Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 4: Bắc Thiện thời niên thiếu (II)

Phiên bản Dịch · 4200 chữ

Vài ngày sau đó, Mộ Thiện không nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu. Cô nghĩ điều này thật ra rất bình thường, cô và anh không cùng khối lại không có quan hệ. Nếu suốt ngày gặp nhau thì đó là tình tiết trong truyện tranh chứ không phải là học sinh cấp ba trong thời kỳ học tập căng thẳng.

Một tháng sau ngày khai giảng, khối mười thành lập đội tuyển thi Olympic môn Hóa học. Mộ Thiện tuy không mấy hứng thú nhưng cũng ghi danh. Đội tuyển tập trung huấn luyện vào hai buổi chiều thứ năm và thứ bảy hàng tuần. Thứ bảy là ngày nghỉ, đội tuyển chỉ học đến ba giờ chiều, Mộ Thiện thường ở lại trường tự học đến sáu giờ tối mới về nhà.

Một buổi chiều thứ bảy, Mộ Thiện vừa vào phòng học, cậu lớp trưởng đi tới nói: "Mộ Thiện, có một việc muốn nhờ bạn giúp."

Lớp trưởng là một nam sinh cao lớn sáng sủa, thích đá bóng, thành tích học tập rất tốt, cũng được coi là nhân vật nổi tiếng toàn khối. Lớp trưởng là bạn cùng bàn mới chuyển đến ngồi cạnh Mộ Thiện, có tin đồn nói cậu ta thích Mộ Thiện nhưng cô không bận tâm.

Hóa ra lớp trưởng cảm thấy ngữ pháp tiếng Anh không tốt nên nhờ Mộ Thiện bỏ chút thời gian phụ đạo.

"Tớ tặng bạn cái này, coi như lời cảm ơn của tớ." Lớp trưởng rút từ ba lô một quyển sách tham khảo rất dày. Mộ Thiện cầm xem, hai mắt lập tức sáng rực. Đây là quyển đề thi Olympic môn Sinh vật mới nhất, trước đó Mộ Thiện đi hiệu sách tham khảo tìm, chủ hiệu nói có một cuốn đã bị người khác mua mất. Thì ra người đó là lớp trưởng.

"Bạn cũng cần dùng mà." Mộ Thiện vui vẻ nói: "Không cần tặng tớ, cho tớ mượn là được rồi."

Lớp trưởng lập tức đồng ý. Lời của Mộ Thiện đúng ý cậu ta, mượn mượn trả trả, cậu ta sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc Mộ Thiện.

Thật ra lớp trưởng cũng là một học sinh gương mẫu, cậu ta không định yêu đương ở thời cấp ba. Thế nhưng bên cạnh là cô nữ sinh cậu ta thích, cậu ta đương nhiên muốn tiếp xúc nhiều hơn. Về việc phát triển tình cảm đến mức nào, cậu ta chưa hề nghĩ đến.

Hôm đó, sau khi kết thúc buổi huấn luyện hóa học, Mộ Thiện ở lại giảng ngữ pháp tiếng Anh cho lớp trưởng. Mộ Thiện rất nghiêm túc, cô giảng giải một hơi đến sáu giờ tối. Lớp trưởng ban đầu không mấy tập trung, nhưng sau ba tiếng đồng hồ, cậu ta cũng sáng tỏ thông suốt nhiều kiến thức, trong lòng hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn buông xuống, hai người mới thu dọn sách vở. Lớp trưởng mưu tính từ trước, rất tự nhiên cầm cặp sách của Mộ Thiện vác lên vai: "Ngoài cổng có một quán phở khá ngon, hôm nay để tớ mời bạn ăn tối."

Mộ Thiện nhìn đồng hồ, đúng là hơi muộn rồi. Thỉnh thoảng cô ở bên ngoài ăn cơm một hai bữa, bố mẹ cô cũng không có ý kiến. Hơn nữa lúc này bố mẹ ở nhà không biết chừng đã ăn tối xong. Vì vậy cô gật đầu: "Được, cám ơn bạn." Có điều, Mộ Thiện vẫn lấy ba lô về đeo lên vai cô. Để lớp trưởng cầm cặp sách của cô, nếu bị bạn học nhìn thấy sẽ không hay.

