Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết Sơn Ngưu

Tiểu thuyết gốc · 2762 chữ

Ngày 22 tháng 6 năm 2018.

Đã trải qua hơn một tháng từ lúc Thiên Tích rời nhà tiến đến Hắc Hoang Sơn Lâm.

Trong một tháng này, Thiên Tích gặp đủ mọi chuyện, may có rủi có. Hái được thượng đẳng linh thảo có thể so với địa cấp linh dược là chuyện thứ nhất, thứ hai là đem toàn bộ linh dược cướp lấy.

Cướp lấy linh dược từ đội thợ săn về sau, Thiên Tích tiến hành khám phá thung lũng ở Hắc Hoang Sơn Lâm.

Trong một tháng này hắn gặp qua vô số yêu ma phía bên kia thung lũng, Thiên Tích chiến đấu ma luyện, hoành hành ngang dọc bên dưới thung lung.

Bên dưới thung lũng đâu đâu cũng gặp phải xác yêu ma, mạnh có yếu có. Mạnh thì cũng trúc cơ sơ kỳ yêu ma, yếu thì luyện khí tứ trọng yêu ma.

Đặc biệt bên cạnh đó, Thiên Tích còn thu hoạch được hai đóa Mao Kê linh thảo, có thể so với huyền cấp trung phẩm linh dược.

Mao Kê linh thảo là đại bổ linh dược, người thường ăn vào thì thân thể khỏe mạnh, da dẻ trẻ trung, khí huyết căn tràng, thọ kéo trăm năm.

Người tu hành ăn vào, tu vi tăng tiến, năng lượng phình trướng, nhục thân cải biến, đã cường thêm cường.

Nếu đem đi luyện đan dược, thì mới cực kỳ tốt, ăn vào đan dược tu vi nhảy đề bạt cực mạnh.

Nếu như đem nó ăn thì sẽ lãng phí của trời, không trải qua đan thuật luyện chế, thì đại bộ phận dược lực sẽ bị xói mòn, võ giả nếu trực tiếp ăn cùng lắm thì chỉ có thể hấp thu sáu trên mười phần dược lực.

Trãi qua một tháng lịch luyện, Thiên Tích đã hoàn toàn thích ứng với thế giới này. Tu vi của hắn hiện tại đã luyện khí kỳ đỉnh, chỉ kém một bước thì vào trúc cơ, thân thể so với trước chỉ càng cường.

Bước vào trúc cơ thân thể cường vững phàm thân sẽ thuế biến tăng cường sự hòa hợp với thiên địa. Đây là nền tảng để chân chính bước vào tu tiên, linh khí hóa lỏng tự do điều khiển.

. . .

Bây giờ đã là đêm.

Thương Khung bên trên rực rỡ tinh tú chi quang, vạn vật tĩnh mịch.

Gần một đầm lầy phía dưới thung lũng, bên mỗm đá tảng to lớn, một dáng người quen thuộc đang ngồi tu luyện phía trên.

Tinh quang chiếu rọi, hiện rõ hắn ngũ quan cùng cả thân hình. Kẻ này không ai khác chính là Thiên Tích, hắn trên thân áo đã hoàn toàn rách nát, quần thì còn tạm có thể mặc được, đầu tóc rối bời, gương mặt dính bùn đất có chút lem lút.

Thân hắn không mặc áo, để lộ ra tấm lưng vĩ đại, trên lưng hắn có rất nhiều vết thương. Có vết cào sâu, có vết vật nhọn đâm trúng, có vết cắn, vân vân mây mây đây là trong quá trình Thiên Tích lịch luyện để lại.

Hắn gặp nhiều bầy đàn yêu ma, bị bầy đàn chúng công kích cấu xé, nhưng với kinh nghiệm phiêu lưu mạo hiểm hơn mười vạn năm, ba cái này chỉ là chuyện nhỏ.

Thiên Tích hoàn toàn đem chúng giải quyết.

"Haizz!"

Lúc này, Thiên Tích chậm rãi mở ra hai con mắt, sau đó ngước nhìn lên bầu trời đêm phía trên các vì tinh tú, mà thở dài.

Hắn nói nhỏ :"một tháng lịch luyện tu vi chỉ thăng lên luyện khí đỉnh phong, thân thể thì đạt phàm thể sơ thành. Biết bao giờ ta mới có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao trước đây."

Nói đến đây hắn gương mặt lộ vẻ mong chờ, vẫn tiếp tục nhìn bầu trời đêm nói :"phải chi ta có thể gặp được một cái động phủ, bên trong có vô vàng cơ duyên của mấy cái lão yêu để lại thì tốt biết mấy."

