Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21: Náo Loạn Thành Gia

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Vượt Qua Định Kiến

Trời mờ sáng, đôi tình nhân gấp rút lên đường. Chân không nỡ rời xa hai người, cô ôm Ngọc thật chặt. Dao và Kinh Hào vừa mừng lại vừa lo.

Mừng vì họ đã quyết định đi theo trái tim mình. Lo vì thời gian sau này sẽ rất khó khăn.

Kinh Hào:

-Tuy là hơi gấp! Nhưng cha có thể đến bất cứ lúc nào. Hai đứa cứ đi đi Trung Nguyên hay là Tây Vực xa mấy cũng được.

Chân lắc đầu nói:

-Thế thì xa lắm! Muội nhớ hai người sao mà đi thăm. Đi tới nơi nào ít người là được.

Kinh Hào:

-Cũng đúng! Tốt nhất là sinh cho ta một đứa cháu trai, thế thì cha ta chẵn làm gì được.

Ngọc ngại ngùng đỏ mặt.

Cô nói:

-Đại ca cứ nói bậy!

Dao nhìn thì thấy mặt trời đã lên, sợ ở lâu sẽ có biến cố gì.

Anh nói:

-Ta nghĩ hai ngươi nên đi thì hơn.

Kinh Hào cũng gật gật cái đầu. Tuy không nỡ xa nhưng hai người họ cũng phải cất bước đi.

Họ vừa đi được mấy bước, thì bên ngoài sân lớn có tiếng quát rất to. Họ thấy mới sáng mà đã có chuyện nên liền chạy ra trước. Thì thấy một đám binh lính cầm vũ khí bao vây quanh cửa trước.

Tên cầm đầu quát:

-Bao vây nơi này cho ta.

Người Thành gia nhận ra hắn là huyện lệnh Long Xuyên, tên Ngô Hoằng.

Dao liền hỏi:

-Không biết huyện lệnh đại nhân ghé trang là có việc gì?

Ngô Hoằng tuy là người Hán nhưng nỗi tiếng thanh liêm dân chúng rất kính trọng ông ta. Ông cũng rất quý trọng Thành gia.

Ông chắp tay nói:

-Thành công tử, bổn quan biết hôm nay đã mạo phạm. Nhưng bề trên có lệnh mong Thành công tử đừng trách.

Nghe nói xong mọi người thắc mắc không biết rằng ai đã ra lệnh cho ông ta. Dao định lên tiếng hỏi, nhưng một tiếng la lớn làm anh dừng hẵn.

Từ phía ngoài có tiếng la:

-Lữ công tử đến.

Một đám người khiên một chiếc kiệu vào thẳng bên trong. Từ trong kiệu một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước ra. Tên này ăn mặc màu mè, quần áo đủ hoa văn, tay một ngón một nhẫn. Một chiếc quạt quý cầm trên tay.

Kinh Hào nhận ra tên này là Lữ Định con trưởng của Lữ Gia.

Anh nói:

-Sao hắn biết mà đến đây?

Thực ra ngoài người Võ gia thì chuyện Ngọc đến Thành gia trang cũng bị người Lữ gia nhìn thấy. Nên Lữ Đình nghe tin liền ra lệnh cho Ngô Hoằng bao vây Thành gia trang.

Hăn vừa bước ra đã nhìn xung quanh. Khi thấy Chân mắt dừng hẵn lại nhìn cô đắm đuối. Ngọc lúc này cũng bước ra anh lại đưa mắt nhìn hai cô nương.

Hắn nghĩ:

-Ôi trời! Hai cô nương này xinh đẹp quá đi mất. Thực chất ai mới là nương tử của ta đây. Mà cả hai thì càng tốt.

Hắn chưa thấy Võ Ngọc lần nào nên chưa thể nhận ra cô. Thấy một lúc hai người đẹp làm tính háo sắc của hắn bộc lộ ngay lập tức. Hắn nhìn hai cô nương tỏ vẻ thèm thuồng.

Chân thấy vậy chỉ muốn cho tên háo sắc một trận nhớ đời.

Ngô Hoằng nói to:

-Ta nghe nói Thành gia bắt cóc thiên kim của Võ gia, có chuyện này không?

Lữ Định lúc này mới bừng tỉnh.

Hắn hỏi:

-Là tên nào bắt tân nương của bổn thiếu gia?

Kinh Hào hỏi lại:

-Súc sinh ai là tân nương của ngươi?

Nhận ra Kinh Hào.

Lữ Định nói:

-Võ đại ca huynh cũng ở đây sao. Tiểu muội huynh là người nào vậy?

Kinh Hào chã thèm trả lời. Lúc này ở bên ngoài có tiếng lôn xộn. Mấy tên lính ở cửa bị đánh tan tác. Bốn người khách vừa bước vào vừa cười.

Thục Trình thấy bốn người này vô cùng vui mừng. Họ chính là Trường Thành, La Cao Tử, Phong Cổ, Hoàng Ngũ Nương.

Trình hỏi:

-Các vị bằng hữu sao lại có thời gian ghé thăm tiểu đệ vậy?

Trương Thành nói:

-Có dịp đi qua đây nên muốn hỏi thăm sức khỏe Thục huynh. Ai ngờ gặp bọn chó cản đường.

Bọn chó ý chỉ bọn quân lính ngoài cửa. Trình nhìn thì thấy Chu Đông không có mặt.

Trình hỏi:

-Chu huynh đâu?

