Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại 1

Phiên bản Dịch · 2755 chữ

Lại nói Hoàn Nhan Tự cùng Tố Ysau khi hiểu lầm tiêu trừ, chuyện xưa bỏ qua, lại ở trên chiến trường đồng sinh cộng tử chịu bao hoạn nạn, mối tình cảm tựa như càng thêm ngọt ngào, một ngày lại một ngày, lúc nào cũng khắc khắc không nguyện chia lìa. Liền ngay cả khi vào triều thính chính, cũng muốn Tố Y ngồi bên cạnh mới cảm thấy an lòng. Lúc đầu các thần tử còn âm thầm phê phán, sau thì phát hiện Tố Y mặc dù thính chính, lại cực ít khi ngắt lời chính sự, mà dù có ngắt lời, cũng là giải thích sâu sắc, có trật tự, không khỏi khiến người tín phục. Bởi vậy dần dần liền không còn người phản đối, cửu nhi cửu chi, cũng có lúc cảm thấy Hoàng Thượng quyết đoán bất công với thần tử, liền công nhiên tại triều thỉnh Tố Y phân xử, Tố Y với thân phận hoàng hậu, càng ngày càng được lòng các đại thần cùng các tần phi ở hậu cung, uy nghiêm cũng càng ngày càng tăng, thật xứng đáng cùng Hoàn Nhan Tự sóng vai.

Chính là kể từ đó, lại chọc giận hai người, ngươi hỏi là ai à, chính là hai phụ tử có địa vị cao nhất trong hoàng cung. Hoàn Nhan Sóc bởi vì mẫu hậu bị phụ vương bám lấy, ngay cả khi lâm triều đều phải giữ ở bên người nên tâm sinh khó chịu. Hoàn Nhan Tự lại bởi vì ái nhân thường xuyên bị các đại thần thỉnh đi giáo vấn đề, tố oan phân xử mà trong lòng khó chịu. Hoàn Nhan Sóc nghĩ thầm: phụ hoàng thực quá đáng, mẫu hậu cho dù là hoàng hậu của hắn, cả ngày giữ lấy cũng đủ rồi đi, cũng nên phân một chút thời gian cho ta, dù sao y cũng là mẫu hậu của ta, hiện tại ngay cả chút thời gian giám sát việc học cũng không cho chúng ta, hừ, so với đại hôi lang còn phá hư hơn. Hoàn Nhan Tự cũng thật ủy khuất: trời cao chứng giám, các đại thần từ khi nhận rõ bản chất thật sự của Tố Y, tựa như ruồi bọ cả ngày vây quanh ở bên người y đuổi mãi không đi, vốn thời gian cùng Tố Y ở chung đã ít lại càng thêm ít, làm sao còn chịu được đứa con cũng cùng mình tranh giành, trọng yếu nhất là mình không lần nào tranh lại hài tử. Phụ tử hai người đều cảm thấy được thời gian mình có được Tố Y không đủ nhiều, bởi vậy đều tranh giành giằng co từ trong tối đến ngoài sáng, từ bình tĩnh đến kịch liệt. Hoàn Nhan Tự thân phận mặc dù cao, lại áp bức không được đứa con, huống chi còn có mẫu hậu làm chỗ dựa cho tôn tử. Các thần tử bên kia cũng không chịu thể nghiệm và quan sát thánh ý, một mặt lấy đủ các loại lý do tới gặp hoàng hậu, thật ra còn đến tâm tình này nọ. Hoàn Nhan Tự tuy rằng hận không thể tìm lý do đem bọn họ hết thảy sung quân xử trảm, lại vì ái nhân quá mức thông tình đạt lý không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi để cho Tố Y tham dự lâm triều vốn là chủ ý của hắn, hiện giờ tìm cách viện lý do cấm thần tử cùng hoàng hậu gặp mặt cũng không thể, suy nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Tự liền cảm thấy uất ức, không nghĩ tới chính mình anh minh một đời nhưng cũng phạm vào hành vi ngu xuẩn tự lấy đá đập chân mình này.

Loạn trong giặc ngoài không thể tiêu trừ, lại có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng, Hoàn Nhan Tự rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết tâm, muốn đem Tố Y rời xa chốn tràn ngập lang trùng hổ báo này, từ nay về sau cùng mình làm bạn ngạo tiếu sơn lâm, mà muốn thực hiện nguyện vọng này, biện pháp duy nhất chính là: thoái vị. Bởi vậy hôm nay, hắn phi thường hòa ái bày ra một bộ sắc mặt phụ thân nhân từ, lệnh cho ngự phòng làm ra một mớ điểm tâm Hoàn Nhan Sóc thích ăn, thỉnh Tố Y cùng Hoàn Nhan Hà cùng ngồi, chuẩn bị chính trực răn dạy, hiểu lấy đại nghĩa, tranh thủ thành công để cho hài tử tiếp chưởng ngôi vị hoàng đế của mình.