Mong ước cũng chỉ là mong ước, không bao giờ có miếng thịt từ trên trời rớt xuống đâu, chỉ có nổ lực làm kiếm ra miếng thịt để ăn thôi.

Mà bên cạnh đó tu chân giới, nhục thể cũng có phân chia cấp độ vì phàm thể, chiến thể, linh thể, bá thể, hoàng thể. . . Phía sau có chính là thánh thể, nhục thân thành thánh, huyết dịch vi kim, lấy thân chứng đạo, vĩnh hằng trường tồn.

Tha thiết lớn nhất của tu chân cường giả chính là bá thể, họ không ham muốn tới hoàng thể hay thánh thể chỉ cần bá thể là đủ. Bá thể được sinh ra thời khắc cũng tức là có một tộc quần sẽ được hình thành, bá thể tuy không sánh bằng hoàng thể hay thánh thể, nhưng nó cực kỳ cường, để khó diễn hết bằng lời.

. . .

"Rống. . .!"

Một đạo âm thanh hãi hùng, khủng bố lúc giờ từ phía bên kia đầm lầy bạo phát. Dưới tinh quang chiếu rọi, một đầu to lớn trâu rừng ánh mắt chứa sát ý nhìn đến Thiên Tích bên này.

Con trâu to lớn này gọi là Thiết Sơn Ngưu, gọi là Thiết Sơn bởi vì trên người nó có một khối đất lớn hình thù giống ngọn núi, cùng với cặp sừng sắc bén hùng vĩ trên đầu.

Thiết Sơn Ngưu lưng mang tảng đá to lớn, đôi mắt tràng ngập sát ý hướng đến Thiên Tích bước, mỗi bước chân của nó như mang theo vạn cân lực lượng, mỗi bước mỗi bước đều in dấu rất sâu vào trong đất.

Thiên Tích đang thẩn thờ ngồi ngước nhìn lên bầu trời đêm, bổng ngửi được mùi sát khí nồng đậm. Hắn đưa cặp mắt nhìn xung quanh thì thấy Thiết Sơn Ngưu, đang từng bước nặng nề bước đến gần đầm lầy.

"Ngọa tào !"

Thiên Tích đem thần thức phóng thích xong thu về, gương mặt tỏa vẻ kinh ngạc cùng có chút sợ, trên gương mặt đã có một số hột mồ hôi nhỏ hiện ra.

Thiên Tích vội đứng lên, mắt nhìn Thiết Sơn Ngưu nói :"kim đan kỳ yêu thú!"

Ta thiên, rõ ràng ở phía ngoài Sơn Lâm cùng phía dưới thung lũng, yêu thú mạnh nhất cũng chỉ trúc cơ trung kỳ.

Làm sao lại toát ra một con kim đan kỳ Ngưu thú.

Nhưng mà quan trọng là Thiên Tích làm sao chọc giận Thiết Sơn Ngưu.

Nếu nhìn nhận bình thường hắn thật không có làm gì chọc tới con trâu này.

Không ! Hắn thật đã chọc đến Sơn Ngưu, Thiên Tích xâm phạm Sơn Ngưu địa bàn.

Thiết Sơn Ngưu địa bàn ? Đúng, ở dưới chổ Thiên Tích ngồi có một khối đá khá giống với khối đá phía trên lưng nó.

Đấy là thứ Thiết Sơn Ngưu dùng để đánh dấu địa bàn.

Thiên Tích trên mặt mồ hôi hột rơi như mưa, mà hột nào hột ấy to như hạt đậu.

Trời không nóng làm sao chảy mồ hôi?

Cmn, là sợ! Lần đầu tiên, sau khi trọng sinh hắn tỏa ra sợ đối với một thứ gì đó.

Mợ nó, một đầu có thể so với kim đan kỳ yêu thú thì làm sao không sợ được.

Mà kim đan kỳ yêu thú đã trở thành yêu thú bậc cao, nó đã có được ý thức, trí tuệ yêu thú.

Thử nghĩ, nếu một loài vật khác con người có trí tuệ, có tư duy suy nghĩ thì sẽ thế nào?

Có phải hay không rất đáng sợ. Hơn nữa yêu thú ở đây so với động vật thường còn cao cấp hơn. Bởi vì yêu thú chính là động vật biến dị tiến hóa theo một nhánh khác mà thành.

Bề ngoài tuy có chút giống nhau, nhưng lại là hoàn toàn khác nhau.

Trở lại với Thiên Tích hiện tại.

Thiên Tích trên trán từng giọt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu rơi nhiều hơn, hắn lúc này đứng dậy, cả người tiến vào thế thủ bất cứ lúc nào cũng có thể phản công.

