Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 87

Phiên bản Dịch · 4426 chữ

“Sao cậu còn xem bài post này, đây đã là chuyện một tháng trước rồi, con nhỏ này hiện tại không biết đã ‘nhập học’ vào đảo Java* nào rồi, cậu còn quan tâm cái gì chứ?” Một nữ sinh trẻ tuổi ngó qua nội dung trong di động của nữ sinh bên cạnh, bĩu môi nói.

(*đảo Java là tên một đảo của Indonesia –)

“Chỉ là tới giờ tớ vẫn nghĩ không thông, con nhỏ này muốn nổi tiếng tới điên rồi hay sao? Vậy mà dám tự mình post những thứ này lên mạng, mới đầu tới còn tưởng là ai muốn bôi đen cô gái này, ai biết xem tới cuối cùng, thế mà là nhỏ tự post lên, nhỏ ngu ngốc tới cỡ nào chứ! Aizz, cậu nói, có phải nhỏ bị hãm hại không?”

“Hãm hại cái gì mà hãm hại, tuy cái clip kia rất nhanh đã bị censored, nhưng là người đều có thể nhìn ra biểu hiện của nhỏ trong clip đó đều rất tỉnh táo có được không. Ai biết nó nghĩ thế nào, đầu năm nay người có đầu óc không bình thường nhiều lắm, cậu quan tâm người ta nghĩ cái gì, dù sao nhỏ muốn dựa vào cách này nổi tiếng khắp Thiên triều (TQ ấy) khẳng định sẽ không có người nể mặt nhỏ!” Một cái clip cấm 18+, một đống ảnh chụp khó coi, cho dù ả trưng ra khuôn mặt thiên sứ, vĩnh viễn đều là vai diễn không thể chấp nhận.

“Đúng là khó nói mà, nói không chừng vẫn có người ủng hộ cô ta đó! Thế giới hiện tại, chỉ cần cậu dám lộ, cuối cùng không phải đều hot à?”

“Ừm, đó là lộ, mang theo cảm giác hấp dẫn như ẩn như hiện, nhỏ kia thì gọi là gì, như nó còn có thể gọi là lộ à? Đó là mở rộng cửa nhà đó có được không?”

“Aizz, quên đi quên đi, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, chẳng qua cô gái này coi như tự mình đốt lửa thất bại, nếu lúc trước cô ta không ai oán tuyên bố bị người hãm hại, sau đó cũng sẽ không khó coi tới vậy, không chừng thật sự có thể dựa vào chuyện này hot một thời gian, lăn lộn vào giới giải trí đó!”

“Đánh cược thôi, giống như cô ta, cùng một đống người tự cô ta luôn miệng nói là ‘căn bản không quen biết’, chơi NP còn làm thành ‘phim giáo dục’ truyền bá khắp nơi, cho dù vào giới giải trí còn có thể dành được quả tốt?”

Hai cô gái vừa thảo luận vừa đẩy xe mua sắm đi về phía trước.

Hàn Vũ đẩy xe đứng một bên, từ lúc hai nữ sinh đi qua bên cạnh cậu vừa chọn đồ vừa nói chuyện phiếm, lực chú ý của cậu đã bị hấp dẫn.

Xem ra phong ba từ đoạn clip quay còn tiêu chuẩn hơn dân chuyên nghiệp nào đó và mấy tấm ảnh nóng một tháng trước hiển nhiên còn chưa tan hết, Hàn Vũ nghe đánh giá và nhận định của hai nữ sinh về sự kiện đó, không khỏi thầm cảm thán, Hàn Dĩnh này, đúng là đại biểu điển hình cho gieo nhân nào gặt quả đó.

Đúng là bị hai nữ sinh này nói trúng rồi, không biết đã ‘nhập học’ vào quốc gia Châu Phi nào rồi.

Hết thảy của cô ta hôm nay đều do chính tay cô ta tạo thành, nếu có một phần hối hận và thu tay lại ngay phút cuối cùng, cô ta cũng sẽ không tới tình trạng hôm nay.

Sau khi chuyện này lưu truyền rộng rãi trên mạng, cha mẹ cô ta bị một đám thân thích bạn bè hỏi thăm mất sạch mặt mũi, lập tức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con mẹ con với cô ta, trường học cũng theo đó không chút do dự đuổi học cô nàng.

