Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khúc Lương Chúc cho sự mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 3002 chữ

- Súc sanh! Đừng để lão tử ta phải chứng kiến ngươi thêm một lần nào nữa, ngươi không biết thân biết phận mà còn dám lảng vảng tại nơi đây sao? Lần này chính là lần cuối, cút về ngay!

Tại một cửa hàng đang được bày bán những chiếc mặt nạ cũ kĩ nào đó, một gã trung niên to lớn đang quát tháo và cầm lấy thanh tre đánh liên tiếp vào người của một nam tiểu hài, người qua kẻ lại xung quanh đều thấy nhưng chẳng mấy ai để tâm điều này cả. Còn có những kẻ vô tâm lại tham gia vào nhục mạ nam tiểu hài ấy. Nam tiểu hài chỉ biết phản kháng yếu ớt, muốn nói nhưng vì nỗi đau da thịt gần như đã lấn át cả tâm trí hắn lúc này, chỉ có thể đưa tay che những bộ phận quan trọng và chảy lệ dài.

Sự uất ức và ủy khuất càng ngày càng dâng cao nhưng lại chẳng thể phát tiết, nam tiểu hài dưới những lời ra tiếng vào, dưới những đòn roi đau đớn, hắn phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy và ôm lấy đầu rồi chạy đi.

- Hừ! Nếu để thứ ma quỷ này phát triển thì chúng ta phải sống như thế nào? Hẳn sẽ phải chết hết đấy, không thể để việc nghiêm trọng này xảy ra được.

- ...

Ngay cả khi nam tiểu hài đã chay đi đã được hơn một khắc( 1 khắc = 15 phút) mà đám đông vẫn còn um xùm bàn tán đủ kiểu, đa phần mỗi một con người trong đó đều rất phẫn nộ, đều không muốn cho nam tiểu hài ấy một con đường sống. Trong mắt của bọn hắn, nam tiểu hài và quỷ tựa chẳng khác gì nhau, chính là cái gai nên triệt bỏ từ sớm.

- Bất quá, hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi. Chẳng ai mong muốn bản thân mình sẽ thành một thứ để mọi người phải hận thù cả. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tiểu hài thành quỷ thì ắt sẽ có người đứng ra diệt quỷ, các ngươi dùng những biện pháp chẳng mấy tình người kia để làm gì? Các ngươi cho đó là "việc tốt" sao?

Một lão bản của tiệm mỳ gần đó đã cất tiếng nói và cắt ngang qua những dòng suy nghĩ của cả đám đông, lời của lão tuy không tính là quá to nhưng tất cả những người quanh đó đều có thể nghe được. Lão nói không sai, ngôi làng này đã từng xuất hiện những "con quỷ", những gã này cơ bản chỉ muốn hành hạ nam tiểu hài tội nghiệp kia mà thôi.

Đoàn người đông đúc kia cứ thế rời đi từng người, từng người rồi cả tất cả đều giải tán. Lão bản kia chỉ thầm thở dài một chập rồi cũng bước về quán của mình.

...

Thời gian vẫn thế, vẫn lẳng lặng trôi đi từng giây từng phút, những áng mây đang hòa quyện cùng màu xanh của trời cũng dần dần bị những mảng trời đêm xen lẫn vào và thay thế đi. Mặt trời đỏ rực cũng những tia sáng chói chang cũng dần nhường chỗ cho ánh trăng mờ dâng cao.

Tại một ngọn đồi, cách nơi tấp nập và ồn ào kia phải hơn mười dặm(1 dặm = 500m), một bóng hình nhỏ nhắn đang dựa tấm lưng gầy vào thân cây và khóc. Tiếng khóc bi ai của một tiểu hài vang lên từng đợt, chỉ cần một ít sâu sắc thì có thể nghe ra trong tiếng khóc ấy đều chứa từng đoạn đau khổ khó cất thành lời..

Đó chính là nam tiểu hài - là người đã chịu một trận đả kích rất lớn từ những đám người vô tâm lúc trước.

Vốn hắn đã có thể có một cuộc sống bình thường như bao tiểu hài tử khác, có thể được tự do vui đùa khắp chốn mà chẳng ai ngăn cản. Hắn đã từng có một ước mơ rằng bản thân hắn sẽ có một thứ gì đó được gọi là "phép thuật", để có thể đủ sức bảo vệ mọi người, mong muốn được đạp mây cưỡi gió trên chín tầng trời cao huyền diệu ấy.

Nhưng đáng tiếc rằng, tại chốn này, nơi mà chỉ tôn thờ những thứ kim loại rẻ tiền và mù quáng tin vào những thứ chiêu thức tầm thường mà bọn chúng đã lầm tưởng rằng "đó là món quà mà thượng đế đã ban tặng" cho chúng. Nơi đây có một sự bài xích cực kì to lớn đối với thứ gọi là "phép thuật" ấy.

