Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10.2

Phiên bản Dịch · 2078 chữ

"Chờ một chút." Biết rõ đây rất có thể là mánh khóe lừa gạt của cô... không, là khẳng định 99%, nhưng hết lần này tới lần khác lại còn sót 1%, khiến cho trái tim hắn vô tình bị nhéo một cái.

"Làm gì?" Cô hít hít mũi, vẻ mặt mười phần đáng thương.

Hắn không được tự nhiên mà bước tới, nghiêng người hôn lên môi mềm: "Vậy có được không?"

"Tôi có thể yêu cầu lâu thêm chút nữa, dùng sức thêm chút nữa, sâu hơn chút nữa được không?" Vốn tưởng rằng sẽ đổi lại một câu "được voi đòi tiên", không ngờ hắn lại yên lặng trong chốc lát, rồi nghe lời cúi đầu xuống, hôn cô.

Lúc này, là một cái hôn thật dài, hơn nữa còn do hắn nắm quyền chủ đạo.

Hắn mút lấy môi trên trước, rồi đến môi dưới, nhẹ nhàng gặm cắn, chọc cho cô ngứa ngáy, há mồm muốn kháng nghị, lúc này hắn mới thuận thế mà xâm lấn.

Hắn nhớ, cô có một cái răng khểnh, rõ ràng là giai nhân tuyệt diễm, cái răng khểnh này lại khiến cho cô mỗi khi cười có thêm vài phần ngây thơ, mang theo khí chất vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ, vừa vô tội lại vừa chọc người, vô cùng mâu thuẫn. Hắn nhẹ nhàng liếm láp cái răng khểnh kia, cô khó nhịn, vươn người đón nhận, chạm vào lưỡi của hắn, lúc này hai cái lưỡi mới triền miên...

Nụ hôn của hắn không nỏng bỏng như lửa giống cô, âm ấm, từ từ, tích lũy từng chút một, kéo dài mà sâu sắc.

Thật lâu sau, hắn mới buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng.

"Vậy đã đủ chưa?"

"Không đủ mà." Cô lòng tham không đáy, muốn hôm trộm thêm mấy cái, khiến hắn phải nghiêng đầu tránh đi. Cô bất mãn chu mỏ, che ngực nửa thật nửa giả mà ai oán: "Phượng Diêu, tôi thật sự rất yếu ớt, tôi cần dương khí...'

Đủ rồi đó! Cô là nử quỷ sao? Còn nói dương khí nữa chứ!

"Lần trước là đan bản mệnh của em ở trên người tôi, lần này là sao đây?"

"Cậu biết rõ, tôi nhờ cậu độ trì mới có thể hóa thân thành người, tôi lại không có lúc nào là chăm chỉ tu hành..."

Còn dám nói. Ham ăn biếng làm, thực không thể tha.

Cô thừa cơ làm ổ trong ngực hắn, yếu ớt dựa vào: "Nhân gian thật không phải chỗ cho người ở mà, sống lâu khó tránh thân thể khó chịu, lúc trước lâu lâu tôi lại về Linh sơn nghỉ ngơi lấy sức một lần, nhưng giờ tôi lại sợ cậu không tìm được tôi..."

Nói tới nói lui, toàn bộ đều thành lỗi của hắn sao?

Phượng Diêu chả có cách nào với hành động già mồm át lẽ phải của cô: "Kết luận?"

"Cậu là do linh khí trời đất trên Linh sơn tạo thành, trên người cậu có hơi thở của nó, đến gần cậu cũng giống vậy..."

"Là sao?" Trong lúc nhất thời, hắn không thể phân rõ câu nào là thật, câu nào là giả.

Lúc trước cô vừa gặp mưa đã lao ra ban công nhảy múa mê hoặc hắn, thân thể có mạnh khỏe hơn nữa cũng không chịu nổi cô chơi đùa như vậy, nhìn bộ dáng yếu ớt không còn sức lực của cô, hắn nhất thời có chút dao động.

Nếu đúng theo lời cô nói thì, cô được năm giọt máu tươi của hắn độ trì, khí tức của bọn họ quả thật có thể tương hợp với nhau, chuyện này hắn hoàn toàn không thể phản bác.

Hắn quá chuyên chú suy tư, không chừa lại chút thần trí nào, để cho tay ngọc thừa cơ tấn công ***g ngực, trong nháy mắt đã cởi áo, đè xuống giường, tất cả động tác đều được làm liền mạch, mà cô gái dạng chân ngồi trên người hắn lại đang bày ra tư thế quyến rũ mê người, hôn xuống từng tấc da trên người hắn.

