Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự chương: Hạ Vũ

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Vô số mây đen che phủ bầu trời, cuồng phong dần nổi. Từng giọt mưa không ngừng rơi xuống mái hiên cổ kính tạo ra những âm thanh vui tai. Tử Trạch Dương đưa tay trực tiếp chạm vào những hạt mưa đầu mùa, mỉm cười. Nếu là bình thường hắn sẽ không bao giờ làm những hành động vô nghĩa như vậy, nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay là một ngày vui, có thể nói là thiên đại hỷ sự.

Tử Trạch Dương vận bạch y cực kì sạch sẽ, tuấn dật xuất trần. Tay phải hắn đang nắm một chiếc quạt giấy, trên quạt khắc bốn chữ "Hạ Vũ Tân Vinh", tay trái hắn đưa ra đón nhận từng hạt mưa đầu mùa lạnh lẽo.

Tâm trạng Tử Trạch Dương không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, chỉ có điều hắn không phải là người dễ biểu lộ cảm xúc. Mỗi giọt mưa rơi trúng tay thì hắn càng cảm thấy thời gian trôi qua lâu hơn, hắn không nhịn được mà quay đầu về hướng phủ của mình, ánh mắt mang theo ý tứ mong đợi cùng lo lắng.

"Xin thiếu gia bớt lo lắng. Đã có phu nhân ở bên cạnh thiếu phu nhân rồi ạ."

Nô tài phía sau Tử Trạch Dương lên tiếng, âm thanh của hắn cắt đứt mạch suy nghĩ của Tử Trạch Dương.

Tử Trạch Dương mỉm cười lắc đầu, ổn định lại tâm tình, hắn không đáp mà chỉ im lặng chờ đợi.

...

...

"Tới rồi, tới rồi"

Từ xa một vị phụ nhân vội vàng đội mưa chạy đến chỗ Tử Trạch Dương. Thoạt nhìn qua y phục thì có thể đoán được nàng là một nô tỳ, nhưng có lẽ là phẩm cấp khá cao vì y phục nàng dùng cao cấp hơn y phục người hầu bình thường hay sử dụng. Trên tay nàng cầm mộc tán, khuôn mặt hốt hoảng nhưng dễ dàng nhìn ra nét vui mừng. Có lẽ vì sợ ướt y phục nên nàng vừa chạy gấp vừa dùng tay kéo y phục lên tạo thành tư thế cổ quái. Có thể vì quá vội vàng mà nàng quên mất, hoặc nàng biết nhưng không để ý.

Không kịp hành lễ, nàng vội truyền tin.

"Hỉ sự, đại hỉ sự. Thật đúng là ông trời chiếu cố. Là tiểu thiếu gia..."

"Thi Hàm! Nàng thế nào rồi?"

Tử Trạch Dương ngắt lời phụ nhân. Nàng tươi cười đáp, để lộ những nếp nhăn năm tháng trên khuôn mặt.

"Mẹ tròn con vuông. Mẹ tròn con vuông. Trạch Dương Thiếu Gia, ngài mau qua bên đó, phu nhân vừa cho ta đi gọi ngài đấy!"

Tử Trạch Dương nghe vậy thì tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, gật đầu.

"Đa tạ thím Châu, vậy ta đi trước một bước."

Không đợi phụ nhân tên thím Châu trả lời, Tử Trạch Dương đã biến mất tại chỗ. Chỉ để lại nơi hắn đứng một làn gió nhẹ tỏa ra bốn hướng.

...

...

Trong phòng đang có hai người phụ nữ đang ngồi, hay nói hơn là một phụ nhân và một thiếu phụ, trên tay thiếu phụ là một đứa bé được cuốn trong lụa dày. Thiếu phụ trông qua thì cực kì trẻ tuổi, chắc chắn không quá hai lăm. Khuôn mặt thanh tú, không đến mức diễm át quần phương nhưng lại cực kì dễ nhìn. Nhìn qua thì cơ thể nàng đã rất suy yếu, nhưng ánh mắt như tinh hà của nàng lại nói lên rằng tinh thần nàng đang tốt hơn bao giờ hết.

Bên cạnh nàng là một phụ nhân đang không nhịn được nụ cười hạnh phúc.

"Đứa trẻ này thật là ngoan, chỉ khóc một chút mà đã chìm vào giấc ngủ rồi rồi. Nhìn khuôn mặt đáng ghét của nó kìa." Phụ nhân nói.