Có lẽ lớp trưởng cũng lần đầu tiên vào quán phở này, vì vậy cậu ta không ngờ ở đây lại xập xệ nhếch nhác như vậy.

Bọn họ vừa bước vào quán phở cũ kỹ liền nhìn thấy mấy học sinh trông có vẻ là phần tử bất lương đang nhả khói thuốc mù mịt.

"Hay là chúng ta đổi quán khác?" Lớp trưởng ngập ngừng hỏi.

"Đã đến đây rồi thì vào đi." Mộ Thiện cất giọng thản nhiên, trong lòng cô cảm thấy bản thân hôm nay hơi bất thường. Tuy cô không quen đám học sinh bất lương kia nhưng nhìn bọn họ, cô tự nhiên có cảm giác thân thiết.

Mộ Thiện và lớp trưởng ngồi xuống, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Lớp trưởng có vẻ không thoải mái, cậu ta quay sang nói với chủ tiệm cho hai bát phở. Mộ Thiện chống tay vào cằm quan sát đám học sinh bất lương. Bọn họ thỉnh thoảng đưa mắt liếc cô, cô không hề phản cảm, thậm chí còn thấy bọn họ thẳng thắn đáng yêu.

Thôi xong rồi, trong lòng cô có tiếng thở dài, đây chính là "thương thì củ ấu cũng tròn, ghét thì bồ hòn cũng méo"?

Khi câu thành ngữ này xuất hiện trong đầu, Mộ Thiện chỉ muốn bổ đầu mình. May mà đúng lúc đó, hai bát phở thơm nức mũi xuất hiện kịp thời, Mộ Thiện lặng lẽ nuốt nước bọt, nhất thời gạt hình bóng của người đó ra khỏi đầu.

Nước phở có vị cay xè, ăn rất đã. Mộ Thiện xì xì xụp xụp, hết nửa bát mới nhớ đến người ở phía đối diện. Cô ngẩng đầu, bắt gặp lớp trưởng đang nhìn cô chăm chú.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

"Bộ dạng của bạn lúc ăn phở rất đáng yêu." Lớp trưởng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đầu cậu ta nhủ thầm, đâu chỉ đơn giản là đáng yêu. Gương mặt bạn ấy trắng nõn mềm mại, đôi môi đỏ mọng (do ăn ớt), đôi mắt to tròn long lanh như thiếu nữ trong truyện tranh, tim cậu ta bất giác đập thình thịch.

"Cám ơn bạn." Mộ Thiện sảng khoái trả lời rồi mỉm cười với cậu ta. Quan hệ của cô và lớp trưởng từ trước đến nay rất tốt nên cô không phát giác ra điều bất thường.

Vừa cúi đầu định ăn tiếp, khóe mắt Mộ Thiện chợt nhìn thấy một người đi vào quán phở.

"Anh Bắc!"

"Anh Bắc!"

Đám học sinh bất lương gọi tên người đó. Một nam sinh đứng dậy kéo ghế và rót cốc nước cho người đó.

Mộ Thiện ngẩng đầu, đúng lúc Trần Bắc Nghiêu đút hai tay vào túi quần đi qua mặt cô.

Trần Bắc Nghiêu cũng nhìn thấy cô, nhưng anh dời mắt đi chỗ khác và gật đầu với đám học sinh bất lương.

Mộ Thiện nghĩ thầm: "Bộ đồng phục rất bình thường, sao anh ấy mặc vẫn đẹp thế? Anh ấy xắn tay áo và bỏ tay vào túi quần, trông vừa có khí chất vừa đẹp trai quá đi."

Động tác ăn phở của Mộ Thiện trong chốc lát chậm đi rất nhiều. Cô ngậm từng sợi phở, ánh mắt thỉnh thoảng làm như vô tình liếc về phía Trần Bắc Nghiêu.

