Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57: Xem Xét Tỉ Mỉ

Phiên bản Dịch · 3796 chữ

Cơn gió nhè nhẹ khẽ đung đưa cành liễu. Trong ba khu viện lúc này đã lấy lại vẻ an bình vốn có. Mọi người ai ai cũng muốn trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi, chỉ có mỗi Tiểu Đình là vẫn theo thói quen nhởn nhơ vô tư lự trên bãi cỏ xanh trong khu đình. Nó ôm chặt lấy cổ con Đại Hoàng, lăn qua lăn lại nhàm chán đến chết đi được. Còn Tiểu Hôi thì không biết đã leo lên đầu cành liễu từ khi nào. Trong tay nó cầm hai quả dại lạ hoắc, ngồi vắt ngang nhánh cây nhâm nhi khoái chí.

Phòng chữ Kim vẫn như thường ngày, hễ Cừu Điêu Tứ về đến nơi là cánh cửa liền bị đóng thật chặt. Còn phòng có chữ Thủy lúc nào cũng hé hé cánh cửa, tấm lưng yểu điệu của Tô Văn Thanh thường ngồi bên cửa số, trong tay lúc nào cũng cầm một quyển sách. Chỉ khác là dường như trong lòng nàng hôm nay hơi hơi xốn xang, thỉnh thoảng ánh mắt lại dời khỏi quyển sách, nhìn ra mảng sân trống phía đối diện. Con căn phòng có treo chữ Thổ vốn vô chủ thì hôm nay đã tìm được chủ nhân mới của nó, hơn nữa, còn có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của Vương Tôn Cảnh ở bên trong. Nguồn: http://truyenyy.vn

Ở cửa viện chợt vang lên nhịp chân người, thì ra đó chính là ngũ ca của Tô Văn Thanh tên gọi là Tô Văn Khang đang bước lại. Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Đỉnh đang chơi đùa trong khu đình, cũng chẳng mấy để ý, một mạch bước lại bên ngoài phòng có chữ Thủy, trên môi hé lên nụ cười gọi lớn: "Thanh muội!"

Tô Văn Thanh buông quyển sách xuống mỉm cười: "Ngũ ca, anh đến rồi sao, mau vào đây ngồi đi."

Tô Văn Khang bước vào, kéo một chiếc ghế lại bên cạnh cửa số cười nói: "Sao hôm nay lại nhớ đến ta mà bảo ta tới đây?"

Tô Văn Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt xuyên qua song cửa sổ thoáng nhìn tới gian phòng có chữ thổ rồi nói: "Có chút việc, muội muốn nói với huynh."

Tô Văn Khang liền nhìn theo hướng ánh mắt của sư muôi rồi nhướng mày: "Ủa, không phải là cái tên béo ú ở phòng chữ Thổ chết rồi sao? Như thế nào trong đó còn có người vậy? Là ai?"

Tô Văn Thanh nhẹ nhàng trả lời: "Đó là đệ tử mà Thanh Vân Môn mới thu nhận, tên là Nam Sơn. Hắn vốn là con trai của tổng quản Nam Thạch Hầu trong Vương gia ở Long Hồ, U Châu.

Tô Văn Khang lập tức trở nên kinh hãi: "Cái gì?"

Ánh mắt của Tô Văn Thanh vẫn bình thản nhìn về bóng người nhấp nhoáng sau cánh cửa số khép hờ trong căn phòng mang chữ thổ. Nàng chầm ngâm như suy tư gì đó, một lúc sau mới thốt lên: "Ta cảm thấy Vương gia ở Long Hồ hình như đã sảy ra chuyện gì đó."

Tô Văn Khang cũng thaongs trầm ngâm. Hắn vốn là xuất thân từ Tô gia ở Lư Dương. Đối với các thế lực tu tiên lớn ở U Châu cũng biết đôi chút. Cuối cùng hắn nhíu mày nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì trong nhiều năm qua Nam Thạch Hầu chính là tay chân thân tín của người chủ tiền nhiệm ở Vương gia là Vương Thụy Vũ. Nay Vương Thụy Vũ đã chết, Vương Thụy Chinh là người nên thay thế, chỉ sợ sau này đối với con cháu của hắn không có lợi. Vì hắn biết một khi địa thế của mình mất đi thì chắc chắn sẽ có tai họa giang đến, cho nên mới cố ý đưa con đến đây để tránh trước? Dù sao thì Thanh Vân Môn cũng có quan hệ với Vương gia từ thời của Vương Thụy Vũ, mà hắn lại là tổng quản của Vương gia nên hẳn là có quen biết với Thanh Vân Môn mới phải."