Bụng dưới của Phương Diêu căng thẳng, dần nóng lên. Nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể nào không chút động lòng được.

Hô hấp dần trở nên dồn dập theo cử động của cô, hắn thở dốc, đưa tay ôm lấy cô, xoay người áp ngược cô xuống giường, cởi giáp đầu hàng, binh bại như núi đổ.

Hắn không biết được, thì ra mình cũng có một mặt phóng túng đến vậy.

Hồi tưởng lại cảnh tưởng kích tình vừa trải qua, hắn liền xấu hổ đến không chốn dung thân.

Mà cô gái vừa ăn uống no say kia, giờ lại đang ngồi dựa vào mép giường, cả khuôn mặt đều hồng hào tươi tỉnh, làm gì còn chút sắc trắng nào nữa? Cũng chỉ thiếu điều chưa cầm cây tăm mà xỉa răng thôi.

Hắn vô cùng hoài nghi mình đã bị cô lừa rồi...

Hết lần này tới lần khác, bây giờ hắn chỉ là người, cái gì cũng không hiểu, cô nói cái gì cũng chỉ có thể chấp nhận cái đó...

Nghĩ đến chuyện này, lòng hắn không cách nào cân bằng được.

"Vậy là hiện giờ em đã không còn vấn đề gì rồi?" Ít nhất thì cũng không phải nghe cô dùng giọng nữ quỷ nói "Tôi thật yếu ớt" nữa.

"Cũng không tệ lắm, nếu có thể làm thêm lần nữa thì càng tốt hơn."

"..." Đơn giản là... buồn cười!

Hắn bực mình trừng cô một cái: "Đồ lừa đảo!"

"Đúng đó." Không lừa gạt tiền bạc, chỉ chuyên lừa gạt sắc đẹp của hắn.

Còn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, hắn sẽ hộc máu. Cô gái này hoàn toàn không biết cái gì gọi là liêm sỉ!

Hắn xuống giường mặc lại quần áo, cô ngồi sau lưng đột nhiên mở miệng: "Rõ ràng cậu cũng rất quan tâm tôi."

Lo lắng cô sẽ gặp chuyện không may, cho dù biết cô đang lừa gạt hắn, chỉ cần có 1% khả năng, hắn cũng không dám mạo hiểm, tình nguyện để cô lừa gạt.

"Em đắc ý lắm sao?" Hắn lạnh lùng trừng cô một cái, không cách nào không cảm thấy ảo não. Hắn thật sự bị cô ăn đến không còn mảnh xương.

"Không phải đắc ý, là vui vẻ. Phượng Diêu, tôi thật sự rất yêu cậu. Cho dù trước kia tôi đã từng làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn, đúng hay không đúng, cũng chỉ vì nguyên nhân này mà thôi, cho nên, cậu có thể nhìn vào điểm này mà tha thứ cho tôi được không? Tôi đảm bảo sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tôi thật sự không muốn rời khỏi cậu nữa đâu."

Ngón tay đang cài nút áo chợt dừng lại, sau đó lại tiếp tục cài cho xong, hắn mới xoay người: "Vậy em cho rằng tôi đối với em thế nào?"

Cô dừng một lát, không trả lời ngay.

Có thể thấy được, đáp án này cô cũng không chắn chắn lắm.

Bọn họ có quan hệ chủ tớ, có đôi khi cô có cảm giác mình là vật cưng mà hắn nuông chiều, nhưng hắn lại cưng chiều cô nhiều hơn bất cứ ai, mỗi lần cô ham chơi, lười biếng, hắn cũng chỉ để tùy ý cô, gần như là cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, khiến cô được cưng chiều mà kiêu ngạo đến mức gần như quên mất ai mới là chủ tử...

"Tôi hiểu tâm ý của em, nhưng em vẫn chưa hiểu tôi." Phượng Diêu nhìn cô, trả lời rất khẽ.

Có ý gì?

Phượng Diêu mở tủ đầu giường, lấy mấy viên cầu phát sáng mà ngày đó đem từ nhà cô về ra.

"Em nói xem, vì sao tôi lại muốn em thu hồi những thứ này?"

"Không phải là muốn phạt tôi sao?" Ử, được rồi được rồi, là muốn tôi luyện cô, muốn cô phải độc lập, kiên cường hơn nữa!

"Những chữ này, em giải thích thế nào?"

"Ta oán ngươi, đừng tìm." Cô vẫn luôn cho là như vậy.

