Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Thủ đô, đầu tháng hai, tuyết vẫn rơi đầy trời, tạo lên một vùng trắng xóa vô tận. Năm nay, thời tiết giống như lạnh hơn rất nhiều.

Bên trong bệnh viện tâm thần, Cấm Bạch trên người chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng xanh sọc trắng rộng thùng thình. Có lẽ vì một thời gian dài ăn uống thiếu dinh dưỡng, dáng người cô trở nên nhỏ gầy khác thường. Lúc này, khóe miệng đang trào ra từng tia máu của cô nhếch lên một độ cong có chút quỷ dị, đôi mắt nhiễm màu đỏ sậm càng thêm mị hoặc. Giờ phút này, máu tươi đã đem đôi môi cô nhuộm đỏ, giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp đang nở rộ, cùng với vết thương chồng chất trên người tạo lên vẻ đẹp mong manh, yếu ớt.

Đây là một phòng giải phẫu được trang bị những dụng cụ tiên tiến nhất. Cả hai tay và hai chân của cô đều bị xích sắt cố định trên bàn phẫu thuật, không thể động đậy. Bởi vì suốt một thời gian dài tay chân không hoạt động nên cơ bắp trở nên héo rút, chân tay cô chất đầy những vết siết do bị xích lâu năm.

Có mấy người bác sĩ khoác áo blouse trắng cùng y tá mang theo bệnh án đi tới, cực kỳ thô bạo bóp hàm bắt cô mở miệng, rồi đổ thuốc nước vào, sau đó một y tá cầm kim tiêm tiêm vào mạch máu dưới lông mày của cô.

- Cấm Bạch, cô thành thật một chút cho tôi, người nhà cô tới thăm.

Bác sĩ dùng ánh mắt như đang nhìn người chết nhìn xuống Cấm Bạch, cười lạnh đi ra ngoài. Sau đó, một cô gái đi vào...

- Đã lâu... không gặp...

Cấm Bạch cũng cảm nhận được, ngẩng đầu, cười ha ha ha, giọng cười khàn khàn cực kỳ khó nghe, nhưng nụ cười lại diễm lệ đến cực điểm, còn cất giấu một loại âm trầm lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

Thiếu nữ đứng trước mặt Cấm Bạch có bộ dạng giống cô tới bảy phần, trên người mặc chiếc váy trắng, tỏa ra khí chất tươi đẹp vô cùng động lòng người, cực kỳ lóa mắt, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, gần như trong suốt, lông mi rung động, hàm chứa nước mắt, yếu ớt làm người khác đau lòng.

- Em vẫn tốt chứ, em vẫn nhận ra chị đúng không?

Chị ta tiến lên bắt lấy tay Cấm Bạch, khuôn mặt tràn ngập quan tâm cùng kích động. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, mỗi chỗ chị ta chạm vào đều là vết thương đang chảy máu của cô.

- Chị còn chưa chết, sao tôi dám quên chị, Cấm Nguyệt.

Cấm Bạch mở miệng khàn khàn nói.

- Không cho phép cô nói chuyện như thế với Nguyệt Nhi.

Cha Cấm đi lên, quăng cho Cấm Bạch một cái bạt tai.

Rất nhanh, gương mặt Cấm Bạch liền sưng lên, máu tươi lại không ngừng từ miệng tràn ra, nhưng cô giống như không cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ nhổ ra một búng máu, nụ cười vẫn diễm lệ như cũ.

- Ha...

Cấm Bạch vui vẻ nhếch khóe miệng, nhìn thoáng qua ba người trước mặt, ba người này đều là người thân của cô, một người là cha cô, một người là mẹ cô, một người... là chị gái ruột lớn hơn cô một tuổi, Cấm Nguyệt. Nhưng là bọn họ vẫn luôn trông ngóng một việc, đó là cô chết. Bởi vì Cấm Nguyệt bị bệnh tim, cha mẹ cô mới sinh cô ra, chính là muốn lấy tim của cô thay cho Cấm Nguyệt.

Lúc cô biết được việc này, cuối cùng cũng hiểu vì điều gì mà từ nhỏ tới lớn, cha mẹ bọn họ đều không quan tâm cô, dù chỉ liếc mắt một cái cũng không, để mặc cô bị người bắt cóc, bị người lừa bán, bị người bắt nạt, bị người đánh đập. Nếu không vì con gái của họ cần trái tim đang đạp trong lồng ngực này của cô, chỉ sợ dù cô nhận hết đau khổ rồi chết ở bên ngoài, họ cũng sẽ không thèm cứu cô.

Mà người con trai duy nhất mà cô yêu, ngay từ lúc bắt đầu liền yêu Cấm Nguyệt. Sau khi anh biết được cô lên kế hoạch chạy trốn, liền tự tay đưa cô vào bệnh viện tâm thần, cầm tù tám năm, chỉ vì muốn cô phát điên, chờ đợi thời cơ tốt nhất để cấy ghép tim.

