Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng An Toàn

Tiểu thuyết gốc · 1584 chữ

Năm người phóng vù vù qua những con đường lớn, đầy tang thi, tiện thể vung tay chém giết, không cần biết thế nào, một kích duy nhất lấy ra tinh hạch.

Nhưng Vương Ly và Trúc Vinh vẫn có vẻ hơi chưa thích nghi lắm, giết được lại bỏ chạy, tâm thần vẫn chưa ổn định. Dù sao thì vẫn còn là thiếu niên, không quen cho lắm với chuyện này.

Tuy vậy, bọn họ cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, lúc đấy còn cách căn nhà trọ rất gần, khoảng 10 km. Tốc độ của bọn họ bỗng tăng vọt lên, đã gần tới nơi.

Bỗng nhiên, Dương Tiễn giật mình khựng lại, làm đoàn người tốc hành dừng lại đột ngột. Vương Ly hỏi nhanh:

-- Anh, có chuyện gì vậy?

Dương Tiễn trầm ngâm một hồi lâu, rồi quét ánh mắt qua mỗi người một cái. Hắn đột nhiên đổ mồ hôi, ánh mắt chứa một chút sợ hãi. Hắn nói nhỏ:

-- Có lẽ, chúng ta nên đổi tuyến đường khác, hoặc đợi cho 'thứ đó' đi qua.

Những người còn lại thấy kì lạ, vì từ lúc mới gặp Dương Tiễn thì đã không thấy hắn lo lắng như vậy. Vả lại, hắm còn nhắc tới 'thứ đó' làm mọi người tò mò, hỏi dồn:

-- Lão đại, anh nói thứ đó là gì, mà sao anh toát mồ hôi vậy?

Dương Tiễn trầm một lúc lâu, rồi hắn mới tiếp lời:

-- Mọi người không cảm thấy thứ đó sao? Có một nguồn sức mạnh tà ác, rất mạnh, toát ra một khí thế kinh người ở trên tuyến đường này. Tôi nghĩ chúng ta nếu cố chấp, không may gặp nó khắc chết.

Mọi người lúc đầu chỉ có chút tin tưởng, nhưng nghe Dương Tiễn nói với giọng hơi run run, ai cũng phải tin lấy vài phần, vì bọn họ biết, chưa bao giờ Dương Tiễn nói đùa cả, vả chăng, nếu lời Dương Tiễn nói là thật, phải chăng bọn họ lại tự đâm đầu vài chỗ chết.

Bọn họ trao đổi với nhau thầm lặng qua ánh mắt, rồi tiếp tục cuộc hành trình này, nhưng đi theo tuyến đường khác.

Tuyến đường này có vẻ dài hơn, nhưng vẫn tốt hơn là đi tuyến cũ, nộp mạng cho tang thi.

Nhóm ba người đi khoảng mấy tiếng sau, đúng 19h30 phút thì tới nơi. Nhiệm vụ chậm trễ mất 30 phút, nhưng chẳng ai hơi đâu mà đi lo chuyện này.

Dương Tiễn mở cánh cửa sắt dạng lượn sóng, kéo sang hai bên một khoảng vừa đủ cho mọi người lui vào. Rồi hắn bật điện lên thử, hệ thống tích điện mà hắn chế tạo sơ sài khá là kém, nhưng vẫn dùng rất oke.

Cả bọn người kia ngạc nhiên vì công trình chế tạo cực bá này chỉ do một mình Dương Tiễn làm. Mỗi người liền chọn lấy cho mình một phòng, đi vào nghỉ ngơi.

Còn Dương Tiễn, vốn biết Vương Huy là một người thuộc lĩnh vực về điện nên hẹn y ra một chỗ, trao đổi riêng. Hắn đề nghị:

-- Ngày mai, nhờ cậu việc tân trang lại hệ thống điện trong này, thiếu thứ gì thì bảo tôi. Ngoài ra, còn những cánh cửa kia, mai cậu cũng nên tân trang cho chúng trở nên vững chắc. Công việc ngày mai của cậu chỉ có vậy.

Vương Huy mỉm cười, xòe tay ra, tạo thành hình tròn của ngón cái và ngón trỏ.

Dương Tiễn không thể hiện ra điều gì, quay lưng sang phòng của Trúc Vinh, chầm chậm đi tới, gõ cửa. Trúc Vinh bèn mời vào. Dương Tiễn không nói gì thừa thãi, tới mục đích chính luôn:

-- Ngày mai, em phải giúp tôi kết nối điện thoại của mọi người lại với nhau. Tuy không hiện đại bằng dàn máy tính mà em, nhưng cũng đủ để làm việc đó rồi.

Trúc Vinh khì cười một cái, rồi đưa ngón tay cái lên, tỏ sự đồng ý.

Hắn lại tiếp tục tiến tới phòng của Vương Ly, chào hỏi:

-- Nhóc, chưa ngủ sao?

Vương Ly đang ngồi ngắm trăng, nghe tiếng gọi thì giật mình, chào:

-- Chào anh, em đang ngồi chơi một lúc trước khi đi ngủ vậy.

Dương Tiễn mỉm cười, nhanh chóng thông báo:

-- Hiện tại anh chưa có nhiệm vụ cho em, nên đành nhờ em làm thức ăn cho mọi người. Nếu muốn, anh dẫn em đi săn.

Cô bé thích chí, cũng giơ một ngón tay cái lên, cười trông rất hồn nhiên. Dương Tiễn không đáp lại, liền đi về phòng mình.