Tố Y ngồi ở một bên, còn không biết ái nhân có chủ ý gì, chính là nhìn bên khóe miệng hắn đôi lúc lại xả ra một mạt tươi cười quỷ dị, không khỏi kinh hãi nói: “Hoàn Nhan, ngươi muốn làm gì? Ta phải nhắc nhở ngươi, Sóc Nhi chính là nhi tử của ngươi, là thân sinh nhi tử của ngươi, ngươi nếu vì ta mà đối hắn bất lợi, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Hoàn Nhan Tự đem Tố Y kéo vào trong lồng ngực cười nói: “Sợ cái gì? Trẫm cũng biết hắn là hài tử thân sinh của trẫm, ngươi yên tâm, trẫm gọi hắn đến, chính là muốn cho hắn tiếp chưởng ngôi vị hoàng đế của trẫm, rồi trẫm mới có thể cùng ngươi trang bị nhẹ nhàng, tiếu ngạo sơn lâm, thăm viếng đất đai ngàn dặm của Kim Liêu.” Rồi hắn cúi đầu ở vành tai Tố Y hôn lên một chút, ôn nhu hỏi: “Tố Tố, ngươi không vui sao? Ngươi không muốn cùng trẫm du hí hồng trần sao?”

Tố Y nhìn hắn, nhịn không được mà cười, nắm lấy tay hắn nói: “Ngươi a, ta đã sớm biết ngươi đã định ra chủ ý.” Nói xong nhìn phía ngoài cửa sổ, lại quay đầu chuyên chú nhìn Hoàn Nhan Tự, cảm khái nói: “Ngươi cần gì phải hỏi ta? Ngươi chẳng lẽ còn không biết, ta khát vọng ngày này đã thật lâu rồi. Chính là lo lắng ngươi chính sự bận rộn, thiên hạ bách tính thật vất vả mới có được thái bình thịnh thế. . . . . .” Lời còn chưa dứt liền bị Hoàn Nhan Tự bưng kín miệng, cười nói: “Trẫm thì không sao, Sóc Nhi đã lớn như vậy, lại khôn ngoan có thừa, cũng đã có thể đảm đương trọng trách thống trị thiên hạ. Ngươi vẫn là ít nói đến bách tính của ngươi đi, trẫm biết ở trong lòng ngươi, trẫm tranh không lại bọn họ, cho nên căn bản là không thích nghe.”

Tố Y cũng cười, nói: “Chưa từng thấy một quân chủ như ngươi, thế nhưng lại ghen tị với cả con dân của mình, ta quan tâm giang sơn xã tắc, còn không phải là vì ngươi sao.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Hoàn Nhan Tự cười rộ lên, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Lời này trẫm thích nghe, ha hả, đều là vì trẫm.” Nói xong lại kề sát vào tai Tố Y hôn một chút, nói nhỏ: “Tố Tố, trẫm thích nghe ngươi nói những lời này, đều là vì trẫm, ha ha, cảm giác này thật tốt, ngươi nghĩ trẫm ích kỉ cũng được, sau này có thể nói lại những lời này cho trẫm nghe được không?” Không đợi Tố Y trả lời, hắn đã kìm lòng không được, ôm ái nhân liền hôn lên hai phiến môi kia, chính đang say tình, chợt nghe ngoài cửa một tiếng ho khan, một thanh âm không vui nói: “Không phải nói muốn mời ta ăn gì sao? Sao người lại ăn trước?” Còn đang nói, Hoàn Nhan Sóc mặt mày tức tối cùng Hoàn Nhan Hà trên mặt lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt đã muốn bước vào cửa.

  • “Nhị. . . . . . Nhị thúc. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi có nghe hắn nói gì không? Ngươi. . . . . . Ngươi có nghe thấy, cái người gọi là phụ hoàng ở đối diện ta, hắn nói cái gì?”, Hoàn Nhan Sóc gian nan từng lời từng lời rít qua kẽ răng, hai mắt không chút nào yếu thế mà trừng trừng Hoàn Nhan Tự, ý tứ trong ánh mắt kia thực rõ ràng: muốn bỏ mặt ta cùng mẫu hậu đi khoái hoạt, không có cửa đâu. Đồng thời, hắn đã muốn nghĩ biện pháp đối phó với việc phụ hoàng hắn đường hoàng thoái vị.

