Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa - Chương 9: Phá Trận

Phiên bản Dịch · 4034 chữ

“Đại tu di chính phản cửu cung đại trận” do năm mươi tư người đã vây khốn được Phương Giác Hiểu.

Ở trong trận, Phương Giác Hiểu chỉ cảm thấy tai ù ù, tim đập mạnh, đầu váng mắt hoa, bụi đất mù mịt giống như đang ở giữa phong ba bão táp, không nơi đặt chân vậy, mỗi lần phát ra công lực đều bị biến hóa hư hư thực thực ở bốn phía đông tây nam bắc dùng cửu cung chính phản khắc chế ngũ hành nên không thể phát huy, nhất thời giống như cô quân thủ thành, không thể tiến cũng chẳng thể lui, tình hình cực kỳ hung hiểm.

Đại Mộng thần công của Phương Giác Hiểu kỳ thực chính là Điên đảo càn khôn ngũ hành di chuyển đại pháp diễn dịch mà thành, sử dụng âm dương sinh khắc ngũ hành, đảo chuyển bát quái để đẩy lực đạo ngược trở về người phát lực, nhưng Đại tu di chính phản cửu cung đại trận do năm mươi tư vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp này phát động, cũng ẩn hàm dịch lý thiên địa tuần hoàn, mượn lực phản lực. Dù Phương Giác Hiểu công lực thông thần, muốn lấy một địch với năm mươi tư, quả thật không phải chuyện dễ.

Y hãm thân trong trận, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh lấp loáng, chỉ hơi bất cẩn là sẽ lập tức thọ thương, nhưng lại vô phương thoát thân. Tuy nghe tiếng y phục phất gió ở sát bên mình, nhưng thượng thiên nhập địa, tung hoành ngang dọc đều bị đẩy ngược trở lại.

Chỉ cần người bị vây khốn trong trận hơi nôn nóng, thì trận thế sẽ thừa cơ phát động dấn tới. Trong đầu chỉ cần nghĩ tới chuyện không hay, đối phương sẽ lợi dụng tấn công, bao nhiêu suy nghĩ khác cũng từ đó mà sinh, làm nhiễu loạn tâm trí, đến khi tẩu hỏa nhập ma thì mới dừng lại.

Đại Mộng thần công của Phương Giác Hiểu chỉ là mượn ngoại lực để khắc chế đối phương, nhưng trận thế này là chất định hình hư, mượn nỗi sợ hãi trong lòng của đối phương để làm thừa cơ dồn ép, khiến bao nhiêu phú quý bần hàn ưu sầu khổ lạc, quỷ quái thần tiên phật, thất tình lục dục cùng lúc phát sinh, làm cho đối phương bất chiến tự bại, chết ở trong trận.

Phương Giác Hiểu biết rõ điều này, nên luôn cố trấn định tinh thần, có điều y cũng chỉ có thể cố thủ, chứ không thể phản kích.

Đúng lúc này, chợt nghe “cách” một tiếng, bức tường vững chắc, đại trận âm linh quỷ quái của năm mươi tư người này đột nhiên xuất hiện một kẽ hở.

Kẽ hở vừa hiện ra, thì một tiếng kêu thảm liền vang lên, một người ngã nhào xuống đất. Phương Giác Hiểu cướp lấy kiếm của đối phương, chém ngã y, rồi quay người cướp lấy một cây ngân thương, đâm thủng cổ họng một người khác.

Trận đã phá, cục diện biến đổi.

Phương Giác Hiểu bay vút lên như một cơn gió, cả một vạt hoa liền đổ gục xuống, liền ngay sau đó là ba cỗ thi thể ngã nhào. Cùng lúc đó, một người khác lấy ra một viên Lôi Hỏa đạn định ném thì cánh tay chợt bị hất mạnh lên, làm cả viên Lôi Hỏa đạn chui tọt vào mồm y. Chỉ nghe một tiếng nổ ấm vang, rồi cả người y liền biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Đại hoàn đao và đại phác đao của hai cao thủ khác cùng lúc chém vào cổ mình.

