Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Nghe Lời, Ta Sẽ Lột Quần Của Ngươi

Phiên bản Dịch · 2305 chữ

Trong một căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, chỉ bày ra một cái giường đơn làm bằng gỗ và một cái bàn học, cửa sổ thủy tinh ngay góc phòng đang hé mở, gió thu bên ngoài thổi hiu hiu khiến tấm rèm cửa in hình thủy mặc trắng đen không ngừng lay động, tia nắng cũng theo đó mà chiếu vào trong phòng.

Tia nắng nghịch ngợm như hài tử, cứ trộm đảo qua đảo lại quanh tầm mắt của thiếu niên đang nằm trên giường, giống như muốn hắn mau mau mở mắt ra, ngắm nhìn một thế giới hoàn toàn mới.

Người trên giường là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, hắn đang đắp một tấm chăn mỏng có họa tiết caro xám trắng, đôi dép lê màu xám đặt dưới chân giường, sàn nhà sạch sẽ tinh tươm, ánh mặt trời tỏa xuống khắp phòng tạo cho người ta có một cảm giác yên tĩnh, dễ chịu.

Ôn Hiểu Quang cảm nhận được sự thả lỏng và thoải mái mà đã rất lâu rồi hắn chưa được trải nghiệm.

Tia nắng chiếu thẳng vào mặt khiến hắn nhất thời chưa thể mở mắt, chỉ giơ tay lên xoa xoa đôi mắt đang lim dim vì buồn ngủ. Căn phòng này đối với hắn mà nói vẫn còn đôi chút xa lạ, thế nhưng nơi đây hiện tại lại thuộc về hắn.

Bên tay trái là cửa, bên tay phải là bộ bàn ghế, ở giữa bọn chúng là cánh cửa sổ.

Áp lực sinh hoạt khiến thần kinh hắn tạm thời chưa lấy lại được sự bình tĩnh, mãi đến tận khi hắn nghĩ rõ ràng vị trí hiện giờ của mình là đang ở nơi nào, khóe miệng hắn mới hơi nhếch lên, ý cười khó mà che giấu —— sống lại rồi, đây thật sự không phải là một giấc mộng.

Hắn vẫn thầm sợ hãi sau khi mình tỉnh ngủ, biết đâu lại trở về đối mặt với cái tương lai mịt mờ chỉ toàn khói thuốc và rượu, đau đầu suy nghĩ không biết làm sao để tốt nghiệp.

Nhưng may mắn hiện tại hắn vẫn là một thiếu niên mới mười bảy tuổi, đang chờ lên lớp 11 trung học mà thôi.

Bây giờ là năm 2008, không phải 2019!

Mấy ngày nay, mỗi ngày tỉnh lại hắn đều lo lắng hệt như vậy, hắn lo rằng đây chỉ một giấc mơ hão huyền.

Cũng may là không phải, xem ra hắn đã thật sự trọng sinh rồi!

Hiện tại hắn tên là Ôn Hiểu Quang, lớn lên rạng rỡ xán lạn như ánh mặt trời, sườn mặt tựa như được thợ điêu khắc thời Hy Lạp cổ khắc họa xuống, khiến đường nét trên gương mặt của hắn trở nên hoàn mỹ lạ thường.

Đã vậy hắn còn sở hữu đôi mắt đen sáng lấp lánh, sóng mũi cực cao, bảo đảm bất kỳ ai nhìn thoáng qua cũng sẽ ấn tượng cực kỳ, khó mà quên được.

Hắn đã tiếp nhận thân phận mới của mình, không thể nói là yêu thích hay ghét bỏ, việc đó chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì trong cuộc sống của chúng ta vốn dĩ đã phải tiếp nhận rất nhiều điều bản thân không hề hứng thú.

Hắn có một tỷ tỷ.

Đó là một cô gái có thể hô phong hoán vũ, thét mưa gọi gió.

Nghĩ như thế hẳn không sai.

Nói như vậy dễ dàng gặp chuyện.

