Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 71

Phiên bản Dịch · 3733 chữ

Hôm Giáng Sinh là thứ tư, tuy cả sân trường cả ngã tư, thậm chí cả thành phố đều đắm chìm trong không khí ngày lễ rực sắc đỏ, nhưng trên thực tế, bất luận là chế độ nghỉ lễ quốc gia ban hành, hay là chế độ nhân đạo của bất kì công ty trường học nào, hiển nhiên đều không có ý cho người ta nghỉ đi chơi.

Nhưng tốt xấu gì thầy cô giảng dạy, thậm chí giáo quan phụ trách thao luyện của đám Hàn Vũ vẫn có chút hiểu biết đám thanh niên, đều cố ý vô tình giảng xong trương trình học trước một ngày này hoặc là giảm nửa lượng huấn luyện, đợi khi chạy vượt rào lúc chạng vạng chấm dứt, một đám nhóc con như ong vỡ tổ vọt vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, động tác nhanh chóng cởi tuột đồng phục huấn luyện.

Mỗi người chỉnh chu bản thân ra hình ra dạng, tới khi lại bước ra cửa, hoàn toàn chính là soái ca tiến hóa hoàn toàn, căn bản nhìn không ra một khắc trước vẫn là con khỉ bùn.

Hàn Vũ cũng không ngoại lệ đứng trước gương chỉnh chu bảo thân một phen, nói là chỉnh chu, thật ra cũng chỉ là khoác lên áo khoác lông dê lúc trước mua cùng Tả Duy Đường, ngày thường cơ hội ăn mặc không nhiều lắm, hiện tại hiếm khi ra ngoài đón lễ, hơn nữa, còn là trước sinh nhật mình, cũng không tiện quá khó coi.

Sửa soạn xong, Hàn Vũ mới quay đầu lại hỏi ba tên khác đang bận rộn trong phòng, “Hôm nay đi đâu? Mấy người đặt chỗ chưa? Đám Khởi Tử nói cũng cùng tới đây!”

“Đặt sớm rồi, tới quán chúng ta thường đi!” Kỳ Lân phẩy tay bảo Hàn Vũ yên tâm.

Hàn Vũ nâng cằm buồn bực, quán thường đi? Là quán nào?

An Húc Dương chuẩn bị xong trước hết, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, thấy Hàn Vũ khó hiểu, mở miệng nói, “Chính là quán lúc trước Kỳ Lân mang chúng ta đi mở mang kiến thức đó!”

À! Là quán đó! Hàn Vũ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra bởi vì mình không thường xuyên cùng mấy tên này nhảy nhót, đều không quá hiểu thuật ngữ giữa bọn họ!

An Húc Dương thấy Hàn Vũ đã hiểu ra, tay liền bấm gọi đi, điện thoại vừa thông, giọng An Húc Dương đã ngọt tới mức xém xíu ngấy chết Hàn Vũ.

“A lô, Tiểu Dĩnh, em xong rồi à? Vậy được, em tới trước cổng trường, bọn anh lập tức đi ra.” Nói xong còn ngọt ngào cưng chiều nở nụ cười với điện thoại, giống như hoàn toàn quên người bên kia điện thoại căn bản nhìn không thấy hình ảnh bên này.

Hàn Vũ phủi rớt da gà trên cánh tay, mang ý hỏi nhìn về phía Nguyên Lãng, lại thấy trên mặt Nguyên Lãng vài phần sắc mặt không tốt, không khỏi càng kinh ngạc, đi qua, dùng khuỷu tay chọc chọc hắn, “Chuyện gì vậy, Tiểu Dĩnh là ai? Bạn gái lão đại?”

Nguyên Lãng nhìn Hàn Vũ một cái, “Hàn Dĩnh.”

Hàn Vũ lập lại hai chữ Hàn Dĩnh một lần, mới đột nhiên nhớ ra người đẹp trước kia! Không phải bạn gái ai ai đó sao? Sao lại cáp vào lão đại?

Nguyên Lãng thấy vẻ mặt hoang mang của Hàn Vũ, cười khổ một chút, lặng lẽ chỉ chỉ An Húc Dương, “Một thằng ngốc.”

