Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biệt Ly.

2320 chữ

"A,...no quá,.".sau bữa ăn thanh niên thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng có chút phình lên của mình nói.

"Chàng nghỉ ngơi đi để một mình ta dọn được rồi",..thiếu nữ một bên đứng lên dọn dẹp nói.

"Để ta giúp nàng,không nói ngoa với nàng ta cũng là một tay rửa bát không tâm thường a",..thanh niên xung phong nhận việc,còn một bộ tự hào với tài nghệ rửa bát của mình.

Phốc,,..thiếu nữ không thể nhịn được phốc một cái cười ra tiếng,không còn gì để nói nhìn lấy thanh niên,làm gì có ai tự hào vì mình rửa bát giỏi chứ,hắn đúng là độc nhất vô nhị mà.

"Ô ô,...xem ta đây",..thanh niên một bên phấn đấu quên mình,kỹ năng rửa bát thần thánh đã được hắn phát huy tới mức đăng phong tạo cực.

Thiếu nữ một bên hứng thú vô cùng nhìn lấy hắn,tiếng cười khúc khích không ngừng truyền ra.

"Haha,..xong xui",..khi một cái đĩa cuối cùng được xếp vào ngăn,rhanh niên cười lớn nói.

"Thật hết nói với chàng,bây giờ thì đi nghỉ ngơi được rồi chứ",..thiếu nữ bắt đắc dĩ nói.

"Hì hì,chúng ta ra ngoài tản bộ chút đi",...thanh niên cười hì hì nói.

"Không được,chàng có mấy cái áo bị rách rồi,ta phải vào vá lại",..thiếu nữ lắc đầu nói.

"Cái đó để sau cũng được mà",..thanh niên chu mõ nói.

"Được rồi,ra ngoài chơi đi",..thiếu nữ như dụ dỗ tiểu hài tử nói.

"Được rồi",..thanh niên gần như mất hết hứng thú nói.

Haiz,..thấy hắn chịu rời đi,thiếu nữ rõ ràng thở dài một hơi.

Trở về phòng,thiếu nữ nhìn lấy lụa đỏ,sau đó tay phải giơ lên nhẹ vẫy một cái,như có một lực lượng vô hình điều khiển lấy lụa đỏ,nó từ từ bay lên,sau đó phân thành nhiều mảnh lớn nhỏ khác nhau vô cùng ngay ngắn,tay trái nàng lại lật,từ trong tay áo lại có vô số chỉ vàng bay ra,sau đó dưới sự điều khiển của nàng kết thành hai bộ quần áo,phía trước còn có long phường đồ án được thêu từ chỉ vàng vô cùng tinh xảo.

Lực lượng vô hình biến mất,nàng đưa tay ra gọn gàng tiếp lấy chúng,sắc mặt nàng hồng nhuận phơn phớt ôm lấy chúng,trong mắt trào ra những giọt nước mắt hạnh phúc.

"Nương tử hôm nay có vẽ hơi lạ a",..bên ngoài nhà gỗ,thanh niên lúc này vừa đi một bên lại thì thào nói nhỏ.

Đi loanh hoanh một hồi,thanh niên liền mất đi hứng thú,dù sao hắn là muốn cùng nương tử của mình tản bộ,không có nàng đi cùng hứng thú nhất thời liền không có. Nhìn lên trời thấy mặt trời cũng đã xuống núi liền quay người trở về.

Hả,..thanh niên vừa mở cửa vào nhà liền giật mình đứng tại chỗ,bởi vì trong nhà lúc này có không ít thay đổi so với trước khi hắn đi dạo,trong nhà đèn lòng đỏ treo cao,bài trí cũng thay đổi không ít.

Ké,..t,...t..... Lúc này cửa phòng mở ra,thiếu nữ với một thân trang phục đỏ mà nàng đã may lúc nãy bước ra,trên tay còn cầm lấy một bộ y phục dành cho thiếu niên.

"Nương,..nương tử,nàng đây là",..thiếu niên ngây ngốc cả người,bởi vì y phục mà thiếu nữ đang mặc trên người lúc này không phải cái khác,nó đúng là tân nương hỷ phục,mà trên tay nàng thanh niên đoán không lầm thì phải là hỷ phục dành cho tân lang.