Mới ban đầu Ôn Hiểu Quang còn chưa tin, nhưng trải qua một số chuyện khá phức tạp, bây giờ hắn không thể không tin.

Nói đâu xa, hắn có người bằng hữu tên Phí Tín, vốn dĩ cũng chẳng thèm để vào mắt vụ này, hiện tại chẳng phải mộ phần đã xanh cỏ rồi sao?

Chẳng hạn như lúc này…

"Ầm" một tiếng, Ôn Hiểu Hiểu không thèm gõ mà thẳng chân đạp cửa tiến vào như bão táp, suýt tí nữa đã phá tan cửa phòng ngủ của hắn, vốn là một buổi sáng tốt đẹp, trong nháy mắt bầu không khí ấy đã biến mất tăm.

"Mau mau, rời giường!" Ôn Hiểu Hiểu xốc tấm chăn mỏng trên người hắn lên, giọng điệu uy nghiêm, khí phách mười phần, "Cho ngươi ba mươi giây, rửa mặt xong thì xuống ăn cơm!"

Ba mươi giây? Ôn Hiểu Quang gãi gãi đầu, trong lòng thầm nhổ nước bọt, thế chỉ đủ đi tè, mà đấy là do hắn trẻ tuổi mã lực lớn.

Kỳ thực theo lý mà nói thì không nên là như vậy, nói ra thì thật sự là không có lý tí nào.

Bởi vì vẻ ngoài tỷ tỷ hắn không hung dữ chút nào, gương mặt cũng rất bình thường, quần bò không rách rưới, tóc không nhuộm, thuần một màu đen, để dài ngang vai.

Tuy mặt mũi không quá lung linh, nhưng vừa vặn thuộc dạng cao gầy, hơn nữa da tỷ ấy còn trắng hơn cả tuyết, ngũ quan lập thể không giống người châu Á lắm, thấy thế nào cũng nên là kiểu phụ nữ trẻ tuổi, dịu dàng, mỹ lệ mới phải.

Nhưng mà tỷ hắn lại chính là kẻ như vậy, sẽ không thèm gõ cửa, đã thế còn ầm ầm ĩ ĩ xông vào phòng hắn.

Xông vào thì cũng được đi, dù sao Ôn Hiểu Quang chắc chắn hắn sẽ không lén lút làm chuyện gì kỳ quái.

Nhưng tỷ ấy đừng có mỗi lần gọi người rời giường đều lật tung chăn ra có được không?

Đặc biệt là trước kia hắn sinh sống ở phương bắc, không chịu được tình cảnh mùa đông ở phía nam, gì đâu mà trong phòng còn lạnh hơn so với bên ngoài, hệt như toàn bộ đất trời chỉ có mỗi ổ chăn là ấm áp, thành ra đột ngột lật tung chăn lên như vậy ai mà chịu nổi?

Nhẫn nhịn một lúc, hắn quyết định sử dụng tuyệt chiêu, "Đại tỷ, ngươi lần sau còn như vậy ta sẽ lõa thể đi ngủ!"

"Lõa muội muội ngươi! Mau đứng lên!"

Ôn Hiểu Quang khâm phục, học chửi bậy đúng là nhanh thật.

Mà Ôn Hiểu Hiểu vừa bước ra ngoài, vài giây sau đã quay lại, giống như bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, "Làm sao nghe ngươi gọi đại tỷ mà ta lại thấy giống như đang gọi đại thẩm vậy? Ngươi xảy ra chuyện gì?"

Ôn Hiểu Quang không để ý tới nàng, chuyện gì xảy ra?

Chuyện gì xảy ra trong lòng ngươi còn chưa rõ ràng à?!

. . .

. . .

Ôn Hiểu Hiểu tuy làm tỷ tỷ có tác phong dũng mãnh, nhưng thật sự nàng ta rất để tâm chăm sóc đệ đệ. Hiện tại Ôn Hiểu Quang đã không phải là thằng nhóc mới chỉ mười bảy tuổi năm nào, vì vậy nên hắn có thể cảm nhận được.