Hàn Vũ đang muốn hỏi tiếp, An Húc Dương đã cất điện thoại, nhìn Hàn Vũ và Nguyên Lãng đã chuẩn bị xong đứng một bên, ngược lại thúc giục Kỳ Lân còn đang chải tóc, “Được rồi, cái đầu ngắn củn của cậu còn muốn chải thế nào, được rồi chúng ta xuống thôi!”

Kỳ Lân bĩu môi, chậm rì rì nói, “Rồi rồi rồi, người đẹp của anh đang chờ trong gió sương giá lạnh, chịu không nổi rét.”

Nói xong, hai ba cái làm xong, quay đầu bí ẩn trao đổi ánh mắt “anh ta ngốc max cấp rồi” với Nguyên Lãng, đi theo.

Hàn Vũ không hiểu chi mô, không rõ chuyện gì xảy ra, lúc xuống lầu cố ý kéo Nguyên Lãng ra sau Kỳ Lân và An Húc Dương hai bước, nhỏ giọng hỏi Nguyên Lãng.

Nguyên Lãng bất đắc dĩ thở dài, cũng nói mình không phải rõ rành rành, chính là hai tuần trước Giáng Sinh, lúc bọn họ còn chưa bàn xong chuyện mừng sinh nhật cho Hàn Vũ, có một hôm cuối tuần An Húc Dương trở về, mặt mày hạnh phúc nói với đám Nguyên Lãng mình cũng là người có bà xã rồi!

Lúc đó Hàn Vũ không có trong phòng ngủ, Kỳ Lân và Nguyên Lãng ngốc một lúc lâu, lúc đó trong đầu còn hiện lên hình ảnh cô nhóc Quý Ly kia, trong một năm chung đụng đứt quãng, trong phòng ngủ trừ An Húc Dương, hai người khác đều nhìn ra tâm tư của Quý Ly, mà rốt cuộc An Húc Dương là biết nhưng giả ngu hay là không biết thật, hai người cũng không rõ lắm.

Nhưng ngẫm lại, bất kể nói thế nào, chuyện cũng là giữa trai gái người ta, không tiện nhúng tay, nên vẫn vui vẻ ở một bên xem náo nhiệt, cho nên, lúc đó An Húc Dương nói vậy, mọi người đều cảm thấy rốt cuộc anh ta với Quý Ly đã tốt rồi.

Nhưng ai biết An Húc Dương vừa nói tên bà xã anh ta ra, hai người liền choáng váng!

Vậy mà lại là Hàn Dĩnh!

Đừng nói là Nguyên Lãng và Kỳ Lân lúc đó, cho dù là Hàn Vũ hiện tại cũng có chút ngốc, đây là chuyện gì đây?

Hàn Dĩnh rốt cuộc là cái dạng người gì, mấy người đều là đàn ông đàn ang, không tiện đàm tiếu hay chê trách, nhưng dựa vào vài lần gặp mặt có hạn, cô nàng này không phải không tốt hay đèn cạn dầu gì, tâm rất lớn, người bình thường, cô ả nhất định chướng mắt, người theo đuổi cô quả thực như cá vàng vượt sông, nhưng nhìn xem, khắp trường học, cũng chỉ nghe nói cô nàng cáp vào nhân vật quý công tử tên Khâu Minh kia.

Tất cả của tất cả, tuy bọn họ là những người đứng xem, nhưng cũng không phải thường nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê à? Trong lòng Hàn Dĩnh này nghĩ thế nào, bọn họ không rõ, nhưng các loại hành vi của cô ta ba người đều thấy trong mắt.

Cho nên, lúc ban đầu, An Húc Dương nhiệt tình như vậy, ba người luân phiên hắt nước lạnh, đến sau này, không thấy An Húc Dương hay nhắc tới Hàn Dĩnh nữa, mọi người mới cho là tình yêu còn chưa chớm nở đã héo tàn đó!

Cũng không nghĩ tới, đều đã hơn một năm, vật mà còn để hai người bọn họ đụng phải nhau, chẳng qua, nếu Hàn Dĩnh hoàn toàn tỉnh ngộ hay gì đó, cũng không phải không thể…….

“Nếu thật là vậy thì tốt rồi! Sợ là sợ lão đại bị sắc đẹp che mờ mắt, cái cô Hàn Dĩnh kia trước khi cặp với lão đại, còn từng bị người bắt gặp vào nhà nghỉ với Khâu Minh kia đấy!” Nguyên Lãng cười nhạo một tiếng, khẽ giải thích với Hàn Vũ.