Chỉ là sau đó, hai ông bà cụ vẫn nể tình huyết mạch tình thân mới nguyện ý bỏ tiền đưa cô ta ra nước ngoài, nhưng để có thể làm cô ta nhanh chóng rời khỏi đây, rất “không may”, hễ là quốc gia tốt một chút thời gian xét visa đều tốn một khoảng thời gian mà bọn họ chờ không nổi, cho nên chỉ có thể chọn lựa quốc gia phát visa nhanh nhất mà tiễn bước cô ta.

Hàn Dĩnh hiện tại, vẫn không ai biết cô ta đang khắc khổ “học lên cao” ở đâu.

Cho dù đã một tháng, Hàn Vũ vẫn nhớ rõ hôm đó trên ban công, Tả Duy Đường đón ánh mặt trời rét lạnh cười nói với bên kia điện thoại, “Tùy tiện, gả cho ông già địa phương cũng được, cho dã thú ăn cũng tốt, chỉ một điều, tôi hy vọng ả vĩnh viễn không thể bước chân vào mảnh đất này nữa, bất luận là dùng phương thức hay hình thái nào!”

Chỉ là lúc đó cậu còn không biết ‘ả’ trong miệng y là ai, dăm ba ngày sau, mới thấy được tin tức Hàn Dĩnh đi tha hương “du học” từ một bài post của một người nghe nói là “người biết nội tình”, khi đó, Hàn Vũ mới giật mình hiểu được nụ cười ngày đó của Tả Duy Đường và ‘ả’ trong miệng y là chỉ ai.

….

“Củ cải trắng, cà rốt, lấy cái nào?” Tả Duy Đường mỗi tay giơ một củ hỏi Hàn Vũ.

Hàn Vũ hoàn hồn, nhìn lướt qua củ cải trong tay y, “Lấy cà rốt đi, nhìn tươi hơn, về hầm bò nạm ăn.”

Tả Duy Đường ném củ cải trắng trong tay xuống, dùng màng giữ tươi gói cà rốt lại bỏ vào xe đẩy, đi lên trước, song song cùng Hàn Vũ đẩy xe, “Vừa rồi nghĩ cái gì?”

Hàn Vũ cười khẽ lắc đầu, “Không có gì, chỉ nghĩ đúng là thế sự vô thường! Có một số việc chưa tới cuối cùng, đúng là không biết sẽ có kết cục đặc sắc như thế.”

Tả Duy Đường nghe xong, cũng nhếch khóe miệng cúi đầu nhìn cậu, thấy ánh mắt Hàn Vũ trong suốt mặt mày lóng lánh, trong lòng rục rịch, thừa dịp hai người đi đến một chỗ rẽ của giá hàng, nhanh chóng mổ nhẹ lên khóe miệng Hàn Vũ, “Em nói chúng ta à?”

Hàn Vũ bị hành động của Tả Duy Đường dọa sợ, chờ Tả Duy Đường dời đầu ra, trước hết nhìn ngó chung quanh, hành vi vừa rồi của bọn họ có bị người khác thấy không, sau khi lướt qua khắp nơi, tin tưởng không ai thấy, mới hung hăng huých khuỷu tay lên eo Tả Duy Đường.

“Chừng mực coi!” Hàn Vũ nhỏ giọng quát, cái tên này, từ lúc mình bị công khai, y càng ngày càng không biết chừng mực, hiện tại tới bệnh việc đón cậu, đều trực tiếp đậu trước cổng lớn.

Tả Duy Đường xoa xoa eo, không đau không ngức nhìn Hàn Vũ một cái, lười biếng nói, “Gần đây anh còn không chừng mực? Nếu không phải quan tâm em ban ngày thực tập mệt mỏi, em cho rằng tại sao mỗi tối em còn có thể ngủ đủ giấc?”

Hàn Vũ nghẹn, bất đắc dĩ nhìn y một cái, đẩy xe đi đằng trước, Tả Duy Đường bước chậm đuổi theo.

Hai người lẹt xẹt lẹt xẹt đi dạo một vòng, mới đẩy xe tới trước quầy tính tiền đi về, kết quả đợi hai người lên xe, Tả Duy Đường đã đè Hàn Vũ ra, cười dài nhìn cậu.