Vẻ mặt của Tô Văn Thanh vẫn không đổi, chỉ mỉm cười liếc nhiền Tô Văn Khang. Còn Văn Khang lại rất kính sợ trí tuệ nhạy bén của muội muội của mình, chợt cảm thấy không thoải mái, cười khổ: "Sao thế? Ta nói sai chỗ nào sao?"

Tô Văn Thanh nhẹ nhàng bâng quơ: "Hay Là huynh thử cơ may gia nhập Thanh Vân đi. Hai người chúng ta ở đây xem thử thế nào."

Tô Văn Khang ngẩn người.

Tô Văn Thanh ném cuốn sách lên cái bàn gỗ, ánh mắt lại nhìn qua cửa số: "Tham gia kì thi do Thanh Vân Môn tổ chức thường là các đệ tử ưu tú ở các thế gia. Huống chi gã Nam Sơn kia sẽ được tuyển vào biệt viện của Thanh Vân sau hai tháng nữa, điều này chính là bởi vì người của Thanh Vân đã rất nể mặt Vương gia. Vì vậy lúc này Nam Sơn lên núi Thanh Vân không phải như dạng chó nhà có tang đâu, mà chỉ sợ còn được ưu đãi vô cùng. Phải biết rằng Vương gia ở Long Hồ có bao nhiêu đệ tử cơ chứ, đâu phải ai cũng có nổi cơ hội này?" Nàng cười cười châm chọc nhìn về phía Tô Văn Khang: "Ngũ ca, huynh nói xem!"

Tất nhiên là Tô Văn Khang biết muội muội đang châm biếm nhưng không phải là nhắm vào mình, hơi trầm tư giây lát, rồi bỗng nhiên nhăn mày tỏ vẻ kinh ngạc: "Có phải ý của muội là sau khi Vương Thụy Vũ chết nhưng Nam Thạch Hầu không gặp họa cũng chẳng mất đi quyền thế?"

Ngoài cửa số bỗng truyền đến tiếng cười khanh khách của Tiểu Đỉnh. Hòa lẫn vào đó là tiếng sủa trầm trầm của con Đại Hoàng, mà Tiêu Hôi thì vẫn liên tục chí chóe. Cuộc sống nơi đây có vẻ như đang cực kỳ tươi đẹp. Tô Văn Thanh dựa vai bên cửa sổ, trầm ngâm rồi nói: "Theo ta nghĩ đây là một lần phá lệ đặc biệt trong nhà họ Vương ở Long Hồ. Chẳng những Nam Thạch Hầu không hề mất đi quyền thế, mà khi chủ cũ mất đi chủ mới đắc vị, người này vẫn giữ được quyền lực rất lớn, có thể nói là trên muôn người chỉ dưới một người. Cũng chính bởi như vậy, thậm chí gia chủ mới là Vương Thụy Chinh không tiếc lòng mà cầu xin Thanh Vân Môn một phần ân đức để ban cho hắn. Chính là..." Nàng cười lạnh lùng, vẻ mặt còn thể hiện ra dáng vẻ châm chọc khinh bỉ rõ rệt, "Mà cũng thật không biết Nam Thạch Hầu đã lập được công trạng gì với người chủ mới. Mãi đến hiện giờ vẫn ngồi vị trí cao, lại còn được tưởng thưởng lớn đến vậy?"

Tô Văn Khang nhướng mày, sắc mặt chợt đổi. Nếu so về tính thông minh thì có lẽ hắn không thể nào sánh với sư muội luôn nhạy bén của mình, nhưng hắn tuyệt đối không phải là hạng ngu ngốc. Xuất thân từ một gia đình danh giá nên kiến thức không phải là hạng cô văn quả lậu, chỉ hơi suy nghĩ đã hiểu được ẩn ý trong lời của Tô Văn Thanh. Mặc dù hơi giật mình nhưng không tỏ ra quá kinh ngạc cảm thán, mà lại còn vô cùng cao hứng cười lên ha hả: "Thì ra là như vậy, đúng là người hèn kế mọn, ha ha. Nhưng cũng tốt, lão già Vương Thụy Vũ đã cùng với Tô gia của chúng ta đối đầu mấy chục năm, bây giờ chết đi rồi quả không gì có thể tốt bằng, ha ha ha..."

