Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà cụ Lâm Tĩnh? (3)

Phiên bản Dịch · 1704 chữ

Triệu Tinh nói:

- Xin bà cứ yên tâm, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ kể cho bà nghe tất cả những chuyện có liên quan đến Trương Thanh Sơn. Sỡ dĩ tôi bảo Trương Thanh Sơn không phải là quỷ hồn, bởi vì tôi biết anh ta là 'Người của dị giới', nhưng mà điều khiến cho tôi băn khoăn nãy giờ chính là anh ta dùng trạng thái gì để tồn tại trên thế giới của chúng ta. Đồng thời, vì sao sau khi bị đánh bất tỉnh thì lại có thể biến mất.

Nghe được câu trả lời của Triệu Tinh, Lâm Tĩnh lập tức lộ ra vẻ khó tin, bà cân nhắc suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới nói ra:

- Cậu nói về khái niệm 'Người của dị giới' thì tôi có thể hiểu được, nhưng cậu dựa vào cái gì để kết luận như vậy.

Thế là, Triệu Tinh lại bắt đầu kể cho Lâm Tĩnh nghe toàn bộ mọi chuỵen, từ việc hắn có thể nằm mơ như thế nào, trong giấc mơ thứ nhất cảnh vật của tên Triệu Tinh kia khác với thế giới thực ra sao. Tên Triệu Tinh kia ở cùng một thời gian, một địa điểm nhưng nếu so sánh với thế giới nay thì hắn có thể đoán ra địa điểm mà tên kia sống chắc chắn là 'Dị giới'.

Tiếp đó, hắn bắt đầu kể lại toàn bộ vụ trộm ở trong phòng chờ xe lửa, những tình huống mà tên trộm chứng kiến lúc đó, đó chính là khi tên Triệu Tinh kia đi ngủ thì cả người hắn sẽ biến mất không còn tăm hơi. Đồng thời thứ biến mất còn có cả những đồ vật tùy thân của hắn ta.

Triệu Tinh giải thích:

- Thật ra, đối với những người đến từ Dị giới kia thì tôi vẫn có thể hiểu được. Dù sao khoa học cũng đã có tồn tại một vài lý luận về Dị giới. Nhưng đối với việc, những người kia sau khi ngủ sẽ biến mất thì tôi lại không thể nào hiểu được, nghĩ mãi rồi mà vẫn không thể hiểu được nguyên lý của việc này là gì.

Những chuyện liên quan đến tên Triệu Tinh đến từ Dị giới, trước đó Triệu Tinh cũng chưa từng tiết lộ ở trên diễn đàn, cho nên Lâm Tĩnh cũng là lần đầu được nghe hắn kể. Sau khi Triệu Tinh dừng kể, bà ta vẫn còn đang nghiêm túc suy tư, cân nhắc tỷ mỉ những tin tức vừa nghe được.

Lần này, sau khi nghe được câu hỏi của Lâm Tĩnh, hắn cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều đến chuyện giấu diếm nữa, điều này là do khi đối diện với Lâm Tĩnh, hắn lại có một cảm giác thân cận, muốn giúp bà giải tỏa những lo lắng, ưu phiền. Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là câu nói lúc nãy của Lâm Tĩnh: "Xin cậu cứ yên tâm, tôi không có ý định tìm hiểu về mọi chuyện của cậu, mà tôi cũng không có nói cho người thứ ba biết được những chuyện mà cậu nói với tôi nãy giờ đâu."

Biểu lộ khi nói câu đó của Lâm Tĩnh là vô cùng trịnh trọng, cho nên điều này khiến cho Triệu Tinh tin tưởng: Lâm Tĩnh nhất định sẽ giữ lời hứa.

Lần này Lâm Tĩnh ngồi yên cân nhắc mọi chuyện những một phút đồng hồ, trong khoảng thời gian này, Triệu Tinh vẫn ngồi yên ở đó, nhưng hắn không còn cảm thấy không gian yên ắng này không được tự nhiên như lúc trước nữa.

Sau đó, Lâm Tĩnh lại đặt câu hỏi khác:

- Vậy cậu cảm thấy lúc đó Trương Thanh Sơn là thuộc về tình huống nào?

Triệu Tinh nói:

- Ừ nhỉ.

Sau đó hắn tiếp tục kể lại toàn bộ những điểm mà Trương Thanh Sơn cho rằng nó khác biệt cho Lâm Tĩnh nghe, trong đó gồm cả chuyện Lâm Tĩnh giơi thiệu cho tình trạng bố trí của quân Nhật. Mặc dù Trương Thanh Sơn hiểu rõ được bức bản đồ đó, nhưng anh ta lại không cách nào dựa vào bản đồ để xác định vị trí bản thân anh ta lúc đó.

Lâm Tĩnh suy nghĩ một lát, sau đó nói:

- Ở bên Dị giới kia, vậy mà tồn tại một Thái Hành Sơn khác, đồng thời tồn tại những địa danh như thế, hơn nữa cũng tồn tại một đội quân kháng Nhật, điều này đúng thật là khó hiểu.

Triệu Tinh cũng nói theo:

- Đúng như vậy đó, những lý luận ở trong này tôi không thể nào hiểu được. Trong đó gồm cả tên Triệu Tinh mà tôi vừa nhắc đến, ở trong thế giới của cậu ta đều có trường ĐH Giao Thông Trường An, nhưng những chi tiết ở bên trong thì lại khác, ví dụ như kiểu dánh và bố cục của ký túc xá, hay là ở khu ký túc xá của giáo viên ở trước cổng đã bị biến thành công viên.