- Cấm Bạch, cô làm sao có thể ác độc như vậy, chị gái cô cần trái tim của cô, nhưng cô lại không cho, muốn đưa chị cô vào chỗ chết.

Đây chính là lời nói của người con trai mà cô yêu sâu đậm kia...

- Cấm Bạch, cô phải biết rõ thân phận của mình, cô chẳng phải là thứ gì cả, giá trị tồn tại duy nhất của cô, chính là trái tim của cô phù hợp với chị cô.

- Cấm Bạch, bất kể là cái gì, chị gái của con muốn, con nhất định phải nhường, mà đồ đạc của chị con, con không được phép đoạt, cũng không được nghĩ tới, con không có tư cách.

- Chúng ta cho cô cuộc sống, giờ muốn cô chết, cô có lời gì mà oán giận?

...

Đây là lời nói của cha mẹ ruột thịt đã sinh ra cô.

Đây tất cả đều là chuyện cười.

Rõ ràng cô cũng là con gái họ, cô vẫn luôn cho là bản thân làm không tốt, không ngừng cố gắng, nỗ lực học tập, kế thừa sự nghiệp của họ, trở thành một pháp y ưu tú, đem lại niềm tự hào cho bọn họ, nhưng tất cả đều vô dụng, cho tới tận bây giờ trong mắt họ vẫn không có cô. Mỗi lần nhìn thấy họ, thứ chào đón cô chỉ có ánh mắt như đang nhìn một vật chết tràn đầy chán ghét, bởi trong mắt họ, cô căn bản không phải là người, chỉ là một cái kho bảo quản bộ phận cấy phép di động cho con gái họ mà thôi.

Cấm Nguyệt cướp đi tất cả của cô, mà mạng sống là thứ cuối cùng cô có cũng sắp bị cướp đi.

- Hôm nay chuẩn bị móc tim của tôi ra thay cho cô ta rồi sao.

Ánh mắt nhàn nhạt liếc Cấm Nguyệt, Cấm Bạch giọng điệu bình thản, giống như đang bàn luận thời tiết tốt hay xấu, khiến lòng người tự dưng run rẩy. Không biết vì cái gì, nhìn thấy ánh mắt này, Cấm Nguyệt cảm thấy lạnh cả người, đè xuống cảm giác không thoải mái, thân thể run rẩy một chút, sau đó nhìn lên, ánh mắt mang theo vài phần không đành lòng, nắm chặt tay, thân thể rung động, con ngươi lại buông xuống, ở chỗ không ai nhìn thấy, đáy mắt hoàn toàn bị bao phủ bởi sự hưng phấn, ngay cả khóe miệng cũng đều không tự chủ được mà nhếch lên mấy phần.

- Chuẩn bị xong.

Có mấy người mặc áo giải phẫu đi từ cửa vào, ra hiệu với mẹ Cấm và Cấm Nguyệt, rất nhanh, Cấm Nguyệt hiểu ý liền đi thay quần áo, nằm trên một bàn giải phẫu khác gần đó.

Cấm Bạch nở một nụ cười thiên chân đến cực điểm, nhìn người con trai cầm dao giải phẫu chuẩn bị rạch lồng ngực của cô, đây là người mà cô yêu nhất, bây giờ anh đang dùng ánh mắt cưng chiều trấn an Cấm Nguyệt, nhưng khi quay lại nhìn cô liền biến thành lãnh đạm chán ghét.

Ha ha...

Cấm Bạch nhắm mắt lại, cô không được tiêm thuốc gây tê, dao chậm rãi đi xuống cắt mở làn da, đau đớn thấu tận xương tủy, thậm chí cô còn có thể cảm giác được trái tim đang đập kia bị móc ra. Mà cha mẹ ruột của cô mặc áo cách ly đứng một bên lo lắng nhìn Cấm Nguyệt bị tiêm thuốc tê, từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía bên này.

Thật lạnh quá, thật sự là cực kỳ đau đớn, loại đau đớn này, làm thần trí của cô trở nên đặc biệt rõ ràng, rồi lại tan rã, cô sẽ chết.

Thật đúng là, không cam tâm, hận ý mãnh liệt lại bùng lên...

Khi ý thức cuối cùng sắp tiêu tan, Cấm Bạch nghe thấy trong đầu xuất hiện một âm thanh.

- Tích tích tích... Phát hiện kí chủ, độ phù hợp đạt trăm phần trăm.

- Đang tiến hành ràng buộc linh hồn, trói buộc kết thúc...

- Kí chủ sắp chết, tìm kiếm thân thể phù hợp...

- Leng keng... Đã tìm được thân thể phù hợp, đang tiến hành trói buộc...

...

- Nói cho mày biết, đừng có giả chết, đứng lên cho tao.

Giống như có người đang dùng roi quất vào người cô, đau đớn nóng rát vô cùng, Cấm Bạch mở to mắt, cố nhịn đau, nhìn hoàn cảnh bốn phía xa lạ.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Vào Hào Môn: Vợ Yêu Pháp Y Đừng Hắc Hóa của Phi Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi keira_yatashi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.