Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yata no Mori (2)

2780 chữ

Vậy tại sao cậu vẫn chạy bộ mỗi buổi sáng…?

Minato cảm giác như vừa nghe Seiya nói vậy, nhưng Seiya đã không nói gì.

“Thầy rất tiếc khi nghe điều đó. Chà, nếu tình huống của em thay đổi em có thể đến và ghé thăm bọn thầy bất cứ lúc nào. Còn Takehaya-kun và Yamanouchi-kun ở đây thì sao?”

“Chắc chắn là em sẽ tham gia rồi”

“Em nữa, em nữa”

Seiya, người đứng ngay bên cạnh cậu trông có phần xa xăm.

Minato không tham gia CLB kyudo, Seiya tham gia CLB kyudo.

Mặc dù đáng lý ra chuyện này không có vấn đề gì, trái tim bối rối của cậu cảm thấy không hài lòng. Seiya quay lại và nhìn thẳng vào cậu.

“Tớ sẽ đến kyudojo”

“Tớ không còn chơi kyudo nữa”

“Tớ biết cậu vẫn luôn mang theo báu vật của mình mà”

Minato nắm lấy cái túi của mình trong vô thức, và khi cậu nhận ra mình rơi vào trò lừa của Seiya, Minato chỉ có thể đơn giản bỏ trốn khỏi vị trí này.

Từ chối lời mời của các bạn cùng lớp và các cô gái, Minato trở về nhà.

Mặc dù cậu sống với bố mình nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy quá cô đơn hay bất tiện vì Seiya và bố mẹ cậu ấy rất tốt bụng. Cậu nói với Tomi-sensei rằng mình bận rộn việc nhà, nhưng bố cậu lại không thường ăn tối ở nhà, đó là một lý do hoàn hảo. Khi cậu chắc chắn rằng cái túi nhỏ có hoa văn hình chuồn chuồn nằm trong cặp, cậu phóng ra khỏi nhà dưới bầu trời đêm.

Cậu thích cưỡi xe đạp.

Cơn gió lạnh buốt cuốn đi những lời nói khiến cậu u sầu, làm dịu đi cái khó chịu nóng nảy trong người. Một lúc sau, cậu đâm thẳng vào một con dốc dài. Trong khi đang đứng để đạp xe lên đồi, một chiếc ô tô từ sau bóp còi, dù cậu đã cố nhanh chóng tấp vào một bên nhưng chiếc xe hoàn toàn chẳng quan tâm.

Sau khi đạp xe vô định mà không quan tâm điểm đến, đã gần tới thời gian phải về nhà, một con chim nhỏ màu vàng bay trước mắt cậu, chiếc lông màu xám rơi ra khi nó đang di chuyển. Dù cho hai bên con đường kết nối với khu rừng, con chim nhỏ vẫn lướt phía trên bề mặt của con đường lát đá vô tận

Trước khi kịp nhận ra, Minato đã ở một nơi xa lạ. Con chim màu vàng biến mất, tại nơi nó đứng là một tấm bảng cũ có ghi “Đền Yata” thu hút sự chú ý của cậu. Cậu dừng xe trước cổng đền và trèo lên từng bậc đá.

Khu rừng này có tên “Yata no Mori”, nơi mà những cây rụng lá như cây sồi Pin, sồi Mông cổ phát triển mạnh. Minato nhìn lên trên, như đang kiểm tra cậu, những cái cây đung đưa tạo ra tiếng xào xạc. Trong ánh sáng mờ ảo, những mầm cây mới tỏa sáng như những bàn tay đang chấp lại cầu nguyện với bầu trời cao, những đóa hoa đổ uyên màu đỏ tím bướng bỉnh đội chiếc mũ màu nâu nhạt. Từ một nơi xa xăm, có thể nghe thấy một âm thanh như tiếng khóc.

Sau khi vượt qua khu rừng, cậu đến được Đền Yata. Có một cây hoa anh đào ở đó, nhuộm lấy mặt đất bên dưới màu hồng nhạt. Ngôi đền ấm cúng mang theo hơi thở cổ xưa, và ở đây giống như không có người.

Nơi này giống như mấy chỗ sẽ có một con ma xuất hiện vậy… Khi cậu nghĩ vậy, đột nhiên Minato nghe thấy một âm thanh.

‘Đó là Tsurune, mình nghe được Tsurune-.’

Từ một nơi nào đó, cậu nghe thấy một tiếng vang lớn.