La Cao Tử:

-Hắn bận đánh bạc, nên đến sau vậy.

Trình biết Chu Đông ham cờ bạc nên không lấy làm lạ. Lữ Định nghe tưởng tứ ác chữi mình.

Hắn tức tối nói:

-Bốn tên kia khôn ngoan thì cút cho ta.

Họ nhìn Lữ Định mà phá lên cười. Lần đầu họ thấy một kẻ ăn diện quá mức như hắn.

Phong Cổ bảo:

-Sao lại có con bướm đực ở đây vậy?

Ý Phong Cổ muốn trêu Lữ Định là nam nhân nhưng lại ăn mặc như đàn bà.

Ngũ Nương:

-Trang sức đẹp quá cho ta một cái đi.

Bị nói xĩa Lữ Định điên tiếc.

Hắn mắng:

-Đám súc sinh có biết ta là ai không hả?

Phong Cổ quát lại:

-Tên bướm đực cẩn thận cái đầu của ngươi.

Thấy bốn người kia không coi Lữ Định ra gì Ngô Hoằng cũng khó mà làm ngơ.

Ông nói:

-Không được vô lễ vị này là đại công tử của Lư đại tướng quân.

La Cao Tử ngáp môt cái rồi nói:

-Một tên thiếu gia có gì mà ghê gớm.

Phong Cổ:

-Có là hoàng thượng đến bọn ta cũng chã sợ.

Bổng có tiếng nói to:

-Ăn nói hồ đồ.

Lữ Gia và Võ Kinh Vân cũng bước vào. Ngọc và Kinh Hào thấy cha mình đến càng lo lắng hơn.

Lữ Gia nghe tứ ác nói năng bậy bạ nên lên tiếng quát.

Ông hỏi:

-Kẻ nào dám ngông cuồng như vậy?

Trương Thành đáp:

-Là tố sư nhà ngươi đây này.

Lữ Gia tức tối vô cùng rút đao tấn công Trương Thành. Tứ ác thấy vậy cùng xông vào một lượt. Vì thiếu đi một người nên họ không thể phát huy sức mạnh. Lữ Gia chém một đao, luồng khí cực mạnh khiến tứ ác phải lùi ra.

Thấy tứ ác có lẽ thất thế, nhưng Trình lại quên cầm kiếm. Anh nhìn thấy một cây thương nằm dưới đất liền lập tức lây thương hỗ trợ cho tứ ác. Anh dùng Thục gia thương pháp để đấu với Lữ gia đao pháp. Lữ Gia nhận ra thương pháp có phần tinh diệu hơn hai chục năm trước. Nhưng nó chưa đủ để làm khó ông. Ông không muốn đả thương ai cả nên đá Trình ra xa.

Ông thu đao rồi nói:

-Thục gia thương pháp, ngươi chính là cháu của Thục Kỳ.

Trình chắp tay nói:

-Chính là tiểu bối. Lữ tiền bối vẫn khỏe chứ ạ?

Lữ Gia gật đầu nói:

-Sau hai mươi năm ngươi đúng là đã trở thành đại hiệp lừng danh.

Võ Kinh Vân bây giờ mới thấy Kinh Hào và Võ Ngọc. Ngọc sợ quá cứ nấp sau lưng Chân.

Kinh Hào hỏi ông:

-Cha sao cha biết mà tới đây?

Võ Kinh Vân vì Kinh Hào bao che cho Ngọc nên tức giận vô cùng.

Ông nói:

-Không đến đây để mà con dung túng em con làm bậy à?

Thái Hổ lúc này cũng đi theo sư phụ.

Hắn nói:

-Đại sư huynh xin lỗi. Đệ không thể che dấu chuyện này.

Thái Hổ nghe lén được chuyện Kinh Hào nói với gia nhân nên đã báo cho Võ Kinh Vân. Kinh Hào bực vô cùng đáng lẽ mọi chuyện đã đâu vào đó ai ngờ lại gặp sự cố như vậy.

Tình hình cực kì căng thẳng Ngọc lại sợ vô cùng. Nàng không muốn sẽ phải xa Trình.

Lúc này lại có tiếng hét:

-Cứu ta với.

Chu Đồng từ trên nóc nhà bay xuống, khinh công khiến mọi người xung quanh đều bái phục. Ngay ở phía sau có một bà lão bám theo, khinh công cũng không hề kém cạnh.

Thấy Chu Đông cầu cứu, bốn người còn lại của Ngũ ác cùng đến trợ giúp. Bà lão không hề nao núng dùng một chưỡng đánh thẳng vào Chu Đông. Luồng chưởng pháp bay đến, Chu Đông nhãy lên cao né kịp nhưng bức tường phía sau bị bể tan tành. Chưởng lực khiến ai thấy cũng kinh sợ, Chu Đông thở phào vì đã né được. Nếu thực sự bị trúng chưởng đó e rằng khó dữ được mạng sống.

Còn lại bốn người lao tới thì bà cũng dùng một chưởng đánh thẳng về phía họ. Chưởng pháp phát ra một diện rộng cả bốn người đều cảm thấy có một tản đá đập thẳng vào người tức ngực, khó thở vô cùng. Họ bị đẩy ra phía sau ngay cả Trương Thành nội công cao nhất trong Ngũ ác cũng không chịu nỗi áp lực đó. Họ chỉ còn cách lui ra. Ngũ ác sợ hãi không dám động thủ nữa.

Bạn đang đọc Trường Hận Anh Hùng sáng tác bởi Anibus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.