Anh vỗ vai cậu học sinh ngồi bên cạnh.

Anh uống vài ngụm nước.

Anh rút bao thuốc chia cho mọi người, sau đó châm một điếu.

Anh...đang nhìn về phía cô.

Mộ Thiện vội cúi đầu, nhìn chằm chằm bát phở, chuyên tâm như cô đang giải đề thi Olympic. Lớp trưởng ở phía đối diện nói một hai câu gì đó, cô không chú ý lắng nghe mà chỉ ậm ừ ứng phó.

Đến khi lớp trưởng nói một câu: "Mộ Thiện, sao mặt bạn đỏ thế?"

Mộ Thiện hoảng hốt ngẩng đầu.

Ai ngờ cô vừa vặn chạm đúng ánh mắt của Trần Bắc Nghiêu ở đằng sau lớp trưởng.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm hun hút. Sau đó, khóe mắt của anh hơi cong lên để lộ ý cười. Cả người anh như tỏa ra ánh hào quang rực rỡ chiếu sáng Mộ Thiện.

Không chỉ Trần Bắc Nghiêu, đám học sinh bất lương đều quay sang Mộ Thiện. Nếu trước đó bọn họ chỉ lén lút ngắm Mộ Thiện thì lời nói của lớp trưởng giúp họ có cơ hội công khai nhìn thẳng vào cô.

"Cay quá." Mộ Thiện cụp mi mắt, cố gắng trấn tĩnh: "Bạn ăn nhanh lên, chúng ta còn về nhà."

"Tớ ăn xong từ lâu rồi...tớ đang đợi bạn." Lớp trưởng lên tiếng.

Mộ Thiện trợn tròn mắt, vội bê bát phở ăn từng miếng lớn. Bên tai cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ, mà không hiểu tại sao anh cười.

"Lát nữa về trường chơi bóng?" Một nam sinh hỏi Trần Bắc Nghiêu.

"Ừ." Thanh âm trầm thấp phát ra từ cổ họng của anh, Mộ Thiện cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Mộ Thiện không để lớp trưởng mời, kiên quyết tự thanh toán tiền. Hai người đi ra khỏi quán phở, Mộ Thiện thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị chào tạm biệt lớp trưởng, cô đột nhiên nghe thấy cậu ta cất giọng chán ghét: "Đúng là thành phần bất hảo, đáng ghét thật. Học sinh mà suốt ngày hút thuốc, khói mờ mịt khó ngửi quá đi."

Trong lòng Mộ Thiện rất khó chịu nhưng cô biết lớp trưởng nói đúng, cô không thể phản bác lời cậu ta.

Hai người chia tay ở bên ngoài quán phở, lớp trưởng nói tuần sau nhờ cô tiếp tục phụ đạo tiếng Anh. Mộ Thiện cười, bạn gì gì ở lớp cũng nhờ tớ giảng ngữ pháp tiếng Anh cho bạn ấy, tuần sau gọi bạn ấy học cùng. Lớp trưởng hơi thất vọng nhưng không thể cự tuyệt nên đành lủi thủi ra về.

Mộ Thiện đi bộ về nhà, mới đi hơn một trăm mét, đôi chân cô dường như không nghe theo sự chỉ đạo của đại não. Trong lòng cô lại vương vấn một điều gì đó, không thể không làm.

"Mộ Thiện à, sao mày cứ phải tự làm khổ bản thân thế?" Mộ Thiện lẩm bẩm, đồng thời quay người chạy về phía sân bóng rổ của trường học.

Lúc này sân bóng rổ có mấy nam sinh đang chơi bóng, nhưng Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa đến. Sự xuất hiện của Mộ Thiện như thường lệ thu hút mọi con mắt của đám nam sinh. Tuy nhiên cô không để ý đến bọn họ, rút quyển sách lớp trưởng vừa cho mượn, ngồi ở bậc cầu thang bên cạnh sân bóng, giả bộ đọc sách.

