Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt Vọng

Tiểu thuyết gốc · 2092 chữ

Tô Chính Dương tiểu đội và Vũ Nhi Linh tiểu đội chính là bị ràng buộc như vậy, nên dù có ý nghĩ thoát ly căn cứ X bỏ trốn cũng không có cơ hội thực hiện.

Thân nhân là điểm tựa tinh thần cuối cùng của họ trong tận thế, không ai muốn mất đi thứ quý giá sau cùng này cả.

Thân làm tiến hóa giả bậc 2 cao cấp, Tô Chính Dương, Vũ Nhi Linh có tư cách dẫn đội của mình tìm tòi đến phạm vi xa hơn, mục tiêu của họ hôm nay là Mê Tung tùng lâm, khu vực chưa từng bị khai phá trước đây.

Quay đầu nhìn thành thị biên giới sau lưng, lại nhìn một chút khu rừng u ám tỏa ra hắc ám khí tức trước mặt, Tô Chính Dương cau mày trầm giọng nói.

- Nhi Linh, có cảm nhận được không?

Vũ Nhi Linh gật đầu, đường cong yểu điệu ẩn giấu sau lớp áo mỏng chiến y màu xanh nhạt khẽ rung động, thái đao trong tay càng ra sức nắm chặc.

- Mê Tung tùng lâm có chút quái lạ, vài ngày trước còn bình thường, biến dị thú cũng thường xuyên xuất hiện chạy vào thành phố. Bây giờ ngay cả một chút sinh khí cũng không có, âm trầm u ám khiến người ta khó chịu...

Tô Chính Dương trầm mặc không nói, trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm bất an, linh tính mách bảo hắn tựa hồ có gì đó sắp phát sinh.

Ngẩng đầu nhìn lên thiên không, mây đen ngày càng dày đặc, Tô Chính Dương cảm nhận được đó không phải là mây tạo mưa, mà làm điềm chẳng lành.

Cảm giác bất an bồn chồn càng lúc càng lớn, thời điểm Tô Chính Dương sắp chịu không nổi hạ lệnh rút lui thì giọng nói của Vũ Nhi Linh đột ngột vang lên, chất giọng êm tai bên trong có điểm run rẩy.

- Tô Chính Dương... nhìn bên kia!..

Theo hướng tay Vũ Nhi Linh chỉ về phía bìa rừng, mọi người đột nhiên không hiểu tại sao trùng xuống, ánh mắt dồn dập nhìn qua.

Chỉ thấy cây cối bên trong xuất hiện từng đợt rung động, đại địa cũng theo đó lắc lư chao đảo.

Đồng tử trong hai mắt co lại, Tô Chính Dương sắc mặt trắng bệch.

- Đây là...

Theo thoại âm rơi xuống, một thân ảnh cao đến 5m, toàn thân hắc giáp, tay cầm đại bổng, trên vai còn đậu một đầu liệp ưng chậm rãi bước ra.

Tựa như một tôn Ma Thần bước ra từ trong tiểu thuyết, hắc giáp kỵ sĩ trên đầu trôi nổi một dòng chữ màu đỏ lòm tràn ngập sát phạt chi ý, "Thâm Uyên Lĩnh Chủ"...

Như để đại biểu cho thân phận chí cao vô thượng của mình, bầu trời vạn dặm không mây vốn chỉ có bộ phận nhỏ hắc vân, lúc này hắc vân lại đang quay cuồng dũng động cực nhanh đem trọn phân nửa thành phố X bao phủ bên dưới.

Trực quan cảm thụ rõ ràng nhất vẫn là đám người Tô Chính Dương, vô hình khủng bố uy áp đè lên thân thể yếu đuối của họ.

Nháy mắt đó mọi người đều cảm nhận được toàn thân suy yếu, mười phần lực lượng không phát huy ra được tám phần.

Trong lòng càng là một mảnh hỗn loạn, chỉ muốn lập tức bỏ chạy trối chết.

Chưa dừng lại ở đó, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm là đại quân biến dị thú thuần một màu tím đen từ trong rừng rậm chui ra, đi đến sau lưng vị hắc giáp kỵ sĩ, Thâm Uyên Lĩnh Chủ kia.

Đặc biệt nhất là ba đầu biến dị thú khổng lồ đứng cung kính bên cạnh hắc giáp kỵ sĩ, một đầu sư tử trên lưng mọc cánh thịt, một đầu hắc báo quanh thân bao phủ hắc sắc lôi điện, một đầu tử xám cự hùng.

Mỗi một cái đều có tòa nhà kích cỡ to lớn khủng bố.

Vũ Nhi Linh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vô thần thấp giọng lẩm bẩm.

- Thú... Thú Vương??