"Lâm Động,thời gian qua chúng ta đã có rất nhiều niềm vui và ấm áp với nhau,nhưng kể cả ta và chàng đều hiểu,chúng ta vẫn chỉ là một đôi phu thê hữu danh vô thực",..thiếu nữ nhìn thanh niên nhẹ giọng nói.

"Nương,..Thanh Trúc có phải nàng",..thanh niên lúc này trong mắt đã không còn vô tư như lúc nãy nữa,trong mắt tinh quang hoàn toàn thay đổi,như nhận ra cái gì nhìn thiếu nữ nói.

Hai người này không phải ai khác,mà chính là Lâm Động và Lăng Thanh Trúc,sau ngày hôm đó,quan hệ của hai người dường như được vô hạn rút ngắn,cả hai sống cùng nhau trong căn nhà gỗ này,giống như bao đôi phu thê thôn dã bình thường khác,Lâm Động ban ngày đi săn,còn Lăng Thanh Trúc thì quán suyến nhà cửa,chuẩn bị sẵn bữa ăn chờ hắn trở về,không biết hai người quá nhập tâm hay bọn họ đã thực sự quên đi thân phận của mình,không biết từ bao giờ mà hai người đã không còn sử dụng đến sức mạnh của mình,kể cả ý phục và đồ dùng cũng do Lâm Động dùng thú rừng mình săn được đến thôn xóm gần nhất đổi về. Nếu có ai đó nhìn thấy chắn chắn sẽ cho rằng hai người là một đôi phu thê vô cùng hạnh phúc. Nhưng chỉ có hai người mới biết cho đến hiện tại hàng ngày Lâm Động vẫn một mình ngủ trên chiếc giường tre bên ngoài,hai người vẫn chỉ là một đôi phu thê hữu danh vô thực mà thôi.

"Thanh Trúc,nàng nguyện ý cùng ta kết thành phu thê thật chứ",..Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc âm thanh vô cùng kích động nói. Ước mơ đời trước khi hắn còn là Sở Thiên chưa kịp hoàn thành,hôm nay sẽ được như nguyện sao.

Ừm,..Lăng Thanh Trúc đỏ mặt lí nhí đáp.

"Thật,..thật tốt quá,"..Lâm Động không kèm được kích động,nhanh chân bước tới ôm lấy Lăng Thanh Trúc xoay tròn trên không trung.

"Được rồi,thả ta xuống,chàng mau đi thay vỉ phục đi",..Lăng Thanh Trúc thẹn thùng,trên gương mặt tuyệt mỹ nổi lên vẽ ửng hồng. Hai người sống cùng mái nhà đã được một tháng,sinh hoạt hàng ngày hay cách xưng hô không khâc gì một đôi phu thê thực sự,nhưng hành động thân mật như vầy vẫn rất ít,có thể nói gần như là không có,cho nên khi bị Lâm Động bất ngờ ôm lấy như vậy,Lăng Thanh Trúc không khỏi cảm thấy thẹn thùng.

"Đúng,..đúng,..nàng đợi ta,ta lập tức thay đổi quần áo,sẽ rất nhanh",..Lâm Động nghe vậy mới hoàn hồn trở lại,biết lúc này quan trọng nhất là phải thay đổi đồ tân lang cùng Lăng Thanh Trúc bái đường,nhưng cho dù Lâm Động ngày trước có một người bình tĩnh như thế nào đi nữa,trong lúc nhất thời cũng tay chân luống cuống.

Phì,..Lăng Thanh Trúc ở một bên không khỏi phì cười,tiên lên nói.

"Để ta giúp chàng",..nói xong nàng giơ tay vì Lâm Động thay đổi đồ tân lang.

Lâm Động sửng người,rồi hắn nhìn lấy Lăng Thanh Trúc,trong mắt mang theo vô tận yêu thương và kiên định.

Lăng Thanh Trúc mỉm cười hạnh phúc nhìn lấy Lâm Động.