Tô Văn Thanh có vẻ không mấy quan tâm đến gã ca ca bỗng chốc trở nên vui mừng kia, nàng lại nhìn qua căn phòng có chữ thổ. Nàng thấy Nam Sơn vừa ngồi xuống, Vương Tông Cảnh cũng liền bước vào. Tiếc là khoảng cách quá xa, lại còn bị vách tường ngăn cản nên không thể biết được chính xác họ đang làm gì. Chỉ thấy hai người ngồi đối diện nhau xa xa như đang nói chuyện gì đó.

Nàng cứ vậy nhìn qua căn phòng đối diện đến xuất thần, vô số ý niệm cứ lóe lên trong đầu, bỗng nhiên trong lòng nàng lại xuất hiện một ý tưởng rất kỳ quái: "Thoạt nhìn tên công tử họ Vương kia với gã Nam Sơn mới tới này rất thân thiết. Tuổi tác cũng không chênh lệch nhau quá lớn, xem ra là cả hai cùng lớn lên với nhau. Chính là không biết nến tên Vương công tử kia nhận ra những điểm mấu chốt của vấn đề thì hắn sẽ suy nghĩ thế nào..."

-------===ooo000ooo===-------

Trong gian phòng chữ Thổ lúc này đã được bày biện thêm một vài món vật dụng hàng ngày. Cái bàn đổ chổng kềnh đã được dựng lênh, lớp bụi bẩn bám trên tường cũng đã được lau dọn. Vương Tông Cảnh ngồi im trên ghế ngắm nhìn Nam Sơn đang thu dọn căn phòng. Mỗi lúc trôi qua là căn phòng lại càng trở nên ngăn nắp và sạch sẽ hơn. Một lần nữa người ta lại có thể thấy được hơi người xuất hiện trở lại.

Giờ phút này trong lòng hắn đang có vô số nghi vấn nhưng hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Mà ngoài trự ban đầu mới gặp lại nhau còn ngạc nghiên và vui mừng, chẳng hiếu sau lúc này Nam Sơn lại trở nên trầm mặc hẳn đi, chỉ biết lặng im lau dọn căn phòng, mồm cạy không ra được tiếng nào.

"Đến cuối cùng, rốt cuộc Vương Tông Cảnh đành phải mở miệng trước: "Tiểu Sơn!"

Nam Sơn đang lau chùi cánh cửa sổ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Khi nghe Vương Tông Cảnh gọi cánh tay đưa khăn liền dừng lại, rồi quay người ra sau trả lời: "Cái gì, Cảnh thiếu gia?"

Vương Tông Cảnh hơi chần chờ do dự một lát: "Tiểu Sơn, người làm sao mà lại được lên núi Thanh Vân? Mà lại còn được vào đây nữa?"

Nam Sơn im lặng một hồi mới đáp: "Cảnh thiếu gia, ta cũng không hiểu rõ lắm. Đại khái là trước đó vài ngày khi ta còn ở trong Vương gia thì đột nhiên cha ta dặn phải thu dọn đồ đạc ngay đển chuyển tới núi Thanh Vân. Hơn nữa còn bảo các tiên trưởng ở Thanh Vân Môn ban ân đức cho ta tham gia kì khảo nghiệm để nhập môn."

Vương Tông Cảnh trầm mặc hẳn đi, ánh mắt hơi chớp động nhìn thẳng xuống nền đất, không biết hiện giờ trong lòng hắn đang nghĩ gì. Một lát sau, giọng nói của nó trở nên trầm trầm hơn hẳn: "Mọi người trong nhà đều khỏe cả chứ?"