“Nga, ta nghe thấy, thật là một chuyện thật tốt a, Sóc Nhi cũng là nhất thời quá mức kinh hỉ, có chút không tin được.”, cố ý xuyên tạc ý tứ câu hỏi của đứa cháu mình, Hoàn Nhan Hà trong lòng bất đắc dĩ thở dài: Hoàng huynh a, đây chính là điều duy nhất ta có thể làm giúp ngươi, tuy rằng nói như vậy cũng không giúp ích được gì.

“Kinh hỉ? Nhị thúc, ngươi thật nghĩ như thế sao? Hay là ngươi không phân biệt được kinh hỉ và kinh hách là hai loại biểu tình hoàn toàn bất đồng a.”, Hoàn Nhan Sóc xuất ra một bộ tư thế lưu manh, cười lạnh hai tiếng: “Nói cũng đã nói ra rồi, phụ hoàng còn tìm ra cái cớ quang minh chính đại như vậy, xem ra cũng là không để cho ta phản đối đúng không? Tốt lắm, ta liền cố gắng mà đáp ứng thôi. Người xem nhi tử ta thông tình đạt lý như thế, người nên hảo cảm tạ ta a.”

Không đi so đo với lời lẽ bất kính của hài tử, Hoàn Nhan Tự cùng Tố Y vừa nghe đến hắn nói, “Tốt lắm, ta liền cố gắng mà làm đáp ứng thôi.” liền vui mừng không kịp, nhìn nhau, Tố Y lặng lẽ nói: “Ai nói Sóc Nhi hay quấy chứ, hài tử này không phải rất tốt sao? Xem, liền đáp ứng mà không làm khó ngươi.” Hoàn Nhan Tự cũng liên tiếp gật đầu: “Không tồi không tồi, trước kia là trẫm trách lầm hắn, sau này trẫm nhất định phải hảo hảo sủng hắn.”

“Ân, Sóc Nhi, phụ hoàng ta đối với ngươi vô cùng cảm kích, ha hả, thật sự là nhi tử ngoan của ta, không uổng công trẫm sớm như thế truyền ngôi cho ngươi.”, Vừa nghe đến nguyện vọng xuất du của mình cùng Tố Y thế nhưng như thế dễ dàng liền thực hiện được, Hoàn Nhan Tự vui vẻ ra mặt, hài tử bốc đồng lập tức biến thành người tốt trong mắt hắn. Chỉ tiếc, Hoàn Nhan Sóc xem ra một chút đều không bị hắn làm cho cảm động, chỉ thấy tiểu ác ma này dù bận vẫn ung dung cầm lấy một khối điểm tâm, xua tay ngăn lại ca ngợi Hoàn Nhan Tự đối hắn: “Đừng cao hứng vội, ta chính là có một điều kiện phải nêu ra, người thỏa mãn ta, ta mới tiếp chưởng ngôi vị hoàng đế.”

“Cứ việc đưa ra, đừng nói một cái, một trăm cũng được.”, Hoàn Nhan Tự hào phóng vung tay lên, nghĩ thầm, vì tư tâm của mình đem hài tử sớm như thế đã đặt lên ngôi vị hoàng đế, cũng nên hảo hảo bồi thường một chút, chỉ tiếc lương tâm hắn cũng không áy náy được bao lâu thì liền thấy Hoàn Nhan Sóc ăn xong khối điểm tâm, phủi vụn bánh trên tay, cười hì hì dựa vào bên người Tố Y, giữ chặt ống tay áo của y, đối Hoàn Nhan Tự nói: “Người biết đó, công khóa của ta luôn luôn đều là do mẫu hậu đốc thúc giám sát, hiện giờ người thoái vị cho ta, ta cũng rất hào phóng không truy cứu tư tâm của người, nhưng mẫu hậu phải ở lại bên cạnh ta phụ đạo ta trị quốc chi sách, yêu cầu này ắt cũng không quá phận a? Chỉ cần mẫu hậu ở lại bên người ta, người muốn đi đâu thì cứ đi, ta còn mừng rỡ không ai cùng ta tranh giành. Phụ hoàng người yên tâm, ta nhất định hội hảo hảo thống trị thiên hạ, sẽ không làm người thất vọng.”

