Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1003 chữ

Khi mẹ mất bố nói với tôi mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi

khi bố mất các cô chú họ hàng nói với tôi sau cơn mưa trời lại sáng Nhưng chính những người khuyên tôi lạc quan lại là người từ bỏ tôi đầu tiên,bố mẹ họ hàng lần lượt rời xa hắt hủi tôi, tôi lưu lạc đầu đường xó chợ hết bán vé số,đánh giày rồi xin ăn khi ấy tôi vừa tròn 8 tuổi, một cô bé 8 tuổi đang trong độ tuổi được yêu thương chăm sóc bảo vệ nhưng lại phải đối mặt với những dối trá của cuộc đời biết phải làm thế nào để sống trong thế giới không có tình người này.Tôi tích góp tiền từng ngày để đợi ngày cuộc sống sẽ bước tới ánh sáng ,lớn tí tôi đã có thể phụ việc cho người khác trong thành phố .

Năm 18 tuổi tôi đã thuê cho mình một căn nhà không phải sống trong gầm cầu nữa ,lúc này tôi đã trở thành một cô gái xinh đẹp đôi mắt to tròn đen như mực ẩn chứa trong đó là sự tàn khốc vô cảm trước cuộc đời, mái tóc đen dài óng mượt, thân hình hơi gầy nhưng vẫn có đường nét cơ thể rõ ràng nếu được bổ sung đầy đủ dưỡng chất thì chắc cô đã không phải như thế này.

Tưởng chừng như ông trời đã buông tha cho cô nhưng không một hôm khi đi làm về muộn mở cánh cửa ọp ẹp rách nát của mình cô đã bị bịt miệng bởi những tên biến thái sống gần đó chúng lôi cô xềnh xệch vào nhà mà những phản kháng của cô chỉ là vô nghĩa cô cầu xin chúng hãy buông tha cho cô nhưng không chúng đã làm những hành động bẩn thỉu với cô hết tên này đến tên khác đến khi cô đau khổ mệt mỏi phải tắt thở chúng cũng không dừng lại.

Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chết đi lại thoải mái đến vậy cơ thể như đang nằm trên một lớp thảm lông cừu mềm mại xung quanh còn có mùi sữa mẹ thơm dìu dịu, khoan đã, tôi mở bừng mắt dậy xung quanh thật sáng sủa có những chú ngựa con trôi lơ lửng trên đầu tôi cố gắng giơ tay mình ra nắm lấy, đó là bàn tay của một đứa trẻ mũm mĩm trắng như sứ dưới ánh sáng mặt trời.

Bỗng một bàn tay to lớn bế tôi dậy khỏi chiếc tổ ấm áp của mình ,là cha, người mà tôi từng căm ghét nhất vì đã bỏ tôi lại một mình không nơi nương tựa nhưng khi được gặp lại ông nhìn vào đôi mắt đầy ý cười hạnh phúc của ông tôi không kìm được níu vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp của ông bao nhiêu tình thương cha không kìm giữ được tuôn trào mà ra .Ông cười tươi quay sang người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi tựa người trên ghế salon đọc sách, máy tóc đen óng ả xõa ra ôm tròn lấy thân hình quyến rũ của bà:

“Em thấy chưa Tiểu Vân rất thích anh đó.”

Nghe tiếng gọi của chồng bà để quyển sách xuống để lộ khuôn mặt như tranh vẽ đôi mắt như bảo thạch sống động giọng bà nghe còn hay hơn tiếng chim hoàng anh hót:

” Oa Oa em bị ra rìa rồi “nói vậy thôi nhưng mắt bà chan chứa đầy tình yêu thương, mẹ,tôi nhoài cả người phía trước hai tay đưa ra hướng về phía trước dòng nước mắt chảy dài.Bà bước về phía trước ôm tôi vào lòng :

“Con gái mẹ khóc mà cũng biết giữ hình tượng quá ta!”

Mắt tôi cay cay ba, mẹ hai người đã trở lại,tự hứa với lòng mình tôi sẽ không để ai cướp họ đi cho dù thiên hoàng lão tử cũng không được, để làm được thế tôi phải trở nên thật mạnh mẽ.

Kể từ lúc đó tôi lớn lên không như những đứa trẻ bình thường khác,một tuổi đã biết đi,hai tuổi biết đọc sách đến năm bốn tuổi tôi đã đọc được tất cả số sách mà mình tìm được, năm tuổi thuê sư phụ quy ẩn trong núi về dạy võ chẳng biết mẹ tôi làm sao mời được ông ấy, tôi chỉ xin mẹ mời một người dạy võ thường thôi nhưng người dạy tôi lại là một người có võ công siêu cao,biết thuật khinh công.Năm tám tuổi tôi đã đạt tới đẳng cấp đai đen tam đẳng nhưng thảm họa kiếp trước vẫn chưa xảy ra có lẽ việc tôi trọng sinh đã làm xáo trộn móc thời gian mọi việc sẽ xảy ra nhưng không phải bây giờ thế là tôi yên tâm gây dựng cơ ngơi cho riêng mình,phấn đấu để đứng trên đỉnh cao của xã hội, người không phạm ta ta không phạm người, nếu dám đắc tội với tôi thì người đó chết chắc.

Sẽ chẳng còn ai dám phạm tôi, hãm hại những người tôi muốn bảo vệ. Từ nhỏ tôi đã biết mình muốn gì,tôi không đến trường học hành như những đứa trẻ khác mà đi cùng bố đến công ty để học hỏi ,công ty R lớn nhất ở Mỹ do chính tay ba tôi gầy dựng nên và tất nhiên do ông làm chủ tịch ,nhớ trước kia công ty lớn thế này mà chỉ sụp đổ trong một đêm nhất định là bị người khác hại tôi nhất quyết không tha cho kẻ đó, tôi cứ đi dạo loanh quanh hết hỏi cái này tới hỏi cái kia tích cực học tập ai cũng chỉ bảo tận tình cho tôi dù rằng không ai tin tưởng tôi đến đây dể học tập chắc là chủ tịch đã nhắc gì đó, có bố làm chủ tịch sướng thật.

Bạn đang đọc Trọng sinh mới biết sống sao sáng tác bởi phungnghichthienha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phungnghichthienha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.