Khi số địch nhân ngã xuống lên tới mười hai người thì Phương Giác Hiểu mới dừng lại, chắp tay sau lưng, bước vào trong trận. Dưới ánh trăng, y toát lên một vẻ thanh cao như đóa thủy phù dung, nhưng trên mặt đã hiện ra nét mệt mỏi.

“Đại tu di chính phản cửu cung đại trận” đã phá.

Bốn mươi hai người còn lại, tuyệt đối không thể thi triển lại trận pháp này nữa.

Nhưng trong lòng Phương Giác Hiểu biết rất rõ, nếu không phải một trong năm mươi bốn người này đột nhiên bổ về phía trước một bước thì y tuyệt đối không thể phá được trận này.

Y biết rõ người này bổ nhào về phía trước là do Truy Mệnh ở phía sau ngọn đồi đã ra tay.

Ngoại trừ y, Truy Mệnh biết điều này, kỳ thực vẫn còn một người nữa.

Người này chính là một trong năm mươi tư vị “sư phụ” của Triệu Yên Hiệp, hai mắt vàng vọt, mũi thì hếch lên, miệng lớn như cái chậu, tướng mạo cổ quái vô cùng.

Kỳ thực chẳng những hình dáng y cổ quái, mà cả võ công cũng cổ quái không kém. Vì vậy trong lòng y biết rất rõ là mình bị người khác làm cho vấp té.

Thế nhưng y lại không dám lên tiếng.

Bởi vì đại trận bị phá, toàn bộ đều do y bị vấp té, tạo nên kẽ hở. Nhưng trong lúc thi triển trận pháp, không ai có thời gian để ý đến người khác, chỉ biết toàn lực xuất thủ, vì vậy nếu y không nhắc đến, sẽ không ai biết là y gây họa. Còn nếu y tự cung ra, tất cả tội trạng sẽ đổ hết lên đầu y.

Y cũng là người giang hồ.

Người trong giang hồ giỏi nhất chính là “chỉ nghĩ đến mình”.

Huống hồ ở dưới trướng Triệu công tử, y tuy cũng có một danh hiệu dễ nghe là “sư phụ”, nhưng con người này quả thật quá nhiều “sư phụ”, y cũng phải cạnh tranh với rất nhiều đối thủ, áp lực rất lớn. Thế nên, vị “sư phụ” này tuyệt đối không ngu tới mức tự tuyệt môn hộ của mình.

Vì thế y cũng ngậm miệng không nói.

Vì vậy trong lúc trận thế đang phát động tới hồi cực thịnh, không ai để ý đến một cái chân thò ra rồi lại thụt vào trong nháy mứt.

Cũng không ai phát hiện Truy Mệnh ở đó.

2.

Phương Giác Hiểu càng lúc càng có vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, y nhìn Ngô Thiết Dực nói: “Đến lượt chúng ta rồi”.

Sau đó lại quay sang nhìn Triệu Yên Hiệp: “Ngươi đi đi, ta không giết ngươi”.

Triệu Yên Hiệp không ngờ đối phương phá được Đại Tu Di trận, nhất thời ngây người ra, không nói được nên lời.

Ngô Thiết Dực thấy tình thế không hay, vội vàng nói: “Triệu công tử, đối phó với hạng yêu nghiệt này, không cần phải giữ đạo nghĩa giang hồ, chúng ta hãy hợp lực trừ hắn đi”.

Phương Giác Hiểu chậm rãi nói: “Cần gì phải lắm lời, các ngươi sớm đã lấy năm mươi tư địch một rồi còn gì, hà tất phải nói thêm một câu thừa thãi đó?”.

Ngô Thiết Dực tức giận quát: “Ngươi quá cuồng ngạo rồi đấy...”.

Phương Giác Hiểu không đáp mà chỉ ngâm: “Thế... ế... ế... sự... ự... ự...”.

