Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ duyên

Tiểu thuyết gốc · 1420 chữ

Lâm Giao trấn thị là một nơi phong hoa tuyết nguyệt, nơi đây sơn thủy hữu tình cửu giang hội tụ, ngũ sơn tương giao tạo thành một tòa tụ linh trận pháp thiên nhiên hấp thụ linh khí trời đất vì thế kỳ hoa dị thảo nơi đây sinh trưởng không ít, trân thú quý hiếm vì thế lại càng nhiều, đây là nơi lý tưởng mà nhiều gia tộc và tông môn tìm tới để khai tông, lập phái. Trên một ngọn núi nhỏ có một đám tiểu hài tử đang vật lộn, ẩu đả lẫn nhau.

- Đánh hắn!...

- Hảo, đánh mạnh tay vào, đánh cho tên phế vật này thành đầu heo khiến cha mẹ hắn cũng không nhận ra luôn.

Ba đứa nhỏ đang đả cước không ngừng vừa đánh vừa sỉ nhục một thiếu niên chừng mười năm tuổi, thiếu niên này dáng vẻ rất ốm yếu bị đánh đến không có lực hoàn thủ chỉ biết nghiến răng, co người thủ thế. Ba tiểu hài tử này đều là người của Vũ thị gia tộc dường như có vẻ rất chán ghét thanh niên trước mặt này vì thế thủ cước không có chút gì gọi là lưu tình. Thanh niên mập mạp nhìn có quyền thế nhất ở đây, hắn tung cước đá mạnh vào bụng dưới của thiếu niên kia khiến y hộc máu liên tiếp.

-Hừ… nể tình tỷ tỷ xinh đẹp của ngươi nên hôm nay ta giáo huấn ngươi tới đây thôi. Nếu không phải vì ả ta đã sớm cho ngươi đi hầu diêm vương rồi.

Thanh niên bị đánh này tên là Vũ Lam, hắn chỉ là phân gia của Vũ thị gia tộc lên địa vị gần như không có hơn nữa cộng thêm việc đạo căn của hắn bất ổn không thể tu luyện nên luôn bị ngươi sỉ nhục chèn ép. Tu vi còn không có đạt đến luyện khí cảnh thứ nhất y chỉ biết căm phẫn nuốt lỗi nhục này xuống.

-Vũ Đình! Không cho phép ngươi động đến sư tỷ của ta.

Nghe được Vũ Lam đòi ngăn cấm mình với sư tỷ của y, mập mạp liền cúi xuống nâng bản mặt của Vũ Lam bóp thật mạnh mỉa mai nói.

-Ây dô! Còn muốn ngăn cấm ta, ngươi tưởng tỷ tỷ của ngươi vẫn còn là thiên tài của Vũ gia sao? Phế nhân như ả có ta quan tâm đã là phúc mấy đời cho ả rồi.

Mập mạp Vũ Đình đắc ý cười chế giễu nói.

-Mà cũng đáng thương cho tỷ đệ các ngươi, kẻ thì không thể tu luyện , người thì từ thiên tài xuống làm phế nhân, thật tội nghiệp ha ha ha…

Chỉ nghe tới đó cổ họng Vũ Lam nghẹn đắng, song thủ nắm chặt, cả miệng trào lên vị ngọt tanh của máu, y không phải uốt hận vì bản thân, mà là cho sư tỷ của mình vốn là một thiên tài của gia tộc chỉ bị kẻ gian hãm hại đan điền bế tắc không thể tu luyện giờ chỉ là một phàm nhân.

-Còn không phải đám tiểu nhân các ngươi bầy mưu hãm hại.

Y trừng mắt nhìn Vũ Đình đem theo sự phẫn uốt cực đỉnh, nếu có thể thì y sẵn sang nhảy đến cắn xé y thành ngàn mảnh, nhưng căn cơ của hắn lại bị tổn lại, gân cốt đau nhức không thể xuất thủ, chỉ có thể vận chút sức tàn ôm lấy chân của Vũ Đình cắn thật mạnh vào chân y.

-Mẹ khiếp tên chó điên này còn dám cắn ta. Grừm ta nghĩ ngươi như thế chắc cũng chán sống rồi hay để ta tiễn ngươi một đoạn, tỷ tỷ ngươi để ta chăm sóc ả xong rồi cũng tiễn ả lên đường đoàn tụ với ngươi luôn.

Vừa nói y ra hiệu cho hai tên còn lại xông vào đánh hắn, cước thủ tung ra không ngừng đạp hắn xuống vách núi.

-Dù ta chết sau này cũng sẽ hóa thành lệ quỷ về nguyền rủa ngươi.

Mang theo sự phẫn uốt hắn gào thét rồi biến mất dưới vực thẳm.

