Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi quỷ dị (1)

Phiên bản Dịch · 2777 chữ

- Ngươi không tin, ta cũng không có cách nào, tộc trưởng viễn cổ Minh Xà tộc chúng ta ra thông báo, nếu gặp người tứ đại nhân tộc, có thể giết chết, nhưng ta biết ta dùng toàn lực ra tay, cũng không thể làm gì được ngươi, cho nên ta mới không đi đối phó với ngươi, ta cũng không ngốc như vậy.

Cô gái nói.

- Nhưng ta sẽ ra tay với ngươi.

Nhạc Thành nói.

- Ta không sợ, nếu ngươi muốn ra tay thì đã sớm xuất thủ rồi, lúc này ngươi chỉ biết uy hiếp ta mà thôi, bây giờ ta đối với ngươi không có uy hiếp gì, ngược lại còn trợ giúp ngươi. Cho nên ta tin tưởng, ngươi chắc chắn không đối phó ta đâu.

Cô gái nói, nói xong đi tới bên người Nhạc Thành.

- Đi thôi, chúng ta phải sớm đi đến cổ động, nếu không đến muộn cũng vô dụng.

Cô gái xinh đẹp nói, sau đó đi qua Nhạc Thành, tựa hồ nàng đoán Nhạc Thành không ra tay với nàng.

- Nữ nhân này, thật đúng là không đơn giản.

Nhạc Thành nhìn cô gái xinh đẹp, lập tức do dự một chút, nhưng cũng đi theo sau.

- Xem ra ngươi đồng ý liên thủ rồi.

Nhìn thấy Nhạc Thành đi theo, cô gái xinh đẹp quay đầu nhìn Nhạc Thành cười, mị thái mười phần.

- Nếu ngươi dám có tâm tư, ta nhất định làm cho ngươi hối hận đấy.

Nhạc Thành nói, lập tức đi về phía trước.

- Yên tâm đi, ta cũng không dám.

Cô gái cười run rẩy cả người, sau đó nhìn Nhạc Thành nói.

Bây giờ hai người cũng không có đi ra ngoài, Nhạc Thành không biết kế tiếp còn gặp phải nguy hiểm gì không, cho nên hắn cũng chỉ cẩn thận mà thôi.

Cô gái trên đường đi tư thái cám dỗ đến cực điểm, nhưng Nhạc Thành cũng mặc kệ, cô gái này có vài phần tư sắc, coi như là một vưu vật cực phẩm đi, mặc dù không bằng Yến Hiểu Kỳ, cũng không bằng Đại Song cùng Tiểu Song nhưng nàng có vài phần dã tính, cái loại dã tính khiêu khích này chỉ sợ nam nhân rất khó có thể cự tuyệt được.

Loại dã tính này có thể câu dẫn nam nhân cường liệt nhất, làm cho nam nhân muốn chinh phục nữ nhân dưới thân. Nhạc Thành cũng có cảm giác này, nhưng hắn biết rõ, nữ nhân này không thích hợp cho nam nhân chạm vào.

Bất quá cô gái xinh biết mình không thể dụ dỗ được Nhạc Thành cũng đành phải là bỏ cuộc, một đường đi tới.

- Nhạc Thành, chúng ta đã đi một ngày, tại sao vẫn không có đi ra ngoài được, trong này tựa hồ quỷ dị.

Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.

Hai người bây giờ ở tại trong rừng trúc, ở chỗ rừng trúc này hai người đã đi một ngày, nhưng vẫn chưa ra khỏi được.

Đây là một phiến rừng trúc rất lớn, mỗi một cây trúc đều to như chén ăn cơm lớn, ở chỗ này Nhạc Thành cảm thấy quỷ dị, nhưng cũng không có nhìn ra.

Nhạc Thành đứng ở tại chỗ, thần thức tỏa ra, hắn nhìn toàn bộ đều là rừng trúc, cũng không biết rừng trúc này lớn cỡ nào nữa.

- Nhạc Thành, ngươi xem, bên kia hình như có một sơn động.

Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.

Nhạc Thành đi theo cô gái, thật sự ở chính giữa đỉnh núi, có vẻ có một cái sơn động.

- Chúng ta đi xem một chút đi.

Cô gái xinh đẹp nhìn Nhạc Thành nói.

- Quên nó đi, chúng ta đi đường vòng thôi.

Nhạc Thành do dự một chút nói, hắn không biết trong sơn động có cái gì, hắn cũng không muốn gặp thêm phiền toái, nói không chừng là một ổ ma thú, vậy thì phiền toái lớn rồi.

- Quên nó đi, ta cảm thấy sơn động tựa hồ quỷ quái, ngươi không biết chúng ta đi một ngày, ngọn núi xung quanh cũng lần lượt chuyển động sao?

Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.

Nhạc Thành nghe thấy cô gái xinh đẹp nói, ngược lại thần sắc ngưng trọng lên, có vẻ muốn nhắc nhở Nhạc Thành chú ý tới, khó trách tựa hồ thật sự vừa đi qua ngọn núi này.

- Xem ra sơn động này thật sự quỷ dị.

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, hắn lần nữa đánh giá lại đỉnh núi kia, có vẻ quỷ dị, nhưng quỷ dị ở chỗ nào, Nhạc Thành cũng không biết.

- Chúng ta đi xem đi.

Nhạc Thành do dự một chút, lập tức nói, bên trong sơn động này, Nhạc Thành đã quyết định mau đến xem nó tột cùng như thế nào.

- Ngươi vừa rồi nói không đi sao, tại sao bây giờ lại muốn đi, rốt cuộc là chuyện gì.

Cô gái nhìn chăm chú Nhạc Thành một cái, trên nét mặt có vẻ bất đắc dĩ.

- Ngươi không được đi, chỉ mình ta đi thôi.

Nhạc Thành nói, sau đó hắn cất bước về phía ngọn núi kia đi đến.

- Nhạc Thành, ngươi người còn chưa biết tên của ta, ta gọi là Minh Yêu, ta muốn đi cùng với ngươi.

Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.

- Có đi không, tùy tiện.

Nhạc Thành vượt qua cô gái, sau đó tiếp tục hướng ngọn núi đi đến.

- Nhạc Thành, ngươi không phải là nam nhân, ngươi có thích nữ nhân hay không, ngươi không phải đồng tính chứ. Khách khách…

Cô gái nhìn Nhạc Thành, lập tức nở nụ cười.

Nhạc Thành cũng lười quản, lập tức từ từ hướng đỉnh núi đi tới, ngọn núi kia thoạt nhìn như ở bên cạnh, nhưng Nhạc Thành cũng mất hai giờ mới tới được.

Đỉnh núi này ngay tại chính giữa rừng trúc, chung quanh lá cây rậm rạp chằng chịt, chung quanh đỉnh núi rêu xanh bao phủ.

Đỉnh núi này diện tích không nhỏ, Nhạc Thành phỏng đoán nơi này cao mấy ngàn mét.

Nhạc Thành do dự một chút, lập tức hướng sườn núi đi đến, đồng thời cũng nhìn hết thảy tình huống chung quanh.

Chung quanh có chút quỷ dị, lập tức hai người đi lên núi.

- Nhạc Thành, tại đây ta cảm thấy rất là quỷ dị, hay là chúng ta nhìn xem có đường vòng hay không.

Nhạc Thành nhìn cô gái nói, thần sắc có một tia cẩn thận, nàng có thực lực bát tinh Đấu tôn tự nhiên cảm thấy nơi này tựa hồ không bình thường.

- Ngươi nếu sợ, thì đừng đi.

Nhạc Thành nói, lập tức tiếp tục đi lên phía trước.

- Là ta lo lắng cho ngươi, ngươi còn không sợ, ta cũng không sợ, dù sao ta cũng là người của ngươi.

Minh Yêu nhõng nhẽo cười nói.

- Nếu ngươi nói lung tung, ta cũng không khách khí.

Nhạc Thành quay đầu nhìn Minh Yêu nói, không biết nữ nhân này còn nghĩ ra cái gì đây.

- Ta bây giờ muốn đi theo ngươi, thì không phải là người của ngươi sao.

Minh Yêu nhìn Nhạc Thành nói, nhưng thanh âm nhỏ hơn rất nhiều, tựa hồ đối với lời của Nhạc Thành cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

- Ta cùng ngươi không có quan hệ gì.

Nhạc Thành lãnh cảm nói, lập tức đi đến sơn động.

- Thịch.

Nhạc Thành lập tức hướng về phía sau nhìn lại, sắc mặt thay đổi, chỉ thấy Minh Yêu cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhạc Thành trước tiên bố trí Kim Long chi thể, toàn thân là một mảnh Long Lân bao vây, thần thức tỏa ra. Nhưng Nhạc Thành cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường, nhưng Minh Yêu lại biến mất không thấy.

Nhạc Thành âm thầm ngạc nhiên, Minh Yêu cũng không phải là người bình thường, nàng có thực lực bát tinh Đấu tôn, nhưng trong nháy mắt biến mất không thấy, quả là dị thường rồi. Nhạc Thành cẩn thận chăm chú nhìn chỗ Minh Yêu vừa mới biến mất, nơi đó có bậc thang bằng đá, bên cạnh còn có Thạch Đầu màu xanh.