Ngô Thiết Dực giật mình, lập tức xuất thủ.

Y không kéo dài thời gian mà lập tức xuất thủ ngay, là vì y nghe giang hồ truyền ngôn về thói quen của Phương Giác Hiểu.

Trước khi “giết kẻ bất nghĩa” Phương Giác Hiểu thường cho đối phương một cơ hội, nếu như đối phương có thể chạy thoát hoặc giả không bị đánh ngã sau khi y ngâm dứt mười hai chữ “thế sự nhất trường đại mộng, nhân sinh kỷ độ thu sầu” thì y có thể cho kẻ đó một con đường sống.

Cũng có nghĩa là, một khi Phương Giác Hiểu bắt đầu ngâm hai câu thơ này, chính là đã coi đối phương là đại địch hàng đầu, và chuẩn bị sát nhân.

Tiên hạ thủ vi cường!

Hậu hạ thủ tai ương!

Ngô Thiết Dực không thể chạy trốn. Bởi vì cho dù có thể chạy trốn thành công, kế hoạch Bá Vương Hoa của y cũng sẽ tan thành bọt nước.

Y vừa động thủ, y phục đã cuồn cuộn lên như ba đào cuồng nộ, chỉ cần đối phương có nửa phần kháng lực, y sẽ có thể dùng Lưu Bị Mượn Kinh Châu thần công dịch chuyển ngược lại, dồn đối phương vào chỗ chết.

Từ chỗ Truy Mệnh, chỉ thấy dưới bầu trời hôn ám, dưới ánh trăng nhàn nhạt, không có thanh âm nào phát ra, chỉ có bóng người cuốn lấy bóng người, nhục thể truy kích nhục thể, bay qua rồi bay lại, tất cả đều tĩnh lặng như tờ, khiến cho người ta có cảm giác không lạnh mà run.

Nhưng Phương Giác Hiểu đột nhiên giống như biến thành một nhục thể hoàn toàn không có sinh mệnh.

Võ công của Ngô Thiết Dực có thể nói là cực cao, thần công Lưu Bị Mượn Kinh Châu lan tràn như thủy ngân lan trên mặt đất, không khe hở nào là không lọt vào được, nhưng đối mặt với một người không hề có sát khí, tịnh như nhược thủy, chẳng những không hề che chắn, mà cả chút khí thế khí phách cũng không có.

Vì vậy võ công của Ngô Thiết Dực có ao hơn nữa, lúc này cũng không có tác dụng.

Thần công Lưu Bị Mượn Kinh Châu của y đã vận khí, hơn nữa lại như tên đã lên cung, không thể không phát.

Nhưng đối phương không có kẽ hở nào để y tấn công, lại càng không phát lực để y còn “mượn”.

Đối phương giống như một gốc cây, một tảng đá... càng giống một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lượn trong gió.

Y muốn mượn đấu chí của đối phương để đánh bại đối phương, nhưng Phương Giác Hiểu cơ hồ căn bản không có ý cầu thắng. Thái độ không coi đánh bại địch nhân là thắng, lại không coi không bị địch nhân đánh bại là thắng này, khiến cho Ngô Thiết Dực phải đối mặt với thất bại thảm hại.

“Nếu như phát lực tấn công, vạn nhất bị đối phương lợi dụng phản kích thì chết chắc chứ chẳng nghi”.

Phương Giác Hiểu như một chiếc lá xoay tròn trong gió, hư hư ảo ảo, chỉ chậm rãi ngâm: “... trường... đại... mộng...”.

Ngô Thiết Dực vốn chỉ mong đối phương mau mau ngâm hết hai câu “thế sự nhất trường đại mộng, nhân sinh kỷ độ thu sầu”, bởi vì khi đối phương ngâm hết, ít nhất y cũng có thể giữ được mạng sống.

