Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà cụ Lâm Tĩnh? (5)

Phiên bản Dịch · 1893 chữ

Nghĩ vậy cho nên Triệu Tinh chỉ hỏi một vấn đề mà hắn tò mò nhất, cũng chính là việc mà hắn quan tâm nhất:

- Như vậy, sau khi Trương Thanh Sơn biến mất khỏi đó, thì hai bà có kịp đưa tình báo không?

Lâm Tĩnh cười nói:

- Sau đó Vương Thúy đi đưa tình báo, cũng may mà đến kịp thời, đã đưa được đến đích vào lúc cuối ngày. Nhưng vì chi đội phải di chuyển đi chỗ khác cho nên không có thời gian đến đón tôi, phải ba ngày sau đó đó mới có thể đến.

Lúc này Lâm Tĩnh nói với giọng điệu tự giễu:

- Đây cũng coi như là do tôi tự làm tự chịu mà thôi, phải chịu tội 3 ngày ở trong hang động. Ban ngày thì còn ổn một chút, nhưng mà đến ban đêm thì trời lại rất lạnh, cuối cùng tôi phải mặc chiếc áo dính đất của người lính Nhật kia lên người, cũng do nó dính bùn đất cho nên cũng có tác dụng giữ ấm.

Sau đó Lâm Tĩnh lại dừng lại một lát, rồi nói tiếp:

- Mặc dù lúc đó tôi cho rằng Trương Thanh Sơn là quỷ hồn, nhưng cũng may là tôi có suy nghĩ Trương Thanh Sơn sẽ không hại tôi. Hơn nữa tôi nghĩ nếu như anh ấy đến trả thù tôi thì cũng coi như tôi đáng đời, cũng không có chút oán hận nào. Cho nên khi tôi ở trong hang động một mình, nhưng tôi cũng không lo lắng có quỷ tìm tới. Cậu thử nghĩ mà xem, một người con gái ở một thân một mình ở ngoài hoang dã, trong một hang động, mà lại sợ ma quỷ nữa, thì cậu hiểu rồi đấy.

Triệu Tinh nghe bà ta nói như vậy, hắn vội tiếp lời:

- Đây là do ở hiền thì sẽ gặp lành mà thôi.

Lâm Tĩnh cười cười, sau đó nói tiếp:

- Cũng may là lúc đó Trương Thanh Sơn có chuẩn bị không ít thức ăn và nước uống, cho nên tôi cũng không cần phải lo lắng nhiều về chuyện này. Hơn nữa phương thuốc tổ truyền của Trương Thanh Sơn đúng là rất hiệu nghiệm, sau ba ngày là vết thương của tôi đã khỏi hẳn.

Nghe bà ta nói vậy thì Triệu Tinh cũng có chút kinh ngạc, mặc dù hắn có nghe Trương Thanh Sơn bảo là, sau ba ngày sẽ có thể đi lại thuận tiện. nhưng hắn không nghĩ đến điều này lại đúng, sau ba ngày vết thương của Lâm Tĩnh lại có thể khỏi hẳn. Dù sao lúc đó tình trạng vết thương của Lâm Tĩnh hắn cũng đã quan sát rõ ràng, hắn cũng không cho rằng dạng vết thương như vậy mà có thể lành nhanh đến như vậy.

Cho nên hắn lại hỏi lại một câu:

- Chỉ sau ba ngày là bà có thể hành động tự nhiên được rồi?

- Đúng thế, lúc đó Vương Thúy cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc vì nó đấy.

Tiếp đo bà lại từ tốn nói:

- Lúc đó chỉ có mỗi một mình Vương Thúy là chịu tin tưởng vết thương của tôi rất nặng mà thôi. Còn những người khác thì lại cho rằng có thể là tôi đã được nuông chiều từ bé cho nên chỉ bị thương chút xíu nhưng đã khuếch đại lên như vậy.

Triệu Tinh cảm thấy, bản thân hắn có thể nghe rõ được một vài cảm xúc không bình thường từ trong câu nói của Lâm Tĩnh. Nhưng hắn lại không biết trả lời như thế nào cả, cho nên chỉ có thể yên lặng, hắn cứ cho là Lâm Tĩnh đang phát tiết những thứ ở trong lòng mà thôi.