Dưới những kẻ buôn thần bán thánh, từ một thứ huyền diệu, đã vô tình trở thành lưỡi liềm trong tay ác quỷ, và những tiểu hài đáng thương đang ấp ủ những hoài bão lớn lao kia lại vô tình trở thành "đứa con của quỷ". Chẳng những bị lời ra tiếng vào chẳng mấy thuận tai, bị đối xử thậm tệ mà đôi khi còn phải bỏ mình trước những lưỡi gươm từ các "anh hùng, kỵ sĩ vĩ đại" kia, mà đơn thuần chỉ là thú vui của những kẻ không bình thường đang cố gắng viện cớ cho hành động của bản thân.

...

Con mắt sưng đỏ lên bởi vì khóc, thanh âm khàn khàn, cổ họng như muốn bị xẻ ra chỉ vì gào thét trong vô vọng quá lâu. Nam tiểu hài lúc này chỉ như một cái xác vô hồn.

- Nếu các người... đã coi ta là một con quỷ, thì... ta sẽ...

Vẫn ráng mở cái miệng nhỏ nhắn trong đầy đau đớn, trong giọng nói ấy đã bắt đầu hiện lên một tia rất nhỏ của sự thù hận.

- Nên dừng lại ở đây thôi, ngươi thành quỷ thì sẽ được gì sao? Chỉ vì sự đả kích nhỏ nhoi ấy mà cũng đủ hạ gục khát vọng hoài bão của bản thân ngươi, tiểu tử ngươi có xứng đáng với hai từ "nam nhân" trong một tương lai xa không?

Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy đặc trưng của một người đã quá tuổi của một thời nam nhân cường tráng khi xưa. Từ sau lưng nam tiểu hài kia, một con người khoác trên mình một bộ lục bào rộng thùng thình, mái tóc bạc trắng kéo dài đến tận lưng áo bào. Nếu đám người bàn tán xôn xao lúc trước có mặt tại đây thì hẳn sẽ nhận ra người này, đây chính lão bản của một tiệm mỳ bình thường ấy.

Chẳng biết bằng cách nào, từ trong tay lão lại xuất hiện một tô mỳ nóng hổi và tỏa ra một mùi hương khiến người khác phải thèm thuồng mà hận không thể nhào vào ăn ngay. Lão ngồi xuống bên cạnh nam tiểu hài, đưa tô mỳ ấy cho nam tiểu hài kia.

- Ngươi tên là gì?

Khi nam tiểu hài bắt đầu cầm lấy tô mỳ và ăn ngấu nghiến như con hổ đói thì lão trong lúc lơ đãng ngắm nhìn trời đêm và chợt hỏi hắn.

- Đí Trức.

Chỉ bằng hai từ ngắn gọn, rồi lại cuối đầu xuống ăn tiếp. Đí Trức cũng lấy làm rất lạ, tô mỳ rõ ràng nhìn rất ít nhưng hắn cứ ăn mãi, ăn mãi. Đã trôi qua một khoảng thời gian khá lâu, nhưng tô mỳ vẫn như lúc ban đầu.

Cho đến khi Đí Trức phải dừng ăn vì chẳng còn sức chứa thì tô mỳ vẫn như vậy, vẫn nhìn rất ít như thế. Hơn nữa những vết thương đang nằm khắp thân thể Đí Trức cũng biến mất hoàn toàn, không còn dấu vết của những vết đánh đập khi trước nữa.

- Lão già, ngươi là ai?

Quệt đi những vệt dầu mỡ còn động trên khóe miệng, Đí Trức cũng thuận miệng buông ra một câu, hắn đã dần trở lại thành một nam tiểu hài năng động như lúc đầu, chẳng hề còn bóng dáng tiều tùy đang phải lấy thân cây làm điểm tựa như ban đầu nữa.

Lão chẳng vội đáp lại, mà chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, tiến đến gần đến thân cây. Rồi bằng một số thủ ấn nào đó vẽ lên thân cây. Với thời gian tựa như đã uống xong tách trà, thì trên tay lão đã xuất hiện thêm một đoạn sáo dài một xích hơn (1 xích = 33,33cm), Đí Trức trông thấy sự việc diễn ra trông khá quỷ dị, vội vàng dụi dụi đôi mắt còn đang đỏ thẫm kia vài cái.

- Tiểu tử, ngươi biết thổi sáo không?

Khi Đí Trức mở lại đôi mắt thì thấy lão đã đưa cây sáo tới gần tay, chỉ vội vàng lắc đầu và đẩy cây sáo ngược trở lại.

- Ta không biết thổi sáo và chẳng có hứng học đâu. Lão có thể dạy ta công phu hay những thứ đại loại thế không? Hay là lão dạy luôn bây giờ đi, không cần phải cầu kì gì đâu.

