Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Ngọc Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1946 chữ

Ngày 22-4-2019.

THPT xxxx, nằm tại tỉnh yyyy, Việt Nam.

Là 1 ngôi trường chuyên, có văn hóa lâu đời, từng đào tạo ra hàng trăm cử nhân ,tiến sĩ, là 1 ngôi trường có truyền thống dạy học lâu đời , có môi trường giáo dục xếp hạng top server.. à nhầm toàn quốc.

Hôm nay là ngày phát bài kiểm tra học kì, cụ thể hơn là môn Ngữ Văn.

"Tại sao chỉ được có 3 điểm chứ?" - Trần Ngọc Lâm tự nhủ .

Trần Ngọc Lâm, là 1 học sinh cao to nhưng mà không đen hôi mà ngược lại khá thơm và trắng, với mái tóc bạch kim "bẩm sinh" sau khi nhuộm của mình, cùng với một thân hình tương đối rắn chắc Trần Ngọc Lâm có vẻ khá được lòng bởi 1 vài bạn gái trong lớp. Nhưng dù cho hắn có được vài ba cô gái trong lớp cùng lúc theo đuổi nhưng hắn một mực không có chấp nhận bất cứ một người nào cả, lý do là hắn cảm thấy 'không hợp'.

Tuy rằng nội quy là không nhuộm tóc, nhưng mà Trần Ngọc Lâm cứ khăng khăng 1 mực không chịu chấp hành, và với số tiền mà gia đình Trần Ngọc Lâm cống hiến cho nhà trường, thì nhà trường cũng không quá tiện làm căng lên, dẫu sao đây cũng là 1 ngôi trường tư chứ không phải trường công. Nói cách khác, nhà Trần Ngọc Lâm có thể nói là một trong những nhà đầu tư nhiều nhất cho trường này, thì hiển nhiên hắn sẽ được hưởng một cơ số nho nhỏ đặc quyền mà người khác không được hưởng. Đương nhiên số đặc quyền cũng không thực sự nhiều lắm, nhìn điểm số của hắn là biết.

Mỗi khi nhắc đến cái đầu của mình, hắn lại ngẩng cao đầu...

"' Haters will say it is nhuộm ' "- Trần Ngọc Lâm nói như vậy với một cái đầu ngẩng cao cao.

Thuận tiện giới thiệu chút về Trần Ngọc Lâm. Trần Ngọc Lâm về cơ bản là mẫu con trai tốt, rất hay giúp đỡ bạn bè, hay chép bài của bạn này rồi lại đem cho bạn khác chép. Lâm thích kể chuyện cười cho bọn trẻ con nghe, và cười một mình. Lâm thường nhờ bạn bè đến gọi mình đi học, và hò như hò đò mới chịu dậy.

Nhìn chung, Trần Ngọc Lâm là một người bạn tốt, một người công dân gương mẫu.

"Chốc ra đá bóng với tao không Lâm "- Vũ từ bàn trên quay xuống hỏi , tiện thể quay luôn nhìn cái bài kiểm tra của Trần Ngọc Lâm -" Uầy ôi có 3 điểm bọ thôi à ku, anh mày lại tưởng mày cao điểm như thế nào ?"

Vũ cười nói, nó luôn là 1 trong những thằng điểm cao nhất lớp, ờ, thích nói gì chẳng được.

"Thôi khỏi đi mậy, hôm nay anh mày có 1 lớp học thêm rồi, giáo viên hôm nay là cô Dung, trốn học thì chuẩn bị thức ba ngày ba đêm làm bài tập thành ra trốn không nổi" - Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa cười.

"Hửm , mày đến đấy ngắm gái chứ học hành gì... "- Vũ đang nói dở thì bị ngắt lời bởi 1 viên phấn từ trên bàn giáo viên giáng thẳng vào đầu, lực đạo mạnh đến líu lưỡi.

"2 anh chốc buổi chiều có muốn ở lại dọn dẹp lớp học không hả? Tán tỉnh nhau ngay giữa giờ của tôi ư? Còn cậu Lâm nhé, tôi không nhớ là tôi có nuôi dạy cậu thành một thằng đáng thất vọng đến thế đâu."