Khóe miệng của Nam Sơn hơi co quắc, bàn tay cầm khăn cứ miết đi miết lại một ô cửa sổ làm nó trơn bóng đến độ có thể soi gương. Hắn nhìn khung cửa sạch bong trước mặt, trầm mặc một lúc mới nói: "Trong nhà có một biến cố, Vương lão gia đột nhiên bị bệnh nặng mà bất hạnh quy tiên. Hiện giờ Thập Lục gia đang ngồi ở vị trí gia chủ, còn lại mọi thứ khác vẫn như cũ."

Thân mình của Vương Tông Cảnh hơi chấn động, khuôn mặt cũng chợt hiện vẻ khác thường. Hắn nhìn chằm chằm vào Nam Sơn đang in bóng bên khung cửa sổ, khóe môi dùng dằng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mãi một lúc thật lâu sau mới nói: "Có đúng là phát bệnh không? Ta nhớ lúc ta rời khỏi Long Hồ thì đại bá vẫn rất khỏe mạnh. Hơn nữa người còn là tu sỹ tu luyện đạo pháp, theo lý ra phải nên không có bện tật hay ta khí nào dính vào người mới đúng. Làm sao lại có chuyện mắc bệnh rồi chết như vậy?"

Nam Sơn quay lại, trên mặt còn mang theo đôi nết mê man, trước mắt hoàn toàn là một mảng mờ mịt: "Cảnh thiếu gia, điều này ra sao ta không hiểu rõ lắm. Chỉ biết là vào ngày đó trong nhà đột nhiên truyền ra tin tức lão gia mắc bệnh nặng. Cuối cùng người liền đi ngay đêm ngày hôm sau."

Vương Tông Cảnh nhìn lên vẻ mặt người đối diện không nói gì. Còn Nam Sơn lại trầm ngâm một lúc, rồi thở dài tiếp tục dọn dẹp sửa sang lại căn phòng. Không khí giữa hai người trở nên trầm lắng. Vốn là bạn bè cùng nhau lớn lên, chia xa lâu ngày gặp lại nhau phải vui mừng hớn hở mới phải. Vậy mà giờ đây giữa hai người dường như mới xuất hiện thêm một tấm vách ngăn mơ hồ.

Vương Tông Cảnh vẫn ngồi im trên ghế nhìn Nam Sơn bận rộn túi bụi. Tuy vậy nhưng hắn vẫn chẳng có ý định giúp đỡ, vẻ bàng hoàng kinh ngạc mau chóng tan đi, khuôn mặt liền lấy lại sự điềm tĩnh. Chỉ là giờ đây trong ánh mắt mà hắn nhìn Nam Sơn còn chứa thêm một chút ý nghĩa phức tạp.

Đến khi ngóc ngách cuối cùng đã được Nam Sơn lau chùi sạch sẽ, hắn vươn thẳng người dậy, căn phòng chữ thổ bị bỏ hoang lâu ngày thì giờ đây trở nên ngăn nắp tinh tươm. Trong không khí còn mang thêm hơi mát rượi an lành. Đến ngay cả những viên đá lót nền màu xanh cũng sáng bóng hơn rất nhiều. Nam Sơn cảm thấy rất hài lòng, gật gật cái cần cổ, xoay người, bỗng nhiên "a" một tiếng, lại vỗ vỗ sau gáy, cười nói: "Sao mà ta lại quên lấy nước cho ngươi nhỉ, Cảnh thiếu gia đợi ta một chút nhé, ta đi..."

Vương Tông Cảnh lắc đầu rồi đứng lên: "Không cần đâu Tiểu Sơn. Ngươi đi đường xa mới đến nơi, lại phải quẹt dọn nhiều như vậy, hãy nghỉ ngơi một lát đi. Ta ở bên phòng chữ hỏa, ngươi có rảnh thì ghé đến chơi."

Nam Sơn hơi giật mình, "ơ". Vương Tông Cảnh còn hai bước nữa là ra khỏi khung cửa mới ngoái đầu lại nhìn hắn: "Tiểu Sơn, từ hôm nay trở đi đừng có gọi ta là Cảnh thiếu gia nữa."

"A?" Nam Sơn ngơ ngác hỏi: "Tại sao vậy?"

Vương Tông Cảnh nhìn hắn với anh mắt nghiêm nghị: "Nơi này là Thanh Vân Môn, không phải là Vương gia. Hơn nữa lúc này người đã vào biệt viện của Thanh Vân, cũng giống như ta là đệ tử ở nơi này. Từ nay về sau ngươi có gọi thẳng tên ta là Tông Cảnh đi."