Cũng may Hoàn Nhan Tự nhiều năm làm hoàng đế nên cuối cùng luyện ra định lực nhất định, dù như thế, hắn cũng nhịn không được mà nắm lấy cổ áo nhi tử nói: “Ngươi có biết mẫu hậu của ngươi là ai không? Y là hoàng hậu của trẫm, là hoàng hậu a, trẫm thoái vị cùng mẫu hậu ngươi du biến thiên hạ, y đương nhiên phải đi cùng trẫm, muốn Tố Tố ở lại chỗ này, không có cửa đâu.”

“Hừm, nói thật đi, nguyên lai là muốn cùng mẫu hậu đi du sơn ngoạn thủy, mà đem gánh nặng đặt ở trên vai hài tử non nớt của người, phụ hoàng, ta nói cho người biết, ta sẽ không nhường người đâu.” Hoàn Nhan Sóc cũng đứng lên, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi cùng phụ thân hắn chống đối.

“Ai nha, hai người các ngươi ngồi xuống đã, còn ra thể thống gì.” Vạn lần cũng không đoán được mình thế nhưng lại được hoan nghênh như thế, Tố Y vội khuyên can: “Hoàn Nhan, Sóc Nhi không muốn sớm tiếp nhận chức vụ ngôi vị hoàng đế, ngươi nguyện ý hắn đi.” Nhìn thê tử trừng mắt với mình, Hoàng Nhan Tự nói: “Tố Tố, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng trẫm du biến thiên hạ sao?”

“Ta muốn a, nhưng này không phải. . . . . .”, Tố Y thở dài, lại chuyển sang Hoàn Nhan Sóc: “Sóc Nhi ngoan, thành toàn phụ hoàng ngươi một lần đi, hắn. . . . . .”, Một câu chưa nói xong, liền nhìn thấy tiểu ác ma nước mắt liên tục rơi, ủy khuất nói: “Mẫu hậu, người là không cần ta nữa phải không? Ô ô ô, Sóc Nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân, thật vất vả người mới xuất hiện, chẳng lẽ người cũng muốn nhanh như vậy liền vứt bỏ Sóc Nhi sao? Ô ô ô. . . . . .”

“Không có. . . . . .”, Tố Y vội vàng ôm lấy Hoàn Nhan Sóc nhẹ nhàng vỗ về hắn, vừa nâng mắt lên, liền đối diện với gương mặt bất đắc dĩ của Hoàn Nhan Hà: “Ta xem ra các ngươi coi như hết đường rồi, muốn đấu với tiểu đông tây này ấy à, ha hả. . . . . . Trở về hảo hảo nghĩ ra một đối sách vạn toàn đi.”

“Không kế vị đâu, không kế vị đâu, ô ô ô, phụ hoàng xấu xa cứ bức ta, ta phải đi tìm Hoàng a nãi, ta muốn tìm Hoàng a nãi phân xử.” Hoàn Nhan Sóc thực vô lại lôi chỗ dựa vững chắc nhất của mình ra, chỉ một thoáng đã làm cho Tố Y thay đổi sắc mặt, trời ơi, sao có thể để cho thái hậu biết hai phụ tử vì mình trở mặt thành thù được chứ, không nên không nên, dù thế nào cũng không đến mức ấy chứ. Tố Y đứng lên, dùng ngữ khí mệnh lệnh không ai bì nổi nói: “Hoàn Nhan, không cần suy nghĩ nhiều, Sóc Nhi còn nhỏ, ngươi còn trẻ, sao lại có thể làm ra cái việc thoái vị hoang đường? Chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ chê cười sao. Chuyện du biến thiên hạ, chờ tới khi ngươi sáu mươi tuổi rồi nói sau.”

“Không. . . . . . Không phải chứ? Sáu mươi tuổi? Đến lúc đó hai người đều tóc đã bạc trắng.” Hoàn Nhan Tự kinh ngạc nhìn ái nhân, không thể tin được kế hoạch mình trù tính bao lâu lại như thai chết trong bụng, chính là ngay cả Tố Y cũng không quyết ý, một mình hắn cũng không thể thực hiện được. Căm giận nhìn về phía đứa con đang khoái trá ăn điểm tâm, hừ, cứ chờ đi, nào có đạo lý lão tử lại thua dưới tay nhi tử chứ, hôm nay tuy rằng không thoái vị thành công, nhưng sẽ có một ngày, trẫm nhất định thoái vị rồi mới cùng Tố Tố du biến thiên hạ. Hoàn Nhan Tự âm thầm thề, hắn tuyệt sẽ không đợi đến khi mình biến thành cái dạng tóc bạc da mồi mới làm cái chuyện tình tốt đẹp như vậy.

Bạn đang đọc Tù Binh của Lê Hoa Yên Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.