Danh tự này cũng đồng thời hiện lên trong đầu những người còn lại, mặc dù chưa bao giờ trông thấy qua Thú Vương, nhưng kích cỡ hình thể kia tuyệt đối so với mấy đầu biến dị thú cường đại mà họ gặp qua chí ít lớn gấp đôi.

Hơn nữa khí thế kinh khủng tản mạn trên người chúng so với Thi Vương không chút thua kém, thậm chí còn mạnh hơn.

Vậy nếu ba đầu biến dị thú ấy đều là Thú Vương, vậy thì hắc giáp kỵ sĩ đứng ở trước nhất có thể làm cho Thú Vương ngoan ngoãn thần phục, đến tột cùng là tồn tại đáng sợ bực nào, Thú Hoàng?.. Siêu cấp Thú Hoàng??..

Mấy người Tô Chính Dương không biết, cũng không muốn biết, hiện tại họ chỉ nghĩ muốn thoát thân, bất quá tựa hồ có chút quá mức khó khăn, hoặc là nói bọn họ không có cơ hội chạy trốn.

Trước mặt kẻ thù hùng mạnh như vậy, sâu kiến bọn họ lấy tư cách gì trốn thoát?

Hít sâu một hơi bình ổn lại tinh thần hỗn loạn, Tô Chính Dương trầm giọng nói, mang theo một cỗ quyết tuyệt chi ý.

- Các huynh đệ, sẵn sàng tử chiến!

Bên cạnh Vũ Nhi Linh cũng đồng dạng hít sâu, sau đó nhoẻn miệng cười nói.

- Có lẽ đây chính là trận chiến cuối cùng của chúng ta, Lâm Hạo, Hân Nhi, Bạch Linh, Tuyết Kỳ, Phong Lân... thời gian qua cùng mọi người chiến đấu, Nhi Linh cảm thấy vô cùng vinh hạnh và vui vẻ, nếu có kiếp sau chúng ta lại tiếp tục như vậy nữa nhé.

Nói xong, Vũ Nhi Linh lướt qua khuôn mặt của từng người đồng đội, kế đến không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng một người một kiếm lao lên trước.

Một giây vượt qua mấy chục mét lần nữa biểu hiện ra tiến hỏa giả bậc 2 cao cấp chỗ mạnh mẽ, thế nhưng tại thiên địa khoảnh khắc này trong, nàng lại lộ ra cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, tựa như phù dung chỉ nở rộ trong khoảnh khắc sau đó tàn lụi.

Chạy được mấy bước Vũ Nhi Linh chợt phát hiện bên cạnh xuất hiện thêm một người.

Tô Chính Dương một bên vừa chạy vừa cười nói.

- Nhi Linh hành động thật sự quá liều lĩnh a... bất quá ta lại thích cô như vậy, để ta bồi tiếp cô một đoạn đường nhé.

Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt nam nhân, Vũ Nhi Linh bỗng nhớ đến câu "hoạn nạn mới thấy chân tình", lặng im truy cầu nàng từ trước tận thế cho đến bây giờ, lặng im bảo hộ, che chở cho nàng.

Vũ Nhi Linh hốc mắt ẩm ướt, cảm thấy hối hận vì trước kia vô số lần cự tuyệt hắn, dù biết hiện tại đã muộn nhưng nàng vẫn muốn nói.

- Chính Dương, kiếp này ta nợ ngươi, kiếp sau ta sẽ hoàn trả lại, lúc đó đến phiên ta truy cầu ngươi.

Tô Chính Dương bị câu nói của Vũ Nhi Linh định trụ, trong nháy mắt đó Vũ Nhi Linh giậm chân nhảy lên cao.

Lúc này khoảng cách giữa hai người và đại quân ma vật còn lại không tới 10m, một cái nhảy cao của Vũ Nhi Linh đủ để tiến vào đại quân ma vật ở giữa.

Giữa không trung, Vũ Nhi Linh giơ cao thái đao, kiều quát một tiếng.

- Trảm Nguyệt!!

Lưỡi đao sắt bén có thể chém đứt kim thiết hướng đầu hắc giáp kỵ sĩ hạ xuống.

Giương mắt nhìn lưỡi đao ngày càng gần, Cổ Tần hai đoàn linh hồn chi hỏa ánh mắt hơi chập chờn lay động, không biết nghĩ tới điều gì, Viên Ma Bổng định giơ lên lại để xuống.

Thâm Uyên nhân loại?

Thú vị...

Keng!!!

Tiếng vang chát chúa vang lên, tựa như kim thiết va chạm, thái đao không khác gì chiếc đũa nằm gọn trong lòng bàn tay Cổ Tần.