Hàn Vũ hổi thần, không khỏi cảm thấy cô gái tên Hàn Dĩnh này thật đúng là có chút tâm kế, nếu thật sự như Nguyên Lãng nói, Hàn Dĩnh này không phải để dành lão đại thì chính là có ý dùng lão đại kích thích người, tóm lại, không có thật tình nào trong đó.

Hàn Vũ trầm mặc, Nguyên Lãng thấy Hàn Vũ thế này, biết cậu suy nghĩ gì, nhẹ nhàng đụng đụng cậu, “Trước đừng tỏ vẻ, nhìn kỹ hẳn nói, thật sự không được, đập cũng phải đập tỉnh lão đại.”

Hàn Vũ bật cười, vì phần thanh tỉnh này của Nguyên Lãng, cũng bị phần tình nghĩa này của hắn, nhẹ nhàng xoa cằm.

Khi nói chuyện, mấy người đã tới trước cổng trường, chú bảo vệ nhìn một đám thanh niên, cũng biết hôm nay đám nhóc con chạy ra ngoài nhiều, quản được một đứa không nhất định quản được một đám, đơn giản bảo đám nhóc tự kí tên và số sinh viên tại đây, sau đó nói trước mười một giờ nhất định phải quay về trường, nếu không sẽ ghi tên vi phạm, sau đó thả một đám người ra ngoài.

Trước cổng trừ ba người Hàn Vũ, còn có rất nhiều sinh viên quốc phòng, vừa nghe bảo vệ nói những lời này, lại thấy ông lấy bảng ra, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, một đám đều thông minh kí tên và số sinh viên, còn vỗ ngực cam đoan nhất định về trường đúng giờ.

Chờ khi ra khỏi cổng, một đám đều giống như chim chóc xổ lồng, Hàn Vũ từ phía sau bước ra cổng, thấy một màn này, vô cùng nghi ngờ đám thanh niên này có thật sự nói lời mình vừa nói không.

Chẳng qua……. Hàn Vũ nghĩ lại, đừng nói đám thanh niên này, cho dù là cậu, đêm nay điên rồi, cũng không dám cam đoan có thể trở về đúng giờ, nhất là……

Tầm mắt Hàn Vũ chuyển sang chiếc xe đỗ cách đó không xa, vẻ mặt hiện lên dịu dàng, bị Nguyên Lãng bên cạnh vỗ vai mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua Hàn Dĩnh đứng bên cạnh An Húc Dương, vẻ mặt điềm tĩnh bộ dạng thục nữ ôn nhu.

Hàn Dĩnh cũng nhìn cậu một cái, thần thái thản nhiên, không lẩn chút gì bên trong, chỉ có khi đối diện An Húc Dương, mới có thể bày ra một chút tươi cười ôn nhu và ấm áp.

An Húc Dương hiển nhiên cực kì hưởng thụ, từ lúc ra khỏi cổng, đã dính với người đẹp này thật lâu, vẫn là Kỳ Lân ho khan như muốn ho cả phổi ra, mới khiến An Húc Dương bò ra khỏi hương mỹ nhân.

Anh ta bừng tỉnh đại ngộ nhìn ba người một cái, sau đó ôm Hàn Dĩnh, giới thiệu cho cô ba người cùng phòng với mình.

Hàn Vũ và Nguyên Lãng đều không bỏ qua lúc An Húc Dương đưa tay ôm Hàn Dĩnh, trên mặt cô ta hiển lên một tia khác thường, hai người không tiếng động nhìn nhau một cái, sau đó cũng treo lên mặt cười nhìn cô ta.

“Đây là Tiểu Dĩnh, là bà xã anh, về sau thấy phải gọi chị dâu!” An Húc Dương kiêu ngạo nói xong, sau đó lại cười ngây ngô vài cái, nhìn Hàn Vũ, ” Tiểu Ngũ, dù sao hôm nay cũng nhiều người tụ lại chơi chung, vốn lại là lễ phương Tây, anh mang Tiểu Dĩnh đi cùng, không sao chứ?”

Hàn Vũ ôn hòa cười lắc đầu, “Đều là bạn bè, cùng chơi có gì đâu.”