Hàn Vũ bị y làm cho bất đắc dĩ lại không tức giận nổi, đành phải mắt đối mắt nhìn Tả Duy Đường, “Lại làm sao?”

“Ngày mai em xin phép đi.” Tả Duy Đường nhìn cậu nói.

“Hay thật, sao em phải xin phép?” Hàn Vũ bĩu môi không đồng ý.

Tả Duy Đường nhìn cậu một lát, nghiêm túc nói, “Qua buổi tối rồi, sẽ không hay nữa.”

Hàn Vũ, “…….”

“Anh nhịn hơn một tháng rồi!” Tả Duy Đường tiếp tục oán giận.

“Trong lúc đó rõ ràng có làm!” Hàn Vũ tức mình lên án.

“Không tận hứng!” Tả Duy Đường hếch đầu, híp mắt nhìn cậu.

“Anh……..” Hàn Vũ nghẹn lời, bất kì lời nào đều vô dụng trước vô lại và cường quyền, “Em phải thực tập cho tốt, về sau làm bác sĩ giỏi, mới không hại mạng người.”

Hàn Vũ đổi cách thức, muốn dùng lời hay giải thích lý do mình phải nghiêm túc thực tập.

“Rõ ràng em đã chuẩn bị thi làm nghiên cứu sinh của Kinh Vĩ Quốc.” Tả Duy Đường cúi đầu tiếp cận Hàn Vũ, “Hay là nói, em muốn ở trong này….. Dù sao xe này anh đã đổi thành thủy tinh đặc thù, bên ngoài không thấy đâu.”

Hàn Vũ nhảy dựng, lập tức kêu, “Tả Duy Đường!”

“Vậy về nhà?” Tả Duy Đường được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hàn Vũ bất đắc dĩ liếc y một cái, nhìn thấy nghiêm túc trong mắt y, biết hôm nay người này khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, vì thế chỉ đành ỉu xìu gật đầu.

Rốt cuộc Tả Duy Đường vừa lòng nở nụ cười, thẳng người dậy, thắt dây an toàn cho Hàn Vũ, ngồi trở lại ghế lái, khởi động xe.

Hàn Vũ vốn tưởng sau khi về nhà, chờ mình chính là sóng to gió lớn, ai biết, vừa vào cửa, người đàn ông này đã đè cậu lên ván cửa, cúi đầu ôn nhu hôn.

Hàn Vũ ngẩn người, đến khi sực tỉnh lại, mới giật mình cảm thấy người đàn ông này vậy mà lại chơi chiêu ôn nhu, nhưng cho dù trong lòng hiểu rõ người này hiện tại làm vậy chỉ để từng bước xâm chiếm mình, nhưng vẫn không từ chối được hấp dẫn trong đó, nguyên liệu nấu ăn rau quả trong tay, cuối cùng vẫn rớt đầy đất.

Khi môi Tả Duy Đường chuyển xuống hõm cổ Hàn Vũ, trong mắt sáng rực vì thực hiện được mưu kế, y dùng răng nanh và đầu lưỡi thay phiên nhẹ nhàng cắn mút động mạch cảnh của Hàn Vũ, tay cũng bắt đầu mò vào trong vạt áo sơ mi, dịu dàng vỗ về da thịt của Hàn Vũ, đồng thời theo đường cong thắt lưng và xương sườn từng chút trườn lên trên, cuối cùng dừng lại tại hai điểm trước ngực cậu.

Hàn Vũ bị y cắn mút dịu dàng kiểu này mê hoặc thần hồn điên đảo, đợi đến khi cuối cùng cũng rút ra được một tia lý trí, trong lòng cảm thán tên này càng ngày càng hiểu mình, biết mình không chịu nổi hấp dẫn gì nhất, cũng biết mình khó từ chối đối đãi như này nhất.

Còn biết tuy hiện tại mình chịu thua, nhưng nếu thật sự bị y gây sức ép ác quá, đợi đến khi mọi thứ lắng lại, cậu khẳng định sẽ gây sức ép ngược lại y, nhưng nếu dùng loại ôn như này mang mình vào biển dục vọng, lúc bản thân tỉnh lại tuyệt đối không nói gì khác.