Mặc kệ Vũ Nhi Linh dãy dụa như thế nào đều không mảy may nhúc nhích được thái đao, càng đừng nói là rút đao khỏi tay Cổ Tần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tuyệt vọng, mồ hôi lạnh ướt đẫm hai lòng bàn tay, nàng không thể buông tay cầm đao.

Nàng là tiến hóa giả hệ kiếm sĩ, mọi tuyệt kỹ đều phải phối hợp với đao kiếm, buông đao ra nàng liền không phải là cái gì cả.

Huống hồ kỹ năng cường đại nhất của nàng đều không thể tổn thương một tơ một hào quái vật này, nàng lấy cái gì mà đánh, thay vì vậy cứ thế chờ chết, cùng đao cùng một chỗ hủy diệt, lưu lại chút vinh quang sau cùng của kiếm sĩ.

Vũ Nhi Linh nhìn hai đoàn linh hỏa đỏ rực dần phóng đại trước mắt, áp lực đè nặng ngày càng khủng bố, đến mức hô hấp của nàng đã đình chỉ lúc nào không hay biết.

Tô Chính Dương cách đó không xa trơ mắt nhìn nữ nhân trong lòng bị giam giữ giữa không trung, thân ảnh trơ trọi của nàng để tâm can hắn tan nát.

Hai mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ máu, Tô Chính Dương phẫn nộ gầm to.

- Quái vật khốn kiếp, buông Nhi Linh ra!!!

Chỉ là không đợi Tô Chính Dương có động tác, phía bên kia Cổ Tần đã ra tay trước.

- Ồn ào!!

Giọng nói thâm trầm khàn đục giống như vang lên từ thiên địa, kế đến Cổ Tần đem Viên Ma Bổng cắm sâu xuống đất, vô tận vĩ lực đem mặt đất xé toạc ra thành vô số mảnh nhỏ, khe nứt lan tràn ra tận bìa rừng xa xa.

Cắm Viên Ma Bổng xuống xong, Cổ Tần đưa tay điểm ra một chỉ.

Tức khắc không gian vỡ vụn, sóng xung kích như hóa thành thực chất đem đại địa khuấy động lật tung, mọi vật thể trên đường đi đều bị oanh thành bột mịn.

Tô Chính Dương trực diện đón nhận sóng xung kích, trang bị phòng ngự chế tạo từ da thú biến dị bậc 2 nháy mắt tứ phân ngũ liệt, thân thể Tô Chính Dương như tấm vải rách đằng không bay lên sau đó rơi rụng xuống đất, không rõ sống chết.

Nhìn tình trạng không mấy lạc quan cho lắm, bạch cốt xuyên thủng da thịt, lộ hẳn ra ngoài, miệng vẫn còn đang trào ra máu tươi cùng nội tạng mảnh vỡ.

- Không!!!

Vũ Nhi Linh tê tâm liệt phế kêu lên.

- Nhân loại... thành Thâm Uyên con dân của ta một trong đi thôi.

Dứt lời, trong ánh mắt kinh hãi muốn tuyệt của Vũ Nhi Linh và mọi người, thái đao bị lực lượng khổng lồ truyền vào, lập tức vỡ vụn sau đó bị nghiền nát thành bụi phấn.

Cổ Tần đưa ra cánh tay vừa mới nhất chỉ miểu sát Tô Chính Dương, gọn gàng nắm lấy đầu Vũ Nhi Linh.

Thâm Uyên ma khí từ bàn tay Cổ Tần tràn ra, điên cuồng dung nhập vào thể nội Vũ Nhi Linh thông qua mắt, tai, mũi, miệng, lỗ chân lông của nàng.

Mặc cho nàng ra sức giãy dụa, quyền đấm cước đá cũng đánh không trúng Cổ Tần.

Cũng tại thời điểm này, đám người tiểu đội của Tô Chính Dương và Vũ Nhi Linh mới hồi thần lại, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ lúc Vũ Nhi Linh thất thủ, Tô Chính Dương bị một chỉ không rõ sống chết, đến bây giờ Vũ Nhi Linh bị hắc khí nhập thể không đến 5 giây đồng hồ.

Bọn họ kịp phản ứng thì hết thảy đã quá muộn.

Một người trong đó bi thống kêu gào.

- Chính Dương đại ca... Nhi Linh đội trưởng...

- Lên!! Chúng ta báo thù cho Chính Dương đại ca và Nhi Linh đội trưởng.

Mười một người hai mắt huyết hồng, cùng rút ra vũ khí của mình lao lên.

Cổ Tần ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn, trực tiếp ra lệnh.

- Cổ Ma, giam chúng lại!

Bạn đang đọc Từ Con Khỉ Đến Chung Cực Đại Ma Thần sáng tác bởi sieutienhoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sieutienhoa
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.