Đí Trức mơ hồ có thể cảm thấy rằng lão già trông rất bình thường này như đang ẩn dấu điều gì đó, bằng cách "nặn" ra một khuôn mặt mà hắn tự cho là dễ thương nhất và nhìn thẳng vào khuôn mặt già nua của lão và tiếp tục hỏi, nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không trầm lặng.

- Cảm nhận.

Lặng yên khoảng vài nhịp hơi thở, lão thuận miệng nói ra một câu. Chẳng để Đí Trức đáp lại, lão từ từ và nhẹ nhàng đưa cây sáo lên khóe miệng và dùng các loại âm thanh để vẽ nên một đoạn giai khúc trên nền trời đêm này.

Với thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng, thoạt nhìn thì rất giản đơn khiến một người hay bất luận kẻ nào cũng có thể thong thả mà hưởng thụ. Nhưng bất quá chỉ là hưởng thụ được vẻ đẹp bên ngoài của thứ thanh âm này mà thôi, loại ý nghĩa đặc thù ẩn sâu bên trong những dòng du dương này như một loại thủy tinh dễ vỡ. Nhẹ nhàng thì không thể thấu mà cứng rắn thì sẽ vỡ tan...

Tâm của Đí Trức khẽ động, mặc dù hắn không hề có hứng thú với học hỏi các thứ nhạc cụ tầm thường, nhưng khả năng cảm thụ chúng lại nằm ở một bậc khá uyên thâm. Đó chính là khả năng đặc thù từ lúc hắn vừa mới chào đời đã xuất hiện, và cho đến bây giờ, vẫn chưa có loại thanh âm nào khiến tâm hắn rộn ràng như lúc này. Cũng chính bởi vì điều này mà Đí Trức lại tỏ ra thờ ơ khi nhắc đến nhạc cụ, thứ mà làm hắn chẳng động tâm.

Từ giai khúc này vẽ nên, Đí Trức phảng phất như thấy được một hình ảnh của hai tiểu hài đang tay trong tay cùng nhau vui đùa, giữa hai người tồn tại một loại tình cảm nào đó rất đậm sâu nhưng lại có vài đường nét tinh khiết của những tiểu hài. Tựa như hồ điệp tự do bay lượn, bay khắp phương trời, vô ưu vô lo...

Thanh âm vẫn nhẹ nhàng hút hồn như trước, hai tiểu hài tử của năm ấy cũng dần theo dòng thời gian mà chậm rãi lớn lên, cho đến lúc đóa hoa tình ái của hai người từ từ chớm nở, đó là khi mà hai người đã biết đến chữ "ái", sự ngây ngô khi lần đầu tiếp xúc với loại cảm xúc mới mẻ. Là một khoảng trời mang đầy hương sắc tình ái thuần khiết.

Những đoạn dẫn dắt nhẹ nhàng, dễ dàng len lỏi sâu vào mảng không gian bên trong nội tâm của Đí Trức, một đoạn thanh âm dưới sự dẫn dắt tài tình của lão, Đí Trức như trầm mê vào trong những hình ảnh đẹp đẽ ấy.

Rồi điều gì đến rồi cũng đến, sự xuất hiện của một thứ tàn nhẫn gọi là "bi kịch", đã vội vàng và vô tình chia cắt đôi lứa hai người. Mặc dù cả đôi bên đều dành hết tất cả tình cảm cho nhau và yêu nhau say đắm kể tại thời điểm đó, nhưng vì một thứ lí do rất khó để có thể chấp nhận, nàng đã bị cha mẹ hứa gả cho một gia đình cao quý nào đó... thanh âm từ cây sáo vào lúc này đã được đẩy đến cao trào, tình ý chia lìa, tiếng khóc đau thương ở giờ khắc này như vang lên mãnh liệt. Một cảm giác bi thương không gì so sánh được.

Cảm giác đau thương khi không thể làm gì khác ngoài chứng kiến người mình yêu thương nhất cứ thế khoác lên trên mình bộ váy cưới màu tuyết ấy... ngày qua ngày sống trong dằn vặt, từ một chàng trai vốn nhiệt tình, luôn luôn thân thiện với mọi người. Chỉ vì đánh rơi một đoạn tình duyên mà trở thành một cái xác không hồn.

Ngay những khoảnh khắc cuối đời của nam nhân ấy, nếu như đổi lại thành một kẻ khác thì chắc hẳn chỉ có thể nằm liệt một chỗ và chờ đợi cái chết lướt tới và mang hắn đi. Nhưng nam nhân ấy lại trở nên ung dung, bình thản đến không ngờ. Hắn tìm lại nơi gốc cây của chốn xưa, nơi hắn và nàng đã từng vui đùa rất vui và cũng là nơi cuối cùng hắn và nàng cùng ở một chỗ trước khi nàng thành thê tử của người khác.