Còn về vụ tính cách của nàng, có lẽ do cha mẹ mất sớm, nàng là tỷ tỷ nên không thể không cường hãn một chút.

Ai, đang yên đang lành, từ một nữ thần lại biến hóa thành một nữ thần kinh.

Sáng sớm ăn cơm, bàn ăn đã được nàng thu dọn sạch sẽ, trên bàn có một đĩa cải xào thơm ngon, một tô chứa đầy thịt kho. Hai người ngồi xuống cạnh nhau, ngoài cửa sổ gió nhè nhẹ thổi hắt qua người bọn họ.

Giữa chốn đô thị phồn hoa chỉ có hai kẻ sống nương tựa lẫn nhau.

Ôn Hiểu Quang ngoại trừ cầm đũa ăn cơm, còn lại mọi chuyện đều không cần hắn đụng tay vào, không phải do hắn lười, mà là động tác của tỷ tỷ quá nhanh nhẹn, vẫn thường chê hắn làm vướng chân vướng tay nàng.

Ôn Hiểu Hiểu vừa ăn vừa nói: "Ngày hôm nay chỉ làm lễ khai giảng, không cần lên lớp học, thế nên sau khi xong thì phải đến bệnh viện tìm ta, không được đi ra tiệm net chơi, có nghe không?"

Tiệm net... Ôn Hiểu Quang mới nghe đã cảm giác bản thân đúng là có tuổi, cũng không phải bởi vì mười năm sau chưa có quán Internet, mà là hắn hiểu bây giờ máy vi tính còn chưa phổ cập tới từng gia đình như sau này, vậy nên hầu hết người lớn đều thấy rất phản cảm đối với tiệm net.

"Ta biết rồi." Tính cách hắn thiên về tĩnh lặng, vấn đề không quá quan trọng thì sẽ không muốn lãng phí nước bọt và thời gian.

Thế nhưng ánh mắt Ôn Hiểu Hiểu nhìn hắn lại thể hiện rõ vẻ không tin tưởng.

Không sai, Ôn Hiểu Quang là người nghiện Internet, hơn nữa còn để việc đó ảnh hưởng thành tích học tập, nửa năm qua thành tích trên lớp của hắn đã thẳng tắp đi xuống.

Tỷ tỷ nhìn hắn nói: "9h30 sáng nay mà ta không gặp ngươi ở bệnh viện, ta lột quần ngươi thì đừng có trách."

Ôn Hiểu Quang: "..."

"Không phải, đại tỷ. Chúng ta có thể đừng sinh sống tựa như cảnh tàn sát khốc liệt không? Hiện tại là thời kỳ hòa bình mà."

"Đừng nói nhảm! Ngươi lĩnh hội tinh thần nói chuyện của ta có được hay không?"

Rồi rồi rồi, ngươi ngầu, ngươi là nhất.

Dứt lời, Ôn Hiểu Hiểu liền uống nốt hớp cháo cuối cùng, xong xuôi thì thả bát đũa xuống, hai cánh tay chống lên trên bàn, nhìn hắn nói: "Trước là khởi động thôi, bây giờ ta mới chính thức nói mấy cái yêu cầu."

Ôn Hiểu Quang: ???

"Ta biết rồi, ta sẽ không ra tiệm net nữa." Hắn buông thõng hai tay đầu hàng, "Ta vốn cũng không thích chơi game."

Ôn Hiểu Hiểu bị chọc cho nở nụ cười, nàng bèn hỏi, "Vậy ngươi nói xem, ngươi thích gì?"

"Ta thích học hành."

Đây là tiếng lòng của một vị học bá chìm ngập trong khói rượu.

Giọng điệu nói chuyện cũng tỏa ra đầy chất chính nghĩa.

Nhưng bầu không khí hiện tại lại có chút lúng túng, có đến ba giây đồng hồ, không gian bỗng vô cùng yên tĩnh.