Bình thường Mộ Thiện đọc sách rất hăng say, nhưng hôm nay không hiểu tại sao cô không vào đầu một chữ nào. Xem thêm mấy phút, ánh mắt cô tự động hướng về cổng trường.

Lúc này trời đã tối hẳn, đèn trên sân bóng bật sáng. Mộ Thiện cảm thấy cô chờ đợi cả một thế kỷ, bàn tay không tự chủ vần vò trang sách. Cuối cùng, từ phía xa xa cũng xuất hiện vài bóng hình cao lớn.

Trong đó Trần Bắc Nghiêu là người nổi bật nhất, gương mặt anh tuấn tú như tranh vẽ.

Sân bóng rổ rất rộng, được chia thành bốn sân nhỏ. Mộ Thiện vốn định ngồi ở một góc, lén lút nhìn anh chơi bóng rồi về nhà. Ai ngờ nhóm của anh nhặt quả bóng rồi đi về sân bóng gần chỗ cô nhất.

Mộ Thiện đỏ mặt tía tai. Lúc này, cả khu vực xung quanh cô trống không, chỉ một mình cô ngồi ở đây nên chắc chắn cô không thể tránh mặt.

Gặp nhau nơi ngõ hẹp, ai dũng cảm người đó thắng, trong lòng Mộ Thiện đột nhiên dội lên một luồng hào khí, cô đặt quyển sách xuống bậc thang bên cạnh, tay chống cằm nhìn thẳng vào bọn họ.

Quả nhiên ánh mắt của Mộ Thiện khiến đám nam sinh sững sờ. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng quay hết về phía Mộ Thiện.

Trần Bắc Nghiêu cũng nhìn cô, anh hơi ngây người. Nhưng ánh mắt của cô không tập trung vào một điểm nào, sau khi quan sát bọn họ, cô giả bộ ngắm sân bóng này rồi liếc sân bóng kia, trên trán như viết hàng chữ: "Núi băng ở đây, người lạ chớ lại gần".

Đến khi Mộ Thiện quay đầu, đám nam sinh đã bắt đầu chơi bóng. Chỉ là buổi tối hôm nay có mỹ nữ ở bên cạnh, bọn họ càng thích trổ tài. Nào là vờn bóng, chuyền bóng, đi bóng, Mộ Thiện hoa cả mắt. Thế nhưng Trần Bắc Nghiêu vẫn bình thản như thường lệ, không hề có ý gây sự chú ý với cô. Mộ Thiện nhận ra điều đó, cô nghĩ, anh quả nhiên khác người.

Đám nam sinh chơi xong một hiệp, đều ngồi nghỉ ở sân đối diện. Mộ Thiện không nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thấy ánh mắt của họ thỉnh thoảng liếc về bên này.

Mộ Thiện nhìn đồng hồ, chuẩn bị đứng dậy ra về. Trần Bắc Nghiêu bỗng dưng đứng dậy đi ra ngoài cổng trường.

Thấy anh đi mất, Mộ Thiện ngược lại bất động. Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại như vậy. Cô phát hiện Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa cầm áo khoác, chắc chắn anh còn quay lại. Cô cảm thấy cô không thể bỏ đi khi anh chưa trở về.

Trong đầu đầy ý nghĩ kỳ lạ, Mộ Thiện ngồi ở chỗ cũ đợi mấy phút. Sau đó, Trần Bắc Nghiêu bê một thùng nước đi vào trường.

Hóa ra anh chỉ đi mua nước.

Đám nam sinh chia nhau chai nước khoáng. Trần Bắc Nghiêu cầm một chai nước, đột nhiên đi về phía Mộ Thiện.

Toàn thân Mộ Thiện căng cứng, cô cúi đầu, giả vờ theo dõi đàn kiến trên mặt đất.

"Uống nước không?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Không cần đâu, cám ơn anh." Mộ Thiện không dám ngẩng đầu đối mắt với anh. Cô chỉ thấy áo chơi bóng của anh, cô bất ngờ phát hiện, bờ vai của anh rất rộng, chắc là do thân hình của anh hơi gầy nên bình thường không lộ rõ.