Hai ngươi không nói một lời ăn ý dắt lấy tay nhau bước ra nhà gỗ,ngước nhìn thiên khung,Lâm Động và Lăng Thanh Trúc song song quỳ xuống.

Nhất bái thiên địa.

Vì cả Lâm Động lẫn Lăng Thanh Trúc đều không có trưởng bối ở đây,nên phần nhị bái cao đường Lâm Động hướng về một hướng giữa thương khung cùng Lăng Thanh Trúc bái lại,lần này bái lại Lâm Động không phải muốn bái thiên địa,mà là muốn hướng đến phù tổ bái lại,nếu Lâm Động đoán không sai,thì phù tổ chẳng những là ông mai cho hắn và Lăng Thanh Trúc,mà còn có thể xem là trưởng bối của hai người.

Phu thê giao bái.

Khi một lại này hoàn thành,Lâm Động và Lăng Thanh Trúc chân chính trở thành phu thê.

Trong phòng,sau khi uống hết ly rượu giao bôi. Lâm Động và Lăng Thanh Trúc nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.

"Nương tử,..

Tướng công..

Ta yêu nàng...

Ta yêu chàng,...

Đời đời không thay đổi"...hai người đồng thanh nguyện thề muốn được đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.

"Tướng công xin hãy thương yêu nương tử của chàng",..Lăng Thanh Trúc trong mắt cất chứa hạnh phúc,mỉm cười thì thào nói. Tân nương y lễ phục từ từ chảy xuống,để lộ ra một cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết,một phong cảnh có thể làm điên đảo chúng sinh lần nữa hiện ra trước mắt Lâm Động.

Thình thịch,..

Lâm Động nhìn thấy không khỏi nhịp tim gia tốc,hơi thở cũng trở nên nặng nề rất nhiều.

Lần này không có bắt đắc dĩ bị người xếp đặt,như trong cổ mộ phủ hôm nào.

Lần này không phải cái gì khó khăn quyết định,như cái đêm bên dòng suối lạnh kia,hình ảnh nóng bổng nhưng làm người tâm lạnh không thôi...

Lần này chỉ có lưỡng tình tương duyệt,lần này chỉ có tâm linh giao hòa,phu thê ở giữa hạnh phúc được trao cho đối phương những thứ quý giá nhất. Lâm Động nặng nề hôn lên môi đỏ mọng,Lăng Thanh Trúc cũng dịu dàng mà trúc trắc đáp lại..

Ưm,...

Kèm theo một tiếng kiều rên của Lăng Thanh Trúc,chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến,trong phòng xuân quang vô hạn,từng tiếng nữ nhân kèm nén than nhẹ,hay tiếng thở nặng nề của nam nhân,tất cả cũng có thể làm cho người nghe đỏ bừng cả mặt,huyết mạch sôi trào.

Ánh trăng trên cao không biết có phải cũng xấu hổ ngượng ngùng trước cảnh xuân như vậy hay không,mà cũng từ từ chui vào đám mây.

Một đếm hạnh phúc của hai người yến ấm trôi qua.

"Nương tử,.."

Sáng hôm sau,âm thanh có phần lo lăng có Lâm Động vang lên trong căn nhà gỗ,đêm hôm qua hắn và Lăng Thanh Trúc đã trở thanh phu thê thực sự,mà không phải chỉ là hữu danh vô thực như trước đó,hai ngươi thực hạnh phúc vì có thể trao nhau cả thể xác lẫn tâm hồn,cứ ngỡ rằng sẽ là hạnh phúc bên nhau,ngờ đâu vừa mới tỉnh dậy,Lâm Động phát hiện bên người nào còn thân ảnh của Lăng Thanh Trúc,nếu không phải trong phòng vẫn còn vương lại mùi hương của Lăng Thanh Trúc một cách chân thật,thì Lâm Động có lẽ sẽ nghĩ răng thời gian qua chỉ là một giấc mơ.

Hắn vội vàng chay ra ngoài,tìm khắp mọi nơi trong sơn cốc,tinh thần lực không chút nào giữ lại bao phủ lấy phạm vi rộng nhất có thể,hy vọng có thể nhìn thấy nương tử của hắn vẫn ở đây,nhưng tìm suốt nữa ngày vẫn không hề phát hiện.