Sau đó Ôn Hiểu Hiểu 'Xì' một tiếng, tràn đầy vẻ xem thường: "Đừng có chém gió nữa, bắt đầu từ hôm nay ngươi đã vào lớp 11 rồi, mắt thấy thời gian chẳng còn nhiều, ta nhất định phải cho ngươi nếm chút công phu chân thực."

"Ai ai ai, cái gì mà thời gian không còn nhiều, mới sáng sớm mà ngươi đã nói xúi quẩy gì vậy?"

Ôn Hiểu Hiểu giơ ngón trỏ lên, nói: "Thứ nhất, phải học tập thật tốt, ngươi xem lại thành tích nửa năm trước của ngươi kìa, đó không phải chỉ là hạ xuống mà đó là tuyết lở, thê thảm không nỡ nhìn, vì vậy ngươi có hai lựa chọn, hoặc là khiến thành tích đi lên, hoặc là kiếm cái quần nào thật rắn chắc mà mặc, rõ chưa?"

Ôn Hiểu Quang thật muốn nói, ngài làm ơn nhanh thu hồi thần thông của mình đi.

"Thứ hai, không cho phép ra tiệm net chơi, để ta phát hiện một lần, ta lột quần ngươi một lần, có nghe hay không?"

Hắn vốn không thích chơi game, vậy nên điều kiện này xem như chấp nhận được.

"Thứ ba..." Giọng Ôn Hiểu Hiểu nghiêm túc hơn không ít, nói năng rất có khí phách, "Không cho phép yêu sớm!!!"

Ôn Hiểu Quang đen mặt lại, là một lão nhân thế hệ 9X, hắn đã rất lâu không bị ai răn dạy như vậy.

Hắn chắc chắn bản thân sẽ không cảm thấy hứng thú với đám thiếu nữ vóc người còn chưa chớm nở kia, nhưng đại tỷ đối với vấn đề này hình như rất coi trọng.

Chắc là, do hắn quá đẹp trai.

"Nếu để cho ta biết ngươi thân mật với tiểu nha đầu nào, ngươi cẩn thận cái quần của ngươi đó!"

Tiểu nha đầu thì ai mà thèm thích...

Ôn Hiểu Quang chợt nghĩ đến một vấn đề, "Nếu… không phải là tiểu nha đầu thì có thể đúng không?"

“Ầm!”

Đại tỷ vỗ bàn thật mạnh, "Không thể!"

Trời ạ.

Đụng phải một người tỷ tỷ như thế, hắn bỗng nhiên cảm thấy quãng thời gian sinh hoạt trong tương lai có vẻ u ám rồi.

Bữa sáng ăn mà cũng chẳng nếm ra được vị, thật vất vả hắn mới ăn xong, sau đó hai tỷ đệ bèn thu dọn sạch sẽ.

Tỷ tỷ đi làm, đệ đệ đi học.

Lúc tạm biệt ở cửa, Ôn Hiểu Hiểu lại bắt đầu dặn dò.

Nàng ôn nhu chỉnh cổ áo cho đệ đệ, còn nhỏ nhẹ dịu dàng bảo rằng, "Hiểu Quang, phải học tập thật giỏi, ngươi là học sinh ban quốc tế đấy. Còn nữa, trong túi ngươi có năm mươi đồng tiền ta lấy đi rồi, đừng mãi đốt tiền cho ông chủ tiệm net nữa, ổng đâu phải thân thích của ngươi, đúng không?"

Ôn Hiểu Quang: "..."

Thật sự, hắn chưa từng giàu có, nhưng cũng chưa bao giờ nghèo đến nỗi bị lột sạch tiền như vậy.

Ôn Hiểu Hiểu trái lại rất hài lòng, cười đến vô cùng xán lạn, còn xua tay một cái nói, "Tốt rồi, đi thôi, đi thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên, chớ gây họa, buổi trưa gặp lại phải tận lực cho ta tin tức tốt nha."

Cho cái đầu ngươi ấy!

--------------

Nhóm dịch: Dịch gia

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Kích Đãng Niên Hoa (Dịch) của Hoàng Gia Cố Dung Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Chang
Lượt thích 4
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.