Nam Sơn chần chờ một lúc, nhưng nhìn vẻ kiên quyết của Vương Tông Cảnh biết là không thể đổi ý được, cuối cùng mới nhỏ giọng đồng ý. Vương Tông Cảnh gật gật đầu, tiện lúc đi ngang qua liền vỗ vỗ lên vai của Nam Sơn, hắn phát hiện ra bên dưới lớp áo kia là một cơ thể rắn chắc. Xem ra Nam Sơn tuy hơi béo nhưng không phải là loại ỏng mỡ như dáng vẻ bề ngoài. Một ý tưởng chợt xẹt qua đầu, hắn lại nói với Nam Sơn: "Tiểu Sơn, cơ hội để được tham gia khảo nghiệm của Thanh Vân Môn rất khó mới có được. Ta ở đây đã nhiều tháng nên được tận mắt nhìn thấy trong Thanh Vân Môn có rất nhiều tiền bối đức cao vọng trọng mang theo thần thông vô cùng quảng đại bên mình. Nếu có thể được nhập môn, cũng có nghĩa là cả đời sau này của chúng ta sẽ rất tốt đẹp. Cho nên trong hai tháng này ngươi phải chăm chỉ tập luyện, đợi đến một năm sau phải được ở lại núi Thanh Vân.

Thân hình của Nam Sơn khẽ run nhẹ, gật đầu đánh rụp rồi nhìn Vương Tông Cảnh: "Ta biết rồi, Cảnh thiếu... Tông Cảnh. Đến lúc đó hai người chúng ta cùng ở lại nơi này, cùng nhau bái sư học đạo. Đến khi thành tài, lại cùng nhau đi vân du thiên hạ."

Vương Tông Cảnh hưng phấn lộ ra mặt: "Tốt!"

Sau đó liền quay người, đi ra ngoài.

Nam Sơn đứng giữa gian phòng dõi theo dáng người cao lớn của Vương Tông Cảnh đang bước ra rồi ngang qua ô cửa sổ phòng hắn. Mãi cho đến khi tiếng bước chân nhỏ dần, chắc là đã về đến gian phòng chữ hỏa rồi. Lúc này vẻ tươi cười trên mặt hắn liền được thu lại, ánh mắt cũng trở nên mông lung mơ hồ, toàn thân cứ lặng im đứng như vậy thật lâu.

-------===ooo000ooo===-------

Cửa phòng khẽ mở, bản lề gỗ phát ra những tiếng kẽo kẹt. Mà bởi vì cửa sổ thường xuyên được đóng kín nên gian phòng khá tối tăm. Nhưng dù sao thì vào lúc ban ngày căn phòng cũng khá sáng sủa. Vương Tông Cảnh đứng bên khung cửa nhìn vào gian phòng đã sớm quen thuộc với mình, chậm rãi thở dài một hơi não nuột.

Sau đó hắn lại đi đến bên cạnh chiếc bàn, ngồi xuống nhíu mày, như đang suy từ về điều gì đó. Một lát sau ánh mắt hơi chuyển động, nhìn đến giá văn thư, cầm lấy cây bút lông, rồi chậm rãi viết xuông trang giấy trắng hai chữ "Nam Sơn".

Nét chữ của hắn chẳng thể gọi là phóng khoáng bay bổng mà lại rất là bình thường. Này cũng phải, mấy năm qua phải vật lộn nơi rừng rậm nguyên thủy không một bóng người, còn có thể nhớ nổi chữ viết đã là may mắn rồi, nói gì đến chuyện viết đẹp hay không. Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm hai chữ Nam Sơn trong chốc lát, mặt mày vẫn giữ vẻ nhăn nhúm. Hắn suy tư một hồi rồi lại đặt bút xuống viết thêm hai cái tục danh khác là Vương Thụy Vũ và Vương Thụy Chinh.

Lúc này đây sắc mặt của Trương Tông Cảnh càng trở nên âm trầm. Hai cái tên mới viết trên giấy kia, một thì đã chết, một là chú bác trong nhà mới tiếp quyền chấp chưởng gia tộc. Bỗng nhiên hắn vươn tay chụp lấy tờ giấy, vò làm một cục rồi quang qua một bên. Lại tiếp tục ngồi trầm mặc trên ghế gỗ, rồi tiếp tục đặt bút xuống viết ra một cái tên khác.

