Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hacker ( Hồi 2 )

Tiểu thuyết gốc · 1660 chữ

Nghe xong câu hỏi, thằng nhóc dường như đã bình tĩnh hơn phần nào, bởi nó như cảm nhận được người trước mặt nó sẽ không làm gì.

Hai người đang nhìn nhau, chợt Vương Huy chạy vào, không cần biết tình hình, kêu to:

-- Đại ca, tôi kiếm đủ 10 viên về rồi đây. Xin anh mau cứu lấy em gái tôi.

Nghe thấy tiếng gọi như vậy, Dương Tiễn quay sang nhìn Vương Huy bằng nửa con mắt, chỉ nói một câu lạc đề:

-- Tôi bảo cậu gọi tôi là lão đại của tôi bao giờ?

Vương Huy lúc này không còn tâm trạng nghĩ nhiều nữa, nói:

-- Lão đại, nếu anh cứu sống được em gái tôi tức là anh đã trở thành lão đại.

Dương Tiễn không bận tâm, quay mặt lại nhìn thằng nhoc đang quỳ, vẫy vẫy cái tay với Vương Huy. Còn Vương Huy thì không hiểu gì, tưởng rằng Dương Tiễn không muốn chữa bệnh cho em gái y, liền chạy lại, bám vào ống quần Dương Tiễn mà cầu xin:

-- Lão đại, anh đừng tuyệt tình thế mà, xin anh mau cứu em gái tôi!!!

Dương Tiễn có vẻ khó chịu, tung cước hất một cú thật mạnh vào một xó, rồi thét:

-- Bệnh của em gái ngươi đã khỏi từ lâu rồi! Mau đi tắm đi, ngươi thật sự hôi quá đó.

Vương Huy ngạc nhiên, vui mừng xen lẫn, liền cảm ơn một hồi dài, rồi lướt cái thân xác cao vừa kia vào phòng em mình.

" Dừng lại "

Bỗng Dương Tiễn thét lên lần nữa, rồi tiếp tục:

-- Đưa cho ta túi tinh hạch.

Vương Huy vui mừng quá độ, không để ý gì nữa, ném túi tinh hạch lại chỗ Dương Tiễn, rồi ngay lập tức chạy vào phòng em gái mình.

Dương Tiễn dùng tay đỡ lấy túi tinh hạch, rồi lại quay sang nhìn thằng nhóc.

Thấy người kia quay trở lại nhìn mình, nó giật mình, sực nhớ tới câu hỏi của Dương Tiễn lúc đầu, bèn lắp bắp:

-- Tôi...tôi tên Trúc Vinh.

-- Được rồi Trúc Vinh, có hứng thú ra thế giới bên ngoài với ta không? Nhóc đã ở trong bóng tối quá lâu rồi.

Lời đề nghị đột ngột ấy làm cho Trúc Vinh bỗng giật mình và bất ngờ, hỏi lại:

-- Làm....làm sao anh biết tôi.....tôi....ở trong bóng tối lâu?

-- Đơn giản thôi, ngón tay chai lại, mắt có quầng đen, da ngươi trắng hơn bình thường.

Trúc Vinh hiểu được, và cũng thật sự ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên mà có người nói với y như vậy.

Y không phải trẻ mồ côi, cha mẹ y là người buôn bán. Nhưng bọn họ mải mê kiếm tiền, không lo cho con, thậm chí lúc con bỏ học cũng không hay biết. Thằng con này trong mẳt họ có vẻ cũng sắp biến mất.

Trúc Vinh đã thật sự ngỡ ngàng và cảm động. Y như chuẩn bị khóc ra, nhưng lại cố nén lại.

-- Suy nghĩ cho kĩ đi.

Dương Tiễn nói tiếp một câu nữa rồi cũng quay mặt hướng vào phòng có Vương Huy mà cất bước.