Bởi vì cậu đã không phải người bị hại, mà là đồng phạm.

Hôm sau Hàn Vũ vẫn không xin phép, chống eo nhỏ đau nhức xuống xe.

Tuy đúng như lời Tả Duy Đường nói, cậu không tính đi làm, trong ba tháng thực tập, cậu cũng nhận ra mình không thích hợp làm một bác sĩ, nếu có thể, cậu càng thích mày mò tiệm dược thiện của mình, hoặc tiếp tục đi theo Kinh Vĩ Quốc hí hí hửng hửng học không bờ bến.

Nhưng, đối với công tác thực tập hiện tại phải đối mặt, cậu vẫn bỏ mười vạn phần tâm sức trong đó, từ khi tính hướng của cậu bị bại lộ, một thực tập sinh nho nhỏ như cậu lại biến thành “cục cưng” của cả bệnh viện.

Cũng có người nhiều chuyện nghe ngóng được cậu bị trường học chuyển từ sinh viên quốc phòng thành sinh viên bình thường, lập tức gián tiếp chứng thực vấn đề tính hướng của cậu.

Về sau, ánh mắt của mọi người trong bệnh viện không còn tò mò chỉ trỏ và nhiều chuyện như lúc trước, đều treo lên một tầng vải đặc sắc, chỉ là vẫn như trước kia, soi mói sau lưng thì nhiều, trào phúng trước mặt thì ít, âm thầm trợ giúp có, nhìn không vừa mắt người như cậu cũng có.

Một đám người với đủ loại ngôn từ và thái độ khác biệt chồng chéo với nhau, khiến mỗi phút mỗi giây của Hàn Vũ đều là khúc lên voi khúc xuống chó, nhưng khi thời gian chậm rãi trôi qua, Hàn Vũ đột nhiên phát hiện, những hoàn cảnh kỳ lạ chồng chéo lên nhau chậm rãi nhạt dần.

Hàn Vũ khó hiểu quan sát mấy ngày, rốt cuộc mới biết, hóa ra là mấy thứ Tả Duy Đường vẫn luôn ngạo mạn khăng khăng thật cmn chí lý.

Khi bạn không xem ánh mắt của người ngoài đặt lên người bạn là tiêu chuẩn phán xét bạn, thời gian lâu dài dễ dàng mang những thứ đó đi, giống như một câu châm ngôn, sở dĩ ngôn ngữ có thể đả thương bạn, chẳng qua là do bạn để ý nó.

Khi bạn không để ý, hoặc là không sống vì những lời nói đó, mấy thứ này sẽ không có đất để sinh tồn nữa, ngược lại sẽ tự tiêu tan.

Dù sao, bản tính con người, xét cho cùng, vẫn là quan tâm những chuyện của mình và liên quan mật thiết đến bản thân mình nhiều hơn. Một tin tức có sóng to gió lớn thế nào, cũng chỉ là đề tài tầm phào trong lúc rỗi rảnh của người khác.

Tuy rằng, Hàn Vũ tự nhận mình không có cố gắng làm gì với thay đổi vô tri vô giác của hoàn cảnh xung quanh, nhưng chỉ cần nghĩ tới có lẽ đúng là vì cậu vẫn không biểu hiện sợ hãi với hoàn cảnh này, mới có kết quả như hôm nay, điều này khiến trong lòng cậu dâng lên cảm thán vô hạn cùng với một ít tự đắc.

Cho nên, cậu cũng không muốn vì xin nghỉ một ngày hôm nay, mà khiến sự việc chậm rãi lắng xuống lại bị một hòn đá làm nên sóng gió.

Đối với cái kiểu bướng bỉnh và cố chấp khó hiểu này của Hàn Vũ, Tả Duy Đường chỉ có thể lựa chọn xoa đầu cậu, nhìn theo cậu chống eo nhỏ cứng ngắt đi vào cửa lớn bệnh viện, sau đó lái xe về công ty mình.

Hàn Vũ vào cửa bệnh viện, như có linh cảm mà quay đầu lại, vừa vặn chống lại một cái liếc mắt trước khi rời đi của Tả Duy Đường, trong nháy mắt đó, hai người không hẹn mà cùng nhếch khóe miệng.