Phương Giác Hiểu lấy thời gian ngâm hết mười hai chữ này để sát nhân, nếu hết hai câu mà đối phương không chết, y sẽ không ra tay sát hại. Với thanh danh của Phương Giác Hiểu trên giang hồ, y tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Nhưng Phương Giác Hiểu mới ngâm hết một câu, Ngô Thiết Dực đã cảm thấy mình không thể tiếp tục chống đỡ.

Y không dám phát lực, chân khí không ngừng lưu chuyển giữa các huyệt đạo trong người, thập phần thống khổ, đành phải dần dần hóa tán đi tiềm lực đã tích tụ chuẩn bị phát ra.

Không ngờ ý niệm này vừa nảy sinh, Phương Giác Hiểu đã đột nhiên biến thủ thành công, đổi khách làm chủ, chuyển hư thành thực, phát động thế công.

Lúc ấy y mới ngâm đến câu thứ hai: “Nhân...”.

Chữ “sinh...”. chưa thốt ra khỏi miệng, Ngô Thiết Dực đã ọe một búng máu, bay ngược ra xa ba trượng, rơi bịch xuống đất.

3.

Dưới ánh trăng, Phương Giác Hiểu lạnh lùng nhìn Ngô Thiết Dực: “Còn năm chữ nữa, có thể cho ngươi ngâm nốt. Ngươi ngâm nhanh thế nào cũng được, bởi vì...”.

Y cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp: “Đây có lẽ là câu nói cuối cùng của ngươi rồi”.

Truy Mệnh mắt thấy Phương Giác Hiểu giết chết tứ đại cao thủ Phong Vũ Lôi Điện trong nháy mắt, đã biết y thân hoài tuyệt kỹ. Tuy chàng đã từng giúp y phá Đại Tu Di trận, nhưng thấy y chỉ cần lợi dụng một kẽ hở nhỏ đó, một mạch đã giết mười hai địch thủ, trong lòng lại càng thêm khâm phục. Đến giờ, lại được mục kích y mới ngâm bảy chữ đã đánh bại Ngô Thiết Dực, trong đó còn có hai chữ là ngâm trước khi động thủ, chàng lại càng thêm ngưỡng mộ, tự biết công lực của mình hãy còn kém đối phương một bậc.

Ngô Thiết Dực thở gấp nói: “Ta... ta còn bảo tàng, ngươi vẫn chưa biết ở đâu... ngươi không thể... giết ta...!”.

Phương Giác Hiểu lắc đầu: “Ta muốn giết ngươi, là vì nghe bộ hạ cũ của ngươi tố cáo những hành vi bất nghĩa bất nhân thương thiên bại lý mà ngươi đã làm ra, còn về tài bảo, có hay không cũng chỉ là một đóa phù vân, ta cũng không thèm muốn... vì vậy, ta không có lý do gì để không giết ngươi cả!”.

Ngô Thiết Dực quay đầu lại nhìn Triệu Yên Hiệp kêu lên: “Triệu công tử...”.

Phương Giác Hiểu lạnh lùng nhìn Triệu Yên Hiệp: “Nhân lúc ta còn chưa động sát cơ, ngươi hãy cút đi!”.

Triệu Yên Hiệp nhìn Ngô Thiết Dực đang nằm dưới đất, chậm rãi nói: “Chẳng trách giang hồ truyền ngôn rằng Phương Giác Hiểu là khắc tinh của Ngô Thiết Dực, hôm nay được tận mắt nhìn thấy hai vị xuất thủ, tại hạ mới biết truyền ngôn quả thật không ngoa”.

Y cười khan một tiếng rồi lại nói tiếp: “Lưu Bị Mượn Kinh Châu thần công của Ngô đại nhân cổ quái phi thường, khí thế trầm hùng, nhưng gặp phải Đại Mộng thần công của Đại Mộng Phương huynh liền toàn bộ bị hóa giải đi trong vô hình. Tại hạ vô cùng khâm phục”.

