Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ vật Thần Bí Là Miêu Nhĩ Nương

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

Chương 4: Lễ Vật Thần Bí Là Miêu Nhĩ Nương

Phía dưới tòa thành là một cái quảng trường nhỏ, lúc này đã tụ tập hơn hai ngàn người, bọn người Lưu Phong chỉ vừa bước ra đã bị những người phía dưới trưng trưng ánh nhìn.

Lưu Phong thấy được trong ánh mắt của họ, ai nấy cũng ẩn chứa một nỗi căm ghét, chết lặng, cùng cừu hận. Cái này khiến cho lòng Lưu Phong vô cung kinh hãi, liếc mắt nhìn sang Tạp Đặc, người này chắc chắn không phải là một lãnh chúa thiện lành.

Trái lại Tạp Đặc vẫn là trưng ra bộ dáng ung dung, tinh thần thoải mái, hoàn toàn không quan tâm đến nỗi căm phẫn trong ánh mắt người dân, hắn cười nói với Lưu Phong rằng, " Nam Tước đại nhân, đây chính là những con dân của Tây Dương Thành."

"Tuyên bố đi!" Lưu Phong gật đầu, tâm tình bình tĩnh trở lại, dùng năm ly pha lê chỉ để đổi lấy một tòa thành thì phải biết chấp nhận những rủi ro phát sinh.

"Khụ khụ khụ. . ." Tạp Đặc chỉnh lại tông giọng, một âm thanh già nua cất lên, "Các vị lương dân yêu quý của ta, ta Tạp Đặc Nam Tước, hôm nay đem tước vị của mình nhường cho Lưu Phong Nam Tước, từ hôm nay trở đi hắn chính là lãnh chúa mới của các ngươi."

Nói xong, Tạp Đặc liền lui ra phía sau một bước, nhường lại vị trí cho Lưu Phong, nhưng nụ cười trên gương mặt hắn thì càng lúc càng đậm.

Yên tĩnh ba giây, dân chúng lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ, trong đó có mấy lời khiến khóe miệng Lưu Phong không ngừng co giật.

"Nhìn kìa, lại thêm một tên đáng thương bị lão quỷ hút máu kia lừa gạt rồi ah."

"Haiz! Khổ vẫn là chúng ta, hy vọng nhiệm kỳ Nam Tước lần này, chớ lại tăng thuế, nếu không thì nhà chúng ta không muốn cũng phải dọn đi rồi ah."

"Ghê tởm, một người lại một người, chẳng có ai chịu chăm lo cho con dân cả, chỉ biết hút máu là giỏi”

. . .

Và thế là những điều cần che dấu đã truyền hết vào tai Lưu Phong, hắn liếc nhìn Tạp Đặc với con mắt hoang mang nghi ngờ.

"Khụ khụ khụ. . ." Tạp Đặc không thèm để ý, chỉ biết ho khan rồi nói, " Nam Tước đại nhân, lũ dân đen đều như thế cả, sẽ chỉ phàn nàn ngoài miệng, không dám bất kính với người đâu".

Còn chưa chờ Lưu Phong nói tiếp, hắn lại cười nói, "Nam Tước đại nhân, ta có giữ cho ngươi một phần lễ vật ở dưới hầm ngục của lâu đài, ngươi nhớ xuống mà tiếp nhận. Chỉ thế thôi, lão đầu ta xin phép đi trước."

Nói xong, không đợi Lưu Phong phản ứng, hắn ngay khắc xoay người rời đi, ngồi lên xe ngựa đã chuẩn bị từ sớm, đội ngũ ba mươi, bốn mươi người hướng ra phía ngoài thành Tây Dương mà đi.

Lưu Phong yên lặng nhìn đội ngũ từ từ rời đi, quay đầu nhìn qua những thường dân còn đang chờ hắn lên tiếng, coi chứ đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với nhiều người như vậy, nói không khẩn trương là nói dối.

"Khục!" Lưu Phong đứng thẳng người, nhìn xuống chúng nhân rồi nói, "Tất cả mọi người giải tán cả đi."

Dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu tán đi, Lưu Phong yên lặng nhìn qua một cảnh này, hắn vừa mới đến nơi đây, cái gì cũng không hiểu rõ nên thật khó để có thể thay đổi hay làm bất cứ thứ gì.

Lưu Phong trở lại lâu đài, đi dạo một vòng hắn phát hiện bên trong không có một bóng người, không khỏi lắc đầu tự nói, "Đi cũng triệt để quá ah, cơ hội để thu thập chút thông tin cũng không có, chẳng qua… đi hết cũng tốt, đỡ mất thời gian sa thải các ngươi."

