Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Nguyệt Trảm.

Tiểu thuyết gốc · 1911 chữ

Trời đã dịu nắng, con trâu, con bò lúc lắc theo người ra đồng. Lúc này trong căn chòi, Điển vẫn vật vã đau khổ ngồi Luyện, khí tức theo từng nhịp hô hấp đều đều như ẩn như hiện. Bạch Lãng cũng giống như Điển, xếp bằng một góc riêng Tiểu Yêu Cầu vẫn nằm dài lười biếng chơi đùa.

“Chủ Quân, Chủ Quân đến giờ đi làm.” Tiểu Yêu Cầu lanh lảnh thỏ thẻ bên tai.

Mở mắt sau hồi lâu nhập định, Điển ì ạch vác thân mình nặng trịch đứng dậy. Nhăn mặt nói:

“Thật sự phải mang chỗ này đi làm sao.”

“Đúng vậy.” Bạch Lãng từ tốn.

Biết không thay đổi được, Điển đành căn răng chịu đựng. Quãng đường từ chòi ra đồng là lúc tận hưởng thì giờ như ác mộng. Tay chân bị gông cùm phải mất gấp đôi thời gian Điển mới tới nơi, đành rằng là vậy nhưng khi hắn bắt đầu công việc chỉ riêng bước trong đống bùn lầy lội cũng đủ vã mồ hôi.

“Bạch Lãng, anh làm trò con bò gì vậy.”

Nó nhìn Bạch Lãng nhởn nhơ cưỡi trâu nô đùa cùng đám trẻ trâu làm Điển thấy bực, ít ra cũng nên ra giúp hắn một tay một chân mới đáng mặt. Đằng này...

“Chủ Quân không phân phó, nên ta dạo chơi chút.” Bạch Lãng hô to.

Lời như nước mát, Điển hào hứng bì bõm lội lên trên đưa cây liềm cho hắn ý bảo gặt.

“Chủ Quân ngài chắc chứ.” Bạch Lãng cầm liềm hỏi dò.

Điển gật đầu như mổ thóc, Tiểu Yêu Cầu vốn đi đâu không rõ vừa quay lại cũng hùa theo chăm chú nghe chuyện. Bạch Lãng thấy Điển chắc chắn, ném trả liềm lại cho hắn. Tay trái rút kiếm ra.

“Ý gì.” Điển ngơ ngác.

Làm gì có người làm đồng nào cầm kiếm đi gặt bao giờ, đang định hướng dẫn Bạch Lãng vài điều cơ bản thì kì biến xảy ra, lời vốn ra đến lưỡi cũng cuốn trở lại.

Chỉ thấy quanh người Bạch Lãng lúc này gió bắt đầu tụ, thế đứng Bạch Lãng cũng thay đổi, người hơi cúi chân tịnh tiến về trước rồi bất động. Kiếm đặt xuôi thẳng tắp, mũi kiếm hướng về sau. Theo gió càng tụ, thân kiếm rung lên từng hồi ông ông cộng hưởng.

“Phong Nguyệt Trảm.”

Bạch Lãng thấp giọng, người tiến về trước một bước mũi kiếm cũng theo đó vạch một đường vòng cung. Một bước này áp xúc tựa như thái sơn, chỗ đất dưới chân hằn sâu độ nửa gang. Trở lại, kiếm vừa xuất, quanh Bạch Lãng kình khí làm Điển bị thổi ra hai ba bước mới ổn định. Lướt về phía ruộng, từng dải bắt đầu đổ xuống xếp chồng lên nhau. Làm người nhìn kích thích thị giác đến cùng cực.

Dụi mắt hai ba lần Điển mới tin những gì hắn vừa nhìn thấy. Quay qua Bạch Lãng đang tra kiếm vào vỏ, hắn lắp bắp:

“Sao,.. sao ghê vậy.”

“Cũng bình thường thôi.” Bạch Lãng cười nói.

Lời thì khiêm tốn nhưng nét cười thì đến sáu phần lộ vẻ kiêu ngạo. Điển thần người đôi chút, nhìn thanh kiếm cùng khoảnh khắc Bạch Lãng tung chiêu, hắn lại ao ước mình có được sức mạnh như vậy. Quả thật rất oai phong và mạnh mẽ.

“Anh có thể dạy tôi chiêu này được không?” Điển tiến lên hỏi.

“Chiêu này cũng không phải bí mật gì, dạy ngài cũng không sao.” Bạch Lãng nhún vai chấp nhận.

Nghe được Bạch Lãng đồng ý, Điển nhảy cẫng lên. Giờ nào thấy sự mệt mỏi khi đeo tạ, hí hửng chờ mong nhìn về Bạch Lãng. Lúc này, Bạch Lãng dơ ngón trỏ lên, ngón tay phát ra luồng hào quang nhè nhẹ dần chạm vào trán của Điển đúng giữa mi tâm.