Thực ra, như lúc đầu hắn định ra, chỉ có kẻ có lợi với hắn thì mới nhận. Mà thằng nhóc trẻ con này theo linh cảm của hắn, thành tựu sau này vô hạn lượng. Vậy nên hắn không những không nổi nóng khi thằng nhóc cho ra một tràng lúc đầu, mà vẫn bình tĩnh đưa ra lời đề nghị như vậy. Thằng nhóc này dù đồng ý hay không, cũng chẳng liên quan tới hắn.

Trúc Vinh nghe lời đề nghị của Dương Tiễn, trong đầu của một đứa bé mới khoảng 15 tuổi, đang trong quá trình suy nghĩ hiện ra vô vàn câu hỏi lặp đi lặp lại : Đi theo người đàn ông ấy hay không?

Trúc Vinh chợt nhớ tới cha mẹ, nhưng những người ấy dường như quên mất đi sự tồn tại của y, cả một ngày chỉ gặp nhau đúng 2 lần, mà chỉ gồm có 30 phút rồi lại biến mất. Nghĩ tới đấy, tim hắn lại chợt nhói lên. Rồi dường như được ai đó khích lệ, đã quyết định rằng mình sẽ đi theo người đàn ông kia, vì bây giờ cũng chẳng có internet mà chơi game. Rôi Trúc Vinh đứng dậy, tiến dần lại chỗ mà người đàn ông kia tới đang ở.

Còn Dương Tiễn, sau khi nói ra mấy lời cuối với Trúc Vinh thì liền đi vào phòng của cô em gái họ Vương kia. Vừa mới mở cửa vào, Dương Tiễn đã thấy cô bé kia tỉnh lại, Vương Huy đang nắm tay cô bé, trán dựa vào tay.

Vương Huy thấy vậy, lại quỳ xuống, dường như không nhớ chuyện lúc trước, đang chuẩn bị dập đầu cám ơn thì Dương Tiễn đã tiến lại, xách cổ áo lên, dùng một ánh mắt lạnh lùng, sắc sảo mà nói:

-- Nhà mấy người có tập tục dập đầu à? Sao cứ phải dập đầu như mấy con chó vậy?

Nói xong hắn quăng ra một chỗ, rồi liếc nhìn qua chỗ cô bé, nói một giọng rất lạnh lùng, tỉnh bơ:

-- Chăm sóc em gái anh cho tốt, 2 ngày nữa mấy người sẽ đi giết tang thi. Tôi không chấp nhận phế vật đi theo tôi.

Dương Tiễn nói vậy, rồi đi ra cửa. Vừa đúng lúc chuẩn bị bước ra, cô bé đã kêu lên:

-- Em...em tên Vương Ly, cảm ơn anh đã cứu mạng em.

Dương Tiễn không ngoảnh mặt lại, chỉ nói:

-- Thứ tôi nợ các người, vẫn chưa trả hết.

Nói xong, Dương Tiễn liền bước ra. Đóng cửa lại, chợt thấy Trúc Vinh đang đứng trước mặt. Trúc Vinh cũng vừa thấy người này, vẫn còn hơi luống cuống, vội vàng thưa:

-- Xin anh, xin anh hãy cho tôi đi theo.

Dương Tiễn chỉ đáp:

-- Gọi ta Dương Tiễn, đi kiếm gì bỏ bụng rồi mai sẽ dạy ngươi một số thứ.

Hắn bỏ đi, kiếm đại mộ căn phòng đăth người xuống. Còn Trúc Vinh, cậu nhóc nghe Dương Tiễn nói vậy, hiểu ý liền kiếm mấy thứ để ăn rồi chạy lên phòng mình.

Sáng hôm sau, những tia nắng của mùa hè đã rọi xuống cơn ác mộng của con người, như là sự cứu rỗi. Bây giờ, xác chết khắp nơi, không khí từ ngột ngạt của khói bụi, bây giờ đã bao gồm một mùi máu tanh thoang thoảng.