Lần này, Lưu Phong hiểu rất rõ, có những âm mưu nào đó đang âm thầm diễn ra mà hắn không hề hay biết, việc đám người Tạp Đặc đồng loạt bỏ đi ngược lại khiến hắn có phần an tâm hơn.

Lãnh địa này mặc dù rất nghèo khó, là mảnh đất mà hắn chỉ dùng năm ly pha lê để đổi, nhưng cũng coi như giúp hắn có cái chỗ an thân.

Lại nói thêm, dạng lâu đài này mà ở bên Địa Cầu không có vài chục triệu tệ căn bản là không mua nổi.

"Mặc dù không biết lão già Tạp Đặc này có kế hoạch gì, nhưng đồ đã đến tay ta thì không có chuyện trả lại." Lưu Phong vẻ mặt tươi cười, tâm tình mười phần vui sướng.

"Đúng rồi, Tạp Đặc trước khi đi có nói tặng ta một món lễ vật."

Lưu Phong lập tức ở trong lâu đài tìm kiếm hầm ngục, tìm hơn nửa giờ mới tìm thấy cửa vào địa lao.

Đó chỉ là một căn phòng thấp bé, trên cửa chính có một cái ổ khóa cổ xưa, Lưu Phong vừa đi tìm đồ phá khóa vừa mắng, " Tạp Đặc thế mà lại không đưa ta chìa khoá."

Cánh cửa mở ra tạo cho Lưu Phong một cảm giác ẩm ướt, mùi hôi chua nấm mốc toát ra khiến hắn không khỏi nhíu mày, cái lễ vật này của Tạp Đặc khiến hắn đặt nhiều nghi vấn.

Lưu Phong lấy trong không gian một cái đèn pin, chiếu sáng bốn phía, phát hiện vách tường địa lao đều dùng đá hoa cương triệt thành, phía trên có treo các loại công cụ tra tấn.

"Mục nát thế này, có cái địa lão mà cũng tham nhũng hay sao? ha ha”

Lưu Phong cười nhạo thành tiếng, hướng tới chỗ sâu trong địa lao mà đi, càng đi vào sâu hắn càng có cảm giác âm trầm, ở chỗ sâu nhất trong địa lao, Lưu Phong thấy được lễ vật mà Tạp Đặc đã nói.

Trong ánh sáng của đèn pin, hắn nhìn thấy một bóng người nằm co rúc trong góc tối của địa lao, một dáng người nhỏ nhắn, Lưu Phong còn nhìn ra đối phương cao lắm là một mét sáu, cơ thể mười phần gầy yếu.

"Này! Người ở bên trong còn sống không" Lưu Phong gõ vào cánh cửa phòng giam, hắn chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của đối phương.

Đột nhiên có âm thanh vang lên, điều này khiến cho cổ thân thể đối phương không ngừng run rẩy, nàng nghiêng đầu lại, ánh sáng chói chang khiến cho mắt nàng khép hờ lại. Nhưng rất nhanh, nàng lại mở to đôi mắt, nhìn thẳng phía trước.

Đối phương có một đôi mắt xanh lam nhàn nhạt, một đôi mắt rất đẹp, trong xanh như hồ nước hạ, nhưng lại ẩn chứa một chút cảm xúc ghê tởm, chán ghét. Khuôn mặt tuy nhỏ lại bẩn thỉu nhưng không có một chút sợ hãi, thẳng thừng đối diện với hắn.

Thứ khiến Lưu Phong chú ý nhất chính là đôi tai thẳng tắp, một đôi tai mèo nằm trên đầu.

"Thú nhân? Miêu Nhĩ Nương "

(*Miêu Nhĩ Nương: “Nàng tai mèo”, mình xin phép được giữ nguyên nguyên tác chỗ này)

Ánh mắt Lưu Phong tràn đầy sự kinh ngạc, không thể tin được là hắn đã nhìn thấy một thú nhân bằng xương bằng thịt, hắn đến thế giới này đã một tháng, tuy có nghe nói thế giới này có thú nhân, nhưng đó giờ chưa từng nhìn thấy. Không nghĩ tới, ở nơi như địa lao lại nhìn thấy một nàng thú nhân, còn là một nàng thú nhân tộc mèo.

Bạn đang đọc Từ Hôm Nay Bắt Đầu Làm Thành Chủ của Ngao Dạ Đại Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNamThanhVuc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.