Giống như những mầm tre bắn lên từ mặt đất hướng về phía bầu trời đêm, âm thanh tự do và sắc nét. Cậu không tin được rằng nó có thể tạo ra thứ âm sắc kim loại này từ một cây cung. Tsurune là âm thanh khi mà dây cung chạm vào thân cung lúc bắn, và âm thanh khi mũi tên rời khỏi dây cung và trở về trạng thái ban đầu cũng được coi là Tsurune.

Nó chồng chéo với những ký ức cũ của cậu. Cậu tự hỏi rằng đó có phải là cung thủ mà mình và mẹ từng nhìn thấy hồi nhỏ không, lúc kéo căng sợi dây.

Ánh sáng được bật lên trong tòa nhà bên cạnh ngôi đền phía trước.

Có một hộp thư tích hợp ở lối vào ngôi nhà Nhật bản truyền thống, nơi có tấm bảng ghi “Yata no Mori Kyudojo”. Nó khá cũ, gỗ đã bị ăn mòn và bám rêu. Kìm nén lại trái tim đang vội của mình, cậu đi vào trong, phía bên phải của tòa nhà.

Cậu không nghĩ sẽ có ai bắn cung trong rừng vào buổi tối cả, có thể nó thật sự là một con ma? Không, việc nó có phải là ma hay không cũng chẳng hề quan trọng.

Làm ơn, đừng biến mất.

Đừng biến mất trước khi tôi kịp đuổi tới.

Trong khi cầu nguyện thầm lặng trong tâm trí, cậu đi qua những cái cây, vòng qua một góc nơi có thể nhìn ra bên ngoài trời. Khi cậu lén nhìn qua hàng rào bằng tre phía trước, cậu nhìn thấy một shajo (Nơi mà các cung thủ bắn tên) rộng rãi được chiếu sáng bởi đèn huỳnh quang.

Có một chàng trai trẻ đứng đó, mặc áo kyudogi trắng và hakama.

Quả nhiên, đây là một người khác với cung thủ cậu từng nhìn thấy hồi đó. Nhân vật bí ẩn này khoảng chừng ở tuổi đôi mươi, mái tóc dài ngang vai được buộc lại.

Anh ta đã cắm một mũi tên vào cây cung của mình, sau đấy kiểm tra xem liệu có vấn đề gì với dây hay mũi tên không. Ảnh kéo căng dây cung bằng tay phải, giữ cung bằng tay trái. Thế đứng của anh ta như một cột khói mờ ảo bay lên trời cao vào một ngày không gió – đẹp như một bức tranh trong sách vậy.

Anh ta kéo được một nửa chiều dài của mũi tên và dừng lại một chút, sau đấy tiếp tục kéo nó thêm về sau từ vị trí đó. Đây là giai đoạn daisan (Điểm giữa) của hikiwake. Trong ngôn ngữ hàng ngày, cái này gọi là “kéo cung”, nhưng yumi của Nhật bản lại là một cây cung hướng lên trên và khoảng cách hai đầu bằng nhau.

Đỉnh cao gọi là kai, Chữ kai là thuật ngữ chỉ việc kéo cung tới một độ dài thích hợp nhất cho cung thủ. Đó là khoảnh khắc mà cung và cung thủ trở thành một, một khoảng thời gian dài trước khi mũi tên được bắn ra. Đó là một khoảnh khắc trong nháy mắt mà cây cung và cung thủ gặp nhau. Trong mắt của Minato, người đàn ông đó lịch lãm như một diễn viên đang thực hiện một điều kỳ diệu… Cơ thể anh ta rùng mình một phát, mũi tên bắn về phía mục tiêu.

Nó dính ngay trung tâm mục tiêu. Hơn nữa, không chỉ là một phát bắn. Cả năm mũi tên anh ta bắn trước đó đều dính chính xác vào tấm bia. Sau đấy, anh ta thu lại các mũi tên và bắn thêm sáu phát nữa, tất cả chúng đều trúng chính xác vào trung tâm.

Mười hai phát.

Nếu đây là một cuộc thi, anh ta đã thắng. Không, trên cả thắng nữa ấy chứ, những cú bắn của anh ta thật đẹp. Người đàn ông đặt cây cung của mình xuống bên cạnh, tiến vào thế seiza và tháo yugake của mình, chiếc găng tay được sử dụng trong kyudo.

Khi nhìn thấy anh ta đi về phía tấm bia để thu lại những mũi tên một lần nữa, Minato thở dài. Cậu dụi bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên áo khoác. Tự hỏi rằng liệu có nên mở lời không, đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng “Gyaah!” phía trên đầu mình, và cơ thể cậu vô thức run lên.

“… Là một con cú sao? Đừng dọa ta chứ”

“Nhóc đang làm gì ngoài đó vậy?”