Vừa nói là cô giáo Dung, 1 cô giáo bỏ dạy nửa chừng bên quân đội, xong chạy sang bên đây làm giáo viên, nghe đồn kể cả bên trường quân đội cô ta cũng được coi như là dân có chức có quyền, có thể nói là mini BOSS rồi. Hiện tại cô đang là người nuôi dạy Trần Ngọc Lâm.

Nói đến cũng kỳ, gia đình của Trần Ngọc Lâm... hắn quên sạch rồi. Nói chính xác hơn thì là cách đây chừng 6 năm, có một vụ tai nạn giao thông giữa một ô tô và một xe buýt, và hắn vừa vặn là người duy nhất còn sống sót. Sau vụ đó trí nhớ của hắn mất sạch, lại mất thêm một năm để thích nghi lại và học tập lại từ đầu.

Bác sĩ nói, nếu không có phép màu nào, thì cả đời hắn cũng không nhớ lại được những chuyện đã xảy ra.

Như vậy, hắn năm nay là học muộn một năm so với đồng trang lứa.

Sau đó, cô giáo Dung, Mai Nghi Dung, nhận nuôi hắn, đồng thời cũng chạy luôn sang bên trường này dạy học thay thế cho danh hiệu bên quân đội. Còn về lý do thì...có trời biết. Chỉ biết từ lúc Trần Ngọc Lâm có thể nhớ được thì hắn đã thấy cô Dung này ở cạnh bên rồi. Hắn nhiều lần có hỏi, nhưng cô chẳng bao giờ nói ra với hắn.

Chỉ có một lần cô nói với hắn, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô nhắc tới mẹ hắn: "Mẹ cháu từng nhờ cô nếu có mệnh hệ gì chăm sóc cháu hộ mẹ cháu".

]

"Tán tỉnh là sao hả cô, bọn em 2 đứa con trai.... "- Vũ kêu lên minh oan nhưng ngay sau đó đứa con gái ngồi cạnh hắn đã vỗ vai, mắt sáng chói ẩn ẩn vài tia sáng:

"Nghiện thì không nên ngại, yên tâm bọn tau không kì thị đâu. Bây giờ là thời đại bình đẳng giới tính đó nha."

Kế đó là con bé bonus thêm cái nháy mắt.

"Phương , bà ....."

Chỉ thấy Trần Ngọc Lâm đập vào vai của Vũ, thở dài :

"Tau biết nhà ngươi đã có lòng, đã đem lòng yêu thương ta từ lâu, nhưng rất tiếc , ta xưa nay chỉ thích con gái, vậy nên chúng ta đành đợi kiếp sau gặp lại, hi vọng lúc đó người sẽ là 1 cô gái thiệt xinh đẹp để ta động lòng."

Sau đó Trần Ngọc Lâm quay sang vuốt tóc thở dài :

"Trần Ngọc Lâm ơi là Trần Ngọc Lâm, sao mi lại đẹp trai như vậy chứ, trai gái cùng thích, đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì người nông dân, nhưng với ta có lẽ chỉ có khí phái của ta mới đủ để tô nét cho ta thôi. "

Đến đây thì Vũ hết chịu nổi, đứng lên gầm gừ :

"Trần Ngọc Lâm, hôm nay tao éo giết mày tao thề sẽ éo làm người ."

"Vậy ta cực độ mong chờ ngày mai mi sẽ là con gì đó." - Trần Ngọc Lâm nói , lôi từ trong cặp ra 1 cái quạt giấy, phẩy phẩy cosplay Gia Cát Lượng- "con mèo đi."

"2 ANH THÔI NGAY CHO TÔI." - Cô giáo Dung đập thước kẻ xuống bàn, quát lên khiến cả lũ thôi làm trò, nhưng cả lớp vẫn cười rúc rích.

Kế đó, cô Dung chỉ cái thước vào mặt Trần Ngọc Lâm:

"Còn anh, anh Lâm. Nếu anh còn không im đi, thì chiều nay tôi sẽ đến nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm khoa Điện lực để giải quyết anh."

Trần Ngọc Lâm nghe thế tái ngoét mặt lại im lặng. Chủ khoa Điện lực là một thành viên ở trong ban cán vụ Đại Học ngay cạnh bên. Điều đáng sợ của ông ta là ông ta có một căn hầm, trong căn hầm lại có một cái ghế + một cái mũ dính đầy các mạch điện trông như loại ghế chữa bệnh cho người thần kinh cuối thế kỉ trước. Tôn chỉ của ông ta là cái gì cũng có thể dùng điện để chữa được. Thần kinh - điện. Cảm cúm - điện. Hắt hơi sổ mũi - điện. Học dốt - điện.