Một luồng thông tin xẹt qua Điển, một bảng biểu hiện ra trước mắt:

“Phong Nguyệt Trảm.

Cấp 1: 0%

Mô tả: Tụ gió thành vầng trăng khuyết và chém ra.

Tác dụng: Gây 50 (+0) sát thương trên đường thẳng, phạm vi 100m(?)

Nội Lực: 3

Cooldown: 120’P

Lưu ý: phải học Kiếm Khí trước.

Giới hạn: Không có.”

Học. | Từ Bỏ.

Vẫn giống như lúc trước Tiểu Yêu Cầu đưa cho hắn, chỉ khác lần này không phải là quyển trục mà là tự Bạch Lãng truyền cho và nó là một Skill tấn công. Bất ngờ đôi chút nhưng hắn vẫn chọn Học, dù sao Phong Nguyệt Trảm cũng quá bá. Tiểu Yêu Cầu cũng rất đúng quy trình, lanh lảnh:

“Chúc mừng Chủ Quân học được Skill đầu tiên – Phong Nguyệt Trảm.

Tặng: +1 Kiếm sắt.”

Phẩm chất thanh kiếm này cũng tương tự thanh mà Bạch Lãng đang dùng. Kiếm cầm chắc trên tay, Điển nóng lòng muốn thử Skill đầu tiên. Mở lại skill Phong Nguyệt Trảm, nhấn vào dấu tam giác nhỏ góc phải, khoảng không trước mắt thay thế bằng một hình nhân hư ảo đang diễn luyện. Cũng giống như những gì Bạch Lãng đã thể hiện nhưng với một tốc độ chậm hơn rất nhiều, cánh tay cầm kiếm cũng khác nên cách đặt kiếm cũng khác.

Vừa nhìn, Điển vừa học theo. Hắn khom người, mũi chân tiến dần về trước tay siết chặt chuôi kiếm từ từ áp xúc rồi vung ra theo hình vòng vung đồng thời miệng hô to ba từ:

“Phong Nguyệt Trảm.”

Phong phạm mười phần như Bạch Lãng chẳng qua thực lực lại chưa nổi một thành. Kiếm vung ra chỉ nghe có tiếng vút, hoàn toàn không thấy được chút sát thương nào. Không tin vào mắt mình, Điển lần nữa làm theo những gì mà hắn học được. Kết quả vẫn chỉ là tiếng vút thô lỗ.

Tiếng cười bên tai có chút lớn, nhìn Bạch Lãng nhăn nhở phía xa cộng thêm Tiểu Yêu Cầu bưng miệng khúc khích. Điển thấy bực mình, hắn không khỏi tự hỏi chẳng lẽ do hắn sai cái gì hay do hắn ngu.

Như đọc được những gì Điển nghĩ, Bạch Lãng tiến lại nhỏ giọng:

“Chủ Quân, ngài có phải nên đọc lại Skill không.”

“Đọc lại.” Điển nghi hoặc.

Lật lại bản Skill lúc trước, phải đến lần thứ 5 đọc lại Điển mới biết điểm mình sai. Hắn không khỏi ném kiếm, bực mình nói:

“Bà nội cha nó, Kiếm Khí là cái gì?”

Đến lúc này, Tiểu Yêu Cầu không còn giữ kẽ nữa dúi dụi từ trên không rơi bịnh xuống đất mà lăn lộn cười, Bạch Lãng đứng gần cũng muối mặt ho khan. Nhìn hai tên đáng ghét trước mặt, lại nghĩ vừa xong còn làm trò con bò trước hai con hàng này khiến mặt Điển lúc xanh lúc tím. Hận không thể kiếm tảng đậu phụ để đâm vào chết quách cho xong.

“Các ngươi cười đã chưa.” Điển bực bội nói.

Tiểu Yêu Cầu vẫn vô duyên hệt xưa, khanh khách nói:

“Chưa.”

Muối mặt trước nó, Điển quay qua hỏi Bạch Lãng. Hắn bày tỏ nghi hoặc:

“Bạch Lãng, anh bảo Kiếm Khí là gì.”

Bạch Lãng đứng đắn hơn Tiểu Yêu Cầu, nói đúng hơn là cố cho Điển chút mặt mũi. Hắn ho khan lấy giọng giảng giải:

“Kiếm Khí là tượng trưng cho Kiếm Sĩ, cũng giống như Đao khách có Đao khí, Võ sĩ có Quyền Kình. Người nắm giữ Kiếm Khí uy lực mỗi lần xuất chiêu không chỉ mạnh mà sắc bén vô cùng, hiểu đơn giản từ xa có thể đả thương đối thủ coi như vô hình vô chất cũng không có sai. Muốn luyện Kiếm Khí cần trăm cay nghìn đắng vung kiếm đến khi nào,..”