Thiếu phụ chỉ mỉm cười không đáp. Có lẽ ngôn từ đã không thể đủ diễn tả niềm hạnh phúc của nàng lúc này.

...

...

"Thi Hàm! Nàng cảm thấy thế nào? Có bị thương không?"

"Tại sao ngươi lại hỏi câu ngốc nghếch như thế hả?" Thi Hàm không ngẩng đầu cũng biết là Tử Trạch Dương đã đến. Hắn không tiếc chân khí sử dụng "Thuấn Di" để ngay lập tức đến bên thê tử.

"Còn không phải ai lần đầu làm phụ thân cũng như thế sao? Nếu hắn không nói vài lời ngốc nghếch thì mới là có vấn đề đó! Còn nhớ năm xưa khi hạ sinh Tạch Dương thì cái lão già kia thậm chí không nhịn được mà xông vào cả trong phòng. Chính vì thế ta mới không cho hắn lại gần trong vòng trăm trượng." Phụ nhân bên cạnh nói.

"Người còn nói nữa sao nương. Có ai lại bắt phu quân cách xa thê tử của mình khi nàng sinh con chứ?"

"Hừ! Ai mà biết được nam nhân các ngươi. Phụ thân ngươi năm đó cũng tự nhận trầm ổn nhưng kết quả thế nào? Còn không phải là hắn tí nữa đã làm ta hoảng sợ lúc quan trọng nhất hay sao?"

Tử Trạch Dương không đáp, dù sao hắn biết cũng không thể nào nói lý lại với mẫu thân mình. Đành tập trung sự chú ý lên thê tử cùng hài nhi mới sinh.

"Cảm giác khi lên chức phụ thân thế nào?" Thi Hàm nhẹ nhàng liếc Trạch Dương.

Hắn mỉm cười.

"Rất tốt. Nhưng cũng không tốt!"

Thi Hàm nghe được câu trả lời vừa ý, khi nghe đến nửa câu sau thì nàng hơi bất ngờ nhưng chỉ trong chốc lát nàng liền hiểu ra.

Tốt ở đây là khi hắn lên chức phụ thân, còn không tốt thì tức hắn đang ăn dấm chua của chính nhi tử của hắn.

Đừng nhìn Tử Trạch Dương ổn trọng thâm trầm vậy mà hiểu nhầm, khi nhắc đến vấn đề tình cảm thì hắn cực kì trẻ con.

...

...

"Có phải ngươi đã quên một thứ không?"

Dường như nhớ ra chuyện gì quan trọng, Thi Hàm nhắc.

"Làm sao có thể? Dù sao đó cũng là lời hứa giữa chúng ta mà!"

Hạ Thi Hàm trước khi sinh con đã có một lời hứa với Tử Trạch Dương, nếu là con gái thì sẽ mang họ cha và tên là do mẹ đặt. Còn nếu đứa nhỏ là nam thì ngược lại. Tức là bây giờ Tử Trạch Dương sẽ đảm nhận phần chọn tên.

Việc con theo họ mẹ trong thế giới này rất bình thường, thậm chí xảy ra khá nhiều. Nói ví dụ như muội muội của Tử Trạch Dương, nàng từ khi sinh ra đã theo họ của cha. Nhưng sau này khi lấy chồng thì đứa con đầu lòng lại theo họ của nàng. Mà nhớ đến đứa trẻ đó thì Tử Trạch Dương lắc đầu, nếu con của hắn mà lớn lên nghịch ngợm như vậy thì rất mệt mỏi a.

Mẫu thân Tử Trạch Dương bên cạnh đã biết chuyện từ lâu, nàng nhắc nhẹ con trai.

"Dù sao cũng đã biết là con trai, ngươi nên sớm nghĩ ra một cái tên hay. Nếu không đợi lão già đó đến thì lại đặt cho cháu nội những cái tên kì lạ đấy!"

Tử Trạch Dương gật đầu, hắn biết tính khí của phụ thân hắn, nếu biết cháu trai chưa có tên thì không biết hắn sẽ nghĩ ra những tên tự khó nghe như thế nào. Dù sao quan niệm của phụ thân hắn là tên càng khó nghe thì sẽ càng sống lâu.

Đang lâm vào trầm tư suy nghĩ thì hắn nhìn vào bốn chữ trên quạt giấy. Đó là chiếc quạt mà chính mẫu thân hắn tặng trước khi hắn đến Đế Đô. Trên quạt được khắc 4 chữ : "Hạ Vũ Tân Vinh".