Thiết Sơn Ngưu cũng như vậy, nó một chi trước đã bắt đầu mài vào đất, đầu hạ xuống, cặp sừng sắc bén hướng về phía Thiên Tích, như lúc nào cũng có thể đâm thẳng người hắn.

Hai bên đều căng thẳng, tình thế hiện tại quá bất lợi cho Thiên Tích, hắn hiện tại chỉ mới đỉnh luyện khí kỳ, còn lão Ngưu bên kia đã bước vào kim đan kỳ.

Chênh lệch hai cái đại cảnh giới thì chơi cái quái gì được nữa.

"Ngưu ca, ngươi có thể hay không tha ta nha." Thiên Tích trên miệng nở nụ cười gượng hướng Thiết Sơn Ngưu nói :"ta chỉ là vô tình lạc tới đây, sẵn tiện ngồi nghĩ ngơi lát, chứ không có ý tứ chiếm ca địa bàn."

Một người một trâu đứng mặt đối mặt, hơn nữa người còn hướng trâu cười nói.

Nếu như là người bình thường nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ, tên này chắc chắn đầu bị hư, hay não bị vô nước.

Thiết Sơn Ngưu nghe hiểu lời Thiên Tích nói, nhưng nhất quyết không tha vẫn đối với Thiên Tích tràn đầy sát ý.

Thấy lão Ngưu biểu hiện vẫn là đối với hắn tràn ngập sát ý, Thiên Tích càng ngày mồ hôi càng nhiều, miệng có chút luyên thuyên.

Đối với Thiên Tích lời nói lão Ngưu cũng muốn tin, nhưng hắn là một cái lâu năm lão Ngưu tu luyện đến kim đan kỳ, đã nhìn thấu nhân loại một phần.

Thiết Sơn Ngưu biết nhân loại vốn mưu mô quỷ kế, thâm độc xảo huyệt nên nhất quyết không tin Thiên Tích.

Trãi qua một khoảng thời gian hai bên nhìn nhau đầy căng thẳng, lúc này cuối cùng cũng có một người chịu động thủ trước.

Người động thủ lúc này không ai khác ngoài Thiên Tích, hắn linh hiện tại vận chuyển cực gắt.

Hắn đem bảy phần mười linh lực, toàn bộ thúc ép vài nữa người dưới, nhất là đôi chân.

Thiên Tích đây là muốn liều chết với lão Ngưu a.

Thiết Sơn Ngưu bên này thấy Thiên Tích hành động, thì nó cũng bắt đầu theo, khoảng cách giữa hai người là khoảng sáu mươi mét.

Nhiêu đây khoảng cách vừa đủ để Thiết Sơn Ngưu một húc chí mạng tiễn Thiên Tích về nơi xa.

Yêu lực bùng nổ, cặp sừng bén nhọn đã được bao phủ bởi nồng đậm yêu lực. Lão Ngưu chi trước của nó, càng lúc mài vào đất càng nhanh càng mạnh, hiện tại phần đất nó đứng ít nhiều đã lõm một lổ.

"Giết . . .!"

Thanh âm bạo vang như hồng chung, Thiên Tích lao nhanh về phía lão Ngưu.

Tiếng âm thanh bạo vang, kích thích những loài yêu thú đang ngủ say dưới màn đêm, chợt tỉnh lại.

"Rống...!"

Một tiếng rống dài, mạnh mẽ dữ tợn từ Thiết Sơn Ngưu phát ra, nó lúc này triệt để bạo phát, yêu lực nổ tung hướng Thiên Tích húc đến.

Con trâu này là kim đan kỳ yêu thú, cũng tức là chủ đội cấp yêu ma. Một húc có thể làm cho một tảng đá lớn vỡ vụn tang tành, sắt thể kim loại cứng đến đâu cũng không chịu nổi nó một húc, huống chi Thiên Tích lúc này.

Hai bên thực lực phóng thích lao vào nhau, cứ ngỡ là sẽ có giao tranh ác liệt, và một vài cảnh đánh vượt cấp.

Nhưng không ai ngờ hắn ban nãy chỉ là tấu hài mà thôi.

Hai bên lao vào nhau, chưa được bao nhiêu mét thì Thiên Tích đã bẻ lái.

Thiên Tích đem lực lượng chân phát huy cực hạn, lấy hết sức bình sinh mà chạy.

Chạy a. Hắn chạy đi đâu? Lao về phía lão Ngưu hay là . . .?

Không hắn không lao về Thiết Sơn Ngưu nữa, hắn . . .hắn . . .hắn chạy ngược lại, chạy về hướng phía sau lưng.