Nam Thạch Hầu.

Lúc viết ba chữ này, tay đưa bút rất thong thả và ổn định, trên không mặt của hắn không thể tìm ra nét xúc cảm nào. Hơn nữa sau khi viết ba chữ này xong, Vương Tông Cảnh không còn viết thêm bất cứ tên nào khác nữa, mà dừng lại ở cái tên này.

Ánh sáng trong căn phòng đang biến ảo lặng im không tiếng động nào. Tựa như sắc trời bên ngoài đang dần đổi, ánh sáng bắt đầu nhạt đi, màn đêm đang đến dần. Vậy là đã qua một ngày, đang bắt đầu vào buổi tối. Thân hình của Vương Tông Cảnh chìm trong bóng đêm, tựa như đã biến thành một bóng ma hòa chung với màu đen làm một thể.

Thật lâu sau thân hình của hắn bỗng giật thót, tựa như vừa trong trầm tư tỉnh lại. Vương Tông Cảnh từ từ đứng lên, hé mở một khe nhỏ tấm cửa sổ nhỏ nhìn thoáng qua phía ngoài xa xa. Quả nhiên là bầu trời đã trở thành tối om, vậy mà bất tri bất giác đã lại qua thêm một ngày. Hắn khẽ nhíu mày, rời khỏi khung cửa trở về trong phòng. Ánh mắt lại tiếp tục đặt lên tờ giấy đang ở trên mặt bàn, tiện tay đen tờ giấy vò lại thành một nắm, rồi vứt nó sang bên cạnh tờ giấy lúc trước.

Đứng trước bàn, hắn hít thật sâu rồi lắc đầu giễu cười chua sót, miệng tự lẩm bẩm: "Quên đi, có quan hệ gì với ta đâu?"

Hắn hơi gượng cười tự giễu bản thân mình, tay nhặt hai nắm giấy dưới đất lên, ngập ngừng đôi lát, rồi lại cầm bút viết tiếp hai chữ:

Mây đen.

Hai chữ chẳng đầu chẳng đuôi này không có gì đặc biệt. Cho dù là nét bút hay hàm ý cũng chẳng xuất chúng ở điểm nào. Mà cũng chẳng hiểu tại sao Vương Tông Cảnh lại nhìn hai chữ này đến xuất thần. Hơn nữa vẻ mặt của hắn lúc này so với trước đó hoàn toàn bất đồng. Hắn nhìn hai chữ mây đen, khuôn mặt biến hóa vô cùng phức tạp, khi thì giống như đang lo lắng e ngại, lúc thì lại hừng hực khát khao, lại còn có cả đôi chút ý tứ chẳng thể nói bằng lời mà chỉ có thể từ từ nghiền ngẫm.

Bóng đêm mỗi lúc một dày, gian phòng càng lúc càng tối om, dù cho là giấy hay mực cũng đều không thể nhìn thấy rõ lắm. Vương Tông Cảnh bước tới một góc gần đó châm một cây nến nhỏ. Ánh nến linh động nhảy múa trong gian phòng rồi dần an ổn lại, chiếu sáng xung quanh cái bàn nhỏ. Sắc mặt của Vương Tông Cảnh lúc này đã bình tĩnh trở lại. Chỉ thấy hắn nhìn lại nét bút một lúc, sau đó vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiêm cầm tờ giấy trắng hơ lên mép đốm lửa trên ngọn nến. Một lát sau, toàn bộ tờ giấy lúc này chỉ còn là một nhúm tro tàn.

Vương Tông Cảnh lạnh nhạt nhìn một màn này, sau đó lại hơi khẽ buông tay để những mảnh tro rơi xuống chân. Hắn lại giẫm lên làm cho bụi bay toán loạn, tất cả những gì sót lại cứ thế mà tan biến đi mất tiêu. Xong rồi hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực, khẽ đưa nhịp chân. Thuận miệng thổi phù làm ngọn nến tắt mất, rồi không chút do dự nào bước nhanh ra khỏi căn phòng.

Bạn đang đọc Tru Tiên II của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yangzing123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 385

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.