Cũng không có dựa theo ý An Húc Dương gọi chị dâu, Nguyên Lãng và Kỳ Lân trong mắt đều ra vẻ thấy hiểu, cười hùa theo lời Hàn Vũ.

An Húc Dương thấy mọi người nể tình như vậy, không khỏi cảm thấy mấy anh em cùng phòng không tồi, lại thêm người đẹp bên cạnh, tự nhiên cảm thấy cực kì hài lòng, lại thoải mái cười ra vài tiếng.

Ba người cùng phòng thấy bộ dạng An Húc Dương cười ngây ngô, không khỏi có chút đau đầu, hiện tại lão đại thế này, nhìn không giống như tùy tiện là có thể khuyên được.

Ngay khi mấy người treo mặt cười tự chìm trong tâm tư của mình, bên kia Tả Duy Đường thấy Hàn Vũ đã sớm ra khỏi cổng nhưng vẫn không chịu đi qua dĩ nhiên chờ không được, xuống xe đi tới, chào mọi người.

Hàn Vũ nghe tiếng Tả Duy Đường, không khỏi xoay người nhìn y một cái, vừa liếc nhìn, lập tức cảm thấy bản mặt già nua có chút đỏ lên, đơn giản chỉ là hôm nay Tả Duy Đường cũng vừa vặn mặc cái áo khoác lông dê cùng kiểu mua hôm đó.

Ba tên cùng phòng thấy một màn này, trong mắt hiện lên trêu chọc và ý cười che giấu, cohjc cho mặt Hàn Vũ càng phát sốt.

An Húc Dương vừa thấy Tả Duy Đường đi qua, thẳng thắn sang sảng giúp Hàn Dĩnh và Tả Duy Đường giới thiệu, chỉ là, tuy hiện tại An Húc Dương bị mỹ nhân mê hoặc thần hồn điên đảo, nhưng tốt xấu còn có chút đầu óc, lược bỏ quan hệ giữa Tả Duy Đường và Hàn Vũ, chỉ nói là anh trai vẫn luôn rất quan tâm mấy người, có quan hệ tốt với Hàn Vũ, hôm nay cũng tới mừng sinh nhật sớm cho Hàn Vũ.

Tả Duy Đường chỉ liếc qua đối phương một cái, liền dời mắt sang Hàn Vũ, ý là hỏi — sao còn chưa đi?

Hàn Vũ cười trấn an y, nói, “Chỉ đang nói đâu đâu, có thể đi rồi!”

Trong nháy mắt Tả Duy Đường xuất hiện, trong mắt Hàn Dĩnh cũng thoáng lóe lên tia khác thường, lại nghe An Húc Dương giới thiệu, trong mắt không khỏi mang theo tia khác thường, nhẹ nhàng xoay chuyển giữa Hàn Vũ và Tả Duy Đường, rồi sau đó dịu dàng ngọt ngào cười một cái.

Hàn Vũ bị cái ánh mắt tự nhận là “tôi biết hết” của Hàn Dĩnh làm chán ghét, nhưng vẫn không nói cái gì, cho dù thật sự nói gì đó, cũng không phải lúc này.

Hàn Vũ đi theo Tả Duy Đường lên xe y, Nguyên Lãng Kỳ Lân An Húc Dương cùng Hàn Dĩnh cùng đi xe Kỳ Lân.

Đợi khi đều lên xe, Hàn Vũ mới chống cằm nhìn xe Kỳ Lân phía trước ngẩn người, khiến Tả Duy Đường nhìn qua.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Hàn Vũ đổi tư thế, bắt đầu nhìn chằm chằm Tả Duy Đường nghiêm túc lái xe.

“Có phải tại cô gái kia không?” Tả Duy Đường hất hất cằm, ý bảo Hàn Dĩnh trong xe Kỳ Lân.

“Làm sao nhìn ra được?” Hàn Vũ tò mò.

“Ánh mắt.” Tả Duy Đường liếc cậu một cái.

Hàn Vũ hiểu ý gật đầu, xem ra một cái liếc mắt vừa rồi không phải lỗi giác của mình, trong cái liếc mắt đó, cậu tin tưởng mình nhìn thấy một ít khinh thường và ghen ghét, khinh thường thì cậu hiểu, dù sao tính hướng không bình thường của cậu bày ra đó, không có khả năng yêu cầu mọi người chấp nhận, người râu ria tự nhiên sẽ mặc kệ cậu.