Két,..Lâm Động chán nản trở về căn nhà gỗ,nhìn lướt qua tất cả căn phòng,đèn lồng đỏ treo cao vẫn còn đó,bài trí đồ vật vẫn còn nguyên như đêm hôm qua,chỉ là,..khung cảnh còn đó,nhưng người đã không còn ở đây.

Trở về phòng,Lâm Động lặng lẽ đến trước đầu giường đưa tay cầm lấy một chiếc túi càn khôn,lúc sáng hắn đã phát hiện nó,nhưng vì lúc đó hắn chỉ quan tâm đến Lăng Thanh Trúc đi đâu,nên không hề quan tâm đến nó,nhưng bây giờ xem ra là Lăng Thanh Trúc cố ý vì hắn lưu lại.

Bên trong chỉ có vài thứ,Lâm Động lấy ra tất cả,là một phong thư,một cái ngọc quyết và một tấm lệnh bài.

Lâm Động mở ra lá thư từ từ đọc lấy.

"Tướng công,thật xin lỗi vì ta không từ mà biệt,ta cũng không muốn rời xa chàng,nhưng thời gian đã không thể lại trì hoãn,nếu ta tiếp tục lưu lại,sư phụ hoặc các trưởng lão sẽ đích thân tới,lúc đó ta không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra",..ngọc quyết và lệnh bài ta lưu lại là một môn thân pháp vũ kỹ,tu vi nguyên lực,tinh thần lực hay nhục thân của chàng đều tu luyện rất tốt,ta không có thứ thích họp hơn giúp ít cho chàng,chỉ riêng môn vũ kỹ này,vì nó là một môn thân pháp vũ kỹ,ta nghĩ nó sẽ giúp ích được cho chàng,còn lệnh bài này là tín vật của cửu thiên thái thanh cung,khi thực lực của chàng đạt đến một độ cao nào đó,hãy mang theo nó chàng có thể thông qua bách triều đại chiên gia nhập cửu thiên thái thanh cung." "Tướng công,cám ơn,..thật sự cám ơn chàng đã cho ta nhiều hạnh phúc như vậy,cảm ơn chàng đã để cho ta được trở thành thê tư của chàng,..Thanh Trúc,...thời gian qua Thanh Trúc rất hạnh phúc,Thanh Trúc mãi mãi là thê tử của chàng,ta sẽ ở cửu thiên thái thanh cung chờ chàng". "nương tử Thanh Trúc,thân gưi tướng công Lâm Động."

Lâm Động còn có thể nhìn thấy những vệt nước mắt chưa khô lưu lại trên giấy,hắn hai mắt nhắm nghiền,đưa tay nhẹ nhàng lau qua những chỗ ấy,như muốn lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của nương tử mình khi ngồi viết là thư này.

Lân fnữa mở mắt trong mắt Lâm Động đã không còn đau thương hay buồn bã,mà tràn ngập kiên định hắn đã sớm biết con đường mình phải đi,nhưng trải qua chuyện lần này,có lẽ sẽ không có ai có thể thay đổi con đường trở thành cường giả của hắn.

"Thanh Trúc, chờ ta,..chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại",,..Lâm Động cẩn thận thu hồi tất cả đồ vật,thì thào tự nói, đi ra ngoài thu hồi nhà gỗ vào túi càn khôn,sau đó quay người rời đi.

PS.nguyên truyện ltt luôn tỏ ra lạnh lùng,nhưng thật ra luôn bao dung và âm thầm hi sinh vì Lâm Đoịng,hai người cuối cùng vẫn thành đôi,nhưng cuối cùng chỉ là bên nhau mà thiếu đi ngày hạnh phúc của lứa tuổi yêu nhau,đó là một tiết nuối khi đọc vdck của mình,nay tự chế cho ltt có hp như vậy,mong đc nhìu ý kiến hơn từ các bác. Tks. Sau chương này mình sẽ dừng một tg xâu cbuoiox lại kết cấu truyện,hẹn gặp lại các dh vào một ngày không xa. Bye... see you again.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động của Maousadao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.