Ở một giới diện khác

-Quỷ Nha! Ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay phải không.

Nam tử áo trắng trạc ngũ tuần chĩa trường kiếm về một thanh niên áo đen, vây quanh y là hơn mười người đang chăm chú nhìn về phía thiếu niên này.

-Sao vậy hả? danh môn chính phái mà ỷ đông hiếp yếu thế này e rằng truyền ra ngoài dạnh tiếng của các ngươi sẽ thơm lắm đây.

Thanh niên áo đen không hề sợ hãi vẫn tỏ ra bình thản vân đạm phong kinh, tựa như sự uy hiếp đến từ những kẻ này không có trong mắt y.

-Đừng nhiều lời nữa, mau giao băng phách liên ra đây ta sẽ bảo tồn cho ngươi một tia thần hồn để có thể tiến vào luôn hồi, bằng không thì thần hồn câu diệt.

Thiếu niên hắc bao khẽ cười như không nói:

-Các ngươi truy sát ta nhiều ngày như vậy vẫn không thể làm gì ta, giờ lại ra giọng đòi uy hiếp ta sao. Muốn chết thì lão tử cũng phải kéo các ngươi làm đệm lưng cho ta.

Thiếu niên hắc y dứt lời bèn lấy ra băng phách liên, nguyên khí thiên địa sung quanh ầm ầm bị hút vào cơ thể y tạo ra một vòng xoáy lớn kéo hơn chục người đang truy sát hắn vào. Bạch y nam tử kia nhìn thấy hành động của hắc y liền sợ hãi, đồng tử co rụt lại hô to.

- Hắn muốn liều mạng tự bạo, các vị đạo hữu mau tản ra.

Mặc dù nghe được tiếng của thanh niên áo trắng nhưng những người khác không thể kháng cự, hấp lực của vòng xoáy quá lớn, lực hút càng ngày càng mạnh làm cho không gian xung quanh cũng bị vặn vẹo méo mó.

-Ầm…

Nguyên khí tiêu tan, kẻ chết người bị thương, chỉ còn lại một mình nam tử áo trắng đang trau mày ôm ngực nhìn khoảng không gian bạo liệt vừa rồi, dường như y muốn tìm kiếm hay xác nhận một thứ gì đó, nhưng chỉ chốc lát, nam tử này lặng lẽ rời đi.

Trở lại Vũ Lam, sau khi hắn bị bọn người Vũ Đình đánh rơi xuống vách núi, rất may dưới đáy vực là một con sông nhỏ, hắn trôi dạt theo dòng nước, ý thức lúc này của hắn lúc có lúc không, hắn cảm nhận giường như mọi thứ đối với hắn rất mông lung, hắn quá mệt mỏi với cuộc sống này, cảm thấy sự tồn tại của mình không hề mang một ý nghĩa gì,hơi thở của hắn yếu dần đi. Chính lúc hắn dần mất đi ý thức thì dường như nhớ tới điều gì đó.

-Ta chết rồi sư tỷ phải làm sao.

Không, hắn phải sống, phải bảo vệ tỷ tỷ thay song thân đã mất, hắn giờ chính là chỗ dựa cuối cùng của tỷ tỷ hắn. Ý thức bắt đầu trở về, hắn nằm gục bên bờ suối đợi phục hồi chút sức lực sẽ đi rồi nhà. Hắn lặng yên nhìn dòng chảy của con suối và dường như phát hiện dưới dòng suối có vật gì đó đang phát sang lam quang nhè nhẹ. Hắn vốn tính tò mò lên đã ra xem nó là vật gì, một đóa băng liên trông rất tinh xảo phát ra ánh lam quang nhè nhẹ mát lạnh.

Máu từ vết thương hắn rỉ ra rơi vào băng liên thì liền bị nó mạnh mẽ hấp thụ, giường như đóa băng liên rất phấn khích với máu của hắn, từ lam quang nhè nhẹ thoáng chống lại biến thành huyết sắc liên. Máu huyết của hắn liên tục bị nó cưỡng ép hấp thụ nhanh chóng, cơ thể hắn từ từ quắt lại trông thấy.

-Chẳng lẽ ta cứ vậy mà bị bông liên hoa này hấp chết sao.

Rất may khi Vũ Lam cảm thấy bản thân sắp không chống cự được nữa thì băng liên cũng ngừng thu nạp máu huyết của hắn, nhưng chỉ thoáng chốc băng liên đó liền chui tọt vào cơ thể hắn, sau đó khắc họa giữa mi tâm hắn một đồ hình hỏa liên hoa.

Bạn đang đọc Truy Tiên sáng tác bởi VũLam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VũLam
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.