Nhưng mà, ghen ghét….. Hàn Vũ không biết cái này ở đâu ra, hoặc là, cậu đọc nhầm ánh mắt cô ta?

“Nghĩ nhiều quá!” Khoảng cách dừng chờ đèn đỏ, Tả Duy Đường vươn tay búng trán Hàn Vũ một cái, “Một người đàn bà mà thôi.”

Hàn Vũ xoa đầu mình, cũng hiểu mình đa tâm rồi, có thể cảm thấy trong phòng ngủ vẫn coi như hòa thuận, nhất là lão đại, thật đúng là người không tồi, cho nên thấy con gái có ý đồ khác tiếp cận anh ta, không khỏi có chút quan tâm, liền tăng lòng nghi ngờ.

Thật ra, nếu phải nói tiếp, các loại biểu hiện hôm nay của Hàn Dĩnh này, lấy thân phận bạn gái mới gặp bạn bè của bạn trai mình mà nói, vẫn rất thỏa đáng, mặt này không thể gạt bỏ, là ấn tượng ban đầu của cậu và bọn Nguyên Lãng tác quái, cho nên không ngừng dựa theo ý mình phân tích các loại hành vi của đối phương.

Nghĩ vậy, Hàn Vũ lập tức điều chỉnh tâm tình mình, cười dài muốn trò chuyện phiếm với Tả Duy Đường, lại bị một câu đột nhiên nhảy ra của Tả Duy Đường khiến cho hoàn toàn ngu người!

“Con nhóc Quý Ly kia đêm nay cũng đến nhỉ?”

Quý Ly!!

Hàn Vũ nhất thời sửng sốt, quên mất con nhóc kia, cô bé chắc còn chưa biết chuyện này, đã hơn một năm, tình yêu thiếu nữ của cô nhóc với An Húc Dương chẳng nhưng không giảm, ngược lại thật sự có xu hướng chuyển hóa thành cảm tình càng sâu, nhưng nếu hôm nay một đôi An Húc Dương và Hàn Dĩnh này……

“Hiện tại làm sao giờ?” Hàn Vũ cau mày nhìn Tả Duy Đường.

“Cái gì làm sao giờ?” Tả Duy Đường liếc cậu, “Nên làm gì thì làm đó, còn có thể cưỡng cầu?”

Hàn Vũ nghe xong lời này, có chút buồn cười trừng Tả Duy Đường — anh cũng không biết xấu hổ nói câu này, không cưỡng cầu, lúc trước sao anh không làm vậy!

Tả Duy Đường bị Hàn Vũ nhìn nghẹn lời, nghĩ không ra câu nào đáp lại ánh mắt cậu, đơn giản không phản ứng cậu nữa, lái xe theo sát sau xe Kỳ Lân.

Thời điểm tới chỗ đỗ xe, Hàn Vũ nhảy khỏi xe trước, nghĩ có cần gọi điện cho Quý Ly tới trước không, báo trước, tốt xấu để nhóc con kia có chút chuẩn bị, chỉ là bên này cậu còn chưa kịp động, bên kia đã truyền tới tiếng gọi.

“Anh Ngũ!”

Hàn Vũ nhất thời choáng váng, chẳng qua cũng chỉ một giây, sau khi hoàn hồn, lập tức nhìn qua nơi phát ra tiếng, một chiếc xe việt dã quen mắt đang đỡ cách xe bọn Hàn Vũ không xe.

Từ trên Quý Ly và đám Ngô Khởi đang đi xuống, vừa thấy thế trận này, Hàn Vũ liền biết đám Kỳ Lân đã sớm nói trước, không cần thông báo nào khác, tự mình tới đây, mà Quý Ly, rất có thể là gặp giữa đường, trực tiếp đi nhờ xe qua đây.

Cô nhóc thấy đám người Hàn Vũ cũng đổ xe, hiển nhiên rất hưng phấn, nói một tiếng với đám người Ngô Khởi Tần Miểu, liền chạy tới chỗ Hàn Vũ.