Sau khi nghe hắn nói như vậy, Lâm Tĩnh cũng gật gật đầu theo.

Lúc này Triệu Tinh lại hỏi một chuyện:

- Lúc bà đánh ngất xỉu Trương Thanh Sơn ở trong hang động, có phải là vì Trương Thanh Sơn có nhắc đến một người đội trưởng họ Lục, nhưng trong thực tế lại không có người nào như vậy đúng không?

Lâm Tĩnh hỏi:

- Sao cậu có thể biết là do tôi đánh ngất xỉu?

Triệu Tinh nói:

- Tôi đoán mà thôi, dù sao khi Trương Thanh Sơn bị đánh ngất xỉu, thì chỉ có hai người ở bên trong, vậy thì còn ai vào đây để đánh nữa, nên tôi mới đoán là bà.

Lâm Tĩnh có chút thẫn thờ hỏi:

- Cậu có cảm thấy là Trương Thanh Sơn sẽ cho rằng do tôi đánh không?

Triệu Tinh cười khổ, cái này mà cũng hỏi hay sao, hắn vội nói:

- Tôi cảm thấy hẳn là anh ta cũng biết, nếu tôi cũng đoán được, thì anh ta là người trong cuộc sao lại không thể đoán ra điều đó chứ.

Lâm Tĩnh hơi buồn bã nói:

- Đây cũng là điều khiến cho tôi chịu bất an mấy chục năm nay đó, tôi cảm thấy áy náy vì đã đánh ngát Trương Thanh Sơn.

Bà ta dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:

- Lúc đó tôi đột nhiên cầm súng lúc đánh anh ấym cũng không phải là vì bộ đội kháng Nhật ở Thái Hành Sơn không có người đội trưởng nào họ Lục, mà là vì người đội trưởng họ Lục kia đã hi sinh một tháng trước rồi, cho nên tôi mới nghi ngờ Trương Thanh Sơn có ý đồ nào đó, dưới tình thế cấp bách thì tôi chỉ có thể đánh cho anh ấy bất tỉnh mà thôi. Nếu lúc đó mà anh ấy chỉ nói mỗi họ của người đó thôi, thì tôi cũng đã không cho rằng anh ấy có ý đồ gì khác mà chỉ nghĩ anh ấy nói sai thôi, lúc đó tôi cũng sẽ không ra tay đánh người nhanh nhẹn như vậy được. Chắc hẳn cậu cũng hiểu được mà, tình trạnh chiến tranh lúc đó, mức độ nghiêm trọng của chuyện này là không thể cân đo đong đếm.

- Ừm, tôi cũng hiểu được, chỉ là tôi không nghĩ ra được, vì sao lại có hai chi bộ đội kháng Nhật ở trong Thái Hành Sơn, hơn nữa còn có hai vị đội trưởng họ Lục nữa.

Lúc này Lâm Tĩnh có chút khẩn trương, bà ta hỏi:

- Cậu có cảm thấy là hai cú đánh của tôi có tạo thành thương tổn lớn cho anh ấy hay không?

Triệu Tinh nói:

- Không đâu, bà cũng chỉ đánh cho anh ta bất tỉnh mà thôi, cho nên tôi nghĩ chắc anh ta sẽ trở về với thế giới ban đầu. Điều này cũng giống với tên Triệu Tinh lúc trước tôi kể, sau khi cậu ta ngủ thì sẽ biến mất ngay lập tức.

Nhưng Lâm Tĩnh lại có chút không yên lòng:

- Ở trong tình huống như vậy, có phải là hai người bọn họ giống như quỷ hồn của Dị giới đi vào thế giới của chúng ta không?

- Không có khả năng này đâu, tôi đã quan sát hết toàn bộ mọi hành động từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc của họ rồi. Tôi không cảm giác được là bọn họ có gì không giống người hết, với lại, mấy người đó cũng đã từng ăn uống ở trong thế giơi thật, thế nhưng khi bọn họ biến mất thì mấy cái cặn đó có xuất hiện ra đâu?

Triệu Tinh lại nói tiếp:

- Điều đầu tiên là quỷ hồn chắc chắn không thể nào ăn uống đồ ăn ở thế giới thực được. Thứ hai là những thứ mà bọ họ ăn vào cũng không có hiện ra sau khi bọn họ biến mất, như vậy những thứ này đã bị họ tiêu hóa hết. Cho nên tôi nghĩ khi bọn họ ăn uống, chính là dùng cơ thể thật sự. Nhưng mà nguyên lý của việc bọn họ có thể đột nhiên biến mất thì tôi lại không hiểu rõ được.

Lâm Tĩnh có chút nhẹ nhõm ở trong lòng, bà ta nói:

- Nghe cậu nói như vậy, tôi cũng yên tâm được phần nào, lúc trước tôi còn cho rằng Trương Thanh Sơn là một con quỷ hồn có thể tu hành. Cho nên điều tôi lo lắng nhất là hai cú đánh của tôi có đánh cho anh ấy bị hồn phi phách tán không? Sự lo lắng này đã đeo bám tôi mấy chục năm, khiến tôi luôn ăn năn, luôn cắn rứt trong lòng.

Triệu Tinh lại chọc cười thêm một cậu:

- Mặc dù hai cú đánh kia không khiến cho anh ta bị vết thương trí mạng nào, nhưng tôi đoán Trương Thanh Sơn sẽ vì vậy mà đau đầu những hai ngày đấy.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.