…..

Thực tập liên tục một năm rưỡi, trừ nửa năm đầu Hàn Vũ mang đến đề tài nóng khiến cậu được chú ý, trong một năm sau đó, bệnh viện liên tiếp xảy ra hai sự kiện càng đáng chú ý hơn Hàn Vũ, một cái là sau khi Hàn Vũ vào thực tập nữa năm, lại nghênh đón một tốp thực tập sinh y tá trẻ tuổi xinh đẹp, là con gái, hơn nữa còn là một dàn những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thứ mang đến cũng không chỉ là cảnh đẹp ý vui.

Từng vụ tai tiếng phấn hồng (quan hệ bất chính) của bác sĩ nào đó với y tá nào đó cứ thế lan tràn.

Một sự kiện khác càng đáng cười hơn, vợ phó viện trưởng bắt tiểu tam bắt tới bệnh viện, kết quả bắt được nữ bác sĩ mổ chính khoa ngoại vẫn luôn dùng hình ảnh cao quý lãnh diễm thị chúng của bệnh viện, ngay lập tức khiến mọi người ngã sấp mặt.

Sau khi hai vụ đó xảy ra, lại thêm nhóm diễn viên trong hai sự kiện đó không có quan niệm sống khiêm tốn làm việc làm người như Hàn Vũ, theo đó hơn hai mươi người trong hai sự kiện này cứ mỗi phút mỗi giây triển lãm đủ loại kịch ngoạn mục, đến cuối cùng, chút chuyện nhỏ như Hàn Vũ mỗi ngày được Tả Duy Đường bầu bạn quang minh chính đại ra có đôi vào có cặp, ngược lại không ai quan tâm nữa.

Trong một năm thực tập còn lại, trong hoàn cảnh thế này, chẳng những Hàn Vũ dọn dẹp sạch sẽ được chút do dự và sợ hãi cuối cùng trong lòng mình, còn được Tả Duy Đường vô thức nuôi ra một vài thói quen không sợ thân mật trước mặt mọi người.

Vào ngày thực tập cuối cùng, Hàn Vũ nộp báo cáo thực tập của mình lên, lúc cầm hồ sơ thực tập đi ra, lập tức bước đến chỗ Tả Duy Đường đã sớm chờ trước cổng bệnh viện, vô cùng thân thiết đưa tay ôm ôm Tả Duy Đường, sau đó mới cùng vào xe.

“Nhanh vậy, anh tưởng cũng phải tốn một tiếng.” Tả Duy Đường khởi động xe.

“Phu nhân phó viện trưởng bọn em lại tìm tới, phó viện trưởng phải ứng phó bà ấy*, làm gì có thời gian đàm đạo với em, nhận báo cáo của em, ném túi hồ sơ cho em, ngay cả câu khách sáo cũng không nói đã đuổi em đi rồi!” Hàn Vũ cười híp cả mắt.

(*thật ra chỗ này là 他 = danh xưng ngôi thứ ba cho nam giới, nếu vậy hổng lẽ phó viện trưởng gay?? mà thế thì lại không thích hợp lắm, bởi nếu đúng vậy thì chuyện của Hàn Vũ trong bệnh viện này cũng sẽ không ầm ĩ tới vậy, nên chắc là tác giả viết sai chính tả đó)

“À, phu nhân viện trưởng bọn em à!” Tả Duy Đường hiểu rõ gật đầu, “Hiện tại anh qua công ty, em thì sao?”

“Tới tiệm.” Hàn Vũ đáp, “Hôm nay Kỳ Lân nói muốn qua tiệm tìm em, đúng rồi, Kỳ Lân nhờ em nói một tiếng cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, chỉ cần cậu ta đừng hối hận rồi lại khóc đòi anh mang về là được.” Tả Duy Đường bĩu môi, Kỳ Lân nói muốn đi xa, còn muốn Nhạc gia không thể duỗi tay tới, vậy thì không có nơi nào tốt cho cậu ta đi rồi.

