Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí ức trở lại

Tiểu thuyết gốc · 1604 chữ

~~~ năm 2399~~~

Một con quỷ tướng, sắp khai mở thần trí đang đuổi theo hai người, gào rú một trận rồi nhảy phốc tới.

Vương Huy thì thầm một số thứ quan trọng cho Dương Tiễn, rồi đá một cước thật mạnh khiến Dương Tiễn bay ra xa. Lực đá vừa rồi đã khiến y tiêu hao hết lượng sức lực còn lại, không còn sức liền ngã xuống.

Con quỷ tướng ngay lập tức giẫm nát cơ thể Vương Huy, máu me, nội tạng bay hết ra ngoài, cảnh tượng tuyệt đối hãi hùng.

Dương Tiễn nhìn vậy, hai dòng nước mắt ròng ròng chảy ra. Muốn giúp nhưng không được, lực bất tòng tâm, đành nhắm mắt quay đi, chạy thật nhanh về phía trú ẩn tạm thời.

Vốn dĩ con này không phải đối thủ của hắn, nhưng do cạn kiệt sức lực đối đầu với một đống zombie như vậy, dù là thần cũng khó có thể đánh hết được.

Về đến nơi trú ẩn kia, hắn định giật cửa vào nhưng tình cờ nghe thấy một số lời nói.

- Đinh ca, anh định xử lí tên Dương Tiễn kia thế nào chứ em cũng không muốn theo hắn nữa đâu, hằng ngày phải giả vờ cười nói với hắn thật khó chịu!

- Yên tâm đi, lần này anh đã nói lệch đi mức độ của nhiệm vụ này, chắc chắn khiến cho hai tên gai mắt kia phải chết.

- Ứ ừ, phu quân đa mưu quá, nhưng em thích.

Nghe mấy lời này, lửa hận trong Dương Tiễn lại cuộn lên, chuẩn bị nhảy vào thóa mạ một trận. Thường ngày hắn rất ôn hòa, luôn suy nghĩ thấu đáo. Nhưng lần này, lửa hận lại bao phủ lấy tâm trí hắn. Nhưng bạn thân vừa chết, lại bị một người mà hắn yêu nhất phản bội và một kẻ lại là người bạn thân thứ hai của hắn, thử hỏi lửa hận lúc ấy có lớn không?

Hắn không nghĩ nhiều, lập tức nhảy xổ vào.

Đôi cẩu nam nữ kia, kẻ trên người dưới ân ái với nhau thực sự chướng mắt. Chúng thấy Dương Tiễn vào mà chẳng những không sợ mà còn cười. Dương Tiễn rủa:

- Khốn nạn, đôi cẩu nam nữ các người không ngờ lại lừa ta, để ta và Vương Huy táng mạng nơi chết chóc. Rốt cục các người có phải người không? Chết tiệt!

Hắn thóa mạ một hồi, rồi tức tối không nói nữa. Binh Lang từ nãy giờ đã nghe hết lời thóa mạ của hắn, mặt vẫn không biến sắc. Bất thình lình, gã dồn Dương Tiễn vào tường, dùng 1 lực cực mạnh của mình đấm một phát vào bụng hắn. Dương Tiễn ói máu ra ngoài, rên hừ hừ. Mục Nha từ từ tiến lại gần hắn, liếc mắt một cái rồi châm biếm:

- Dương ca ca, đừng nóng thế chứ, dù sao người ta cũng từng một thời là người yêu anh mà....

Ả đang nói, lập tức bị Dương Tiễn nhổ 1 bãi vào mặt, bỗng biến sắc. Ả nhăn mặt, nghiến răng ken két, thuận tay bồi thêm mội quyền nữa vào bụng Dương Tiễn. Lần này, hắn suýt ngất, nhưng vẫn cố khiêu khích:

- Hahaha, đôi cẩu nam nữ các người được lắm. Dương Tiễn ta có làm ma cũng không tha cho....

Chưa kịp nói xong, Binh Lang đã đấm một phát xuyên cơ thể Dương Tiễn.

Lúc này, ý thức hắn còn rất yếu:" Nếu...nếu được trở lại, Dương Tiễn ta thề rằng, có ơn tất trả, có thù tất báo"

Nghĩ xong như vậy, hắn liền biến mất khỏi cõi đời, gia nhập vòng luân hồi. Nhưng tạo hóa lại không để vậy. Hắn lại được lần nữa phục sinh.

~~~Năm 2020~~~

Một vị giáo viên trẻ, có lẽ mới vào nghề đang trực giảng trên một giảng đường khá rộng.

Phía cuối lớp, một học sinh tuy lười nhất lớp, nhưng bộ não hắn không thể nào chê vào đâu được. Hắn tên Dương Tiễn, một tên bình thường, nhưng ngủ trong giờ mà điểm số vẫn cao. Hắn đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dây, một lượng thông tin nhỏ tràn vào đầu hắn. Cũng may tiếp nhận được hoàn toàn thứ này, nếu không chắc chắn thần trí trở nên điên dại, mơ mơ màng màng, trở thành một tên điên.

Tuy nhiên, hắn lại không có vẻ gì như mở ra được lượng thông tin ấy. Vốn là một kẻ lười quan tâm, suy nghĩ, hắn lại chẳng để ý, tiếp tục ngủ.