Nhưng lúc này, Lâm Tĩnh cũng đã ý thức được bản thân bà có chút mè nheo ( :)) ) cho nên cười cười rồi nói:

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, cái này chỉ có thể nói là thuốc của Trương Thanh Sơn quá thần kỳ.

Triệu Tinh cũng cảm thán:

- Không hổ thẹn là phương thuốc bí truyền của anh ta, tiếc là lúc đó Trương Thanh Sơn không có ý định nhớ lại phương thuốc bí truyền này, bằng không tôi có thể biết được nó và phát dương quang đại cho hậu thế sau này rồi.

Lâm Tĩnh cũng có chút tiếc hận thay cho Triệu Tinh, bà ta nói:

- Đúng là đáng tiếc, nhưng có lẽ chuyện này là do duyên phận của cậu còn chưa đủ.

Triệu Tinh cũng cười ha ha một tiếng, sau đó nói:

- Thôi cũng đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, hiện tại tôi thật sự rất vui vì biết được tin hai người vẫn còn đang khỏe mạnh, mọi chuyện cũng đã suôn sẽ. Như vậy là tốt rồi, dù sao hai người cũng là hai người bạn duy nhất mà tôi quen biết ở trong thời đại đó.

Lâm Tĩnh cười nói:

- Tôi và cậu cũng giống như vừa gặp đã thân, tôi cũng cho cậu là người bạn của tôi rồi, hi vọng lúc nào cậu nhớ đến người bạn già này thì nhớ đến thăm tôi một lát.

Triệu Tinh nói:

- Được, được.

Lâm Tĩnh nói tiếp:

- Tôi cũng hiểu được những người trẻ tuổi như cậu đều bận rộn công việc của mình, cho nên tôi cũng không có chiếm nhiều thời gian của cậu nữa, hiện tại cứ để Gia Huy chiêu đãi cậu một bữa vậy.

Sau đó Lâm Tĩnh gọi La Gia Huy vào và căn dặn là phải chiêu đãi Triệu Tinh thật tốt.

...

Lúc nãy La Gia Huy đứng đợi Triệu Tinh ở bên trong phòng khách, thì Lão Trương, người tài xế của hắn chợt đi đến và cho hắn coi một đoạn video, hắn ta mở ra coi. Đoạn video này chính là chuyện tối hôm trước, trong video chính là cảnh Triệu Tinh thi triển quyền cước. Lúc trước hai người cũng đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, hơn nữ còn đã thảo luận với nhau về võ công của Triệu Tinh.

Hiện tại Lão Trương lại cố ý đưa đoạn video này cho hắn ta xem, cho nên hắn ta cảm thấy hình như Lão Trương đang có ý gì đó. La Gia Huy biết, Lão Trương đang ngồi chờ ở trong chiếc Audi, chờ cho hai người bọn họ xong việc thì xuống lầu và đi luôn. Mà sỡ dĩ hắn để cho Lão Trương ở bên ngoài mà không cho lão đi vào nhà, cũng là vì tránh để cho Lão Trương biết quá nhiều chuyện của Triệu Tinh.

Lúc này La Gia Huy gửi cho Lão Trương một tin nhắn hỏi:

"Lão Trương, ông gửi cho tôi video này là có ý gì?"

Lão Trương trả lời rất nhanh:

"À, có một người đồng đội cũ của tôi nhìn thấy cái video này, hơn nữa còn nhìn thấy tôi ở trong video, cho nên bọn họ đang hỏi tôi về lai lịch của Triệu Tinh.

La Gia Huy cũng biết, đám người mà Lão Trương gọi là đồng đội cũ này là ai, bọn họ chính là những thành viên đã xuất ngũ của bộ đội đặc chủng. Bọn họ cũng có không ít người, cho nên họ tụ họp lại mở một công ty có liên quan đến những nghề nghiệp cũ của bọn họ. Ví dụ như Lão Trương, đây cũng là một bảo tiêu mà La Gia Huy thuê.