Hàn Vũ gật đầu, nhớ tới năm ngoái biết được Kỳ Lân không tính thi lên nghiên cứu sinh, mà là chuẩn bị tuân theo phân bố, còn kiên trì muốn Tả Duy Đường thông đường cho cậu ta, mình nhiều lần khuyên bảo cũng vẫn kiên trì, cậu nghĩ, cho dù có ăn khổ rụng răng, đại khái Kỳ Lân cũng sẽ không khóc muốn Tả Duy Đường mang cậu ta về.

Tả Duy Đường vẫn như trước kia đưa Hàn Vũ đến cửa tiệm trước, nhìn cậu đi vào, mới quay đầu lái xe, Hàn Vũ đứng trong tiệm xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn xe Tả Duy Đường rời đi, mới vừa quay đầu, đã bị Kỳ Lân ngụy trang khúc gỗ ngay sau lưng mình dọa sợ.

“Móa! Kỳ Lân, cậu giả quỷ hả?” Hàn Vũ thở ra một hơi, nhìn cậu ta nói.

“Tôi tới từ sớm rồi, nãy giờ vẫn đứng sau lưng cậu, nhưng hiển nhiên, trong mắt cậu chỉ có một người……” Kỳ Lân oán trách nhìn cậu, bĩu môi đáp.

Hàn Vũ sờ sờ mũi, cười nói, “Tới sớm vậy, ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống, mỗi người bưng ly nước nói chuyện phiếm, sau một lúc lâu, Hàn Vũ mới hỏi, “Hôm nay đặc biệt hẹn tôi, không phải chỉ muốn nói chuyện phiếm chứ, có việc?”

Kỳ Lân nâng mắt nhìn cậu một cái, không nói phải cũng chưa nói không phải, lẩm bẩm câu gì đó rồi mới mở miệng, “Còn không phải từ lúc cậu bị xóa tư cách sinh viên quốc phòng, lại dọn khỏi phòng ktx, muốn gặp cậu một lần cũng không dễ! Nếu không gặp cậu, có lẽ trong vòng năm ba năm sẽ khó gặp lại được!”

Hàn Vũ bật cười, “Cậu đi phục vụ cho nhân dân chứ đâu phải đi ngồi tù, sao lại thành năm ba năm không gặp được? Cho dù ngồi tù, tôi cũng có thể đi thăm tù mà!”

“Cút!” Kỳ Lân mắng cậu, “Mẹ cậu mới ngồi tù ấy, miệng chó không phun được ngà voi! Anh đây muốn vào bộ đội, cậu em chúc may mắn một chút không được hả? Mà nói đi cũng phải nói lại, ai biết lúc nào đó đạn không có mắt, chạy lên người anh đây, xem tụi bây khóc thế nào!”

“Cút cút! Còn nói tôi, cậu cũng không phải vào bộ đội tác chiến, cho dù là bộ đội tác chiến, cậu cũng không cần làm bác sĩ đi theo quân, cậu……” Hàn Vũ nói xong đột nhiên dừng lại, “Không phải đó chứ? Rốt cuộc cậu tới nơi nào?”

Kỳ Lân thấy Hàn Vũ đổi sắc mặt, tùy tiện cười cười, “Chỗ tốt, cậu không hiểu đâu! Đây là tôi đặc biệt xin với anh Tả đó, tôi nghĩ rồi, tôi không có khả năng sẽ ngốc ở đó cả đời, nhưng nếu tôi trở về mà không mang chút quân hàm hiếm lạ, còn không phải sẽ mặc cho người ta vò viên ép bẹp. Chỉ có chỗ đó công trạng mới là đánh thật nhận thật, thăng chức nhanh!”

Hàn Vũ run lên, ngược lại cũng hiểu Kỳ Lân đang nói gì, “Vậy Nhạc Song Bân kia……”

“Ừm……” Kỳ Lân cúi đầu vuốt miệng ly, chậm rãi mở miệng, “Thật ra tôi vẫn không rõ, cậu nói xem hai thằng nhóc nhà người ta chơi với nhau đều làm anh em, tôi với hắn cũng chơi từ nhỏ tới lớn, nhưng sao tới trên người tôi lại biến vị, chuyện đang êm đẹp lại bị làm thành phức tạp, nói biến vị là biến vị liền! Nếu hắn có thể giống anh Tả hoặc là Tiểu Ngũ cậu, tôi cảm thấy không làm anh em mà bầu bạn với hắn cũng được…..”