Tử Trạch Dương quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa vẫn đang không ngừng, thậm chí còn muốn nặng hạt hơn, giống như đang kéo cả thương khung xuống. Tử Trạch Dương rất thích thưởng mưa, đặc biệt là những cơn mưa đầu mùa, vì vậy hắn muốn cho nhi tử của mình một cái tên liên quan đến mưa.

"Hạ... Hạ Vũ" Cái tên ngay lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

Hạ Thi Hàm nghe được cái tên của phu quân, cảm thấy rất vừa ý. Nàng mỉm cười. "Hạ Vũ. Là một cái tên rất hay a. Nhưng mà có phải nó hơi giống..."

"Tên con gái!" Đôi phu thê đồng loạt lên tiếng. Họ nhìn vào mắt nhau, cười lớn.

Phụ nhân nghe vậy cũng gật đầu.

"Ta thấy cái tên Hạ Vũ này nghe rất hay. Giống con gái thì như thế nào chứ? Dù sao còn hơn đặt cái tên cho hào hùng để lại là một tên tiểu quỷ thứ hai."

Cả ba người nghĩ đến Tử Văn, đứa con trai đầu lòng của muội muội Tử Trạch Dương, đồng thời lắc đầu. Tử Văn là một đứa trẻ cực kì thông minh nhưng cũng quá mức nghịch ngợm.

"Ta thấy cứ quyết định như vậy đi, từ nay hài tử sẽ tên Hạ Vũ." Tử Trạch Dương cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Đột nhiên đứa trẻ mở mắt, cái miệng nhỏ bé lại lần nữa cất lên tiếng khóc. Cứ như đang phản đối với cái tên mà phụ thân nó đặt cho. Đùa sao, nếu mang cái tên đó thì sau này không phải hắn sẽ bị người khác cười chết?

Tử Trạch Dương thấy con đã thức, hắn bế hài nhi lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của đứa nhỏ, càng cảm thấy thỏa mãn hơn. Lên chức phụ thân đúng là một cảm giác rất kì diệu, rất nhiều vui mừng, một chút lo lắng và thêm nữa là mong chờ hài tử lớn lên, quá khó để diễn tả.

"Thế nào? Có phải rất hài lòng với cái tên mà phụ thân đặt cho ngươi không? Hi vọng sau này ngươi sẽ sống đúng với ý nghĩa cái tên mà ta đặt cho ngươi: Hạ Vũ Tân Vinh(Mưa hạ tạo ra sự phồn vinh mới)".

Đứa nhỏ thậm chí còn khóc to hơn, âm thanh hòa lẫn tiếng mưa ngày càng nặng hạt đang không ngừng rơi xuống như lão Thiên cũng đang phản đối cái tên mà sau này sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho đứa nhỏ.

...

...

Cách đó không xa là đại sảnh cực kì trang nghiêm của Tử gia. Cả đại sảnh rộng lớn nhưng chỉ đặt một chiếc ghế trên vị trí cao nhất. Đó là chiếc ghế gia chủ, biểu thị quyền uy cao nhất của gia tộc.

Trên ghế là một trung niên nam tửu đang ngồi. Tuy vẻ ngoài đã có tuổi nhưng trông khí độ vẫn cực kì cường hãn. Hắn chỉ ngồi đó cũng đã tỏa ra uy áp vô hình. Khuôn mặt lạnh lùng cùng sự bất đắc dĩ khó phát hiện. Hắn chính là ông nội của Hạ Vũ, Tử Tần, tuyệt đại gia chủ của Tử Gia.

Tử Tần nhìn về hướng phủ của nhi tử, ánh mắt hắn tập trung vào đứa nhỏ mới sinh.

"Hạ Vũ a Hạ Vũ. Chỉ hi vọng ngươi có thể thực sự mang đến sự sống mới."

Hắn tự nhủ, Tử Tần đứng dậy, chắp tay sau lưng, ánh nhìn hướng về phương xa như muốn thấy một thứ gì đó xa tận cùng chân trời.

"Cũng sắp tới. Thời gian hạnh phúc của các người không còn nhiều rồi."

Hiếm khi giọng nói Tử Tần tràn đầy vẻ mỏi mệt.

...

...

Bạn đang đọc Trường Hồng Ký sáng tác bởi ThẩmKiếmTâm

Truyện Trường Hồng Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmKiếmTâm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.