Một tiếng trống tùng tùng tùng vang lên. Giờ học đã kết thúc. Hắn tỉnh dậy, vươn vai một cái rồi vác cái thân hình  với một cái dáng đi như ông lão 90 tuổi, lết từng bước về nhà trọ.

Về tới đây, hắn đặt ngay cái thân hình ẻo lả của mình xuống, định đi nấu chút đồ ăn rồi đi ngủ, nhưng đầu hắn lại ong một tiếng, rồi ngã lăn ra đất, kêu la thảm thiết. La hét với quằn quại một hồi, hắn cuối cùng cũng dừng lại, nhưng ngất lịm đi.

Bên trong thần trí của hắn là một màn đen, hắn chạy mải miết mãi nhưng cũng không thấy có gì cả. Thình lình, đằng sau hắn có ánh sáng. Hắn nhanh chóng quay phắt lại, ở đó, hơi cách xa hắn lại là một người nhìn không rõ mặt.

Dương Tiễn nhanh chóng chạy lại, khuôn mặt người kia dần hiện ra. Tới một lúc nữa, hắn đột nhiên sững lại vì người đó chính là mình. Hắn bất giác cất tiếng hỏi:

- Ngươi là ai?

Thấy " hắn" không trả lời, liền hỏi lại thêm lần nữa, nhưng chỉ phí công. Hắn tức giận giơ quyền lên đấm vài phát, nhưng phát hiện ra đây chỉ có hình ảnh chứ không có người thực.

Đang mải mê đấm vào hình ảnh kia, chợt nó cất tiếng nói:

- Không cần đấm nữa, đấm sang mùa quýt cũng không đấm trúng ta được.

Hắn ngạc nhiên:

- Ngươi biết nói sao? Ta còn tưởng đang nằm mơ và vô tình lại đánh tàn ảnh bị câm.

Người kia vẫn thần sắc ấy, không đếm xỉa, giải thích luôn một thể:

- Sắp tới thế giới này sẽ trở thành mạt thế. Mà ngươi có lẽ sẽ bảo đảm được chút khả năng may mắn sống sót. Bây giờ có gì thì hỏi đi! Cho ngươi 3 câu!

Nghe vậy, Dương Tiễn đắn đo một lúc rồi hỏi:

- Sao ta lại gặp được ngươi?

Người đó đáp:

- Vì phản bội, thất tín, cơ duyên trọng sinh nhưng không chiếm lại được thể xác.

Dương Tiễn lại hỏi tiếp, thật ngắn gọn:

-Khi nào mạt thế?

- một tuần sau.

- Kiếp trước có ai đáng để tin tưởng không?

- Không trừ Vương Huy, cho ngươi thêm thông tin. Ngươi gặp hắn trên đường, được hắn với em gái cứu mạng.

Dương Tiễn bĩu môi. Thứ thông tin này có hay không có chả được. Người kia lại tiếp tục:

- Sau khi ngươi giết được một con zombie và kiếm được một tinh hạch thì sẽ có phần thưởng. Còn ta phải đi ngủ đông đợi tới lúc ngươi đánh thức được ta.

Nói xong liền biến mất.

Dương Tiễn tỉnh lại, tinh thần tự nhiên thoải mái, linh hoạt hơn khi trước. Hắn cau mày nghĩ về giấc mộng ấy. Mộng có thể giả nhưng cơn đau đầu kia lại là thật. Làm hắn dù là một kẻ thực tế cũng phải tin tới năm phần.

Một chút thông tin được mở ra, hiện trong não bộ của hắn. Nó cảnh báo về huyết bụi, mà ngày kia sẽ xuất hiện, nhưng không rõ giờ phút.

Trước tiên cứ phải bình thường trước, có gì đến ngày ấy hãy nói. Hắn là một kẻ nước đến chân mới chạy, không thích suy nghĩ nhiều cho lắm. Nhưng một khi đã suy nghĩ, thì rất cặn kẽ, thấu đáo. Hắn có thể là cả người nửa nạc nửa mỡ, tuy xa mà gần.

Dương Tiễn lại định xem tiếp xem trong lượng thông tin vừa mở ra còn có cái gì nữa không.

Tiếp đấy là về tinh hạch. Trong người tang thi có duy nhất một viên tinh hạch, thường ở sau gáy, chỉ một số đột biến hoặc một cấp cao hơn thì vị trí luồn đi chỗ khác, nếu không chúng vẫn ở tại sau gáy.

Tinh hạch này có thể nói là nơi tập trung sức mạnh của tang thi, như một bộ não, chỉ tội không có thần trí.

Hắn nửa tin nửa ngờ, xem chừng cũng không muốn tin vào ba cái chuyện này cho lắm. Dù hỏi ai thì cũng đều vậy cả, vì mấy thứ như mạt thế đều là sự tồn tại trong truyện, trong tưởng tượng của con người.

Ba ngày sau.

Buổi sáng hôm ấy, hắn đang đi học về, bỗng chốc nhân ra xung quanh đột nhiên trở nên hơi đỏ. Màu đỏ ấy dần đậm lên, con người hiếu kì liền chạy ra xem, một lúc sau một sắc đỏ bao lấy toàn vùng.

Con người hoang mang, chính phủ đang nghĩ cách giải quyết nhưng đều vô dụng.

Riêng Dương Tiễn thì kinh hãi, hắn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì và đã hoàn toàn tin vào thứ không có thực kia, ngầm chắc chắn: Mạt thế sẽ xuất hiện trong nay mai.

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.