Đi một nửa đột nhiên chậm lại, ánh mắt không hề chớp nhìn một cặp đẹp đôi bên cạnh Hàn Vũ, Hàn Vũ hiểu rõ cười một chút, chủ động đi tới trước nắm cánh tay Quý Ly.

“Nhị Nữu, đến, giới thiệu cho em bạn mới của chúng ta, Hàn Dĩnh.” Nói xong kéo Quý Ly đến trước mặt An Húc Dương và Hàn Dĩnh.

An Húc Dương vừa thấy Quý Ly tới đây, hiển nhiên càng vui vẻ, vốn một đám đàn ông chơi với nhau, lo lắng một nữ sinh như Hàn Dĩnh chịu không nổi, hiện tại thêm Quý Ly, hẳn là có thể nói chuyện, vì thế, anh ta ôm Hàn Dĩnh qua giới thiệu, tích cực giới thiệu hai người với nhau.

Người ngoài còn không cảm nhận được, nhưng Hàn Vũ vẫn để ý Quý Ly đã nhận ra không khí không thích hợp, Quý Ly nhìn thấy An Húc Dương dắt theo Hàn Dĩnh xuất hiện, cảm xúc không quá cao, thấy An Húc Dương giới thiệu cũng chỉ miễn cưỡng đáp lời, nhưng ý tứ của Hàn Dĩnh lại rất đáng nghiền ngẫm.

Vốn lúc Hàn Vũ mở miệng giới thiệu bọn họ, cô ta còn không có vẻ mặt gì, vẫn là bộ dạng tiến lùi khéo léo như trước, ngược lại đổi thành An Húc Dương giới thiệu, nhất là khi An Húc Dương thấy Quý Ly trong mắt tràn ra cao hứng cực kì, ngược lại khiến Hàn Dĩnh kiêng kị nhìn kĩ đối phương, sau đó càng thân mật dựa sát vào bên người An Húc Dương.

Sắc mặt Quý Ly tối đen vài phần, nhưng chung quy vẫn treo lên khuôn mặt cười đáp lời An Húc Dương.

Một đám người chạm mặt dưới bãi đỗ xe, vừa vặn bớt việc, tốp năm tốp ba chào hỏi, cũng không ai tỏ vẻ hứng thú khác thường hay là không hoan nghênh với Hàn Dĩnh tự nhiên lòi ra, dù sao cùng nhau chơi, hợp thì chơi hai phen, không hợp thì thôi, một đám người vô cùng náo nhiệt vây quanh Hàn Vũ vào quán bar, khi vào cửa, Kỳ Lân trực tiếp báo số phòng riêng đã đặt trước cho nhân viên phục vụ dẫn đường cho bọn họ, được lễ phép dẫn tới phòng riêng trên lầu ba.

Bởi vì hôm nay là Giáng Sinh, trong tiệm trang trí tương đối có không khí ngày lễ, trên sàn nhảy trước quầy bar đều là thiếu nam thiếu nữ lắc lư, ăn mặc đủ mọi màu sắc, sàn nhảy lúc trước từng diễn múa thoát y cũng là phong cách tươi mát, một nhóm nhạc đang nhẹ nhàng chơi nhạc hát bên trên.

Khi một đám người lên lầu, lại gặp phải người quen — Nick!

Cậu ta đang dựa vào lan can lầu hai hút thuốc, thấy đám người Hàn Vũ lên lầu, còn đặc biệt nghiêng người, chừa ra không gian cho bọn họ, kết quả lúc nhìn thấy Tả Duy Đường trong đám người, vô cùng kinh ngạc kêu một tiếng, “Tả thiếu?”

Tả Duy Đường cùng Hàn Vũ đồng thời dừng bước, Hàn Vũ thấy Nick, liền dòm dòm Tả Duy Đường, ý bảo, người tình cũ của anh kìa.

Tả Duy Đường bất đắc dĩ gõ đầu Hàn Vũ, xoay mặt nhìn Nick, lãnh đạm gật gật đầu, coi như chào hỏi, muốn tiếp tục lên trên.

Kết quả, một bước chân còn chưa bước ra, đã bị lời Nick ngăn cản.

“Tả thiếu lãnh đạm nha, nếu tới chơi, sao còn không để ý người ta, phải biết, đây là địa bàn tôi đó!”

Mọi người dừng chân, đây là ý gì?

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh của Lưu Thủy Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.