Hàn Vũ nghe, không đáp lại được.

“Chính bởi vì hắn như thế, có một khoảng thời gian tôi….. rất phản cảm đồng tính luyến ái, cho nên Tiểu Ngũ, lần đó mới…. Nhưng mà về sau thấy cậu với anh Tả cũng không giống như hắn, tôi mới biết, mặc kệ năm nữ, cũng không quan tâm cậu thích nam hay thích nữ, thật ra người đều có ba bảy loại, có người như hắn, cũng có người như cậu và anh Tả…. Cuối cùng, tôi mới tỉnh ngộ, hóa ra mình chỉ phản cảm hắn thôi.”

“Kỳ Lân….. Cậu có từng thích hắn không?” Hàn Vũ suy nghĩ một chút vẫn hỏi ra.

“Không biết….. Có lẽ từng thích, có lẽ không, từ nhỏ hắn đã tốt với tôi rồi, mặc kệ tôi phá bao nhiêu đều luôn giúp tôi, lúc đó tôi cảm thấy quen ‘người anh’ này đúng là không thiệt, sau mới biết nguyên nhân, lại không từ chối được cảm giác có anh trai đối xử tốt với mình, cho nên vô liêm sỉ giả vờ không biết….. Sau đó nữa, từ trên người hắn biết được, hóa ra mặc kệ một người thể hiện ra thích mình thế nào, không có tiết tháo thì vẫn có thể không có tiết tháo, đột nhiên biết sợ rồi, rồi nghĩ xa hơn……” Kỳ Lân nói xong, bỗng nhiên cười cười tự giễu.

“Cũng là về sau mới biết, người này đáng sợ bao nhiêu, hắn tự trải một con đường tốt cho chính mình, nhân tiện nắm luôn vận mệnh của cậu* trong tay, tới lúc cậu muốn chạy, sẽ chạy không thoát, chung quanh đều là người ủng hộ hắn. Thật ra, nếu chưa từng thấy chuyện giữa cậu và anh Tả, có lẽ dựa theo tính tình của người bị làm hỏng hết đầu óc như tôi, ráng chịu đựng cả đời là được, hắn chơi của hắn, tôi sống của tôi, dù sao tôi có ăn có uống là được rồi, tới thời điểm kết hôn, đều tự có hôn nhân của mình, đến lúc đó sẽ xa cách nhỉ? Đáng tiếc….. Người không sợ hồ đồ cả đời, chỉ sợ giữa đường sực tỉnh.” Kỳ Lân nhẹ nhàng cảm thán.

(cậu này chỉ là một cách nói thôi, không phải ám chỉ vào Hàn Vũ)

Hàn Vũ nghe xong không khỏi gật đầu, hồ đồ cả đời không đáng sợ, đáng sợ là giữa đường sực tỉnh, dày vò trong lòng sẽ từng chút từng chút cắn nuốt tất cả tình cảm của bạn.

“Được rồi! Không nói cái này nữa, vẫn nên chúc mừng vì tôi tỉnh sớm đi, cái gì cũng còn kịp!” Kỳ Lân nâng tách trà đến trước mặt Hàn Vũ nhẹ cụng một cái, “Đúng rồi, ngày mai cậu phải về trường giao hồ sơ thực tập nhỉ?”

“Ừa.” Hàn Vũ gật đầu.

“Vậy mai chúng ta tìm lão đại với Nguyên Lãng tụ tập đi, lão đại với Nguyên Lãng hay thật đấy, hai tên này lại cùng nhau thi vào được dưới tay một giáo sư có tiếng tiếp tục làm sư huynh đệ cơ đấy! Lần này chúng ta từ biệt, còn không biết chính xác khi nào mới có thể gặp lại đâu!” Kỳ Lân nhẹ giọng nói.

Hàn Vũ nhìn Kỳ Lân một cái, đánh một cú thật mạnh tới, “U buồn cái gì chứ, cậu đã tự tỉnh lại khỏi mộng đẹp rồi, còn có thể ngã trong hiện thực à?”

Kỳ Lân nghe xong, không khỏi cười tự tin, “Đương nhiên, cũng không xem anh mày là ai!”

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh của Lưu Thủy Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.