Giọng nói của một con người.

Người đàn ông lúc nãy đứng ngay trước mặt cậu khi cậu nhìn lại phía anh ta, một con người phi thường kỳ lạ. Anh ta có đôi mắt trong veo, sống mũi cao, vóc dáng cao ráo và được chúa ban cho một cơ thể cân đối. Nhưng mà anh ta lại gần mà không gây một tiếng động nào, anh ta là cái quái gì vậy?

Người đàn ông quấn chiếc khăn tay nhuộm màu chàm quanh cánh tay trái và giơ nó lên về phía những cái cây. “Fuu”, anh ta kêu một tiếng, và một thứ gì đó to lớn, đôi cánh rộng bay xuống, đáp lên cánh tay anh ta.

Tiếng vỗ của nó tạo ra một cơn gió.

Liếc mắt sang phía Minato, người vẫn còn bị shock, người đàn ông nói chuyện với khuôn mặt hiền hậu.

“Fuu, ngươi hẳn là bị giật mình lắm, ai ngờ lại có một người ở đây giờ này”

“… Xin lỗi, Um, liệu có phải Fuu là tên của con cú đó ư?”

“Đúng vậy, nó là một cái tên hay phải không? Một thời gian dài lúc trước, nó bị thương và tôi đã chăm sóc nó, vậy nên tôi đặt cho nó một cái tên, tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận đấy. Oh, và tôi đã được cho phép chăm sóc nó rồi”

Liệu có phải tôi nghĩ nhiều hay không, nhưng cái tên này không phải quá tùy tiện sao? Mà thôi, ít nhất là vẫn tốt hơn việc đặt cái tên “Kuma” cho một con chó.

Những con chim cú mèo trong dòng họ nhà cú to lớn như một con chim ưng được huấn luyện. Fuu nghịch cắn ngón tay dài của người đàn ông, khi anh ta vuốt ve đôi cánh lốm đốm của nó, con chim thoải mái nhắm cặp mắt to của mình lại.

“Nó thật sự yêu thích anh!”

“Phải nói là nó đã quen với tôi hơn là gắn bó, nó nghĩ rằng mỗi khi tôi gọi, nó sẽ được cho ăn. Hôm nay tôi đã gọi nó mà không mang theo đồ ăn, xin lỗi ngươi nhé, Fuu”

“Đồ ăn?”

“Chuột hồng, những con chuột đã lột da”

“Em hiểu rồi…”

“Em có muốn thử chạm vào nó không? Nhưng tuyệt đối đừng phát ra âm thanh to đấy, cú mèo có một đôi tai rất thính”

Làm như anh ta nói, Minato sợ hãi vươn tay ra, khi cậu vuốt ve lông trên đầu nó, Fuu đột nhiên co người lại, như thể nó tự thu nhỏ bản thân vậy.

“Thật mềm mại”

“Cú mèo có thể bay mà không gây tiếng động nhờ vào những chiếc lông mềm của nó. Nhưng để chuyện đó sang một bên đi, mu bàn tay của em đang chảy máu kìa”

“Hả?”

Khi cậu nhìn lại, quả nhiên máu đang chảy ra, có lẽ một nhành cây hay thứ gì đó đã cắt vào tay cậu.

“Theo anh vào đây, anh có một ít thuốc”

“Không, um, em…”

“Ôi trời, em đang nghi ngờ anh sao? Anh sẽ không lấy tiền thuốc của em đâu, đừng lo lắng”

Người đàn ông nheo mắt cười toe toét.

Cậu đi theo anh ta, người có vẻ như là chủ của shajo này. Khu vực cho giám khảo nằm ở bên cạnh shajo, với tấm tatami rộng bằng khoảng mười hai tấm chiếu và cao hơn một bậc. Nó tương đương với kamiza (vị trí cao hơn) nên đền thờ và cờ tổ quốc được đặt ở đây. Đi qua khu vực này tới góc sau bên phải, họ tới phòng chờ của võ đường.

Người đàn ông đặt Fuu lên vai của Minato, nó nhẹ hơn cậu nghĩ, cùng với một trọng lượng dễ chịu, Fuu bám chặt lên vai cậu. Vì móng của nó không được tỉa nên áo của cậu có thể bị thủng. Trong khi Minato chú ý Fuu, người đàn ông đã mở ra ngăn tủ.

“Được rồi, thuốc đâu rồi nhỉ…ah”

Một âm thanh khó chịu vang lên, toàn bộ đồ đạc trong ngăn tủ bay ra. Điều này khiến Fuu sợ hãi bật nhảy, người đàn ông cố lấy thuốc ở phía sau ngăn tủ và rút nó ra.