Trần Bắc Nghiêu trầm mặc trong giây lát, anh nhẹ nhàng đặt chai nước cạnh chân cô rồi quay người đi mất.

Mộ Thiện cầm hay không cầm chai nước đều bất ổn. Đang băn khoăn không biết làm thế nào, cô đột nhiên nghe thấy tiếng cười của đám nam sinh. Cô ngẩng đầu liền bắt gặp bóng lưng thẳng tắp của Trần Bắc Nghiêu, trong khi đó đám nam sinh nhìn anh cười hì hì, như muốn trêu chọc anh.

Mộ Thiện vội nhét chai nước vào cặp sách, nhảy xuống bậc cầu thang đi thẳng ra cổng trường.

Kể từ hôm đó, trong cuộc sống Mộ Thiện thường xuất hiện ba từ "Trần Bắc Nghiêu".

Thành tích thi cuối tháng của khối mười hai, người xếp thứ ba tên là Trần Bắc Nghiêu.

Người cùng mấy nam sinh ngang nhiên hút thuốc ở căng tin ngay trong giờ học là Trần Bắc Nghiêu.

Cậu con trai tối thứ bảy nào cũng chơi bóng ở trường tên là Trần Bắc Nghiêu.

Trong phòng cô có một chai nước khoáng, là của Trần Bắc Nghiêu.

.....

Nhưng người đó rất xa vời. Mộ Thiện nghĩ, có lẽ đợi đến lúc cô vào lớp 12, anh học đại học năm thứ nhất, đến lúc đó, cô sẽ tỏ tình với anh.

Về phần Trần Bắc Nghiêu, chắc anh chỉ coi cô như một người xa lạ. Bởi vì cô hiếm khi nhìn thấy anh. Tình cờ gặp anh vài lần, anh cũng chỉ cười nhàn nhạt gật đầu với cô, như bất kỳ bạn học cùng trường khác.

Lý trí mách bảo Mộ Thiện không nên như vậy, nhưng cô không thể khống chế nổi trái tim. Cô lúc nào cũng muốn nhìn thấy anh, lúc nào cũng tìm cách xuất hiện ở nơi có anh. Cô để tâm đến mọi chuyện ở sân bóng rổ và lớp 12 (7). Thậm chí đám học sinh bất lương thường đi cùng anh, cô cũng không cảm thấy bọn họ xấu xa tồi tệ.

Anh trở thành người có ý nghĩa đặc biệt với cô. Ý nghĩa này rất cô độc, người khác không thể hiểu nổi, chỉ mình cô biết rõ.

Cô biết rõ bản thân đã lún sâu.

Từ nhỏ, Mộ Thiện có năng lực kiềm chế rất tốt. Nên một khi gặp phải sự việc không thể khống chế, cô sẽ rơi vào tình trạng luống cuống không biết làm thế nào. Vì thế trong khoảng thời gian này, cô thường bực dọc vô cớ.

Đúng lúc một tên xúi quẩy động đến cô.

Đó là một nam sinh học lớp mười. Một lần tình cờ nhìn thấy Mộ Thiện ở sân bóng rổ, cậu nam sinh này chết điêu chết đứng. Sau khi tìm hiểu biết gia thế và thành tích của cô, cậu ta càng hạ quyết tâm theo đuổi Mộ Thiện.

Bố cậu học sinh này là trùm xã hội đen ở huyện, chuyên cho vay nặng lãi. Cậu ta cũng là ông vua con nổi tiếng một vùng. Vì vậy, dù Mộ Thiện nổi tiếng là "núi băng", cậu ta vẫn chủ động chặn đường Mộ Thiện khi cô từ trường về nhà vào một buổi tối kết thúc giờ tự học.

"Hãy làm bạn gái của tôi." Hôm nay cậu nam sinh cố tình diện áo sơ mi màu trắng. Cậu ta đứng trước mặt Mộ Thiện với bộ dạng nghênh ngang, cậu ta cảm thấy bản thân và Mộ Thiện rất xứng đôi.