Học sinh trong trường thường gọi ông là Lôi Đình Thần Giáo Giáo Chủ, hay còn được biết đến với đạo hiệu Lôi Đình Pháp Vương.

===========

"Chào, Lan. Hôm nay có khỏe không vậy.?"

Trần Ngọc Lâm đạp xe đến lớp học thêm, gặp được cô bạn gái hắn thầm thích , mỉm cười nhảy xuống xe mở cửa hộ bạn ý, khiến Lan mỉm cười đáp trả với hắn :

" Cảm ơn Lâm, hôm nay Lan khỏe."

Trần Ngọc Lâm đóng cổng lại, dắt xe vào trong nhà, tiện thể tán chuyện tiếp :

"Hôm nay Lan đã học bài gì chưa .?"

Lan đáp lời :"Lan mới học sơ qua thôi, cảm ơn Lâm đã hỏi thăm."

Trần Ngọc Lâm : " Ừ, Lan vào lớp đi để tớ cất xe hộ nhé ."

"Cảm ơn Lâm nhé" - Lan mỉm cười, cúi đầu cảm ơn sau đó bước vào lớp, để lại Trần Ngọc Lâm đang nhìn theo bóng của Lan.

Lan vừa khuất bóng cũng là lúc Trần Ngọc Lâm đập tay vào thân cây cạnh đó:

"Mẹ nó, sao cứ có cảm giác như khoảng cách 2 đứa lúc éo nào cũng như cách nhau bởi bức tường nhỉ, sư cha nó. Đã thế cứ gặp là líu lưỡi lại nữa. "

Hắn thích Lan đã lâu rồi, nhưng mà một thằng trai tân chưa biết mùi đời gặp gái lần đầu tự nhiên ... thôi không nói cũng hiểu. Tóm lại cứ thấy Lan là hắn lại bắt đầu nói cà lăm cà lăm.

Trần Ngọc Lâm thở dài rồi ngoan ngoãn cất xe cho cả 2 đứa, tiện thể dựng vài cái xe bị đổ do lũ láo nháo làm đổ lên luôn. Đúng lúc Trần Ngọc Lâm đang đi ra khỏi bãi gửi xe thì..

- 'Uỳnh ....uỳnh ... uỳnh...'

Ngay lập tức Trần Ngọc Lâm cảm thấy mặt đất chấn động mạnh , tuy nhiên không quá mạnh , chỉ là do yếu tố bất ngờ nên hắn mới vấp té lên mặt đất thôi.

Hình như là một trận động đất nhỏ à?!

Đứng dậy gãi gãi đầu , Trần Ngọc Lâm quay lại nhìn bãi xe thì đau lòng nhận ra toàn bộ số xe trong bãi gửi đã đổ hết cả ra, thế là hắn phải đứng trước 1 lựa chọn mang tính quyết định của cuộc đời mình.

Dựng lại xe .?

Hay vẫn là không dựng lại xe .?

Lúc này thì Lan hé đầu ra nhìn , hỏi Trần Ngọc Lâm :

"Vừa nãy là động đất à ? Lâm có làm sao không ?"

Trần Ngọc Lâm đã đưa ra quyết định cho cuộc đời mình :

"Không có sao đâu Lan, đợi tí Trần Ngọc Lâm dựng xe lên nhé."

"Ừ thế nhé, Lan vào chỗ trước đây."

Lan nói xong rồi lại rụt đầu vào trong lớp, để lại Trần Ngọc Lâm đang thở dài :

" Chết vì gái là cái chết tê tái ".

5 phút sau, Trần Ngọc Lâm vừa dựng được hết gần 20 cái xe lên thì lại có thêm 1 trận động đất khác, lần này mạnh hơn rất nhiều xuất hiện, lại làm đổ toàn bộ số xe đạp Trần Ngọc Lâm vật vả mới dựng được lên.

Trần Ngọc Lâm:

- ............

"Cái...con...còn có thể khốn nạn hơn không... mà thôi tốt nhất là đừng khốn nạn hơn."

Trần Ngọc Lâm lẩm nhẩm, nhận mệnh lại tiếp tục công cuộc dựng lại đống xe kia lên.

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.