La Gia Huy nhắn lại:

"Bọn họ đánh giá video này như thế nào?"

"Bọn họ đều cho rằng người ở trong video tuyệt đối là một cao thủ cách đấu, có người còn cho rằng Triệu Tinh chắc chắn có kỹ năng nắn khớp xương. Chỉ là do góc quay bị hạn chế cho nên bọn họ không thể xác nhận được, cho nên bọn họ mới hỏi tôi xem những chi tiết của mọi chuyện ở hiện trường."

La Gia Huy suy nghĩ một lát, sau đó gửi cho Lão Trương một tin nhắn:

"Đối với những chuyện cá nhân của Triệu Tinh, ông đứng có tiết lộ quá nhiều."

Lão Trương trả lời lại:

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

...

La Gia Huy dẫn Triệu Tinh đi ra khỏi ngôi biệt thự, sau đó đi vào trong xe. Lúc này hắn ta mới nhớ ra là hắn ta để quên điện thoại ở trong nhà, nên bảo Triệu Tinh ngồi đợi ở trong xe, còn hắn ta quay vào nhà để lấy điện thoại.

La Gia Huy lại đi vào nhà một lần nữa, đầu tiên hắ ta đi vào phòng khách để lấy lại chiếc điện thoại mà lúc nãy hắn ta cố ý để quên, sau đó đi vào trong phòng của Lâm Tĩnh. Lúc này Lâm Tĩnh đang ngồi thư thái trên ghế sopha, nhìn thấy La Gia Huy đi vào, ngay lập tức Lâm Tĩnh nở một nụ cười nhìn hắn ta, khuôn mặt cũng thả lỏng hơn.

La Gia Huy có thể nhìn ra, tâm trạng lúc này của Lâm Tĩnh là cực kỳ tốt, nhìn đã khác hẳn với ngày thường, có chút rạng rỡ hơn. Hắn hỏi:

- Bà, nãy hai người trò chuyện thế nào rồi.

Lâm Tĩnh vui vẻ nói chuyện:

- Rất tốt, còn tốt hơn so với những gì bà nghĩ trước đó, tiểu tử đó đã giải thích, cởi mở hết những nút thắt ở trong lòng bà mấy chục năm này rồi.

Khi Lâm Tĩnh thấy bộ dạng tò mò muốn hỏi thêm của La Gia Huy, bà ta vội nói:

- Nãy giờ hai người bọn ta nói chuyện quá nhiều, cho nên bà cũng không thể nào kể lại tỉ mỉ cho cháu được, mà cháu cũng không cần phải hỏi nhiều về bí mật của người ta làm gì. Mặc dù bà biết không có nhiều, nhưng bà đã từng hứa với cậu ta là sẽ không hé miệng dù chỉ nửa lời, cho nên bà sẽ không nói đâu, cháu đừng có hỏi. Bà chỉ có thể nói cho cháu biết một chuyện như vậy thôi, sự lo lắng về việc có thể khiến cho Trương Thanh Sơn bị hồn phi phách tán hay không đã được cởi bỏ, hiện tại bà đã biết mọi chuyện cũng không phải như vậy, cho nên bà rất là vui vẻ, nỗi ám ảnh theo sau bà bấy lâu nay đã được gỡ, từ nay bà có thể sống an nhàn, thanh thản được rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt La Gia Huy lại để lộ ra vẻ lo lắng, Lâm Tĩnh cười cười, bổ sung thêm:

- Yên tâm đi, bà của cháu hiện tại rất tỉnh táo, không phải là một bà lão hồ đồ đâu.

La Gia Huy nói:

- Vậy thì tốt, bà, cháu đi trước đây. Tý nữa sau khi ăn cơm xong cháu sẽ đưa Triệu Tinh về nhà.

- Được rồi, cháu cứ đi đi, đối xử với người ta tốt tốt một chút, nếu Tiểu Triệu có thời gian thì bảo nó ở lại chơi thêm mấy ngày. Ngoài ra sau này Tiểu Triệu gặp được khó khăn gì, nếu có thể thì cháu nên giúp nó một tay.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.