“Ngừng.” Điển hô to.

Nhìn điệu bộ mê mẩn của Bạch Lãng khi nói về kiếm thuật làm Điển không kiên nhẫn, nó ngúc ngoắc nói:

“Anh nói lạc đề rồi, tôi hỏi Kiếm Khí là gì chứ không phải tác dụng của Kiếm Khí.”

Bạch Lãng gãi mũi có chút xấu hổ, y biết mình hơi nhập tâm khi nói vấn đề này. Để sửa sai, y cầm kiếm rồi vung lên. Một kiếm xẹt qua làm Điển giật thót mình.

“Chủ Quân ngài nhìn.” Bạch Lãng chỉ vào gốc cây trước mặt.

Gốc cây vốn xù xì giờ hằn thêm vết chém, nhựa cũng theo đó ứa ra. Bạch Lãng thu kiếm nói:

“Kiếm Khí là lợi dụng lưc áp xúc của lưỡi kiếm, mũi kiếm để hình thành.”

"Vậy làm sao để luyện ra Kiếm Khí." Điển nghi hoặc.

“Chủ Quân, ngài còn xa mới luyện được.” Tiểu Yêu Cầu lúc này bay đến phụ họa, sau đó còn buông:

“Trước khi học Kiếm Khí, ngài phải học Kiếm Thuật Cơ Bản trước. Tặng Ngài này”

“Kiếm Thuật Cơ Bản.

Mô tả: Kĩ năng luyện kiếm cho người mới học.

- Đâm, Bổ, Điểm, Quét, Đỡ là những động tác cơ bản của mỗi chiêu thức. Luyện thuần thục sẽ học được các chiêu thức cao cấp hơn.

Yêu cầu hoàn thành đủ sẽ có xác xuất 0,0001% thức tỉnh Kiếm Khí.

- Đâm (lv1): Mỗi lần đâm kiếm +1 điểm thành thục Đâm 0/1000

- Bổ (lv1): Cứ mỗi lần chém từ trên xuống dưới +1 điểm thành thục Bổ 0/1000

- Điểm (lv1): Mỗi lần dùng mũi kiếm mũi kiếm vạch một đường +1 điểm thành thục Điểm 0/1000.

- Quét (lv1): Mỗi lần dùng kiếm chém ngang +1 điểm thành thục Quét 0/1000.

- Đỡ (lv1): Mỗi lần dùng kiếm đỡ đòn thành công +1 điểm thành thục Đỡ 0/1000.

Chú ý: Luyện tập quá đà, lao lực tử vong.”

Học. | Từ Bỏ.

Ngán ngẩm trước chuỗi kiến thức phải học. Điển thử người, nghĩ lại thì giờ hắn phải học Luyện Thể Cơ Bản, riêng việc luyện tập cùng làm việc đồng cũng làm hắn mệt chết rồi, lại còn Nhập Môn Luyện, Kiếm Thuật Cơ bản,.. sao nhiều thứ hắn phải học vậy. Cứ tưởng vào đây tránh thoát phải vò đầu trang sách quyển vở, nhưng cũng có khác mấy đâu. Vẫn áp lực, vẫn đè nặng, đến bao giờ hắn mới thoát khỏi sự mệt mỏi này.

Nghĩ một hồi cũng vậy, cũng chẳng thay đổi được gì. Định kiếm Bạch Lãng với Cầu hỏi chuyện thì đã chẳng thấy hai con hàng này đâu nữa. Phải đến khi hướng mắt về xa hắn mới thấy lờ mờ. Hai con hàng này vậy mà lại đi chơi rồi.

“Bạch Lãng, anh quay lại phụ tôi một tay.”

Sợ Bạch Lãng không nghe thấy hắn còn gọi to thêm lại lần nữa, đáp lại chỉ là:

“Chuyện tôi đã xong, việc còn lại ngài tự lo liệu đi.”

Đúng là việc tốt không có, việc xấu cứ đổ dồn. Điển bất lực, dù sao cũng phân phó chuyện ai người đó làm rồi. Đành bì bõm lội xuống thu hoạch, công gặt đã được bỏ công lượm coi như hắn gánh. Bớt được phần nào hay phần đó. Bất tri bất giác hắn tự hỏi, từ lúc nào hắn lại hay nhờ người khác như vậy, trước giờ hắn vẫn một mình làm mọi thứ không phải sao.

Có lẽ, không khí gần đây đã làm hắn thay đổi ít nhiều.

Bạn đang đọc Trống Thiên Quân. sáng tác bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.