Dựa vào thân cây, trước mắt nam nhân ấy là một khoảng trời tĩnh lặng lạ thường. "Vẫn ngồi, vẫn nhớ, vẫn thương. Lòng ta hiện đang vấn vương điều gì?". Cứ mãi lẩm bẩm những câu thơ vô nghĩa rồi chợt bật cười khanh khách. Ánh mắt hắn lúc này dường như mờ nhạt hơn rất nhiều, nét mặt cũng dần dần tái nhợt đi.

- Ngày váy tuyết nàng chạm đất thì nàng vẫn luôn là người đẹp nhất trong tim ta... phải, vẫn luôn là thế.

Lời vừa dứt, người cũng lặng lẽ ra đi. Chỉ để lại đó một mảnh tình buồn còn dang dở...

- Thế nào? Tiểu tử ngươi...

Vừa kết thúc bản giai khúc sầu bi, lão thuận miệng hỏi Đí Trức nhưng lại ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt non nớt của hắn đang tràn ngập nước mắt, bất quá lão cũng chẳng làm gì. Nhưng trong ánh mắt của lão như ẩn như hiện lên vài nét tán thưởng.

- Lão già ngươi, giai khúc đó, ta có thể... ô... ô

Đí Trức vừa nức nở vừa hướng đến lão đặt câu hỏi, lời chưa dứt thì lại mơ hồ nhớ đến những khúc bi thương ấy và lại khóc rống lên tiếp.

- Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, hay gọi là Lương Chúc.

Lão thản nhiên nói, ánh mắt có chút phức tạp ngắm nhìn bầu trời.

- Lương Sơn Bá... Lương Chúc... Lương Sơn Bá...

Đí Trức cứ mãi lặp đi lặp lại cái tên của giai khúc ấy như sợ rằng chính bản thân hắn sẽ quên bẵng đi.

- Lão già, ngươi sáng...

- Chẳng phải ta sáng tác, chỉ là khi ta chu du tại xứ sở xinh đẹp mang tên Việt Nam và xảo ngộ học được mà thôi.

Thì ra là lão gặp xảo ngộ mà học được, loại thanh âm cấp độ này chẳng phải điều dễ dàng mà tạo nên được.

Nhưng Việt Nam?

Đó là nơi nào? Mà có thể tồn tại một thứ mỹ miều như khúc Lương Chúc, sao hắn chưa từng được nghe qua?

Đí Trức hơi ngẩn ra một hồi, nhưng sau đó cũng lập tức trở nên như thường lại. Vẫn nhìn lão rồi đè thấp giọng xuống hỏi:

- Vậy lão có thể dạy ta công phu gì đó không? Lão nãy đã hứa nếu ta cảm nhận được thì sẽ dạy mà, đi mà... hãy thương lấy tiểu hài đáng thương này.

Vừa nói được nửa đoạn thì Đí Trức lại nũng nịu mà năn nỉ lấy lão. Hắn quyết sống chết sẽ khiến cho lão già này phải truyền công phu gì gì đó cho hắn, chỉ bằng việc tô mỳ thần kì xuất hiện và khúc Lương Chúc kia đã đủ để Đí Trức chắc rằng người trước mặt này rất đáng để vứt bỏ mặt mũi mà cầu xin.

- Có sao? Bất quá ngươi cũng đã cảm nhận được như yêu cầu lúc trước của ta, vậy thì như thế này. Ngày mai, đúng vào lúc trời vừa chuyển sắc thì hãy vác cái xác khô của ngươi tới đây. Không cho phép ngươi ở đây "cố thủ", chậm một giây hay nhanh một hơi thở thì đừng mong mà ta sẽ dạy cho ngươi.

Chậm một giây hay nhanh một hơi thở? Ta cũng là con người đó lão, cái quái gì vậy?

Đí Trức đành vác cái mặt hậm hực đi những vẫn không quên nói vọng lại "ta sẽ đúng hẹn!", rồi chạy nhanh xuống ngọn đồi. Trên ngọn đồi bây giờ chỉ còn lại một mình lão và bầu trời đêm tĩnh lặng đến lạ thường.

- Việt Nam sao? Đã qua bao nhiêu lâu rồi bản thân ta chưa nhắc tới nhỉ? Lương Chúc này làm ta nhớ đến thời chính mình còn là một tên sinh viên đang cố gắng kiếm từng đồng lương ít ỏi ấy...

Lão nhẹ nhàng dựa tấm lưng già vào thân cây rồi nói những câu khó hiểu, thi thoảng lại bật cười vô vị một mình.

- Thật là mong chờ đến ngày mai.

Bạn đang đọc Tu Chân Thần Vực sáng tác bởi Gióthoảng

Truyện Tu Chân Thần Vực tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gióthoảng
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.