Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gã đàn ông xa lạ

Tiểu thuyết gốc · 1111 chữ

Lết thân xác mệt rã rời, Đức chỉ muốn nằm lăn ngay tại chỗ mà thôi, áp lực công việc, rồi tiền bạc chi tiêu, còn… cả trai nữa.

Đúng vậy, xin trân trọng giới thiệu thanh niên bất hạnh Nguyễn Trọng Đức, năm nay hai mươi lăm tuổi, đang làm nhân viên nho nhỏ cho một công ty be bé, lương tháng không đủ sống cho lắm. Thoạt nhìn thì là kiểu người bình thường đến không thể bình thường hơn, thế nhưng chỉ có cậu mới hiểu rõ chỗ bất thường của mình. Cậu là gay, tự biết lúc lên cấp hai, mãi đến tận bây giờ chưa được một mối tình vắt vai, ôm ấp trái tim chinh nguyên thầm mong chờ một mối quan hệ bền vững tốt đẹp. Cậu chờ mãi ngắm mãi, cuối cùng cũng chỉ có năm ngón lão luyện bầu bạn trong đêm vắng mà thôi.

Ôi thật là bi thương.

Khó khăn thì ai mà không có chứ? Tự nhủ với mình như thế vô số lần, ấy vậy mà rất hiệu nghiệm đó, cậu quật dậy tinh thần ngay, tuy cơ thể còn mệt nhưng ít nhất đã không thấy nặng nề nữa.

Ố?

Có thằng khùng nào nằm giữa đường thế kia? Đi ăn tiệc uống quá chén rồi túm đại tấm màn rồng phượng của người ta treo quấn vào người à, bởi ta nói đời còn lắm đứa điên thế cơ đấy.

Bon bon chạy gần, đáng nhẽ cậu cách tên đó một khoảng lận cơ, ai ngờ hắn vươn người, mắt thấy bánh xe của mình sẽ cán qua tay hắn, cậu giật mình bóp chặt thắng theo phản xạ, lại quên mất đang chạy tay ga, con xe vừa mua trả góp tuần trước, chưa có quen tay…

Thế là ngã chúi đầu, còn liên lụy người xung quanh, thử hỏi đang chạy ngon lành ngoài đường, bộ điên hay sao mà bóp thắng xe cho té chơi vậy?

Sau khi hoàn hồn nghe xong mấy câu trách mắng của quần chúng, Đức trố hết cả mắt, lắp bắp chỉ vào người đang bất tỉnh nằm dang rộng tay chân trên đường.

Vậy mà không một ai thấy! Chỉ mỗi mình cậu!

Khoan đợi đã, Đức gạt chân chống, lại gần nhìn cho kĩ, còn đưa tay chọt chọt nữa, cảm xúc rất thật, có độ ấm đàng hoàng, nè nè, có cái tấm vải, à không, đây là quần áo á?

“Cậu gì ơi, đường bắt đầu đông xe rồi, cậu dựng ngay giữa vậy bộ tính không cho ai đi à?”

Một người bất bình lên tiếng.

Đức nói: “Vậy anh lại đây giúp tôi đỡ người này vào lề đi.”

“Đỡ ai? Có ai đâu?”

“???”

Phải chi nhỏ nhắn xinh xắn be bé mà anh nói không thấy tôi còn miễn cưỡng cho qua, chứ một thằng đàn ông chắn cả khoảng đường vậy mà không ai thấy?

Gặp quỷ rồi.

Một ý nghĩ duy nhất còn đọng lại trong não của cậu bây giờ chính là ba chữ đó “Gặp quỷ rồi!”

Ù té lên xe, lạng lách đánh võng cực kì điệu nghệ với biểu cảm khủng bố trên mặt khiến người đi đường ai nhìn vào cũng sợ đến mức phải né tránh dẹp lộ cho chạy qua.

Điên cả rồi!!!

Về đến nhà, khóa cửa, vứt cặp, thả người xuống giường, phát cuồng lăn lộn.

Ảo giác!

Chỉ có thể đổ hết lên hai chữ này mà thôi, thật đáng sợ…

Đợi tầm mười phút, khi cậu bình ổn lại tâm tình và suy nghĩ của mình, Đức mới đứng lên, xoa mắt mệt mỏi rồi đi vào phòng tắm. Không biết họ cúp nước chưa nhỉ?

Nơm nớp lo sợ vặn vòi, a, chưa cúp, may quá…

Ôm niềm vui nhỏ bé bắt đầu tắm rửa, thật ra thì nếu hôm nay trời hơi lạnh xíu chắc cậu không tắm đâu, vậy thì sẽ tiết kiệm được một ngày, hmm, nhưng ở đây làm gì có ngày nào lạnh chứ, ha ha.

Bạn biết không? Khi bạn đã quá khổ cực rồi thì thay vì ôm cột chui vào một góc ai oán khóc than thì hãy tự tìm niềm vui cho mình đi. Đây là lời khuyên xương máu của kẻ khốn khổ đầy kinh nghiệm đấy!

Đức tắm xong, quờ quạng tìm đồ thì phát hiện ra mình vậy mà quên lấy quần áo vào rồi, kệ đi, lâu lâu lại đãng trí thế đó, dù gì căn nhà nhỏ này cũng chỉ có cậu, cứ trần truồng bước ra cũng chả ai thấy để nói gì hết.

Khi nãy soạn đồ xong quăng đâu rồi nhỉ? À chắc trên bàn, Đức ra ngoài bàn, vừa liếc một cái mà cậu cứ nghĩ mình đi nhầm vào nhà người khác mất.

CÁI QUÁI GÌ THẾ?

Người con trai thời đại mới sẽ không còn phải lôi thôi lếch thếch bạ đâu quăng đấy nữa nhé, điển hình là cậu đây, tuy lúc về có hơi gấp gáp bất an quăng cặp lung tung nhưng chả đến mức lật cả đống thứ lên thế kia đâu. Là ai, ai phá nhà cậu?

Cảm nhận được nguy hiểm, Đức quơ quần áo trên bàn, mặc vội đến mức chỉ còn mỗi cái quần mà mãi cũng không cách nào xỏ vào được.

“Cạch cạch”

Có người đang cố mở cửa nhà cậu. Đức run rẩy theo bản năng, trong cái não bé tí ti của cậu đang diễn cảnh một tên sát nhân nào đó cực kì nguy hiểm đang ở ngoài, vừa cười khà khà vừa cố mở cửa.

Đức chầm chậm bước ra, ép sát vào cánh cửa muốn nghe động tĩnh…

“Ọt ọt…”

“…”

Đợi đã, tiếng này nghe sao giống bụng đang đánh trống thế nhỉ?

Dường như bị cái tiếng động khôi hài này chọc cười, bao nhiêu sợ hãi đều bay biến hết, cậu thẳng lưng, mở cửa…

Một người đàn ông to lớn sừng sững đứng đấy, ngay khảnh khắc cửa mở, hắn ta cũng đổ ập xuống luôn.

Đức sững sờ đưa tay ra đỡ lấy, gọi: “Này, anh gì ơi… cái quái gì thế này?”

Đức nhìn xung quanh, dãy hành lang vắng hoe cộng với nắng của chiều tà phũ xuống có màu tím đỏ tăng thêm sự rùng rợn.

Đức không còn cách nào khác đành đỡ lấy hai nách người đàn ông, lôi như lôi xác vào nhà.

Cơ mà, đây chẳng phải là tên nằm sóng soài ngoài đường khi nãy cậu gặp à???

Bạn đang đọc Từ Đâu Đến? sáng tác bởi meogao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meogao
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.