Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 115

Phiên bản Dịch · 947 chữ

Mạc Linh nhanh chóng được đưa ra pháp trường xử tử với tội danh đầu độc vương gia, ám hại hoàng hậu, cấu kết với người Luân Bang mưu đồ đoạt ngôi.Triệu Viễn bị hành hình sau Mạc Linh một ngày cũng với những tội danh trên.Kỳ lạ thay, sau khi hai mưu đồ bị trảm, người ta thấy thấp thoáng bóng dáng của Trang quận chúa trên xe ngựa nương về phía Tây mà đi cho đến tận vài chục năm sau cũng không ai có cơ duyên gặp lại nàng một lần nữa.Tin tức cơ thiếp thất sủng của Duệ Thân vương gia hạ sinh một nam hài trắng trẻo nhưng ốm yếu thường hay bệnh được truyền đi rộng rãi khắp kinh thành.Sau khi hết thời gian ở cử, Ưu Song trân trọng đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra không muốn rời đi khỏi vương phủ. Thiên Kỳ bèn mang đến cho nàng ta một sấp ngân phiếu đủ để hai mẫu tử sinh sống đến khi đứa nhỏ mười mấy tuổi nếu biết cằn kiệm.Ưu Song nghĩ nếu để hài tử của mình ở lại thì nó cũng không được phụ thân yêu thương chi bằng cho nó cùng mình đồng cam cộng khổ hạnh phúc có nhau, sau này dùng nó để tưởng niệm một nam nhân mà mình mang lòng yêu thương.Và hai mẫu tử đèo bồng nhau xuôi về phía Nam sinh sống như một người tha hương cầu thực nhưng tràn trề tiếng cười.Cho đến tận vài chục năm sau, một lần Thiên Kỳ có dịp đến thành Tường An phía Nam Hàn Thiên quốc, hắn vô tình gặp lại Ưu Song mỉm cười hạnh phúc với một nam nhân ngoài ngũ tuần nhưng mắt phượng mày ngài vô cùng tiêu soái. Bên cạnh họ là hai nam một nữ vô cùng viên mãn, trong đó, nam hài lớn tuổi nhất có vẻ ngoài đỉnh đạc như một bậc vương tôn công tử. *

6 năm sau:- “Phụ thân” Nam hài tử chạy lại nơi Thiên Kỳ đang vung kiếp luyện võ thút thít khóc trông tội vô cùng khiến hắn vội buông kiếm và ẵm đứa bé lên vỗ về.- “Bình nhi! Sao con khóc? Nhị muội lại ăn hiếp con sao?” Thiên Kỳ lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi con mình rồi ẵm nó hướng đến biệt viện trong đình.- Nhị muội bảo con ngốc, không thèm chơi với con.Thiên Bình vẫn cứ thút thít trong lòng Thiên Kỳ khiến hắn không khỏi đau xót. Ông trời thật trêu ngươi một Duệ Thân vương gia lãnh khí như hắn đây mà.Khó khăn lắm mới có được hai hài tử một nam một nữ. Vậy mà nữ nhi của hắn lại giống thê tử hắn như ra từ một khuôn đúc, lạnh lùng, lãnh khốc nhưng quả thật nó rất tinh ranh và thông minh.Còn Thiên Dương lại giống…ừ thì…tất nhiên là giống hắn rồi. Con hắn không giống hắn thì giống ai chứ? Nhưng giống gì không giống lại tối ngày đi mè nheo với nhị muội của mình.Lúc trước hắn đâu có như thế đâu…chỉ…ừ thì chỉ mè nheo với thê tử thôi. Nhưng nàng ấy là thê tử của hắn mà, không nhè nheo với nàng thì mè nheo với ai đây? Mè nheo với nữ nhân khác chắc bên cạnh vương phủ của hắn đã mộc lên một nấm mồ đề “Vương gia Hàn Thiên Kỳ chi mộ” từ lâu lắm rồi.- “Đại ca ngốc thì muội bảo ngốc thôi” Tiếng một nữ tử từ ngoài đình vọng vào thu hút sự chú ý của hai nam nhân một già một trẻ bên trong.- “Kệ nhị muội con đi, con chơi với ta được rồi” Thiên Kỳ khẽ liếc về phía nữ nhi của mình rồi vội vàng quay sang dỗ dành Thiên Bình. Hắn không dám động vào mẫu tử nhà này đâu, chết có ngày.- “Thì đệ ấy chơi với phụ thân miết nên mới ngốc đấy thôi” Nữ nhi đặt thí thí lên ghế đá nhàn nhã rót trà đưa lên miệng thưởng thức giống như ai kia khi còn trẻ mà không thèm để ý khóe môi phụ thân mình khẽ giựt giựt.- “Hàn Thiên An, con…con nói ai ngốc hả?” Thiên Kỳ giựt tách trà trên miệng Thiên An đặt xuống bàn đá cái cộc rồi nhìn trừng trừng vào nữ nhi không sợ trời không sợ đất của mình.- “Con đâu có nói, là mẫu thân nói đó chứ” Thiên An giương đôi mắt vô tội nhìn về phía phụ thân mình khiến hắn không thể nào giận được nữa bởi vì nhìn vào đôi mắt màu nâu trong suốt đó, hắn lại nhìn thấy hình ảnh thê tử khủng khiếp của hắn.- “Mẫu thân con nói những gì?” Hắn không chịu thua bèn moi móc tin tức từ miệng nữ nhi.- “Mẫu thân bảo con đừng chơi với ngốc tử kẻo mình cũng trở thành kẻ ngốc” Thiên An tiếp tục vốc miếng bánh bỏ vào miệng nhai nhóp nhép như chọc tức Thiên Kỳ.- “Rồi sao nữa?” Hắn không đủ kiên nhẫn bèn gấp gáp hỏi dồn.- Con bèn hỏi ngốc tử là ai.- Mẫu thân con trả lời sao?- Mẫu thân nói: ‘Minh chứng cho kẻ ngốc tử chính là phụ thân của con đấy’, thế thôi.- “Phi nhi! Nàng dạy con cái kiểu gì đấy hả?” Thiên Kỳ hét lên chói lọi cả một góc vương phủ “Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ lại nàng, không xử nàng dịp này ta thề không là Hàn Thiên Kỳ”.THE END!

Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang của Phỉ Phỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.