Hắn lắc đầu, mở hủ thủy tinh ra, từng quả cầu bay lơ lửng trên không trung. Hắn vươn tay, mấy quả cầu cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, như có linh tính xếp thành một hàng dài, lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.

Cô há mồm, ngạc nhiên nhìn lại hàng chữ sau khi đã được sắp xếp.

Đừng oán

Tìm ta

"Còn dư một chữ "ngươi"!"

Vầng sáng trong lòng bàn tay dần ngưng tụ, chữ mấu chốt thu được từ trên người Chu Hiểu Ý liên kết với chữ "ngươi" kia.

Trong nháy mắt, sương mù ngập tràn trong hốc mắt, một câu cô cũng không thốt ra được.

"Còn có nghi vấn gì nữa không?"

"Không có, không có! Không còn gì nữa hết." Cô nhào tới trước, dùng sức ôm chặt hắn.

... yêu ngươi

Cô đần thật! Thật sự rất đần, đến tận bây giờ mới lĩnh ngộ được tâm ý của hắn.

Lâm Giang nói rất đúng, hắn đã vì cô mà hao phí rất nhiều tâm tư.

"Từ nay về sau, không cho phép bỏ rơi tôi, nói đi là đi nữa, bây giờ, tôi thật sự không có cách nào đuổi theo bước chân của em nữa.."

Cô dùng sức hôn hắn: "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, tôi thề."

"...Ừ" Tiếng trả lời mơ hồ chìm giữa răng môi quấn quít.

"Phượng Diêu..." Nhớ tới chuyện gì đó, cô thoáng lui ra, muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì?" Ấp a ấp úng như thế thật không giống cô.

"Vậy... Lâm Giang..." Rất sợ lại chọc giận hắn, lúc ấy nhìn hắn có vẻ không vui.

"Em hi vọng tôi không thu hồi lại Nguyên Linh đan trên người hắn?"

"Ừ, tôi rất rất có lỗi với cậu ta, nếu không vì tôi, cậu ta cũng sẽ không gặp Chu Ninh Dạ... Cậu biết không? Lúc trước cậu ta vô cùng thê thảm, tôi đã đồng ý sẽ đền bù cho cậu ta, đời này, để cậu ta ở bên Chu Ninh Dạ đến già, cho nên..."

Cái này gọi là gì? Của người phúc ta (Ý nói lấy của cải của người khác để làm việc tạo phúc cho mình)? Cô cũng biết cách cho ân huệ thật đó!

Phượng Diêu bất đắc dĩ thở dài. Họa là do cô gây ra, nếu hắn không đi gánh hậu quả, thì ai gánh?

Cho dù không vì chuộc tội, chỉ với một tiếng "anh rể" kia, hắn còn có thể nhẫn tâm được sao?

"Em có biết... nếu thành toàn cho bọn họ đi đến đầu bạc, tôi sẽ phải đối mặt với sinh lão bệnh tử không."

Cô dùng sức lắc đầu, vội vàng nói: "Sao tôi cỏ thể vì bảo vệ Lâm Giang mà hi sinh cậu được chứ, đó là vì cậu còn có những thứ này." Cô cầm lấy một quả cầu phát sáng, giơ lên trước mặt hắn.

Khi đó cô cố gắng tìm tụi nó về như thế, chính vì để có một ngày tìm thấy hắn, giúp hắn có tiên thuật hộ thể, có thể ngăn được sinh lão bệnh tử của loài người.

"Những thứ này là do chút pháp lực cuối cùng của cậu để lại, có nó bảo vệ, muốn sống sót qua mấy thập niên ngắn ngủi của loài người rất đơn giản."

"Thật sao?" Hắn xòe lòng bàn tay ra, toàn bộ quả cầu đều chìm vào lòng bàn tay hắn, biến mất tăm tích.

"Phượng Diêu, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ luôn ở cạnh cậu, cậu không cần phải đuổi theo, tôi sẽ luôn đi theo bước chân của cậu." Cánh tay nhỏ bò lên hông hắn, cô nhẹ nhàng cam kết.

Ánh mắt hắn dịu xuống, thoảng ý cười, vòng tay ôm cô, nghi ngờ đều tan biến hết.

Một cái ôm không còn bất cứ băn khoăn nào.

Sau này, cũng sẽ như thế, nắm chặt tay, gắn bó với nhau, bất luận trên trời hay dưới đất.

Hoàn

Bạn đang đọc Trọng Sinh của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.