữa.”

Một bên lông mày chàng nhướng lên trong câu hỏi ngạo nghễ. “Điều gì?”

“Cái này!” Nàng tát chàng mạnh đến nỗi đầu chàng bị đánh sang một bên, rồi nàng tự động bước lùi một bước trước cơn giận dữ trên mặt chàng và đứng yên tại chỗ, ngực nàng phập phồng tức giận. “Ngài là một con quỷ vô lương tâm, độc ác, và tôi không thể tin là tôi đã để ngài chạm vào tôi đêm qua! Tôi cảm thấy bị làm nhục và ô uế -”Một thớ thịt bắt đầu giật giật ở một bên quai hàm của chàng, nhưng Sheridan vẫn chưa nói xong và nàng đã quá giận dữ không nhận ra chàng có vẻ mặt chết người. “Tôi đã phạm tội khi để ngài làm việc mà ngài đã làm với tôi đêm qua, nhưng tôi có thể cầu nguyện để sám hối về chuyện đó. Nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của tôi vì đã tin và yêu ngài!”

Stephen nhìn cánh cửa đóng sầm vào khung cửa sau lưng nàng, và chàng đứng bất động hoàn toàn, không thể nào rũ bỏ hình ảnh mỹ nhân giận dữ với đôi mắt màu bạc rực cháy và một khuôn mặt sống động vì điên tiết và khinh bỉ. Hình ảnh ấy tự nó khắc sâu vào trí óc chàng cùng với giọng nói rung lên vì xúc cảm. “Tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của mình vì đã tin và yêu ngài!” Cô ta thực sự trông có vẻ và nghe có vẻ như cô ta thành thực trong từng lời cô ta đã nói với chàng, bao gồm cả câu cuối cùng. Lạy Chúa, cô ả là một diễn viên siêu hạng! Còn giỏi hơn cả Emili Lathrop. Tất nhiên, Emili không có lợi thế là khí chất ngây thơ tiết hạnh của Sheridan hay là tính tình nóng nảy nhiệt huyết của cô ta. Emili thạo đời và kiềm chế một cách cẩn trọng, do đó cô ta không thể nào dàn dựng nên được cảnh vừa rồi.

Mặt khác, Emili có thể sẽ không ném lời đề nghị của chàng vào mặt chàng…

Không biết vì lý do gì, chàng không hề trông đợi Sheridan sẽ làm thế. Cô ta đủ thông minh và tham vọng để biến sự mất trí tạm thời sau tai nạn thành cái có vẻ như là một trường hợp bệnh mất trí nhớ hoàn toàn kéo dài hàng tuần trời, và cũng để gần như nâng vị trí của cô ta từ một gia sư lên thành một nữ bá tước. Lời đề nghị chàng đưa ra đêm qua sẽ không làm cô ta trở thành nữ bá tước, nhưng nó sẽ đem lại cho cô ta một cuộc sống xa hoa ngàn lần hơn những gì cô ta có thể trông mong.

Hoặc là cô ta không quá thông minh như Stephen đã tin tưởng…

Hoặc cô ta không quá tham vọng…

Hoặc là nàng vô tội trong tất cả những sự lừa dối này – cũng vô tội y như sự vô tội về mặt tình dục của nàng trước tối qua.

Stephen do dự một cách khó chịu và rồi chối bỏ khả năng cuối cùng. Những người vô tội không bỏ chạy và trốn tránh – không thể khi mà họ có được lòng can đảm và sự táo bạo như kiểu của Sheridan.

Bạn đang đọc Từ khi có em ( Until you ) của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.