"Còn phòng của Diệp Tử Minh", hắn thoáng nghĩ tới y, người này cái đầu không tệ, hoàn toàn có thể nhờ anh ta quản lí ba người kia, phòng khi hắn đi xa. Dương Tiễn chợt suy nghĩ ngày mai làm gì, ngẫm một lúc, hắn đã quyết định được việc ngày mai cần làm.



___ Sáng Hôm Sau ___

Dương Tiễn dậy khá sớm. Thứ mà hắn suy nghĩ đêm qua làm hắn khá khó ngủ. Việc đó, cũng không phải dễ thực hiện. Nhưng quyết định vậy rồi, thì không thể buông xuôi.

Hắn đứng dậy, sắp đặt đồ nghề vẫn như lúc trước. Vẫn là cái lao sắt đang dần có vẻ rỉ sét đeo sau lưng, con dao sắc bén vẫn còn mới ở bên hông phải, một chiếc túi nhỏ treo ngang vai.

Chuẩn bị đầy đủ rồi, hắn đi thẳng xuống nhà. Trong căn bếp, bốn người kia đang nói cười rôm rả. Dương Tiễn từ từ tiến lại, ăn một bát cơm trứng tráng mà Vương Ly vừa mới làm, từ tốn ăn hết. Mọi người không để ý mấy đến hắn, tiếp tục nói. Dương Tiễn ăn xong, đưa tay với lấy một tờ giấy phía bên cánh tay trái, từ từ lau miệng.

Lau miệng xong, hắn đứng dậy, hỏi:

-- Mọi người có biết về Vùng An Toàn không?

Bốn người kia nghe vậy, chợt im lặng một vài phút. Trúc Vinh lên tiếng đầu tiên:

-- Lão đại, anh đề cập tới Vùng An Toàn ? Vậy nó là cái gì?

Dương Tiễnp giải thích:

-- Mạt thế này như một trò chơi của các vị thần giáng xuống, như đang chơi đùa với con người. Tuy nhiên, có lẽ vì bọn họ chưa muốn con người tuyệt chủng sớm thế nên có lẽ đã tạo ra những vùng an toàn như này để con người có thể tạm lánh trong đó....

Dương Tiễn chưa kịp nói hết lời, thì Vương Huy lập tức ngắt lời:

-- Lão đại, không được, dù mới quen nhau, vả lại anh lại có ơn với anh em chúng ta, nên không thể đi một mình như vậy được.

Vương Ly và Trúc Vinh cơ hồ không hiểu gì cả, tròn xoe mắt nhìn hai người nói, trong bụng thầm phỏng đoán xem họ đang nói về vấn đề gì. Còn Diệp Tử Minh thì hiểu ngay vấn đề, cũng liền áp lại:

-- Dương Tiễn, tôi cũng đồng ý với Vương Huy, cậu không thể đi liều mạng như vậy được, dù tôi biết cậu rất mạnh.

Dương Tiễn lắc đầu, ngoảng mặt về hướng khác. Trúc Vinh và Vương Ly đến giờ đã theo kịp mọi chuyện, bèn mở lời:

-- Lão đại, anh đi đâu, tôi theo đó. Ai bảo chính anh mời tôi theo anh.

Bốn người kia nghe vậy, cũng hùa theo. Dương Tiễn thấy vậy, nhưng lòng hắn vẫn không động. Cuối cùng, bèn bức ra một giải pháp:

-- Được, nếu đã không sợ chết như vậy, thì thêm vào nhiệm vụ tôi giao mỗi người hôm qua thêm một nhiệm vụ nữa.

Hắn ngừng một chút, quay mặt lại phía bọn họ, rồi tiếp tục:

-- Trúc Vinh, Diệp Tử Minh, hai người phụ trách chiêu mộ thêm thành viên. Nhớ rõ, không nhận phế vật. Còn Vương Ly, Vương Huy, hay người gia cố lại căn cứ tạm thời này.

Vương Ly thắc mắc:

-- Ca ca, còn anh thì sao?

-- Tôi đương nhiên là đi kiếm Vùng An Toàn rồi! Được rồi, Trúc Vinh, mau đi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên đi. Trước hết kết nối máy tôi trước đã. Những người còn lại, giúp Vương Huy gia cố lại nơi đây.

Mọi người gật đầu, ai nấy về chỗ mình làm việc.

Công việc diễn ra rất trôi chảy, đến đầu giờ chiều, điện thoại của Dương Tiễn đã được kết nối với một nguồn sóng hoàn toàn đặc biệt, chỉ gồm 2 chức năng chính là nghe gọi và định vị GPS bằng cách hack luôn một chiếc vệ tinh.

Thấy mọi việc tiến triển thuận lợi, Dương Tiễn cảm thấy an lòng mà rời đi, để lại trách nhiệm cho Diệp Tử Minh xử lí.

Trước lúc đi, bốn người kia còn ra tiễn hắn, dù rằng có hơi đặc biệt: bằng cách chạy. Được một cây số rồi, hắn bảo dừng lại. Nhưng bọn họ vẫn rất cứ lưu luyến, dù rằng mới chỉ gặp có mấy ngày. Vì bọn họ đều là nhừng người nặng về tình cảm.

Dù sao, mục đích ban đầu, kẻ có ích với hắn thì giữ, kẻ phế vật thì giết. Bọn họ dù sao cũng chỉ là quân cờ mà hắn để lại mà thôi, không hơn không kém.

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.