“Ôi không, lại thế nữa rồi”

Anh ta nói lại thế nữa rồi, có nghĩa là trước đây ảnh đã kéo cái ngăn tủ này nhiều lần và làm bay tất cả ra?

“À, anh ổn chứ?”

“Ừm, Bởi vì ngăn tủ này khá cứng, không dễ kéo như đồ được làm ra hiện nay, Oh! Thấy rồi!”

Người đàn ông cuối cùng cũng tìm ra một tuýp thuốc bôi gần hết giữa đống đồ lặt vặt và đưa cho Minato, cậu nghi ngờ về công hiệu của thuốc bôi này, có vẻ như nó khá cũ rồi.

Trong khi thoa thuốc, một cái đèn huỳnh quang cạn kiệt không ngừng chập chờn, Minato và Fuu nhìn lên trần nhà nơi mà người đàn ông chú ý.

“Xin lỗi, mắt của em hẳn là rất khó chịu phải không. Anh có một ống đèn thay thế nhưng nó khá là phiền, xem ra cuối cùng vẫn là phải thay”

“… Em sẽ giúp”

Trả Fuu trở lại cho anh ta, cậu cầm lấy ống đèn huỳnh quang mới bước lên bậc thang trong góc của căn phòng, nó cũng khá cổ rồi.

Người đàn ông nói chuyện một cách dễ dãi, “Cảm ơn nhé, anh luôn bỏ lơ nó mãi tới khi nó hư”

“Em nghĩ rằng toàn bộ ngôi nhà của anh nên được lắp đặt đèn LED đi, như vậy anh sẽ không phải thay nó thường xuyên”

“Đúng vậy nhỉ, em thông minh thật đấy!”

Mặc dù cậu cố nói bằng giọng mỉa mai, nhưng có vẻ không hiệu quả rồi.

Người đàn ông đi tới rìa của shajo và lắc cánh tay mình về phía bên ngoài. Fuu biến mất vào cánh rừng ban đêm. Sau khi thấy điều này, anh ta liền lấy ra vài thứ từ trong túi.

“Uống một ngụm nước sau khi làm việc là tuyệt nhất, đây là quà cảm ơn, nhận lấy đi”

“Dạ thôi khỏi, luật pháp quy định rằng hai mươi tuổi mới được uống rượu, và nếu em uống thì não em sẽ co lại mất”

“Em tuyệt thật đấy, anh muốn khen ngợi vì sự trung thực của em, nhưng hãy đến và nhìn kỹ hơn đi”

Người đàn ông cầm một lon cà phê với bức ảnh của ngọn núi tuyết trên đó.

Khi anh ta uống xong, ảnh đặt cái lon sang một bên rồi hướng về phía tấm bia, anh ta lặp đi lặp lại quá trình bắn những mũi tên trên tay và thu chúng về, thêm một lần nữa.

Vẫn cầm lấy lon của mình, Minato nhìn những động tác tuyệt đẹp của anh ta, ảnh không cấm Minato nhìn, cũng không đuổi cậu trở về nhà. Trước khi cậu nhân ra, cơn đau từ vết thương nơi tay đã biến mất.

Cậu hỏi anh ta khi nhìn thấy đối phương đang ghi lại cái gì đó vào cuốn sổ tay.

“Anh đã bắn được bao nhiêu mục tiêu?”

“Anh cũng không nhớ rõ số lần mình trúng và trật nữa, chỉ nhớ được số lượng mũi tên bắn ra thôi”

“Bao nhiêu?”

“Tám mươi”

“Tám mươi lần? anh luôn bắn nhiều vậy mỗi ngày sao?”

“Ừm, anh bắn một trăm mũi tên mỗi ngày, và mục tiêu là bắn được mười ngàn mũi tên. Hôm nay là ngày thứ bảy chín”

“Mục đích của anh là gì?”

“Không có gì cụ thể cả, chỉ là thích thôi, có lẽ vậy”

Người đàn ông nheo mắt cười với khóe môi hình lưỡi liềm.

Một âm vang Tsurune vang lên trên bầu trời xanh thẳm.

Khi cậu đặt chân lên chiếc bàn đạp của xe, mặt trăng đang tỏa sáng rực rỡ trên đầu cậu.

Bạn đang đọc Tsurune Câu Lạc Bộ Kyudo Trường Kazemai của Kotoko Ayano

Truyện Tsurune Câu Lạc Bộ Kyudo Trường Kazemai tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lucifer181098
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.