Y thở dài một tiếng rồi tiếp lời: “Đáng lẽ Phương huynh lưu lại cho ta một tính mạng, Triệu mỗ phải biết điều mà bỏ đi rồi, chỉ tiếc...”.

Triệu Yên Hiệp nhướng cao mày nói tiếp: “Giang hồ cũng có truyền ngôn nói rằng khắc tinh của Đại Mộng Phương Giác Hiểu là Thần Kiếm Tiêu Lượng... mà Thần Kiếm Tiêu Lượng, lại vừa tới đây, khiến cho tại hạ dù muốn đi, cũng không nỡ bỏ qua một trường ác đấu đặc sắc này”.

Sắc mặt Phương Giác Hiểu như phủ một tầng sương mù.

Dưới ánh trăng, biển hoa tĩnh lặng.

Phương Giác Hiểu đột nhiên quay người, nhìn thấy một thanh niên thần tình buồn bã đang bước tới.

Ánh mắt Phương Giác Hiểu chợt lộ ra một cảm tình đặc biệt.

“Đệ đến rồi!”.

Thần Kiếm Tiêu Lượng đến rồi.

4.

Tiêu Lượng vừa tới, chưa nói gì đã hắt hơi một cái. Phương Giác Hiểu cũng há miệng ngáp dài.

Tiêu Lượng nghiêng đầu: “Sư huynh!”.

Phương Giác Hiểu cũng đáp lại một tiếng: “Sư đệ!”.

Tiêu Lượng nói: “Bệnh cũ của sư huynh, hình như vẫn chưa khỏi”.

Phương Giác Hiểu cười cười: “Đại khái người bị bệnh trong thiên hạ đều không muốn chữa khỏi chứng bệnh này, đó chính là bệnh lười. Một ngày ta ngáp hơn ba trăm cái, coi như là hưởng thụ cũng được. Bệnh này có khi không khỏi lại còn tốt hơn ấy chứ”.

Dứt lời, y liền hỏi ngược lại Tiêu Lượng: “Bệnh mũi của sư đệ hình như cũng chưa khỏi?”.

Tiêu Lượng cười cười: “Nhân sinh có chuyện gì thập toàn thập mỹ đâu, không có bệnh mũi, thì biết đâu lại có bệnh khác làm hại mình chứ? Có bệnh mũi, đệ có thể nhắc nhở chỗ tốt của thân thể khỏe mạnh. Huống hồ, một ngày hắt hơi một hai trăm cái để khí huyết lưu thông, cũng đâu phải là chuyện xấu gì”.

Nói đoạn, y lại hắt hơi một cái, rồi lấy ra một tấm khăn trắng, lau lau lỗ mũi.

Phương Giác Hiểu cũng lên tiếng đáp lời, có một vẻ mệt mỏi lạ kỳ: “Bệnh của sư huynh đệ chúng ta, chỉ sợ không thể chữa nổi”.

Tiêu Lượng cũng cười, trong tiếng cười có một sự tịch mịch vô cùng: “Vì vậy sư phụ đã nói rồi, hắt hơi và ngáp, không tránh khỏi một trận chiến. Xem ra, thật sự là không thể tránh khỏi rồi!”.

Phương Giác Hiểu nói: “Sư huynh đệ chúng ta, nhập môn, học nghệ đều không cùng thời gian, chỉ gặp nhau có ba lần. Đây là lần thứ tư, không ngờ lần thứ tư gặp mặt lại...”.

Tiêu Lượng nói: “Huynh học Đại Mộng của sư phụ, đệ thì học Thần Kiếm, chỉ e trận chiến này đã được định sẵn từ trước rồi”.

Phương Giác Hiểu lắc đầu: “Ta có chuyện không hiểu?”.

Tiêu Lượng nói: “Huynh không hiểu gì?”.

Phương Giác Hiểu đáp: “Đệ và Triệu Yên Hiệp, Ngô Thiết Dực tuyệt đối không phải cùng đường, hà cớ gì phải vì bọn mà chiến đấu?”.