Nhạc Thành do dự một chút, lập tức đi chỗ Minh Yêu vừa mới đứng, hắn cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó phát hiện cũng không có gì đặc biệt, cũng không có gì khác thường, vốn Nhạc Thành còn tưởng rằng Minh Yêu động phải cơ quan gì đó, nhưng tựa hồ cũng không phải vậy.

-o0o-

Chẳng lẽ là khối đá màu xanh.

Nhạc Thành trong lòng lẩm bẩm nói, lúc này hắn mơ hồ nhớ rõ Minh Yêu đặt tay ở khối đá màu xanh này, lúc này Nhạc Thành cũng từ từ đặt tay khối đá màu xanh.

- Thịch.

Nhạc Thành sắc mặt thay đổi, thân hình rất nhanh lùi lại.

Mặc dù Nhạc Thành đã sớm chuẩn bị, nhưng lúc này Nhạc Thành có cảm giác thấy mình hoa mắt, ngay lập tức đến một nơi, đó là một thủy đàm, hai bên thủy đàm cỏ dại xanh biếc.

Mà ở bên cạnh thủy đàm, Nhạc Thành lại càng hoảng sợ, chỉ thấy Minh Yêu vừa mới biến mất xuất hiện ở trước mắt Nhạc Thành, lúc này Minh Yêu nhìn thấy Nhạc Thành cũng cảm thấy giật mình vô cùng.

- Nhạc Thành, làm sao ngươi cũng đến được đây, ngươi làm ta giật cả mình, nơi đây đúng là quỷ quái.

Minh Yêu lúc này như con chim non nhào vào trong lòng Nhạc Thành, hai chỗ mềm mại va chạm vào ***g ngực Nhạc Thành.

- Ngươi không sao chứ.

Nhạc Thành hỏi.

- Không có việc gì, ta chỉ có hơi chút hoảng sợ mà thôi.

Minh Yêu nói.

Nhạc Thành vốn muốn đem Minh Yêu đẩy ra, nhưng cuối cùng hắn lại do dự một chút, Nhạc Thành cuối cùng cũng muốn hưởng thụ ma sát nhu nhuyễn ở trên ***g ngực, có chút khiêu khích, có chút cám dỗ.

Nhạc Thành cố nén cảm giác dưới thân rục rịch, lập tức đánh giá chung quanh thủy đàm, xem có gì khác hay không.

- Nhạc Thành, ta mấy ngày không có tắm rửa, mà nơi này có nước, ta muốn tắm rửa, ngươi giúp ta một chút được không.

Minh Yêu nhìn Nhạc Thành nói, lập tức từ trên ***g ngực Nhạc Thành rời đi, sau đó từ từ hướng thủy đàm đi đến.

Nhạc Thành còn tưởng rằng mình nghe lầm, nữ nhân này muốn ở trước mặt mình tắm rửa sao, chẳng lẽ nàng muốn cám dỗ mình.

Minh Yêu đi đến bên cạnh thủy đàm, lập tức quay đầu nhìn Nhạc Thành nói:

- Nhạc Thành, ngươi có muốn cùng ta tắm không, ta có thể giúp ngươi tắm rửa đấy.

Nói xong, Minh Yêu nhìn Nhạc Thành vũ mị cười, bộ ngực sữa đung đưa thiếu chút nữa làm cho Nhạc Thành chảy ra máu mũi.

Nghe thấy nàng nói như thế, mũi của Nhạc Thành chút nữa chảy máu, lúc này nàng ta cũng đã nói rõ ràng, nàng trắng trợn câu dẫn như thế. Nếu không phải lúc này đang ở chỗ nguy hiểm, Nhạc Thành thực sự muốn tắm, nhưng mà ở chỗ này Nhạc Thành cũng không dám tùy tiện lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa.

- Phù phù.

Lúc này Minh Yêu nói xong, nàng nhảy vào trong đầm nước, làm nước trong đầm lay động lăn tăn.

Mà ở bên bờ đầm, Nhạc Thành thấy Minh Yêu lưu lại quần áo.

Nhạc Thành nhịn không được ghé mắt nhìn lại, lúc này trong đầm nước Minh Yêu đang đùa nghịch nước.

Mặc dù Minh Yêu chỉ lộ ra nửa người, nhưng nàng có lông mày như núi, mũi ngọc môi đỏ, làm cho người ta thấy thoát tục. Bộ ngực của nàng phập phồng tăng thêm vẻ vũ mị cám dỗ, Nhạc Thành nhìn đến trợn mắt, toàn thân không khỏi có cảm giác khô nóng lên.

Bây giờ, Minh Yêu cố ý vẫy nhẹ cổ tay trắng ngần, nàng ta trắng trợn dụ hoặc Nhạc Thành, hoàn toàn không ngại Nhạc Thành ở bên bờ.