Thiên Tích chân dẫm lên bộ pháp quái dị mà do hắn trong một tháng lịch luyện này chế ra, kiếp trước hắn dù gì cũng là một vị tài hoa tiên đế nên chế tạo một bộ pháp ở phàm giới cũng không vấn đề.

Bộ pháp này gọi là bát quái ma ảnh bộ, dựa theo nguyên lý của cửu cung bát quái mà hoạt động, di chuyển không hề phát ra tiếng động cũng như dao động linh lực.

Tới vô thanh, đi vô ảnh, uyển chuyển di động tránh khỏi những điểm chết trong giao đấu, thoát ẩn hiện như một cái bóng.

Bát quái ma ảnh bộ được Thiên Tích phát huy cực hạn, hắn liên tiếp đạp lên sinh cung để chạy.

Thiên Tích chạy cực nhanh trong thung lũng dầy dậm cây lớn, sương đêm. Sau lưng hắn hiện tại, một đầu trâu có thể so với Kim đan kỳ cấp yêu thú hay chủ đội cấp yêu ma, truy đuổi.

Hắn chạy rất nhanh, nhưng Thiết Sơn Ngưu so với hắn còn nhanh, mặc dù trên thân cổng theo một quả núi nhỏ nặng nề.

Chạy, ra sức chạy, mặc dù biết khó chạy lại Thiết Sơn ngưu những vẫn cố, đó là hi vọng.

Chạy với tốc độ cao, Thiên Tích bị gió cuốn bay hết tóc ra phía sau, hắn trên gương mặt cười khổ lớn tiếng nói :"Ngưu ca, ngươi tha ta được không đừng dí ta nữa.

Nếu ngươi buôn tha ta, mai mốt ta sẽ dẫn theo mấy tiểu Ngưu muội đến tạ lỗi nha."

"Rống . . .!"

Thiết Sơn ngưu tức giận cực độ, lời nói của Thiên Tích lúc nãy như là chọc tức tới nó. Nó triệt để nổ tung hương Thiên Tích lao đến so với trước còn nhanh gấp bội.

Lúc này, từ bên trong các bụi cây, các chổ có sương mù, nổi lên càng lúc nồng đậm yêu khí.

Từ bên trong đó đi ra, một đại lượng yêu thú xuất hiện, chúng hướng Thiên Tích dí. Tiếng rống vừa rồi của Thiết Sơn ngưu như tiếng triệu tập mấy con yêu thú phía dưới thung lũng này vậy.

Thiết Sơn Ngưu chính là phía dưới thung lũng này, thú vương. Mệnh lệnh của nó chính là tuyệt đối, thực lực của nó cũng là tuyệt đối.

Nhìn thấy đại lượng yêu thú toát ra, hướng mình đuổi theo.

Thiên Tích trên mặt lộ ra nụ cười khổ, đây là cái miệng hại cái thân a.

Cái này ta gọi là chọc chó, bị cả bầy chó dí. . . À bậy rồi phải là chọc trâu, bị cả đàn yêu thú dí.

Một mình lão ngưu dí không đủ hay sao a, giờ lại thêm đám lâu la này dí nữa.

Chạy ! Chạy !

Liên tục chạy trong một tiếng đồng hồ không có chút nghĩ ngơi, cũng không có dấu hiệu mệt mỏi hay dừng lại.

Thiên Tích bị đàn thú dí chạy thục mạng xém chút nữa là lại đi gặp ông bà, nhưng may mắn hắn lại gặp được một chổ núp khá an toàn, để tránh yêu thú truy đuổi.

Núp trong một gốc hang động nhỏ, hắn thu liễm khí tức, muốn đem khí tức ẩn đi để dể dành đi nơi khác.

Nhưng lúc này trong một gốc của hang động tối đen, tay của hắn sờ trúng một thứ gì đó.

Thứ đó khá to, mền mịn, căng tròn, có điều có hơi nhiều lông một chút.

Thiên Tích tay đã đụng trúng thứ trên, là con người ai cũng có sự tò mò của riêng mình. Thiên Tích tay phải bóp nhẹ một cái, cái thứ vừa rồi mềm mịn nảy nhẹ trên tay hắn.

Thứ vừa rồi cũng không có phản ứng gì.

Có chút kích thích. Thiên Tích lại đưa tay bóp mạnh một phát, lần này thật so với lần trước mạnh.

"Gào. . .!"

Một tiếng rên, bạo truyền đến Thiên Tích bên tai, hắn bổng nhiên sắc mặt đại biến, mồ hôi hột lần nữa xuất hiện.

Thanh âm vừa rồi là từ phía sau lưng hắn truyền đến, cũng chính là vị trí tay của hắn bóp trúng thứ gì đó.

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.