Tiêu Lượng thở dài, thanh âm tràn đầy vẻ bất tắc dĩ: “Không phải đệ xuất thủ vì y, mà là vì một lời hứa, báo ân, không thể không xuất chiến”.

Phương Giác Hiểu nói: “Ồ?”.

Truy Mệnh cũng đang lưu thần lắng nghe. Từ lúc Tiêu Lượng xuất hiện, chàng liền liên tưởng chuyện đến Lãnh Huyết đã xảy ra chuyện ở Hóa Điệp lâu, bằng không Thần Kiếm Tiêu Lượng làm sao lại xuất hiện ở đây? Trong võ lâm, Tiêu Lượng nổi danh hình tích phiêu hốt, hành sự kỳ quái, xưa nay tuy không đến nỗi được gọi là đại hiệp, nhưng cũng quang minh lỗi lạc, ghét ác như cừu, không hiểu tại sao lại bán mạng cho bọn Triệu Yên Hiệp?

Chỉ nghe Tiêu Lượng nói: “Huynh có khí chất tinh kỳ, nên được ân sư thu làm đồ đệ, có điều gia cảnh huynh đầy đủ, ngoại trừ ngủ gật thì chỉ còn việc tập võ, không cần phải lo những chuyện khác”.

Khóe miệng y khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thê lương: “Còn đệ?”.

Phương Giác Hiểu chậm rãi thở dài: “Ta biết gia cảnh sư đệ không được đầy đủ lắm... có điều, lúc đó cả sư đệ ta cũng chưa gặp bao giờ, làm sao mà biết được chuyện này?”.

Tiêu Lượng nói: “Chuyện này không liên quan đến huynh, huynh không cần đa tâm. Chỉ là trước khi đệ học thành tuyệt nghệ, nghèo đến mức không có đất cắm dùi, tất cả đều phải nhờ phụ thân của Triệu công tử tiếp tế mới có thể sống qua cơn đói khát. Cho đến khi đệ luyện thành kiếm pháp...”.

Phương Giác Hiểu thất thanh thốt: “Là Triệu Nhất Chi?”.

Triệu Nhất Chi là phụ thân của Triệu Yên Hiệp, nổi danh đại thiện nhân, xây cầu đắp đường, hành thiện thi ân cho rất nhiều người.

Tiêu Lượng gật đầu.

Phương Giác Hiểu trầm ngâm một lúc rồi nghiêm nghị nói: “Ta không giết Triệu Yên Hiệp, đệ không cần động thủ với ta”.

Tiêu Lượng lắc đầu: “Không có tác dụng. Triệu đại thiện nhân nói đệ muốn hồi báo ân tình này, chỉ cần xuất thủ giúp nhi tử của ông ta ba lần”.

Y nở một nụ cười châm biếm rồi nói: “Có lẽ, Triệu đại thiện nhân đã nhìn thấy nhi tử của mình sẽ làm chuyện bất nghĩa, tương lai tất sẽ có kiếp họa lâm đầu, nên muốn mượn thanh kiếm này của đệ thay y hóa giải họa kiếp một lần”.

Phương Giác Hiểu nói: “Vì vậy, ở Hóa Điệp lâu, đệ đã thay hắn cầm chân Lãnh Huyết”.

Tiêu Lượng gật đầu: “Đó là lần thứ nhất”.

Phương Giác Hiểu nói: “Vậy thì trận chiến này, là lần thứ hai?”.

Tiêu Lượng lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cũng là lần thứ ba”.

Phương Giác Hiểu ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”.

Song mục Tiêu Lượng sáng rực lên, quay sang nhìn Tiêu Lượng: “Những lời đệ đã nói ra, tuyệt đối không nuốt lại. Đã nói xuất thủ vì y ba lần, tự nhiên sẽ làm bằng được. Có điều trong đó nếu có huynh đệ bằng hữu, thì sẽ tính là hai lần xuất thủ. Lần này cũng là lần cuối cùng mà đệ xuất thủ vì y”.