Nhạc Thành tựa hồ hô hấp trầm trọng, đây tuyệt đối là cám dỗ, quả thật đối với nam nhân cũng không có cách nào ngăn cản được.

Nhạc Thành huyết khí dâng tràn, lại nghe thấy tiếng nước chảy, Minh Yêu ở trước mặt hắn đang tắm, thân hình của nàng tuyệt mỹ làm cho Nhạc Thành cảm thấy dưới thân căn cứng vô cùng.

- Nhạc Thành, ta đã nói rồi, ta nguyện ý dâng hiến lần đầu tiên cho ngươi, ngươi tới đi.

Minh Yêu vũ mị nhìn Nhạc Thành, trong ánh mắt đầy vẻ mị thái, bộ dạng cám dỗ đến cực điểm.

- Hảo, ta muốn ngươi đây.

Nhạc Thành mỉm cười, cũng nhịn không được hướng về phía Minh Yêu đi tới.

Nhưng Minh Yêu cũng không nhìn thấy trong tay Nhạc Thành có chút biến hóa.

- Ngươi rốt cục cũng nghĩ thông rồi, đến đây đi, ta sẽ làm cho ngươi có cảm giác vô cùng thoải mái.

Minh Yêu nhìn Nhạc Thành cám dỗ nói, trên mặt xuân ý dạt dào.

- Kiếm Ám Ảnh, phá cho ta.

Quát nhẹ một tiếng, Nhạc Thành lộ ra một tia nụ cười quỷ dị, trong tay ba đường màu vàng sáng quay vòng hung hăng nổ bắn về phía Minh Yêu.

- A.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Minh Yêu lúc này cũng không nghĩ tới Nhạc Thành đột nhiên ra tay, với khoảng cách này căn bản nàng không có cách nào tránh né, ba đường màu vàng sáng quay vòng đột ngột bắn vào ***g ngực của nàng, để lại ba cái lỗ máu.

Chỉ là bên trong ba cái lỗ máu cũng không có một tia máu tươi chảy ra, mà ngay cả lỗ máu cũng không có lục phủ ngũ tạng.

- Tiểu Tiểu Huyễn thuật mà nghĩ mê hoặc được ta sao, còn kém lắm.

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, lập tức đồng thời thu kiếm Ám Ảnh về.

- Xuy xuy.

Minh Yêu vẻ mặt không thể tin được biến mất ngay tại chỗ, toàn thân nàng giống như hóa thành một đoàn sương mù quỷ dị biến mất, mà ngay cả quần áo ở bên bờ đầm cũng hóa thành một mảnh sương mù.

- Ảo cảnh thật cao minh, thiếu chút nữa bị lừa rồi.

Trong lúc Minh Yêu biến mất, trên mặt Nhạc Thành sắc mặt trầm xuống, lúc này hắn bị dọa mồ hôi lạnh toát ra, không nghĩ đây chính là ảo cảnh.

- Xuy xuy.

Nhạc Thành giết quỷ ảnh Minh Yêu, thân hình đứng ở một cái thạch động, đây là một cái thông đạo thật dài, cũng không biết rốt cuộc nó dài đến bao nhiêu.

Trong đầu Nhạc Thành tựa hồ nghĩ tới một số, lập tức lại lắc đầu, tựa hồ nghĩ không được, một lát sau, Nhạc Thành cũng chỉ thở dài một hơi thật dài.

Do dự một chút, Nhạc Thành từ từ đi lên phía trước, trên thân vẫn bố trí Kim Long chi thể.

Thạch động rất là quỷ dị, hai bên là một mảnh thạch bích bóng loáng.

Nhạc Thành nhẹ nhàng gõ hai bên thạch bích, hắn phát hiện hai bên thạch bích cứng rắn như sắt, tựa hồ giống như tường đồng vách sắt vậy.

Nhạc Thành thử dùng pháp lực công kích thạch bích, hắn phát hiện thạch bích nếu như có dùng kiếm Ám Ảnh cũng không thể xúc phạm mảy may, thật là quỷ dị, hơn nữa trên chất liệu thạch bích Nhạc Thành cho tới bây giờ cũng không có nhận ra.

- Xoẹt.

Ngay tại lúc Nhạc Thành đánh giá hai bên thạch bích, lúc đó bên trong thạch động đột nhiên thú ảnh lao ra, thú ảnh này Nhạc Thành cũng chỉ thấy mơ hồ trong đó có móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, toàn thân được thạch bích bóng loáng chiếu rọi là một mảnh đen kịt.

- Kiếm Ám Ảnh.

-o0o-

Bạn đang đọc Tu Chân Giả Tại Dị Thế của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 687

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.