Mộ Thiện khóc dở mếu dở, cô giơ tấm bảng của lớp trả lời: "Tôi không định yêu đương ở thời trung học."

Nhưng cậu nam sinh này từ thời cấp hai đã có nhiều nữ sinh theo đuổi, cậu ta nghĩ mình vô địch nên vẫn cố tình ngáng đường Mộ Thiện, không cho cô đi.

Mộ Thiện tức điên người, những ngày này tâm trạng cô vốn không tốt, cô lập tức phát tiết với tên nam sinh, hét lớn: "Không yêu là không yêu. Làm bạn gái của cậu, sang năm cậu có thay tôi thi đại học không? Tránh ra!"

Trông Mộ Thiện hùng hổ rất có khí thế. Người đẹp nổi cơn điên, tên nam sinh chỉ biết ngây người rồi ngoan ngoãn tránh đường.

Tâm trạng của Mộ Thiện một khi bùng phát, khó lòng đè nén. Cô vừa đi về nhà vừa chửi rủa: "Khốn khiếp! Khốn khiếp! Đồ điên! Đồ thần kinh! Đầu bị úng nước! Ấu trĩ! Trẻ con!"

Cô không biết, rốt cuộc cô đang mắng ai.

Mộ Thiện không ngờ, sự việc này gây chấn động toàn trường.

Đều do tên nam sinh đó, bản chất cậu ta không tồi tệ, mặc dù bị Mộ Thiện quát vào mặt nhưng cậu ta không nghĩ đến truyện trả thù người đẹp. Chỉ là lúc đó xung quanh có nhiều người, cậu ta cảm thấy mất hết thể diện.

Thế là cậu ta hùng hồn tuyên bố: "Mộ Thiện khối mười một nói, sẽ không yêu đương trước khi thi đại học. Sau này ai dám theo đuổi Mộ Thiện là trực tiếp đối đầu với tôi."

Cậu ta tuy còn nhỏ tuổi nhưng do ảnh hưởng của người bố, cậu ta cũng có máu mặt ở trường. Sau lời lời cảnh cáo này, đám nam sinh trong trường quả nhiên không ai dám theo đuổi Mộ Thiện.

Mộ Thiện không hề bận tâm. Tâm tư thầm thương trộm nhớ một người vẫn thắt chặt trái tim cô. Thành tích học tập của cô không bị ảnh hưởng, vẫn dẫn đầu toàn khối. Người ngoài đều ngưỡng mộ cô, chỉ có Mộ Thiện biết, cô sắp không thở nổi.

Vào tháng mười, nhà trường tổ chức hoạt động "về nông thôn" cho một số học sinh xuất sắc của khối mười và mười một. Hoạt động này nhằm mục đích để học sinh trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn.

Mộ Thiện vốn có thể đi hay không tùy ý, nhưng thời gian qua quá phiền muộn nên cô quyết định báo danh, coi như đi giải khuây.

Hoạt động "về nông thôn" kéo dài mười ngày, địa điểm là một xã nghèo khó ở ngoài huyện. Nhóm học sinh sống trong ký túc xá công nhân của một nhà máy của xã. Ủy ban xã cứ người chuyên phụ trách vấn đề ăn ở của nhóm học sinh nên cũng không đến nỗi cực khổ.

Ngày đầu tiên về làng, đám học sinh hưng phấn vô cùng. Chỉ có Mộ Thiện, bề ngoài vẫn tươi cười nhưng trong lòng vẫn khá nặng nề.

Ai có thể hiểu cảm giác của cô lúc này?

Không ai có thể hiểu nổi, kể cả Trần Bắc Nghiêu, ngoài bản thân cô.

Sau bữa tối, đám học sinh đều ở trong ký túc xá đọc sách. Dù sao bọn họ đều là học sinh xuất sắc, hơn nữa lại sắp lên lớp mười hai. Mộ Thiện không muốn tỏ ra khác người, nhưng về vùng quê mênh mông này, lòng cô cũng trở nên trống rỗng. Cô buông sách, tìm cớ rời khỏi ký túc.