Y quay đầu lại nhìn Phương Giác Hiểu: “Bất kể là huynh giết đệ? Hay là đệ giết huynh, đệ cũng sẽ toàn lực xuất thủ, có điều bất kể là huynh hay đệ chết, người còn lại cũng nên giết y để báo cừu cho đối phương!”.

Câu nói này như chém đinh chặt sắt, không hề lưu lại dư địa, khiến cho cả Triệu Yên Hiệp cũng phải biến sắc.

Phương Giác Hiểu thở dài: “Tiêu sư đệ, đại trượng phu nói lời giữ lời, đã nói thì phải làm, đây là chuyện đúng. Nhưng cách làm như vậy không phải là hại người hại mình hay sao?”.

Tiêu Lượng cười buồn bã: “Đệ không thể nuốt lời, đại trượng phu một lời quý hơn ngàn vàng, nếu đã hứa rồi thì cho dù phải phạm thiên điều đệ cũng bất chấp. Người luyện kiếm vốn là phải bất chấp thần ma quỷ quái, chỉ cần là kẻ nào cản trở con đường luyện kiếm, thì bất kể là thiên địa thân sư, huynh đệ thê nhi, tất cả đều phải trừ diệt”.

Phương Giác Hiểu đợi y nói hết câu rồi mới hỏi ngược lại: “Muốn thành kiếm đạo, cần phải lục thân bất nhận, vô tư vô dục cũng vô tình. Vấn đề là, cho dù luyện được thành đạo, nhưng đoạn tuyệt tình duyên như thế, đệ có làm được không?”.

Tiêu Lượng trầm giọng: “Chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, trận chiến này, chính là đã đoạn tuyệt tình duyên”.

Phương Giác Hiểu nói: “Nếu thật sự có thể bất chấp tất cả để tham tu kiếm đạo, vậy đệ hà tất còn phải giữ lời hứa kia làm gì?”.

Tiêu Lượng không nói gì, hồi lâu sau mới chậm rãi quay sang nhìn Triệu Yên Hiệp :

“Muốn hóa giải trường quyết đấu này, chỉ có y mới làm được”.

Phương Giác Hiểu cũng quay sang nhìn Triệu Yên Hiệp.

Triệu Yên Hiệp vẫn ung dung chắp tay, thở dài nói: “Từ lâu đã nghe đại hiệp tiền bối Đại Mộng Thần Kiếm Cố Tịch Triều võ công xuất thần nhập hóa, nay được thấy hai đồ đệ đích truyền của ông ta quyết chiến thư hùng thì còn gì bằng? Cho dù có phải chết, ta cũng không thể không xem”.

Y nói tựa như là trận chiến giữa Tiêu Lượng và Phương Giác Hiểu hoàn toàn không liên quan đến mình, mà y chỉ đến đây để quan chiến vậy.

Nhưng câu nói này, không nghi ngờ gì đã đẩy Tiêu Lượng và Phương Giác Hiểu vào chỗ không thể không quyết đấu.

Tiêu Lượng thở dài một tiếng rồi gằn giọng nói từng chữ một với Triệu Yên Hiệp :

“Triệu Yên Hiệp, sau trận chiến này, trận tiếp sau sẽ là ngươi”.

Phương Giác Hiểu lại ngáp dài một cái, nheo nheo mắt nhìn Triệu Yên Hiệp :

“Nếu người sống là ta, ta cũng sẽ giết ngươi”.

Triệu Yên Hiệp chẳng hề sợ hãi nói: “Phải, có điều Thần Kiếm Tiêu Lượng và Đại Mộng Phương Giác Hiểu không thể tránh khỏi một trận quyết chiến sinh tử này”.

Y nói dứt câu, cả không gian liền tĩnh lặng trở lại.

Dường như chỉ còn lại Phương Giác Hiểu và Tiêu Lượng.

Bạn đang đọc [Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa của Ôn Thụy An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.