Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Phiên bản Dịch · 1735 chữ

Người tới đúng là nhị ca của Tiểu Bạch, là “Ngọc diện Tô lang” danh xưng Tô Viễn.

Ta hít hít mũi, lau nước mắt trên mặt, thấp giọng hỏi: “Nhị ca, Tiểu Bạch ở đâu?”

“Nó đã chết.” Hoàn toàn tương phản với dung mạo rực sáng như mặt trời ấm áp, giọng nói của hắn bình tĩnh đến lạnh lùng.

“Huynh gạt ta!”

Nét mặt của hắn không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn ta, nói từng chữ một: “Nó đã chết.”

“Ngươi, ngươi, ngươi hỗn đản!” Ta giơ tay tát hắn, mà hắn vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhận một bạt tai của ta. Ta thở hổn hển, run run rẩy rẩy nhìn tay của mình, sau đó hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất khóc lớn: “Tất cả các ngươi đều gạt ta… Không thể nào! Không thể nào! Mấy ngày trước ta còn thấy hắn! Từ lúc đó tới giờ ta đều ở cùng một chỗ với hắn, bất kể khi nào ta muốn tìm hắn đều có thể tìm thấy, vậy mà bây giờ các ngươi lại đem hắn giấu đi rồi, gạt người, gạt người…”

Tô Viễn khẽ thở dài, đưa tay ra đỡ ta: “Muội gọi ta một tiếng nhị ca, vì thế, ta sẽ không gạt muội.”

“Gạt người…” Thanh âm ta chuyển sang nghẹn ngào.

“Năm trước, dị tộc mưu toan hành thích công chúa, đúng lúc tiểu Hạnh ở đó nên đã ra tay cứu giúp, không ngờ bản thân bị trúng kịch độc, mà giải dược duy nhất lại bị người khác lầm hủy đi. Nó tự biết không còn sống trên đời này được bao lâu nữa, sợ chậm trễ muội, cho nên lấy lý do kết hôn cùng công chúa để thoái hôn với muội. Công chúa vì cảm động và nhớ đến đại ân của tiểu Hạnh nên ngầm đồng ý cùng nó lấy cớ này để từ hôn… chuyện này cha muội cũng biết.”

“Gạt người…” Ta vô lực phủ nhận. Nhưng trong lòng lại mơ hồ nhận thấy, có lẽ, đó là sự thật. Bởi vì người không bao giờ chịu thiệt thòi như phụ thân thì làm sao có thể để mặc cho người khác từ hôn, vứt bỏ nữ nhi bảo bối của người. Thế nhưng, ngày đó khi Tiểu Bạch đưa thư tới, phụ thân đọc xong, chẳng qua khẽ thở dài một mình.

“Sau khi từ hôn, nó ngày ngày tự nhốt mình trong phòng vẽ tranh, độc tính phát tác thường xuyên, cuối cùng ngay cả bút vẽ cũng cầm không được…”

“Gạt người…”

“Nó chết vào ngày hai mươi ba tháng trước. Bài vị mà muội thấy ở linh đường cũng không phải giả.”

“Gạt người…” Ta gạt tay hắn ra, tự mình chống chọi lảo đảo đứng lên, đi ra ngoài.

Tô Viễn gọi với theo: “Muội đi đâu?”

“Ta đi tìm công chúa. Ta muốn gặp Phượng Nghi công chúa!” Đúng vậy, chỉ cần tìm được Phượng Nghi công chúa, sẽ tra ra manh mối của tất cả mọi chuyện, ta chỉ biết hết thảy hết thảy những chuyện hoang đường, ly kỳ, không thể tưởng tượng được này, lại giống như vết cắt của lưỡi đao tra tấn ta, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Ta giống như người đi trong bóng đêm, rốt cuộc cũng tìm được một tia sáng, cứ cố chấp tiếp tục đi về phía trước, không chịu từ bỏ.

Ta về đến nhà, khóc cầu phụ thân, người bất đắc dĩ phải đồng ý giúp ta đút lót để được thông qua, khi cái vị công chúa Phượng Nghi sống ẩn dật trong thâm cung kia triệu kiến ta, ta cảm thấy thất vọng.

“Phượng Nghi công chúa chỉ có mỗi người này thôi sao?” Ta hỏi vị thừa tướng đi theo giúp ta.

Thừa tướng vẻ mặt kinh ngạc đáp: “Cái gì? Còn có người thứ hai sao?”

Vì thế, cuối cùng ta vẫn không nói gì.

Thất hồn lạc phách rời khỏi cung, trở về nhà giống như cái xác không hồn. Tia sáng cuối cùng cũng đã biến mất, ta đột nhiên không biết mình đang ở nơi nào, lại đang đi về hướng nào.

Sau đó ta bỗng nhớ đến một chuyện.

Ta nhớ lần này rời khỏi sơn trang, vốn là định đi đến Tô gia tìm Tiểu Bạch, ai ngờ nửa đường đã gặp được hắn. Ta nhớ hắn ngồi phía trước đánh xe giúp ta, khi sơn tặc xuất hiện cũng không có người nào chỉa gươm giáo về phía hắn. Ta nhớ lúc ở trong sơn trại hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ta càng nhớ đến ngày hôm đó ở khách điếm, bên trong chiếc gương, không hề có hình ảnh của hắn…

Từng sợi hồi ức đó tựa như nhả tơ dệt kén, quấn quanh ta từng vòng lại từng vòng, làm ta không cách nào hô hấp được.

Ta vô cùng tuyệt vọng.

Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng sợ hãi đến mức thành ra như vậy. Thân thể giống như bị lửa đốt, lại giống như trôi nổi trong nước, khó chịu vô cùng. Chính trong lúc cực kỳ bi thống đó, người gác cổng báo với ta có khách tới thăm. Ta lắc đầu, giờ này khắc này, ta không muốn gặp ai cả.

Người gác cổng đưa ra một vật, nói với ta: “Khách nhân kia nói, khi tiểu thư nhìn thấy vật này nhất định sẽ gặp hắn.”

Trên tay hắn là một chiếc lá.

Liễu diệp.

.

Tim ta đập mạnh, đúng vậy, sao ta lại quên mất người này!

Tuy là sợi dây dẫn đến Phượng Nghi công chúa đã bị đứt, nhưng còn có Liễu Họa Niên mà! Chẳng qua ta không biết người tới tìm ta, là Liễu Họa Niên nào.

Ta một bên lo lắng, một bên vội vã chạy tới phòng khách, từ xa đã thấy một người chắp hai tay sau lưng đang quan sát bức họa vẽ trên tường. Nhìn sơ qua bóng lưng, cũng đủ khiến hồn phách đã tiêu mất hoàn toàn. Điều kỳ lạ chính là dù như thế nhưng ta không cách nào nhận ra người đó rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân.

… cho đến khi hắn xoay người lại.

Ta a lên một tiếng, chăm chăm nhìn hắn, nhất thời không biết xưng hô như thế nào.

Hắn nháy mắt: “Không nhận ra ta sao?”

Ta nhẹ giọng hỏi: “Phượng Nghi… công chúa?”

Hắn à lên một tiếng, vuốt mũi cười cười: “Tuy rằng nàng gọi ta như vậy cũng không sai, bất quá ta thích tên Liễu Họa Niên này hơn.”

“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?” Ta không dám kết luận người này là ai. Gương mặt là của Liễu Họa Niên, nhưng thanh âm lại xen vào giọng của công chúa hòa lẫn với giọng hắn, có chút quen thuộc, lại có chút không quen.

Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng lột mặt nạ xuống hé ra một gương mặt, ta lại a lên một tiếng, đang muốn kêu lên hai chữ công chúa, lại thấy hắn gỡ xuống cái mặt nạ Phượng Nghi công chúa, cứ thế biến trở về thành Liễu Họa Niên.

Đổi tới đổi lui, giống như ảo thuật.

“Ngươi là ai?”

“Ta có thể là bất cứ người nào mà nàng nhìn thấy.” Hắn ôn nhu trả lời.

Ta lắc đầu: “Ta không hiểu.”

Hắn bước mấy bước về phía ta, nghiêm mặt nói: “Hướng đại tiểu thư, nàng tin trên đời này có quỷ không?”

Ta ngẩn ra. Tin sao? Kỳ thực vốn là không tin. Có điều, những chuyện gần đây đã trải qua khiến ta bắt đầu mơ hồ, nếu như không phải nói là chuyện ma quỷ thì cũng không có cách giải thích nào hợp lý hơn.

Thấy ta chần chừ, Liễu Họa Niên lại hỏi: “Nếu vậy, nàng tin trên đời này có thần tiên không?”

“Ngươi muốn nói ngươi là thần tiên?” Khi ta nói ra những lời này vốn mang đầy nghi ngờ, nhưng không ngờ hắn nghiêm túc gật gật đầu: “Phải.”

Phản ứng của ta chính là lập tức lui về phía sau ba bước lớn.

Hắn nhìn thấy ta sợ hãi như thế, bật cười: “Hướng đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, ra là sợ thần tiên.”

“Ta… chỉ là sợ… sự thật.” Ta cắn môi, thanh âm hạ xuống.

Sắc mặt của hắn đột biến, yên lặng nhìn ta, không biết vì sao ánh mắt kia lại mang theo một chút thương xót.

Đúng vậy, ta sợ sự thật.

Tuy rằng ta thật sự không rõ đằng sau tất cả những chuyện lộn xộn này là sự thật kinh thiên động địa như thế nào, thế nhưng, ta có linh cảm sự thật kia sẽ vô cùng khó có thể chấp nhận. Hay nói đúng hơn, nếu chuyện không làm đau lòng ta đến thế, phụ thân ta cũng sẽ không hợp lại với Tô gia cùng nhau giấu diếm ta. Cho nên, tuy rằng ta khát khao muốn biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện tới nước này, đáp án sờ sờ trước mắt, ta lại bắt đầu sợ hãi.

“Nàng sợ cái gì?” Nghe thấy thanh âm của Liễu Họa Niên ở khoảng cách gần như vậy, lại mờ mịt xa xăm tựa như trong mơ. “Chuyện xấu nhất cũng đã xảy ra rồi, không phải sao?”

Đúng vậy, hắn nói rất đúng, chuyện xấu nhất cũng đã xảy ra… Tiểu Bạch đã chết. Trên thế gian này không còn gì đáng sợ hơn so với chuyện đó nữa, nếu vậy, ta cần gì phải sợ chứ?

“Vậy nên, chẳng lẽ nàng không muốn biết Tô Hạnh chết như thế nào? Lại vì sao sau khi chết, còn xuất hiện trước mặt nàng sao?”

Nước mắt ta chảy ra.

Thật là kỳ quái, rõ ràng tim không có đập nhanh hơn, rõ ràng thân thể không run rẩy, ta cảm thấy mình bình tĩnh như vậy, có điều, nước mắt lại tự chảy ra, hoàn toàn không chịu sự khống chế của ta.

Liễu Họa Niên thở dài: “Hắn vì ta mà uổng mạng.”

Bạn đang đọc Trúc Mã Không Thanh Mai của Thập Tứ Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.