Bên ngoài nhà máy mà một quả núi cây cối xanh mướt, trong đêm đen rất giống ngọn sóng dịu dàng. Mộ Thiện không sợ bóng tối, cũng không sợ ma quỷ. Cô tìm đường leo lên núi, đến đỉnh cao nhất, cô tìm một tảng đá ngồi nghỉ.

Ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, Mộ Thiện thật sự muốn khóc. Cô không hiểu tại sao bản thân lại thích người đó? Tại sao cô chỉ muốn gặp anh mỗi ngày? Tại sao cô luôn cảm thấy, từng đường nét của gương mặt anh, từng cử chỉ của anh đều khiến cô chìm đắm.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô rung động trước người khác giới, tình yêu đầu tiên của cô, tại sao lại bất lực và đau khổ như vậy?

Nếu cô là một học sinh bình thường, thi đỗ đại học hay không cũng chẳng sao, cô sẽ lập tức xông đến bày tỏ tình cảm với anh. Nhưng cô thì khác, cô thông minh, cô học giỏi, cô lý trí, cô sẽ vào một trường đại học nổi tiếng. Hơn nữa, cô cũng không cam tâm tình nguyện sống một đời bình lặng, cô không thể chặt đứt tương lai của mình vì một người con trai.

Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Cô rất thích anh, hình như thích từ cốt tủy, hình như số phận đã định chính là anh, hình bóng anh đã khắc sâu trong trái tim cô, mà cô không có cách nào xóa bỏ.

Mộ Thiện càng nghĩ càng ấm ức, cô nghĩ chẳng lẽ cô chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu tình cảm xuống đáy lòng. Mỹ Chu có Quỷ Túc, còn cô thì sao? Trần Bắc Nghiêu cũng giống Quỷ Túc, tuấn tú, vững vàng, nửa chính nửa tà. Liệu cô có phải là Mỹ Chu?

Mộ Thiện cảm thấy rất buồn, từng giọt nước mắt chảy dài trên má cô.

Cô không thích bản thân mềm yếu như vậy. Thế là cô tự nhủ: Mộ Thiện à, mày đừng tự đa tình nữa! Mày muốn gặp anh ấy, nếu anh ấy đúng là người bạn trai duyên phận đã định, vậy thì anh ấy xuất hiện ngay bây giờ đi!

Xuất hiện trước mặt mày, như một bạch mã hoàng tử.

Bằng không sau này mày hãy quên anh ấy đi, hãy tập trung học hành. Đợi đến khi mày thi đỗ đại học rồi nhớ anh ấy cũng chưa muộn.

Mộ Thiện nghiến răng, hạ quyết tâm.

Trần Bắc Nghiêu làm sao có thể xuất hiện ở vùng đồi núi hoang vu này? Chẳng qua cô đang tìm một lý do để từ bỏ mà thôi.

Nghĩ đến hai từ "từ bỏ", Mộ Thiện vô cùng đau khổ. Thế nhưng chính nỗi đau lại khiến cô quả quyết đứng dậy, thầm tạm biệt đỉnh núi này, tạm biệt Trần Bắc Nghiêu.

Mộ Thiện vừa nhảy khỏi tảng đá, lùm cây phía trước đột nhiên động nhẹ. Cô giật mình lùi lại vài bước.

Sau đó có một người từ sau bụi cây bước ra.

Anh mặc áo t-shirt và quần bò cũ kỹ. Anh ngước lên, dưới ánh trăng, gương mặt anh thanh tú và trầm tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

Mộ Thiện như bị sét đánh trúng đầu, toàn thân cô bất động.

Khi nhìn thấy Mộ Thiện, anh hơi nhíu mày, tựa như không thể tin nổi.

"Tại sao anh/em lại ở đây?"

Hai người đồng thời lên tiếng, anh nghe ra sự xúc động của cô, còn cô nghe thấy tiếng nói của định mệnh.

Bạn đang đọc Từ Bi Thành của Đinh Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.