Dương Tiễn đã dậy từ sớm, lấy cây lao ra ngắm nghía một lúc rồi treo lại vào sau lưng. Hắn đếm thử số lượng tinh hạch, bây giờ đã vào khoảng 13 viên. Hắn định để hắn 4 viên, còn mỗi người còn lại 3 viên. Chừng đó đã đủ để họ đột phá lên [Giai đoạn: Gen 10n], giúp hắn trợ chiến chút ít.

Hắn đứng dậy, đi vào nhà bếp, thấy 3 người kia đang nói chuyện rất vui vẻ ở trong. Hắn đẩy cửa bước vào, bọn họ bỗng dưng im lặng.

Thấy cái không khí này khá khó chịu, Dương Tiễn đành bảo:

-- Nói tiếp đi! Tôi có cấm các người nói đâu.

Nghe Dương Tiễn nói vậy, cả ba người vẫn có chút ngượng ngùng. Chợt Vương Huy đứng dậy, hỏi:

-- Lão đại, hôm nay chúng ta sẽ phải làm gì?

Dương Tiễn bèn trả lời:

-- Hôm nay, ta sẽ hướng dẫn các người mạnh hơn. Cầm lấy!

Dương Tiễn ném cho mỗi người 3 viên tinh hạch, hướng dẫn:

-- Trước hết nuốt một viên vào bụng đã. Ta báo trước, các ngươi mới làm lần đầu nên sẽ phải chịu một trận đau khủng khiếp nhất, nhưng sau này khi hấp thụ nó sẽ rất bình thường. Còn nếu không chịu được thì bỏ cuộc đi, rồi tạm biệt các ngươi.

Cả ba người im lặng giây lát, rồi Trúc Vinh đứng dậy, nói:

-- Lão đại, từ lúc tôi quyết định là sẽ đi theo anh, thì tôi đa xác định là sẽ cùng anh vào sinh ra tử, tôi không hối hận. Xin anh hãy dạy tôi cách trở nên mạnh hơn.

Trúc Vinh nói xong, cúi gập người xuống. Vương Ly và Vương Huy cũng đứng dậy, cúi gập người rồi ba người cùng đồng thanh:

-- Xin lão đại dạy chúng tôi cách để trở nên mạnh hơn. Thề có trời có đất, sẽ luôn cùng anh đồng cam cộng khổ, nếu trái lời thề, phản bội lại nhau, thì trời tru đất diệt.

Dương Tiễn không nói gì, chuyện này có vẻ khá buồn cười, hắn cười một trận, rồi nói:

-- Hahahaha! Các người làm trò khỉ này làm gì thế, ta đâu có bắt ép các người đâu. Được rồi! Được rồi! Mấy người ngồi xuống, ta sẽ dạy mấy người cách đột phá bằng tinh hạch.

Bốn người vui mừng, ngay lập tức ngồi xuống, bỏ ngay viên tinh hạch vào bụng theo chỉ dẫn của Dương Tiễn.

-- Trước tiên, hãy thả lỏng bản thân, tự cơ thể các ngươi sẽ biết phải làm gì!

Cả ba người nghe vậy, liền nhắm mắt lại, cảm nhận như có gì đó bên trong cơ thể.

"Khạc"

Vương Ly bỗng khạc ra một ngụm máu, Vương Huy thấy thế lo lắng định bò tới, nhưng ngay lập tức đã bị Dương Tiễn ngăn cản.

-- Để nó yên! Đã xong bước đầu, bước sau phải trông vào Vương Ly rồi.

Vương Huy tuy yêu thương em gái là vậy, nhưng Trúc Vinh có vẻ lo lắng hơn. Chợt y khạc ra một ngụm máu, lập tức đả tọa, tạm thời không quan tâm tới Vương Ly được.

Sau hai người này, ít lâu sau đến lượt Vương Huy theo bọn họ mà khạc ra một ngụm máu.

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.